Trọng Sinh Thập Niên 80 Cưới Hộ

Chương 12: Chương 12



Tất cả những điều này nhà họ Giản không có ai biết, ngoại trừ giản Mẫn người thường ra ngoài dạo lúc nửa đêm.

Xem ra thì người đã đi xa rồi, nửa tháng nay Giản Mẫn có lá gan lớn đến mấy cùng lắm cũng chỉ dám đi lại trong sân nhà họ Giản vào ban đêm, haizz! Cô gái này lá gan thật không nhỏ nửa đêm dám rời nhà một mình trốn đi.

Quả nhiên sức mạnh của tình yêu thật vỹ đại, có thể khiến con người thần trí mê muội không sợ hãi xông lên.

Sáng sớm gà gáy ba tiếng cha mẹ Giản liền ngay lập tức thức dậy, sau đó bắt đầu một ngày bận rộn.

Lưu Thúy Vân dọn dẹp sân rồi cho gà ăn, cha Giản thì cõng giỏ trên lưng đi đánh cỏ heo.


Đến khi trời tờ mờ sáng Giản Thiết Đống cùng vợ cũng đi ra khỏi phòng, ở vùng nông thôn bây giờ ngoài những kẻ lười biếng, sẽ không có ai ngủ đến khi mặt trời lên cao.

Rửa mặt súc miệng xong Triệu Tú Cúc liền chủ động vào bếp làm bữa sáng, Giản Thiết Đống trước tiên đi dọn quanh chuồng lợn sạch sẽ, tiếp đến đi chẻ củi.

Bận rộn xong hết tất cả anh mới lau mồ hôi rồi rửa tay, sau đó liền đi vào trong phòng xem em hai cùng cô nói chuyện.

Đến khi anh đi ra ngoài, lúc đến phòng em cả Giản Thiết Đống mới tiến tới gõ cửa.


“Em cả, đã dậy hay chưa? Ra ngoài ăn sáng đi, cả ngày hôm qua không ăn gì lẽ nào không đói.

”Trong phòng không có động tĩnh Giản Thiết Đống cho rằng em cả vẫn còn cáu gắt, lại nghĩ đến những chuyện vợ mình đã nói tối hôm qua trong lòng anh liền trở nên không thoải mái.

Em cả cũng thật quá ương bướng rồi, vì một người không đáng như vậy mà dằn vặt mình một chút cũng không thông cảm cho người nhà của mình.

Cô cứ như vậy bỏ đói chính mình còn không phải là muốn làm cho cha mẹ đau lòng hay sao, nhưng nói đến chuyện này một phần cũng do bản thân cô, không muốn gả đi thì nên nói rõ ràng sớm để tránh khỏi làm lỡ việc tìm người khác của Tưởng Phong, ai lại để việc đến trên đầu mới nói không đồng ý.

Qua một lúc lâu, Lưu Thúy Vân cầm giẻ lau bàn bước vào thấy con trai đứng đó gõ cửa liền bước tới: “Cộc, cộc, cộc! ” bắt đầu ra sức gõ mạnh.

“Ầm ĩ cả ngày mày còn trút giận chưa đủ sao? Tao và cha mày đúng là nợ mày mà, sinh ra một đứa con gái như vậy, chúng ta nuôi nấng mày dễ dàng lắm sao? Nếu mày muốn chết đói thì cũng nên trả lại hết số tiền những năm qua tao và cha mày cho mày ăn học mới được, nghe rõ chưa? Ra đây!”.