Trọng Sinh Sau Bạch Nguyệt Quang Hôn Ta

Chương 47: Thổi phồng chuyện em là người yêu của chị

Sau buổi tiệc đóng máy, Tô Duyệt Cẩn ở nhà hai ngày, so với Hồng Đậu còn lười hơn, lâu lâu lại ngóc đầu dậy chơi game, có thể nói là hoàn toàn muốn làm cá mặn.

(Cá mặn: còn là tiếng lóng của người Quảng Đông, ngụ ý chỉ những con người không làm việc, lười vận động)

Tần Liễm Vi mỗi lần về nhà đều có thể nhìn thấy được cảnh Tô Duyệt Cẩn không màn hình tượng nằm trên sô pha, bất đắc dĩ mà mỉm cười, "Tô lão sư, em đang nhàm chán hay là đang mệt mỏi thế?"

Tô Duyệt Cẩn ngước mắt nhìn về phía Tần Liễm Vi, "Em lười."

Tần Liễm Vi bật cười, đi qua ôm Hồng Đậu đang dựa gần Tô Duyệt Cẩn ôm vào người, ngồi xuống nhìn Tô Duyệt Cẩn ngồi dậy: "Thế nào, đã chuẩn bị xong chưa?"

Tô Duyệt Cẩn nghiêng mắt nhìn về phía Tần Liễm Vi, "Chuẩn bị gì?"

"Em quên rồi?" Tần Liễm Vi nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, cười như không cười.

Tô Duyệt Cẩn chớp chớp mắt, rồi mới ho khan một tiếng, "Em không quên, đã đồng ý với chị rồi thì em sẽ không đổi ý."

"Vậy là tốt rồi, bằng không ba mẹ chị lại cho rằng chị đang thổi phồng mọi chuyện." Tần Liễm Vi cong cong khóe miệng, nói.

Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi một lát, mới phản ứng lại với câu nói cùng thái độ biểu dương vừa rồi của Tần tổng, vì thế sâu kín mở miệng: "Thổi phồng cái gì?"

"Thổi phồng chuyện em là người yêu của chị." Tần Liễm Vi nghiêm túc mà trả lời.

Tô Duyệt Cẩn làm bộ làm tịch gật gật đầu, "Cho nên, chị muốn em và chị trở về chỉ để chứng minh lời chị nói không phải là đang thổi phồng thôi sao?"

"Không phải chứng minh, là đi khoe." Trong mắt Tần Liễm Vi tràn ra chút ý cười.

Trên đầu Tô Duyệt Cẩn đầy dấu ba chấm, "Tần tổng, chị khoe gì chứ?"

Tần Liễm Vi ôm lấy Tô Duyệt Cẩn, dùng bộ dáng đương nhiên mở miệng: "Khoe em."

Tô Duyệt Cẩn nghiêng mắt nhìn Tần Liễm Vi, "Chỉ có chị mới nghĩ như vậy thôi?"

"Chỉ có chị nghĩ như vậy còn chưa đủ sao?" Tần Liễm Vi nghiêng lại gần, hơi híp mắt, âm cuối hơi trầm xuống.

Khóe mắt đuôi lông mày Tô Duyệt Cẩn nhiễm một chút ý cười, thuận thế hôn lên môi Tần Liễm Vi, "Vậy là đủ rồi."

"Tuy rằng trên thực tế chị không ngừng nghĩ như vậy, nhưng chỉ có chị mới có tư cách khoe ra." Tần Liễm Vi thấp giọng nói vào tai Tô Duyệt Cẩn.

Tô Duyệt Cẩn cong cong mặt mày, "Bất quá Tần tổng, tại sao em lại cảm thấy hình như chị đang cố tình nhỉ?"

"Cố tình sao?" Tần Liễm Vi hơi quay đầu, "Không quan trọng, hữu dụng là được."

"Nhưng cũng vô dụng, em có chút hồi hộp." Tô Duyệt Cẩn buồn bã nói.

Tần Liễm Vi trầm ngâm một lát, đè nặng giọng nói mở miệng: "Hồi hộp cũng không sao, mặc kệ thế nào em cũng phải cùng chị trở về, bảo bối." Tần Liễm Vi lại gần ngậm lấy đôi môi Tô Duyệt Cẩn.

"Hưm.... em biết rồi." Tô Duyệt Cẩn hàm hồ mà lên tiếng đáp lại.

Bóng đêm nồng đậm, ánh trăng mê mang, phác họa ra bức tranh kiều diễm.

