Cố Giai hiển nhiên nghĩ không ra sao cô lại nhất kiến chung tình với Thẩm Sâm như thế. Nhưng cô chỉ nằm mơ giữa ban ngày mà thôi, trong khi người ta luôn chán ghét cô. Muốn tưởng gì chả được, cũng chẳng ai đi quấy nhiễu ai. Mạt thế rất loạn, chân lý – cái thứ này từ khi mọi người càng lúc càng chết lặng cùng đối với tương lai mù mịt thì lực lượng đã trở nên chiếm ưu thế hơn rất nhiều.
……..
Mục Siêu ngừng xe tại cua rẽ đi qua P thị. Những xe đi sau cậu cũng ngừng lại. Mập mạp đau đến tê cả răng, hai tổ tông này không phải lại phát hiện ra gì đó chứ? Vội vã xuống xe, gã cũng biết cái xe tăng vũ lực giá trị siêu cao kia thì tính ra cũng có giá hơn đám người bọn gã nhiều lắm. Theo dọc đường này thì có khó khăn là người ta ra tay nhiều nhất.
“Sao thế, Tiểu Mục, Tiểu Thẩm. Cũng sắp đến rồi mà.” Vẻ mặt Mập mạp đầy ôn hòa.
“Béo ca, bọn tôi tới đây thôi.” Mục Siêu cười tủm tỉm. “Lúc trước là chúng tôi không nói rõ ràng, thật xấu hổ. Khiến mọi người gặp nhiều phiền toái như vậy.”
Tâm Mập mạp rơi lộp bộp, đây chính là vũ khí mạnh nhất đó, bọn họ đi rồi, đội người của bọn gã làm sao bây giờ? Nhưng bản thân cũng chả thể cầu người ta lưu lại, gặp nhau coi như là duyên phận, giúp cũng là thuận tay thôi, cho nên cũng không thể không biết điều được.
Từ chiếc xe phía sau một người con trai bước xuống, Mập mạp bởi vì Cố Giai cùng người của chiếc xe đó không hợp nhau, nên cũng biết vài người, người con trai này chính là người nói chuyện cùng Thẩm Sâm hôm qua – Từ Huy. “Thẩm ca, các anh tính đi à?” Từ Huy dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Thẩm Sâm, chờ Thẩm Sâm trả lời. Mục Siêu nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Từ Huy một cái, trong mắt đối phương không chút đè nén tình cảm ngưỡng mộ, làm cho trong ngực Mục Siêu có chút buồn bực…. Hừ, Thẩm ngu ngốc quả nhiên là chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt!
Thẩm Sâm không chú ý đến ánh mắt không được tự nhiên của Mục Siêu, “Phải, vốn chỉ tiện đường thôi. Chúng tôi không phải đi P thị.” Từ Huy cùng hắn nói qua lại, giọng điệu Thẩm Sâm cũng không phải đặc biệt xa cách ngàn dặm, ngược lại làm trong lòng người con trai sinh ra một chút hy vọng.
“Được rồi! Béo ca, hữu duyên sẽ gặp lại mà.” Trong lòng Mục Siêu khó chịu, lại không thể nói trắng ra với Thẩm Sâm. Cả người giống như con mèo dựng lông, ai hiện tại trêu chọc cậu liền sẽ cong móng vuốt. Mục tiểu gia đặt tay trên chốt cửa kính xe, tựa hồ muốn đem Thẩm Sâm cùng Từ Huy đang “liếc mắt đưa tình” ngăn ra.
Tô Viện cùng Tô Hàng cảm thấy khó hiểu, từ chỗ Mục ca truyền đến từng trận lãnh khí, hai đứa nhỏ yên lặng hướng nơi khác nhích nhích. Nha nha nha, đây là đang nổi khùng sao? Mục ca tức giận thật là đáng sợ quá đi!
Thẩm Sâm cũng chả rõ Mục Siêu làm sao. Vừa nãy còn tốt lắm mừ. Hắn quay đầu nhìn Tô Viện, Tô Viện kịch liệt nháy mắt với hắn. Bất đắc dĩ ở chỗ hai người là độ ăn ý tổ đội chưa có đạt đến cảnh giới kia, mắt Tô Viện nháy đến muốn rút gân, nhưng Thẩm Sâm vẫn không hiểu ý tứ mà cô bé muốn nói.
