Ngay khi Hoàn Lẫm vừa hỏi xong, tâm của hắn ngược lại dần trở nên bình tĩnh, tựa như chờ đợi người phán xử. Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, một ngày nào đó, bọn họ sẽ cùng nhau nói lại đoạn quá khứ máu chảy đầm đìa kia, mà A Trản rồi sẽ đưa ra lựa chọn của chính mình. Đôi tay Hoàn Lẫm theo bản năng nắm thành quyền, mắt nhìn chằm chằm Tạ Trản, nhìn lông mi của y run lên một cái, y đang ăn cực kỳ từ tốn, hai má hơi phồng lên, chậm rãi nhai nuốt, giống như một con chuột nhỏ.
Tạ Trản vẫn luôn không nói gì, thẳng đến khi y cơm nước xong, đặt bát xuống, mới bình tĩnh nhìn về phía Hoàn Lẫm.
Thân thể Hoàn Lẫm tựa vào ghế, sức lực toàn thân như tổn hao hết, cả người vô lực. Ngày này cuối cùng cũng đến.
Thanh âm Tạ Trản bình tĩnh: “Đúng vậy.”
Hoàn Lẫm sửng sốt một chút, một lát sau, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “A Trản, ta thực ngu xuẩn, tin vào lời kẻ khác, khiến cho chúng ta ngày hôm nay đi tới bước này, tất cả mọi chuyện, hết thảy đều là sai lầm của ta.”
Hoàn Lẫm đã biết chân tướng của quá khứ, nhưng Tạ Trản không biết. Hoàn Lẫm kể lại đoạn dĩ vãng kia, bao gồm cả chuyện phụ thân cùng ân sư của hắn đã ngăn trở bọn họ như thế nào. Tình cảm giữa bọn họ cứ vòng đi vòng lại như vậy, rõ ràng là hai người yêu nhau, nhưng lại rơi vào hoàn cảnh không thể vãn hồi.
“Chỉ cần nghĩ đến đoạn thời gian đó ngươi vẫn luôn đi theo bên người ta…” Hoàn Lẫm rốt cục nói không được nữa. Hắn tỉnh ngộ quá muộn, nếu hắn sớm tỉnh ngộ hơn một chút, trước khi vào thành, hoặc là A Trản ngày ngày theo bên người hắn, bọn họ sẽ không đi đến tuyệt cảnh như vậy. Sai một ly, đi một dặm*, bây giờ mọi thứ đều đã quá muộn.
( *Trong bản gốc, câu này là 一步错,步步错, có nghĩa là khi đánh cờ, nếu ta đi sai một bước thì tất cả các bước tiếp theo cũng đều sai. Câu tục ngữ này được dùng để diễn tả rằng nếu chúng ta đưa ra quyết định thiếu sáng suốt ngay từ đầu thì mọi quyết định sau đó cũng đều sai lầm; do vậy, khi thực hiện công việc nào đó, chúng ta nên thận trọng ở từng khâu, từng bước để tránh phạm lỗi, nhất là trong giai đoạn khởi đầu.
Ở đây, người dịch tạm thay thế bằng câu tục ngữ Việt Nam để người đọc dễ hiểu hơn.)
Hoàn Lẫm đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Tạ Trản, bắt lấy tay y, tay A Trản có chút lạnh lẽo, khiến hắn càng nắm chặt hơn.
“Chuyện quá khứ không thể thay đổi, vô luận ta hối hận như thế nào, cũng không thể quay lại trước kia. Ta hiện tại may mắn chính là, A Trản ngươi còn sống, còn ở bên cạnh ta. Ta chỉ còn có nửa đời người, nguyện dùng cả phần đời còn lại này để ăn năn.” Ngữ khí Hoàn Lẫm gần như thành kính, “A Trản, ngươi có thể không yêu ta, ngươi có thể hận ta, nhưng chúng ta chỉ còn nửa đời người. Nếu ngươi không thể tha thứ cho ta, chúng ta còn có kiếp sau.”
Hoàn Lẫm mơ hồ nhận ra điều gì, cho nên đã có chút nói không lựa lời.
Sau khi Hoàn Lẫm nói xong, cơ hồ không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt Tạ Trản.
Hoàn Lẫm chôn mặt vào nơi bọn họ nắm lấy tay nhau, rõ ràng là nam nhân cao lớn uy nghiêm, lúc này lại tựa như một hài tử phạm sai lầm, mờ mịt luống cuống, khát vọng được tha thứ. Tạ Trản cảm giác mu bàn tay mình có chút ướt át, sau một lúc lâu nhìn hắn, cuối cùng chỉ thở dài một hơi.
So với cảm xúc dao động của Hoàn Lẫm, Tạ Trản bình tĩnh hơn rất nhiều. Cùng với lạnh nhạt, không bằng nói rằng trải qua hết thảy mọi chuyện, tâm y sớm đã nguội lạnh.
“Hoàn Lẫm, ngươi ra ngoài đi, để ta hảo hảo suy nghĩ đã.” Tạ Trản nói.