Hôm sau, tới gần giữa trưa thì Tô Duyệt Cẩn và Tần Liễm Vi mới lên xe đi ra ngoài, vừa vặn đến thời gian ăn trưa, trên đường Tô Duyệt Cẩn tưởng mua chút đồ mang về nhưng lại bị Tần Liễm Vi ngăn lại.

"Thật sự không cần?" Tô Duyệt Cẩn nhíu mày.

Tần Liễm Vi bật cười, "Không cần, em đã là người nhà chị rồi mà."

"Chỉ là......" Tô Duyệt Cẩn có chút do dự, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không tốt lắm.

Tần Liễm Vi yên lặng nhìn Tô Duyệt Cẩn, có ánh sáng nhu hòa trong mắt, nói tiếp: "Không có việc gì bảo bối, tin tưởng chị."

Tô Duyệt Cẩn miễn cưỡng từ bỏ, cô đối với ba mẹ Tần Liễm Vi có chút ấn tượng, nhưng cũng không tính là nhiều, lúc trước cô từng ở trong nhà Tần gia một thời gian, nhưng cô vốn dĩ cũng chỉ dính Tần Liễm Vi. Hiện giờ chút ấn tượng của cô đối với bọn họ chỉ còn là hai người này rất ôn hòa.

Rất nhanh, hai người đã đến nơi.

Ngay lúc Tô Duyệt Cẩn bước chân bước vào cửa lớn, trong chớp mắt đã nghe được giọng nói ôn nhu, "Tô Tô, lại đây để mẹ nhìn con kỹ một chút."

Tô Duyệt Cẩn ngước mắt, đối phương là một người phụ nữ thanh lãnh nhưng vô cùng ưu nhã, khuôn mặt tràn đầy ý cười, đặc biệt ôn nhu. Nhưng cô vẫn chỉ trố mắt, rồi lại chớp chớp mắt, bà ấy vừa mới nói cái gì vậy?

"Mẹ." Tần Liễm Vi nâng tay che miệng, mở miệng nhắc nhở.

"A, không có gì, Tô Tô của chúng ta lớn lên thật sự rất giống Mạch Nhiên, vừa thấy liền cảm thấy thân thiết vô cùng cho nên mẹ quyết định nhận con bé là con gái nuôi." Mặt Liên Sanh không đổi sắc mà mở miệng, ý cười nơi khóe miệng cũng không biến mất.

Mặt Tần Liễm Vi nháy mắt liền đen.

Tô Duyệt Cẩn liếc mắt nhìn Tần Liễm Vi một cái, nhẹ nhàng mở miệng, "Chào chú, chào dì."

"Vào đi, con mau cùng dì vào đây, dì có chuyện muốn nói với con, không cần quan tâm đến nói." Liên Sanh duỗi tay kéo Tô Duyệt Cẩn vào nhà, ngồi xuống sô pha.

Tần Liễm Vi yên lặng đi vào, sau đó nhìn Tần Mặc rồi cùng nhau tự giác đi qua.

Liên Sanh cùng Tô Duyệt Cẩn nói về chuyện của Giang Mạch Nhiên lúc trước, Tô Duyệt Cẩn không nói quá nhiều nhưng nghe rất nghiêm túc, ngẫu nhiên sẽ cong khóe miệng, mặt mày nhu hòa. Giang Mạch Nhiên vẫn luôn là người lý tính, yên tĩnh, trên người không dính chút bụi trần, dùng từ độc lập để hình dung cũng không nói quá. Liên Sanh nhìn Tô Duyệt Cẩn như nhìn phiên bản nhỏ của Giang Mạch Nhiên, rồi ôm cô vào lòng.

"Hôm nay nhìn thấy con dì thực sự rất vui, cho nên vừa lơ đãng là liền nói nhiều, con đừng để ý." Liên Sanh cười nhạt mở miệng.

Tô Duyệt Cẩn lắc đầu tỏ vẻ không có gì, "Con rất thích nghe, con cảm ơn vì dì đã nói những chuyện này với con."

"Không nói về chuyện này nữa, Tô Tô, hai ngày nay dì đang xem phim con diễn đó." Liên Sanh cười nói.

Khuôn mặt Tô Duyệt Cẩn trong chớp mắt dại ra, trong đầu trống rỗng mà lên tiếng.

Liên Sanh liếc mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn một cái, lại nói tiếp: "Dì nghe nói Tần Liễm Vi nhà dì chạy tới chỗ quay phim tìm con chơi, nó không gây phiền toái cho con chứ?"

