Trọng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 19: chiếc nhẫn bí ẩn

"Cô đừng đi! Tôi nói chính là sự thật! Chiếc nhẫn thật sự tồn tại! Cô còn có nhớ hay không sau khi tin tức thiên thạch ?! Đó là thật sự! Thực sự có phát hiện ngoại tinh phi thuyền, chiếc nhẫn kia chính là đồ vật của nguời ngoại tinh ! Tôi là trong lúc vô ý được đến...... Tôi phát hiện nó có thể cho chính mình dị năng biến lợi hại, nhưng là chuyện này bị Tần Văn Hạo biết, hắn đoạt đi chiếc nhẫn của tôi rồi ——"


Tần Nam Y thấy Hàn Kiều Kiều căn bản không có dao động, cô ta cuồng loạn, "Hàn Kiều Kiều! Cô không thể đi! Cô không thể đối với tôi như vậy! Cô mau thả tôi! Cô thả tôi ra a!!!"
Hàn Kiều Kiều rốt cuộc dừng lại, bóng dáng cô ở trong ánh sáng ảm đạm  có vẻ giống một con u hồn, cô tịch cô đơn.


"Có một việc, tôi không có nói cho cô." Hàn Kiều Kiều đưa lưng về phía cô ta, chậm rãi nói, "Nơi này xuất hiện dị chủng Hoàng Hậu, đã bị tôi giết chết, cô là nguời của viện nghiên cứu , hẳn là rất rõ ràng một cái sào huyệt mất đi Hoàng Hậu lúc sau sẽ như thế nào đi......"
Tần Nam Y biểu tình, bởi vì Hàn Kiều Kiều nói mà trở nên vặn vẹo lên, như là sợ hãi tới cực hạn, thần trí đã hoàn toàn hỏng mất !
"Không!!! ——"
Hàn Kiều Kiều không có dừng lại, sau lưng hai chỉ thật lớn dây đằng quái vật cũng đi theo thoát khỏi phòng.
Sào huyệt Mất đi Hoàng Hậu , nhóm dị chủng không hề đi khắp nơi kiếm ăn, chúng nó nhiệm vụ hàng đầu là sưu tầm cảm nhiễm thể thích hợp, làm cảm nhiễm thể biến dị trở thành giống cái dị chủng, tiến tới trở thành sào huyệt Hoàng Hậu —— chỉ có nhân loại nữ tính bị cảm nhiễm mới có cơ hội trở thành Hoàng Hậu. Hoàng Hậu không cần vất vả lao động, cô chỉ là suốt ngày ngốc tại huyệt động ẩm ướt , không ngừng sinh sôi nẩy nở, không ngừng sinh hạ trứng dị chủng......Thẳng đến khi sinh mệnh khô kiệt.
Hàn Kiều Kiều đã từng suýt nữa đi lên con đường này. Nhưng là cuối cùng, là ca ca cứu cô, mà chính cô, cũng trả giá đại giới Một cánh tay. Lúc dứt cánh tay rất đau, nhưng là tâm càng đau hơn, trái tim như bị xé nát . Bởi vì cô biết, cô không chỉ có mất đi nửa cánh tay, cô còn mất đi nguời con trai yêu thuơng cô nhất trên đời này ......
............
Hàn Kiều Kiều mở mắt ra, cảm giác khuôn mặt ướt dầm dề. Cô muốn ngồi dậy, thấy mép giường ca ca không hề chớp mắt nhìn chằm chằm chính mình, sắc mặt cực kỳ âm trầm, nhưng là âm trầm kia lại lúc cô tỉnh lại không lâu, hóa thành ôn nhu.
"Em nằm mơ, khóc thật sự lợi hại." Hàn Dực giơ giơ lên khăn giấy ướt đẫm trong tay.
Hàn Kiều Kiều chủ động ôm lấy hắn. "Ca ca, anh vĩnh viễn sẽ không rời khỏi em đúng không?"
"Xảy ra chuyện gì? Mơ thấy ca ca rời khỏi em?......"
Hàn Kiều Kiều mới đầu là lắc đầu, thực mau lại gật gật đầu, rồi mới cố chấp ôm lấy hắn, "Ca ca, anh mau nói, vĩnh viễn đều không rời khỏi em, anh mau nói ai."
Hàn Dực nhàn nhạt cười, "Ân, ca ca vĩnh viễn sẽ không rời khỏi em."
