Hành động lưu loát diễn ra trong vài giây. Tên mặt sẹo ngã xuống, Diệp Vy chớp thời cơ chạy về phía Hàn Phong.
Vì do chân đau nên Diệp Vy không thể nào chạy được nhanh. Đằng sau tên mặt sẹo với lấy khẩu súng dưới đất, hướng về bóng lưng Diệp Vy: "Con ranh, đi chết đi"
Đoàng
Diệp Vy khựng lại, cô quay đầu nhìn. Tên mặt sẹo trợn tròn mắt, không dám tin là mình chết. Trên trán gã dòng máu đỏ tươi đang chảy ra.
Diệp Hàn tỉnh dậy. Cậu cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Hôm qua tâm trạng không được tốt cậu mới gọi Diệp Nhất Minh, cũng là anh họ của cậu, đi uống rượu. Cậu không biết là mình đã uống bao nhiêu, cũng không biết là mình về bằng cách nào nữa.
Diệp Hàn đi vào phong tắm. Cả người cậu lúc này nồng nặc mùi rượu.
Quản gia đi lại trước cửa phòng cậu chủ. Chốc chốc ông lại nhìn lên, thấy cửa phòng vẫn đóng im, ông thất vọng đi đi lại lại với tâm trạng lo lắng.
Diệp Hàn mở cửa thì thấy cảnh tượng này. Anh nhíu mày khó hiểu: "Bác quản gia, có chuyện gì vậy?"
Quản gia nghe thấy tiếng Diệp Hàn, vội ngẩng đầu lên: "Cậu chủ, cậu thấy ổn chứ?"
"Tôi không sao" Diệp Hàn vừa nói vừa đi xuống lầu.
Quản gia đi đằng sau, tâm trạng bồn chồn như muốn nói gì đó.
"Cậu chủ..." Dừng một lát, ông nói tiếp: "Cô chủ bảo đi leo núi từ sáng hôm qua nhưng đến hôm nay vẫn chưa thấy gì. Tôi sợ cô chủ xảy ra chuyện gì đó"
Diệp Hàn nghe vậy cứng người, một tia lo lắng lướt qua trong mắt cậu. Nhưng rất nhanh cậu quát lên: "Chị ta bị làm sao thì liên quan gì đến tôi chứ?" Cậu hậm hực đi vào nhà ăn nhưng tâm trạng không hiểu sao cứ bồn chồn không yên.
Diệp Hàn cảm thấy rất đói nhưng cậu lại không nuốt trôi được. Cậu cảm thấy bực mình, không buồn ăn nữa. Cậu đi lên phòng.
Diệp Hàn ngả người xuống giường, cậu nhìn thấy chiếc điện thoại vứt trên giường.
Như nghĩ ra điều gì đó, Diệp Hàn ngồi bật dậy. Ánh mắt cậu sợ hãi khi nhìn chiếc điện thoại. Hình như hôm qua cậu đã làm gì đó.
Diệp Hàn tay run run cầm chiếc điện thoại, cậu mở lịch sử cuộc gọi. Cả quá trình cậu dường như không kìm nén được nỗi sợ hãi.
Vì để chứng thực suy nghĩ của mình, Diệp Hàn mở ghi âm cuộc gọi gân nhất.
Diệp Hàn khuôn mặt từ xanh lét chuyển thành trắng bệch. Cánh tay cậu rũ xuống, chiếc điện thoại rơi xuống sàn. Giọng nói lạnh lùng phát ra từ cuộc ghi âm: "Cho người cưỡng hiếp cô ta. Tôi sẽ gửi ảnh cho mấy người. Cô ta tên Diệp Vy"