"Không có, chị ấy...... chị ấy đến giúp đỡ con ít chuyện." Tô Duyệt Cẩn hơi rũ mắt, nói.

Liên Sanh nghe vậy cười khẽ một tiếng, "Nó, giúp đỡ?"

"Dạ." Tô Duyệt Cẩn thấp giọng lên tiếng, sắc mặt không đổi.

Liên Sanh cười cười, mở miệng nói: "Con không cần bao che cho nó, Tần Liễm Vi nhà dì giỏi nhất là làm mặt lạnh, còn lại chả làm được gì."

"Con không bao che cho chị ấy, chị ấy giúp con rất nhiều." Tô Duyệt Cẩn nghiêm túc mà nói.

Liên Sanh ý vị thâm tường mà liếc mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn, "Ngay cả điểm này con cũng giống mẹ con." Dừng một chút, Liên Sanh lại nói tiếp, "Con nhìn xem, dì cứ luôn nhắc đến bà ấy, nhìn thấy con dì không thể không nhớ đến bà ấy. Có đói bụng không? Chúng ta ăn cơm đi."

"Có chút." Tô Duyệt Cẩn trả lời.

Liên Sanh nghe vậy ý cười nơi khóe miệng mở rộng vài phần, ngước mắt nói: "Tần Mặc, ông đi phòng bếp xem canh đã nấu xong chưa?"

"Được, vợ." Tần Mặc nháy mắt với Tần Liễm Vi vài cái, ý bảo cô mau qua đi, rồi sau đó đứng dậy đi về phía phòng bếp.

Tần Liễm Vi nhìn Tần Mặc rồi đứng dậy đi về phía Tô Duyệt Cẩn, đứng trước người cô cong lưng thì thầm bên tai, nhẹ giọng nói: "Chị có chút việc muốn nói riêng với em."

Bên tai Tô Duyệt Cẩn có chút hồng, hơi quay đầu đi.

Liên Sanh ngồi bên cạnh Tô Duyệt Cẩn nhìn Tần Liễm Vi, cười như không cười mà mở miệng: "Tần Liễm Vi, con đây là đang muốn khiêu khích mẹ đúng không?"

Tần Liễm Vi nghiêng mắt nhìn về phía Liên Sanh, "Mẹ, mẹ nói gì vậy?"

"Ai chcon con làm như vậy trước mặt mẹ hả?" Liên Sanh dựa vào trên sô pha, mở miệng nói.

Tần Liễm Vi, "Vì sao phải được mẹ cho phép mới được?"

"Ít nhiều gì con cũng phải để tâm đến cảm thụ của mẹ chứ, Tần Mặc cho con lá gan đó sao?" Liên Sanh hơi hơi mị mị con ngươi, biểu tình hơi trầm xuống.

Đôi mắt Tô Duyệt Cẩn có chút ngây ngốc trước tình huống phát sinh, là chuyện gì đây? Có ý gì đây?

Lúc này, Tần mặc từ phòng bếp ló đầu ra, "Vợ, em gọi anh sao?"

"Làm chuyện của anh đi." Liên Sanh không thấy chồng, ngữ khí hơi lạnh.

Tần Liễm Vi cùng Tần Mặc liếc mắt nhìn nhau, tỏ vẻ thương mà không giúp gì được, rồi sau đó kéo Tô Duyệt Cẩn đang ngây ngốc từ trên sô pha đứng lên, đem người ôm vào trong ngực, rồi sau đó thấp giọng nói bên tai cô: "Cơm nước xong sẽ giải thích với em sau."

Tô Duyệt Cẩn gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tần Liễm Vi có chút ngốc ngốc.

Tần Liễm Vi nhìn thấy em người yêu như vậy, khuôn mặt nhịn không được tràn ra ý cười, lại giơ tay nhéo nhéo mặt em.

Liên Sanh liếc Tần Liễm Vi một cái, chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, "Được rồi, không cần ở đây công khai chủ quyền nhữ vậy. Ở trong phòng bếp nghe lén mà không nghe Tô Tô nói đói bụng sao? Ông làm cái gì trong đó vậy?"

Tần Mặc hơi có chút xấu hổ mà sờ sờ mũi, đem đồ ăn từ trong bếp ra bàn ăn, rồi sau đó ngồi nghiêm chỉnh ở một góc bàn ăn.

