"Em sai rồi, em sẽ không nói những điều làm anh buồn nữa, anh đừng giận em có được không?"
Xích Dương rất để ý đối với nhừng người khác giới xung quanh cô.
Để ý đến mức độ gần như cố chấp và mất đi lý trí.
Cho nên Chung Noãn Noãn cảm thấy, cô cần phải đem quan hệ giữa cô và Chu Cẩm Huy, cùng với các bạn học nam khác làm rõ, cũng để Xích Dương hiểu rằng, Chung Noãn Noãn cô không có bạn trai nào khác. Cô cũng giống như anh – chỉ có anh! Chỉ cần anh!
"Được"
Vốn tưởng rằng cô sẽ phải giải thích thật lâu, làm thật nhiều chuyện, còn phải lấy lòng các kiểu thì anh mới tin và tha thứ cho cô. Ai ngờ cô chỉ tùy tiện nói một câu, Xích Dương lập tức liền tha thứ cho cô, giống như anh chưa từng bởi vì những lời nói của cô làm cho tổn thương.
Một câu "Được" vội vàng không kịp chuẩn bị vang lên làm Chung Noãn Noãn có chút chưa khôi phục lại, ngẩn người mà nhìn anh, không biết có phải là mình nghe nhầm hay không.
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng của cô hé mở, đôi mắt lại to lại mê người giống hồ ly lộ ra như nước sương mù, lông mi dài chớp chớp, giống như chiếc quạt lông, từng cái nhẹ nhàng phẩy trên trái tim của anh, khuấy động trái tim anh, Xích Dương hận không thể cúi người thật sâu hôn vật nhỏ trước mắt để an ủi sự tưởng niệm của anh trong một tháng qua.
Nhưng cuối cùng anh vẫn kiềm chế được.
Bởi vì lúc trước anh đã từng ép buộc cô, về sau lại mạnh mẽ nộp kết hôn báo cáo cho bộ đội, cô đối với anh đã có địch ý rất sâu. Thật vất vả chờ đến thái độ của cô đối với anh tốt hơn một chút, anh không dám lại động vào vảy ngược của cô.
Nhịn xuống xúc động muốn đưa cô ôm vào trong lòng, Xích Dương nói: "Chu Cẩm Huy bị bệnh động kinh, hôm đó lúc anh ta cùng em phát sinh mâu thuẫn, chứng động kinh của anh ta phát tác nên mới lăn xuống cầu thang bị đụng vào đầu ngã chết. Báo cáo khám nghiệm tử thi đã đưa ra kết quả, người nhà của Chu Cẩm Huy cũng thừa nhận bệnh tình của anh ta. Em là vô tội và cái chết của anh ta cũng không có liên quan gì đến em. Em không cần phải cảm thấy tự trách."
"Ừ" Chung Noãn Noãn gật đầu.
Tình huống thực tế là Chu Cẩm Huy bị Chung Thiên Thiên đẩy xuống cầu thang trong lúc phát bệnh. Cô thấy Chung Thiên Thiên bị dọa đến mức sợ hãi, nghĩ rằng nếu cô thay cô ta tiến ngục giam, cô cũng sẽ không chịu ức hiếp, cho dù có đi vào, cô cũng có biện pháp để đi ra, lúc này cô mới thay cô ta nhận tội.
Cái chết của Chu Cẩm Huy vốn không liên qua gì đến cô nên tất nhiên cô sẽ không cảm thấy tự trách.
Giữa Xích Dương và Chung Noãn Noãn có một từ trường, cô gái ngẩng đầu lên, bên dưới sống mũi cao là khóe môi giơ lên một nét cười hạnh phúc. Người đàn ông thì cúi đầu, bên trong ánh mắt giống như biển sâu không có chút nào dao động, giờ phút này tràn đầy cưng chiều.
Ánh nắng chiếu vào thân thể cao lớn thẳng tắp của anh, để xung quanh người anh nổi lên một vòng ánh sáng, làm giảm đi mấy phần lạnh lẽo cứng rắn, nhìn đúng là so mặt trăng thì càng trơn bóng, so mặt trời thì càng lóa mắt.
Toàn bộ bên trong phòng khách tràn ngập bong bóng màu hồng, trên khuôn mặt nhiều lần tân trang của Chung Thiên Thiên rốt cuộc không chịu đựng bất cứ tươi cười nào, cả khuôn mặt đều biến dạng.
Không đúng, không đúng, đây thật là Chung Noãn Noãn tự đại, cao lãnh lại không coi ai ra gì sao?
Cô ta vô cùng chán ghét Xích Dương, vô cùng tức giận với những gì Xích Dương đã làm đối với cô ta.. Rõ ràng cô ta đã hứa là sẽ không cùng Xích Dương ở bên nhau.
Cô ta tại sao có thể..
Cô ta tại sao có thể!
Nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối hoàn toàn không để ý đến cô, nhưng lại thể hiện tất cả sự dịu dàng sau khi nhìn thấy Chung Noãn Noãn, Chung Thiên Thiên hai tay nắm chặt, móng tay bóp phá lòng bàn tay mà không tự biết.
Hai mắt của Chung Thiên Thiên thiêu đốt lên hừng hực lòng đố kỵ, ba chân bốn cẳng liền lao tới trước mặt Chung Noãn Noãn.