(╯‵□′)╯︵┻━┻ Thẩm ca, anh không nhìn ra ánh mắt của Mục ca như muốn giết người đến nơi hay sao! Không nên mở cửa sổ lần nữa nha!!! Không được nói chuyện cùng tên tiểu yêu tinh kia nữa nha!!! Không thấy ánh mắt của Mục ca đã phun ra lửa rồi à?! Tô Viện trước tận thế thì hàng năm đều trà trộn trên internet. Gì mà hải giác*, còn có cẩu ngọa* nè… giáo dục của internet đã khiến Tô Viện dẫn đầu đám bạn cùng lứa một bước rất dài, hơn nữa còn có thể thuần thục vận dụng kỹ năng nôn máng vô cùng mạnh mẽ.
Ánh mắt Mục Siêu đích xác là đã phun ra lửa rồi. Cái tên tiểu yêu tinh khốn khiếp kia sao dám ở trước mặt ông mà câu dẫn người của ông hử??? Chết tiệt, còn dám chớp mắt lấy le là sao trời!!! Khốn thật giờ còn đổi sang gọi tên luôn rồi?!!! Mịa nó chớ mau bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của cậu ra khỏi xe của ông ngay và luôn!!!
Sau lưng có ánh mắt đang nhìn mình tràn đầy nóng bỏng (?), Thẩm Sâm hiển nhiên là không thể không hay biết gì rồi, liên hệ với việc vừa rồi mắt Tô Viện nháy muốn rút gân ám chỉ, Thẩm Sâm không tý keo kiệt xuất ra kỹ năng nụ cười, ôn hòa phất tay với Từ Huy. Từ Huy sắc mặt hàm xuân chạy về xe của mình.
“Cậu nói gì với cậu ta vậy?” Giọng điệu vô cùng u oán, Mục tiểu gia còn tưởng rằng mình biểu hiện rất lạnh nhạt.
“Không có gì, tôi chỉ đồng ý cho bọn họ cùng đến làng di lịch mà thôi.” Mặt Thẩm Sâm đầy ý cười. Thỉnh thoảng có người khiến Tiểu Mộc đầu biểu lộ ra một mặt tình cảm như thế cũng tốt đó chớ. Trong lòng Thẩm phúc hắc âm thầm cười trộm.
Mục Siêu có chút giật mình, Thẩm Sâm cư nhiên đem chuyện này nói với bọn họ. Bọn cậu vốn tính sẽ chia tay sau đó một mình đến làng du lịch, dù sao chỉ bốn người làm việc tương đối thuận tiện hơn nhiều. Tình huống hiện tại vẫn chưa thể có uy hiếp gì với bọn cậu, cũng không cần đi chung với người khác, thật có chút giống phó bản năm người cấp năm, thế nhưng họ có đến bốn người cấp mười, căn bản không cần đầy người một tổ vẫn có thể ung dung xoát hết.
Cậu con trai vừa rồi, đối Thẩm Sâm có suy nghĩ khác ư? Mục Siêu đột nhiên hỗn loạn, cậu trọng sinh một đời, đã sớm hiểu được Thẩm Sâm đối với mình có ý nghĩa khác, không chỉ là chiến hữu thân mật khăng khít, trong tiềm thức cậu càng hy vọng hai người có thể phát triển tiến thêm một bước, hoặc có thể nói, Thẩm Sâm là lý do quan trọng nhất mà Mục Siêu trọng sinh. Nhung cậu cho tới giờ vẫn không nghĩ đến, nếu Thẩm Sâm không cần cậu thì sao?! Nếu như cậu trọng sinh, tình cảm của Thẩm Sâm đã thay đổi, không có nồng cháy như kiếp trước thì thế nào, thậm chí Thẩm Sâm tìm được người yêu, thế còn cậu? Cậu nên làm cái gì bây giờ?
Mục Siêu bỗng dưng nhận ra bản thân chỉ là một thằng hề tự mình đa tình mà thôi, rõ ràng còn chưa có xác định, cậu lại chắc chắn mà ngây thơ cho rằng mọi chuyện sẽ không có gì đổi thay. Nếu như không có thây đổi gì, vậy lý do trọng sinh là gì chứ? Thẩm Sâm còn yêu cậu chăng? Chính mình nhất sương tình nguyện liệu có gây phiền toái gì cho đối phương không? Có thể nói Mục Siêu lại lâm vào cái vòng tư duy lẩn quẩn do mình tạo ra. Tiềm thức cậu vẫn luôn trốn tránh vấn đề này, đến nay nó giống như hạt đậu không ngừng nảy mầm, nảy đến khiến cậu muốn nổi đom đóm mắt luôn, lại chả có biện pháp giải quyết nào….
Khí lạnh đột nhiên biến thành áp suất thấp. Tô Hàng không hiểu nhìn chị mình, lại nhìn “đầu sỏ gây chuyện”, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như cái bánh bao. Người lớn bị gì nghen?