Hoàn Lẫm đứng lên, gương mặt mơ hồ còn mang theo nước mắt, viền mắt hơi đỏ lên. Hắn yên lặng nhìn A Trản trong chốc lát rồi mới đi ra ngoài. Tại khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, thân thể hắn liền tựa vào cửa trượt xuống, hắn cứ như vậy ngơ ngác ngồi, ánh mắt nhìn lên bầu trời xa xăm. Trời đã tối đen như mực, mơ hồ có thể thấy được vài ngôi sao.
Tạ Trản ngồi đó, vươn tay ra, tay y vẫn tái nhợt như vậy, năm ngón tay vốn đang mở ra, liền chậm rãi nắm thành quyền.
Y không nghĩ tới chân tướng lại như vậy. Khó trách thái độ của Hoàn Lẫm đột nhiên chuyển biến. Chuyện của năm năm trước, cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật có chút quái dị, tựa như có người cản trở y cùng Hoàn Lẫm gặp nhau, khiến cho hiểu lầm giữa bọn họ càng lớn.
Tạo hóa trêu ngươi, ý trời trêu ngươi.
Trong đầu Tạ Trản thoáng hiện lên mấy chữ này.
Hoàn Lẫm ngồi ở cửa chờ suốt một ngày. Thời điểm Lục Thanh Đồng đi vào sân, nhìn thấy người ngồi ở cửa liền hoảng sợ. Trong mắt Hoàng đế phủ kín tơ máu, rõ ràng là một đêm không ngủ.
Lục Thanh Đồng chần chờ một chút rồi bước qua: “Bệ hạ, Tống Nghiễn tới.”
Hoàng đế mang theo rất nhiều quan lại đến tế thiên, Tống Nghiễn là Đại tư mã, vốn dĩ nên đi cùng. Nhưng hắn từ trước đến nay đều làm theo ý mình, lấy lý do thân thể không khỏe liền cự tuyệt xuất hành. Khi biết Tống Nghiễn không đi, Hoàn Lẫm thế nhưng thở phào nhẹ nhõm, lúc này đột nhiên nghe tin hắn tới, huyệt Thái Dương của Hoàn Lẫm không khỏi nảy lên một chút. Không biết rốt cục Tống Nghiễn muốn đánh chủ ý gì.
“Phái người theo sát hắn.”
Lục Thanh Đồng lui xuống, Hoàn Lẫm nghe thấy trong phòng truyền đến động tĩnh, A Trản đã tỉnh, hắn liền gõ gõ cửa phòng.
Cửa mở ra, hai người nhìn nhau không nói gì, yên lặng đứng trong chốc lát, Hoàn Lẫm đi vào, hít một hơi thật sâu, đem hết thảy hơi thở của Tạ Trản dung nhập vào lồng ngực.
A Trản như trước một thân bạch y, bạch y phiêu phiêu, mi thanh mục tú, khí chất thanh nhã, tuấn dật phi thường, Hoàn Lẫm cảm thấy y tựa như một cơn gió, phảng phất tùy thời đều có thể biến mất, trong lòng hắn lại càng thêm bất an.
“Hoàn Lẫm, theo như lời ngươi nói, không thể quay trở về quá khứ. Ý trời đã định.” Tạ Trản nói.
Sắc mặt Hoàn Lẫm có chút trắng: “A Trản, chuyện tế thiên cần ta đi xử lý, những việc này chờ sau hãy bàn lại, nếu cảm thấy buồn, vậy người đi dạo một chút trong chùa đi.”
Hoàn Lẫm nói xong liền rời đi, hắn bước đi có chút vội vàng, nghiêng ngả lảo đảo, tựa như sợ rằng A Trản sau đó sẽ nói ra cái gì.
Tạ Trản nhìn bóng dáng của Hoàn Lẫm nhanh chóng biến mất, sắc mặt dần trở nên phức tạp, trong lòng càng thêm phiền loạn.
Hoàn Lẫm vừa mới đi ra cửa sân, sắc mặt liền trở nên thập phần khó coi, đôi tay gắt gao nắm thành quyền, hung hăn nện vào vách tường.
“Thanh Đồng.” Hoàn Lẫm đột nhiên nói.
“Bệ hạ.” Lục Thanh Đồng có chút nghi hoặc.
“Chuyện tế thiên, trẫm tự mình đi xử lý. Ngươi ở chỗ này, đi theo A Trản.” Hoàn Lẫm nói, “Vô luận hắn đi đâu, đều phải đi theo hắn, nhưng đừng để hắn biết.”
Tạ Trản mỗi ngày đều đi lại trong Tê Hà tự, Tê Hà tự rất lớn, nhưng qua mấy ngày, Tạ Trản cũng đã đi hết. Ngoại trừ những nơi các quan viên trong triều ngụ lại, nơi y đến nhiều nhất là thiền phòng của Vô Trần đại sư, càng tiếp xúc, y càng phát hiện tính tình vị đại sư kia rất thú vị.
