Muốn từ tỉnh K đi đến tỉnh Z buộc phải đi qua tỉnh X và tỉnh N, trong đó tỉnh X có hai căn cứ người sinh tồn, dưới sự hợp tác của hai căn cứ này và đoàn đội Thiểm Thiên thì bọn họ thuận lợi đi qua tỉnh X, nhưng tỉnh N lại khác, ở đây không có người sống sót, bọn họ muốn đi qua chỉ có thể tự mình cố gắng.
Trước khi tiến vào rừng cây biến dị bảo vệ bên ngoài tỉnh N thì bọn họ nghỉ ngơi bên ngoài một đêm rồi mới tiến vào.
Trời vừa sáng bọn họ liền xuất phát, nhìn những thực vật biến dị to lớn cùng một chủng loại trước mặt, Thược Diễn có chút khao khát có được chúng, cậu ta quay qua nói với Thẩm Dục "Đội trưởng, anh có thấy nơi này giống như có người nuôi trồng chúng hay không?"
Chẳng đợi Thẩm Dục đáp lại, Lý Tinh ngồi ở ghế phó lái đã chen miệng vào nói thay "Là cậu nghĩ nhiều rồi, làm gì có ai như cậu, muốn cái gì không muốn, toàn muốn mấy thứ đòi mạng không."
Mí mắt giật giật, cậu ta phải hít sâu một hơi để kiềm chế tâm tình không cùng cô gây sự.
Thược Diễn nói "Tôi dù sao cũng là dị năng hệ mộc, chẳng lẽ chút dị thường của chúng cũng không nhận ra được sao."
Lý Tinh hừ một tiếng coi thường, cô nói "Cậu thử nói bọn chúng khác thường như thế nào tôi xem!"
Cậu ta kiêu ngạo mở miệng nói "Bọn chúng không có một chủng loại nào khác ngoài Đại Lãnh Thụ, loài này trước giờ có thuộc tính băng hàn, ý thức lãnh địa cao, chỉ cần là vật đi qua lãnh địa của nó đều sẽ bị băng tiễn tập kích, thế nhưng chúng ta đi qua một rừng Đại Lãnh Thụ mà không xảy ra vấn đề gì, đó còn không phải do có người nuôi trồng sao!"
Nghe lý lẽ xuông của Thược Diễn, Lý Tinh nhịn không được mà bật cười, cô quay đầu cười chế nhạo nhìn cậu ta, không khách khí nói "Vị dị năng giả hệ mộc này a, có phải cậu quên Đại Lãnh Thụ sinh sống theo quần thể lớn không?! Thậm chí chúng còn có tập tính bài ngoại.
Còn nữa, cậu là mộc hệ mà không cảm nhận được chúng không tấn công chúng ta là vì chúng đang ngủ say sao?!"
Nói xong cô còn cười chế nhạo nói "Dị năng của cậu có khi là nhiều quá mà bị lỗi cũng không chừng a!"1
Nhìn Lý Tinh cứ như vậy sỉ nhục mình mà Thẩm Dục vẫn không chịu lên tiếng, da dẻ trắng treo nhất thời đỏ lên, đôi mắt trong veo có ngấn nước, cậu ta nhìn y gọi "Đội trưởng!"
Thẩm Dục đưa mắt nhìn người quấy nhiễu suy nghĩ của mình, y nghiêm nghị nói "Thực lực không tốt, tiếp tục cố gắng."
Vừa nghe y nói xong Thược Diễn tức đến muốn nổ phổi, còn Lý Tinh lại che miệng nhịn cười.
Mơ tưởng chèo giường, vậy phải coi người trên giường có cho ngươi chèo hay không a!1
Đại Lãnh Thụ là thực vật biến dị hệ băng, thân hình cao lớn như tên, bất kể bốn mùa nhiệt độ ra sao dưới tán cây của nó đều âm u lạnh lẽo.
Rừng Đại Lãnh Thụ này bao bọc tỉnh N bên trong, chiều dài bao nhiêu không ai đo đếm, nhưng chiều rộng cũng gần năm kilomet.
Bọn họ cẩn thận lái xe đi qua, mất nửa giờ liền tiến được vào trong tỉnh.