Không ai có thể cho cậu bé câu trả lời. Tô Viện nhìn hành vi quá khích của Thẩm Sâm mà bất đắc dĩ, đồng thời Thẩm Sâm cũng phát hiện mình đã làm lố rồi. Vốn định từ từ tiến hành kế hoạch, hiện tại lại trực tiếp ném cho Mục Siêu một cái nghi hoặc lớn như thế, hắn nhớ đến Mục Siêu từng nói với hắn “nằm mơ thấy”. Đột nhiên phát hiện bản thân đã quá nóng vội. Một số chuyện tuy rằng sau này nhất định sẽ xảy ra, nhưng chính vì một hành động của mình khiến cho Mục Siêu luôn nghi hoặc mấy vấn đề này liền bùng nổ, thậm chí còn đối với tình cảm của hắn sinh ra hoài nghi…. Chậc, chuyện này không hay rồi.
……
Một đường vô cùng im lặng.
Mục Siêu nín thinh lái xe, không có nôn máng (ý ở đây là chê bai người khác), không có nhiều chuyện, cũng không giả vờ ghét bỏ hay để tâm,…. Làm cho ba người còn lại thập phần không thích ứng nổi. Thẩm Sâm cũng là một đường tìm đề tài để nói, nhưng bộ dáng Mục Siêu vẫn lạnh nhạt, khiến lòng Thẩm Sâm rối tung rối mù không biết làm sao.
Cách làng du lịch còn một đoạn đường. Ban đêm chỉ có thể tìm nơi tương đối an toàn để nghỉ qua đêm.
Cùng bọn Mập mạp tách ra, đội ngũ chỉ có bốn người phải thời khắc cảnh giác vấn đề an toàn ban đêm. Mặc dù có Tô Hàng là còi hú báo động nguy hiểm hình người, nhưng Tô Hàng còn quá nhỏ, buổi tối là người cần nghỉ ngơi nhất. Tô Viện nhìn thì thành thục có điều vẫn là một đứa bé đang trong thời kỳ phát dục, cho nên cũng chỉ có thể dựa vào sáu người lớn mà thôi.
Cơm chiều đều là do hai đội hôm nay thu hoạch được, Mục Siêu bên này là thịt rắn cùng thịt chim, Vưu Tinh Tinh đem phần thịt lợn rừng được phân cho lấy ra. Gia vị được chia cho nhét vào một cái ba lô. Đầu bếp chỉ còn lại là Tô Viện cùng người của xe kia Vưu Tinh Tinh.
Không cần Mục Siêu quan tâm, dù sao cậu để ý có thể ăn là được. Thẩm Sâm nhíu mày, nghĩ muốn đến nói chuyện với Mục Siêu mấy câu, lại bị Từ Huy lôi kéo hỏi đông hỏi tây. Thẩm Sâm có chút không kiên nhẫn, nhưng thái độ của đối phương thập phần thành khẩn, khiến Thẩm Sâm không tài nào cự tuyệt được. Hơn nữa, Mục Siêu không ngồi ngốc môt mình bao lâu, Phùng Hân Kỳ liền tìm đến cậu, mặc dù Mục Siêu biết trạng thái lúc này không tốt, nhưng đối với cô gái xa lạ cũng không bày ra sắc mặt không vui. Thẩm Sâm nhìn mà có chút tức giận, đối với Từ Huy cứ ở bên líu ríu nói chuyện càng lúc càng không kiên nhẫn nổi nữa, rốt cuộc tính đuổi Từ Huy cút ra, nhưng lại ngửi thấy mùi cơm canh trong nồi.
Vưu Tinh Tinh tuy không giống Tô Viên từ nhỏ đã phải nấu cơm, nhưng tốt xấu gì cũng phân biệt được giấm chua với xì dầu, đường với muối. Thái rau cũng không tệ, khiến Tô Viện bớt không ít chuyện.
Thịt rắn kho tàu, thịt lợn rừng xào nấm, canh chua thịt chim…. Tô Viện đem nguyên liệu nấu ăn dùng tiết kiệm đến không thừa chút nào. Sắc hương vị đầy đủ, ở mạt thế còn có thể ăn được thức ăn như vậy, mấy người Hồng Anh cơ hồ lệ nóng doanh tròng biểu đạt cảm kích của mình.
Đồ ăn rất thơm ngon, đũa xúc như máy. Chẳng qua Mục Siêu có tâm sự, thỉnh thoảng gấp một hai cục thịt đặt trong bát rồi lùa hai ba miệng cơm liền ngưng lại. Tô Viện chỉ lo chăm chút cho Tô Hàng, cũng có gấp thức ăn cho Mục Siêu nhưng thật ra cũng không đặt quá nhiều chú ý đến bên này. Thẩm Sâm ngồi nhớ lại biểu hiện của bản thân, trong bát hắn liền xuất hiện một khối thịt rắn có mang theo lớp canh nước thập phần hấp dẫn. Hắn vừa nâng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Từ Huy. Cùng lúc đó, trong bát của Mục Siêu cũng có rất nhiều thức ăn.