"Con qua ngồi cùng ba con đi, mẹ muốn ngồi cùng Tô Tô." Liên Sanh ngồi ở góc nghiêng so với Tần Mặc, không chút để ý mà nói với Tần Liễm Vi.

Tần Liễm Vi bất đắc dĩ, trực tiếp bị đẩy sang một bên.

Tô Duyệt Cẩn yên lặng liếc nhìn Tần Liễm Vi, nhận được ánh mắt trấn an của đối phương liền yên tâm mà ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Tần Liễm Vi, dì Lê có chương trình truyền hình mới, nói muốn con đi, con sắp xếp qua đó giúp một chút." Liên Sanh nhàn nhạt mà mở miệng.

Tần Liễm Vi lộ ra vài phần nghi hoặc, "Dì Lê?"

"Ừ, gần đây bà ấy nhàn đến chán rồi, muốn chế tác một chút." Liên Sanh giải thích nói.

Tần Liễm Vi trầm mặc, "Mẹ, chương trình truyền hình? Con đi? Mẹ không lầm đó chứ?"

"Ừ, cũng chuẩn bị liên hệ Tô Tô đó, không biết đã nói chưa." Liên Sanh nói tiếp, "Mẹ đã giúp con đồng ý rồi, con không muốn đi cũng phải đi, liền lục tham gia một kỳ, cũng không mất bao nhiêu thời gian, coi như giúp chương trình có chút nhân khí, xem như để mặt mũi cho mẹ đi."

"......" Tần Liễm Vi dừng một chút, "Thể loại chương trình này là gì?"

"Hình như là mật thất gì đó." Liên Sanh trả lời, "Mẹ cũng không rõ, con cứ trực tiếp hỏi dì Lê đi. A đúng rồi, vừa lúc Tô Tô ở đây, mẹ giúp bà ấy hỏi con luôn, con có đồng ý không?"

"...... Dạ." Tô Duyệt Cẩn trả lời.

Liên Sanh liếc mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn một cái, "Không cần bận tâm đến dì, nếu con không muốn tham gia thì cũng không sao, cứ cùng người đại diện thương lượng một chút."

"Con đi." Tô Duyệt Cẩn trực tiếp khẳng định mà trả lời, "Tần tổng đi thì con cũng đi."

Liên Sanh nghe vậy liền cười, "Tần tổng?"

Tô Duyệt Cẩn nghe ra ý tứ trêu chọc trong lời nói của Liên Sanh, đem ánh mắt di chuyển sang bên cạnh, làm bộ không nghe gì.

"Tần Liễm Vi, con không phải là muốn tiện để đánh dấu chủ quyền sao, làm cái gì đi?" Liên Sanh cười như không cười mà nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi, mở miệng nói.

Tần Liễm Vi nghiêng mặt, "Làm gì ạ?"

"Ví dụ như mạnh mẽ tạo hoàn cảnh chung sống linh tinh gì đó?" Liên Sanh bày ra ánh mắt hiểu rõ hết thảy.

Tần Liễm Vi đối mắt với Liên Sanh, nghiêm túc mà mở miệng: "Mẹ, hình như mẹ rất quen thuộc."

Liên Sanh cười khẽ một tiếng, "Vẫn tốt nhưng chưa thuần thục, chủ yếu là do xem nhiều biết nhiều." Dừng một chút, bà lại nói tiếp, "Cho nên con thật sự định làm thế."

"Chưa nói đến chuyện đánh dấu chủ quyền gì, nhiều nhất là xem như tận dụng tài nguyên mà thôi." Tần Liễm Vi nhàn nhạt nói.

Liên Sanh nhẹ "ho" một tiếng, "Tô Tô à, con có cảm thấy Tần tổng nhà con luôn có chút ra vẻ đứng đắng hay không?"

Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhấp khóe môi, vô cùng thản nhiên mà mở miệng: "Dạ cũng tốt, con thích chị ấy như vậy."

Liên Sanh nhướng mày, "À, vậy mà vẫn có người ghét Tần Liễm Vi nhà dì đó."

"Có người ghét chị ấy sao?" Tô Duyệt Cẩn ngước mắt, ánh mắt hơi trầm xuống.

Tức khắc mặt mày Liên Sanh toàn là ý cười, "Dì và ba nó đều rất ghét bỏ nó."

- ---------------

Tác giả có lời muốn nói: Không đuổi kịp 0 điểm trước orz

========================

40 vote sẽ update chap mới nha

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

01/07/2023