“Sư phụ mỗi ngày đều lười biếng, xem kinh thư có thể ngủ, gõ mõ cũng có thể ngủ, có khi đi lại trên đường, cũng có thể ngồi trên ghế ven đường mà ngủ. Nhưng lão tổ sư nói, sư phụ có ngộ tính cao nhất trong chùa, cho nên phá lệ khoan dung.” Tiểu hòa thượng lảm nhảm bên tai Tạ Trản, nhìn như đang than thở, kỳ thực trong lời nói mang theo một ít khoe khoang. Giống như cái người không giống thường nhân kia là sư phụ hắn vậy.
“Đại sư từ nhỏ đã ở Tê Hà tự sao?” Tạ Trản hỏi.
Một ngày mùa thu sau giờ ngọ, ngồi bên cạnh bàn đá, cùng tiểu hòa thượng tán gẫu, quả thực cũng rất thú vị.
“Thời điểm ta tới đây đã có sư phụ. Sư phụ vốn không có đệ tử, lão tổ sư sợ sư phụ ngày nào đó ngủ quên không biết đường về, liền tìm cho hắn một đồ đệ.” Tiểu hòa thượng che miệng nở nụ cười, đôi mắt sáng lấp lánh, cười đến ngây ngô.
“Vậy sư phụ ngươi có từng đi lạc không?” Tạ Trản thú vị hỏi.
“Thí chủ đừng nói, thật đúng là đi lạc. Có một lần xuống núi, sư phụ không biết sao lại đi tới trước cửa một đại quan, tìm không được đường về, liền ngồi bên cạnh thạch sư (sư tử đá) ngủ thiếp đi. Thời điểm ta tìm được sư phụ, hắn vừa vặn bị người ta đuổi đi.” Tiểu hòa thượng không tiếc lời nói xấu sư phụ mình.
Bất quá từ tính cách của tiểu hòa thượng, cũng có thể nhìn thấy Vô Trần đại sư là người rộng lượng tốt bụng. Tiểu hòa thượng đi theo bên người hắn thập phần tự tại, căn bản không có gì kiêng dè.
“Bất quá, ta nghe những người khác nói, sư phụ vốn là kiếm khách giang hồ, đánh đánh giết giết, về sau không biết làm sao bị thương, được lão tổ sư nhặt về.” Tiểu hòa thượng nói.
Vô Trần đại sư tính cách kỳ lạ kia nguyên lai là kiếm khách. Tiêu sái tự nhiên, không câu nệ tiểu tiết, lại cũng thập phần nhạy bén?
Thời điểm Tạ Trản quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Vô Trần đại sư đi ra từ trong thiền phòng. Vô Trần đại sư híp mắt nhìn y trong chốc lát, bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ.
“Thanh Tâm, lại lười biếng?” Vô Trần nghiêm mặt giáo huấn.
Tiểu hòa thượng vội vàng đứng lên, hướng Tạ Trản lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, rồi nhảy đi làm việc.
Vô Trần đi tới, hướng Tạ Trản thi hành Phật lễ: “Nghi hoặc của thí chủ đã được hóa giải chưa?”
“Cái cũ đã được hóa giải, nhưng lại có thêm cái mới.” Tạ Trản nói.
Vô Trần ngồi xuống đối diện y, đôi mắt trong suốt sạch sẽ nhìn chằm chằm Tạ Trản. Có lẽ vị lão tổ sư kia nói không sai, Vô Trần xác thực ngộ tính rất cao, trong đôi mắt của hắn mang theo thiền ý, khiến người nhìn thanh thanh sảng sảng, phiền não đều tan biến.
Vô Trần đột nhiên chỉ một vị trí trên ngực mình.
Tạ Trản ngơ ngác nhìn, trong đầu bỗng có một dòng nước chảy qua, khiến y tỉnh ngộ.
Tạ Trản rời đi, bước chân kiên định.
Tiểu hòa thượng chạy tới, nhìn tay Vô Trần vẫn đang dừng ở vị trí trên ngực, vội vàng đi qua gãi gãi: “Sư phụ, ngực người lại ngứa.”
Tiểu hòa thượng gãi đến hăng say, một đạo vết thương dài như con rết mơ hồ lộ ra ở cổ áo Vô Trần, chạy dọc xuống dưới, so với vết thương trên mặt hắn còn kinh khủng hơn.
Vô Trần chưa từng chạm vào vết thương đó.
“Thật là một kẻ xấu, làm sư phụ bị thương như vậy!”
Tạ Trản vừa mới từ tiểu viện của Vô Trần đi ra, liền đụng phải một người. Thời điểm nhìn thấy người nọ, y liền hoảng sợ, theo bản năng sờ sờ đầu áo choàng, xem xem đã đội tốt hay chưa.
Người nọ cười tủm tỉm đỡ y dậy, ngữ khí ôn hòa nói: “Sao lại bị ngã như vậy?”
Thân thể Tạ Trản đứng thẳng, kéo dài khoảng cách với hắn, không cùng hắn nói chuyện, rồi vội vàng rời đi. Chờ đi thật xa, Tạ Trản vẫn còn cảm thấy cặp mắt kia gắt gao nhìn y chằm chằm, y trước kia chỉ là hồn phách, đã cảm thấy cặp mắt này có thể nhìn xuyên thấu được, lúc này có thực thể, cái loại ánh mắt nhìn chằm chằm kia liền khiến y sởn cả tóc gáy.