Chỉ là trong tỉnh không như trong rừng cây yên tĩnh, bọn họ vừa ra khỏi rừng thì từng đàn tang thi liền lao đến tấn công.
Giọng nói A Lạc chuyền đến qua bộ đàm "Bọn chúng đều là tang thi cấp ba trung cấp, mọi người cẩn thận."
Mạt thế ba năm, tang thi cấp ba hiện tại cũng chẳng ít, thế nhưng thường thường chúng nó đều đi đơn lẻ, bởi vì tang thi cấp ba đã có ý thức lãnh địa và kêu gọi tang thi.
Vậy nên, để thống lĩnh được đàn tang thi cấp ba này thì ít nhất đây cũng phải là ba tang thi cấp bốn trung cấp, bằng không thì cũng là một tang thi cấp năm.
Thực lực dị năng giả đoàn đội Thiểm Thiên không ai dưới cấp ba, bọn họ đấu thì vẫn có thể đấu lại, chỉ là tốn không ít thời gian mà thôi.
Đội hậu cần chủ yếu là thành viên người thường, nếu là tang thi cấp hai bọn họ còn có thể ra tay, nhưng cao hơn bọn họ chỉ có thể ở im một chỗ quan chiến.
Đột nhiên một người hô lên "Mọi người xem! Đám Đại Lãnh Thụ kia đang tấn công tang thi ở gần bọn chúng!"
Triệu Thái là đội trưởng đội hậu cần, gã vừa nghe thấy có người nói thì cũng vội coi thử, vậy mà thật sự những nơi tang thi đến gần chúng đều phóng ra băng tiến đâm thành cái sàng, rồi rễ cây lập tực cuốn lấy cơ thể tang thi lôi xuống đất làm chất dinh dưỡng để hấp thu.
Đám Đại Lãnh Thụ này giống như bị ám thị, nhân loại đi qua thì chúng yên tĩnh, nhưng chỉ cần là tang thi đến gần, chúng lập tức bắt lấy làm chất dinh dương.
Nhìn đi nhìn lại, Thẩm Dục thấy nơi này có bàn tay con người.
Bọn họ tốn mất một khoảng thời gian mới có thể tiêu diệt hết đám tang thi cấp ba lũ lượt kéo đến này, đội hậu cần nhanh chóng thu tinh hạch rồi bọn họ lập tức rời đi trước khi đàn tang thi khác đuổi tới.
Thật sự nói tỉnh N là địa ngục của nhân loại cũng không oan, bọn họ vừa vào đã gặp một đàn tang thi cấp ba, vừa đi không lâu thì lập tức gặp một đôi sói biến dị.
Nhìn đôi sói đỏ mỗi con to như một chiếc ô tô tải kia chậm rãi đi vòng quanh đội xe của bọn họ, Lý Tinh nuốt nước miếng nói thầm "Đây chắc không phải đánh hơi xem ai trông ngon nhất, mùi hương thơm nhất rồi ăn chứ?!"
Khóe miệng run rẩy, Thược Diễn oán khí liếc nhìn cô, nói "Cô cũng đừng nói mấy lời xúi quẩy."
Nhưng sự không như Lý Tinh nói, đôi sói đỏ kia đảo vài vòng rồi hướng bọn họ gầm gừ cảnh báo rồi thong thả đi mất.
Hàng mày Thẩm Dục nhăn lại, y cảm thấy mình như hiểu như không ý tứ của bọn chúng, y hỏi Lý Tinh "Em biết chúng vừa cảnh báo gì không?"
Sắc mặt Lý Tinh lúc này rất vi diệu, cô cứng ngắc nói "Chúng nói nơi này không dành cho nhân loại, chúng còn kêu chủ nhân nơi này không muốn có người đến."
Nghe từng câu từng chữ Lý Tinh nói lại, Thẩm Dục đột nhiên bật cười, trong ánh mắt y hiện lên bao nhiêu yêu chiều và nhu hòa khiến người muốn đắm chìm vào đó.
Sắc mặt Thược Diễn nhất thời đỏ bừng, nam nhân này lúc cười là đẹp nhất.1.