Hàn Kiều Kiều lúc này mới yên lòng, cô ở trên má Hàn Dực nhẹ nhàng hôn một chút, nói: "Ca ca, anh thật tốt."
Hàn Dực lại cầm tờ khăn giấy , nhẹ nhàng lau đi nuớc mắt trên mặt cô , "Kia Kiều Kiều thì sao ? Sẽ rời khỏi ca ca sao?"
"Đương nhiên sẽ không!" Hàn Kiều Kiều lập tức trả lời, thanh âm vô cùng kiên định, "Chết cũng sẽ không rời khỏi ca ca!"
Hàn Dực phảng phất bị xúc động, lẩm bẩm tự nói: "...... Chết cũng sẽ không rời đi sao......"
"Ca ca, ca ca, ca ca......" Hàn Kiều Kiều chôn ở trong lòng ngực Hắn nhẹ nhàng kêu hắn, phảng phất mỗi một lần gọi, trong lòng liền càng kiên định một ít, càng ngọt ngào một ít.
thanh âm cô giống như cừu con mềm mại kéo dài, câu đến Hàn Dực trong lòng phát ngứa, hắn thanh âm ảm ách, "Bảo bối......"
Hắn cúi đầu hôn hôn cái trán của cô, rồi mới theo xuống phía dưới một đường hôn môi, hốc mắt cô, gương mặt cô, cổ non mịn, xương quai xanh mê nguời ,thẳng đến hai luồng non mềm tuyết trắng đẫy đà cũng bị hắn  lột ra, hắn không khỏi hít sâu một hơi.
Hàn Kiều Kiều đã mặt đỏ tai hồng, thập phần ngượng ngùng muốn duỗi tay che lấp, Hàn Dực cũng đã tìm được phía sau đi nội y tháo ra.....
"Ca ca......"
Hàn Dực bàn tay đã phủ lên hai luồng mê người tròn trịa, hắn nhẹ xoa chậm niết, cảm thụ được xúc cảm mềm mại, rốt cuộc lại nhịn không được, cúi người ngậm lấy, càng thân mật cảm thụ tốt đẹp của cô. Hàn Kiều Kiều không khỏi run lên, lại không có phản kháng.
Hàn Kiều Kiều cho rằng Hàn Dực sẽ tiếp tục, chính là hắn lại bỗng nhiên nâng lên thân, hung hăng hôn môi cô, thẳng đến khi hai người thở hồng hộc, hắn mới ôm cô, phát ra một tiếng thật dài thở dài.
"Kiều Kiều...... Em là bảo bối của ca ca....."
Hàn Kiều Kiều không rõ Hàn Dực vì cái gì đột nhiên dừng lại, cô thậm chí có thể cảm giác được dưới thân ca ca cứng rắn giờ phút này cực nóng đỉnh chính mình...... Cô rất muốn nói: Ca ca...... Em có thể. Nhưng là nghe được ca ca kêu chính mình bảo bối, cô liền cảm thấy cái gì đều không quan trọng, cô hạnh phúc cực kỳ, thỏa mãn cực kỳ. Chẳng sợ chỉ là cái ôm đơn giản ở bên nhau, cái gì đều không làm, cô cũng nguyện ý bồi hắn đến thiên hoang địa lão, chỉ cần hắn nguyện ý, cô như thế nào đều có thể.
Đời này, ca ca nhất định sẽ hảo hảo.
Hàn Kiều Kiều ở trong lòng ngực Hàn Dực rũ xuống thật dài lông mi, nhớ tới chuyện cũ kiếp trước.
Kiếp trước thời điểm cô biết Hàn Dực kẻ thù có rất nhiều, lại không rõ ràng lắm cụ thể người nào, bởi vì  lúc ấy cô căn bản không quan tâm hắn. Nhưng là, Tần Văn Hạo cô lại biết đến.
Tần Văn Hạo người này, nơi chốn đều cùng Hàn Dực đối nghịch, cô vẫn luôn cho rằng, Tần Văn Hạo là vì  Tần Nam Y hết giận, nhưng là từ lời nói Tần Nam Y  lại có thể nghe ra, đối với anh họ này quan hệ căn bản không tính là thật tốt. Một khi đã như vậy, Tần Văn Hạo vì cái gì trăm phương ngàn kế muốn đẩy Hàn Dực vào chỗ chết?


Nguyên bản, cô suy đoán có phải do bẢn tính hiếu thắng của đàn ông hay không ? Kỳ thật cái lý do này lại phi thường gượng ép, bởi vì Hàn Dực tuy rằng rất mạnh, nhưng là cùng Tần gia ở hai Căn cứ bất đồng, nguời Tần gia người ở Căn cứ Ngô nam, Hàn Dực lại cường cũng ngại không Tần Văn Hạo. Tiếc nuối chính là, Hàn Kiều Kiều tìm không thấy đáp án khác. Tần Văn Hạo cùng ca ca chết ở cái cống thoát nước kia, tính cả chân tướng cùng nhau mai táng.
—— nếu trong Thân thể con nguời có tinh hạch trở thành sự thật, hết thảy liền sáng tỏ. Nói không chừng này căn bản không phải ân oán cá nhân mà là nguời Tần gia ở sau bày mưu đặt kế đâu?
Nếu là thật sự, cùng Tần gia đối đầu chỉ là chuyện sớm hay muộn. Như vậy, chiếc nhẫn, cô càng thêm kiện định ....Bất luận tin tức này là thật là giả, cô đều không thể để chiếc nhẫn rơi vào trong tay những người đó.
Chỉ có ca ca, chỉ có ca ca mới có thể đủ tư cách có được chiếc nhẫn!
Hàn Kiều Kiều bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện cũ.
Người kia...... Người kia giống như cũng cùng cô nói qua chiếc nhẫn?! Chỉ là lúc ấy cô nóng lòng hỏi thăm Tần Nam Y , mà đối phương lại là bộ dáng say mèm , cho nên đối với hắn oán giận, cô căn bản là không có để ý. Nguyên lai...... Hắn nói những cái đó đều là thật sự!
......
—— thời gian từng ngày qua đi, bên ngoài thế giới càng ngày càng loạn, giá hàng tăng cao, ôn dịch hoành hành, trên đường thường thường xuất hiện học sinh nhiệt huyết tụ tập diễn thuyết, kêu gọi nhân loại đồng tâm hiệp lực đối kháng cửa ải khó khăn.
Trong lúc này, cũng từng tuôn ra tin tức địa điểm thiên thạch phát hiện mảnh nhỏ ngoại tinh phi thuyền, chẳng qua, chỉ truyền phát tin hai lần ảnh chụp nhận thức phi thường mơ hồ, lấy quan hệ bộ môn đang tổ chức đoàn đội nghiên cứu khoa học tích cực tiến hành nghiên cứu làm kết thúc cuối cùng. Sau đó, tin tức mảnh vỡ ngoại tinh phi thuyền liền bao phủ thành đề tài cho mọi nguời bàn tán. Nếu là thái bình thịnh thế, khả năng tin tức ufo sẽ làm rất nhiều người xua như xua vịt đi, chẳng sợ tin tức là giả, cũng sẽ có rất nhiều người làm không biết mệt truy tìm. Nhưng là ở giờ khắc nguy hiểm cho sinh mệnh, nhân loại càng quan tâm vẫn là chính mình ăn, mặc, ở, đi lại.
Rất nhiều nhà xưởng lục tục đình công, nguời thất nghiệp càng ngày càng nhiều, bệnh viện vĩnh viễn không đi vào đuợc, cảnh sát ngày đêm đèn đuốc sáng trưng, trên đường cao tốc dòng xe cộ như nước chảy, tất cả đều là bởi vì nhóm di cư trú lan đến.


Thế giới này nhìn như còn vận chuyển, kỳ thật nguy cơ tứ phía, chỉ chờ cọng rơm cuối cùng kia.....