“Mục ca gầy quá nha, nên ăn nhiều một chút đi.” Vưu Tinh Tinh cùng Phùng Hân Kỳ nhìn nhau cười đầy “quỷ dị”, nhìn Mục Siêu nói.
Thẩm Sâm thấy mà đáy lòng bốc lửa, hai cô gái này làm gì mà lắm chuyện như thế? Lại nhớ đến thân phận thẳng nam của Mục Siêu lúc trước, trong lòng không khỏi lộp bộp, nhỡ mấy cô gái này trong lòng có hứng thú với Tiểu Mộc đầu, nói không chừng Mục Siêu sẽ khôi phục thân phận thẳng nam của mình. Vì thế ánh mắt Thẩm Sâm nhìn hai cô gái mang theo cảnh giác “hộ thực”. (Editor: bảo vệ thức ăn, giống như việc bé Mộc đã làm như trên, nhưng đây có lẽ là cảnh giác bảo vệ người iu đi, sợ ng khác tới cướp đó mừ)
Kỳ thật, Thẩm Sâm đã oan uổng Vưu Tinh Tinh cùng Phùng Hân Kỳ rồi, hắn đã quên rằng dù là đang ở mạt thế nhưng vẫn có một loại người, các cô được gọi là hủ nữ. Vưu Tinh Tinh và Phùng Hân Kỳ là hủ nữ chân chính từ tận trong xương tủy. Hai người liếc mắt một cái liền nhận ra Mục Siêu tuyệt đối chính là thụ. Trong mắt hủ nữ, trừ bỏ người yêu ra, cũng chỉ có công với thụ, thật sự không sinh ra nổi tâm tư gì khác. Điều này tất nhiên là Thẩm Sâm không biết rồi.
Mặt khác, Mục Siêu cũng nhìn thấy Từ Huy gắp thức ăn cho Thẩm Sâm, rơi vào trong mắt cậu lại biến thành hình ảnh ái muội, thậm chí Thẩm Sâm kinh ngạc liếc nhìn Từ Huy một cái, chưa đến hai giây liền bị Mục Siêu ngồi đối diện tự cho rằng là đang truyền phát làn sóng (ở đây là kiểu xẹt điện ấy) tình chàng ý thiếp, do đó càng thêm khẳng định ý tưởng của mình, trong lòng bị những tư duy tự làm rối rắm khiến tự tin của bản thân bị phá tan thành từng mảnh nhỏ, hiện tại đều đã nát thành bột phấn luôn rồi….
Gác đêm là một công việc yêu cầu kỹ thuật, bọn họ có bốn nam hai nữ, hai người con gái thì khẳng định không thể cùng nhau gác đêm rồi, siêu nguy hiểm. Cuối cùng phân phối như sau, sẽ có một đội là hai người con trai. Phùng Hân Kỳ và Hồng An là người yêu, tự nhiên là hai người cùng gác. Khi Vưu Tinh Tinh theo lời Thẩm Sâm định nói là Từ Huy cùng Vưu Tinh Tinh tương đối quen thuộc, thì Từ Huy lên tiếng: “Tinh Tinh là một cô gái, năng lực lại là hệ thủy, Mục ca anh cùng Thẩm đại ca trong chúng ta là lợi hại nhất. Anh với Tinh Tinh cùng gác đi, Tinh Tinh rất sùng bái anh, hơn nữa anh cũng có thể chăm sóc cho Tinh Tinh nhiều hơn.” Từ Huy cười tủm tỉm, lời nói ra miệng vô cùng có lý, khiến người ta không có lý do gì để từ chối cả.
Chết tiệt, sao cậu không nói cho Thẩm đại ca của cậu cùng Vưu Tinh Tinh gác chung đi! Nội tâm Mục Siêu hung hăng nôn mửa. Bất quá nếu như là cậu cùng Thẩm Sâm hoặc cùng Từ Huy phân tổ, ngược lại sẽ lúng túng. Đành liền cam chịu phương pháp này.
Ánh mắt Thẩm Sâm nhìn Từ Huy càng lúc càng lạnh lẽo. Mục Siêu không có ý phản đối, nên hắn đưa ra ý kiến cũng vô dụng. Mục Siêu căn bản không muốn phản ứng gì với hắn.
Đều nói cái chuyện yêu đương này, cho dù thông minh đến cỡ nào cũng sẽ trở nên ngu xuẩn. Tô Viện dưới đáy lòng không ngừng rủa oán Thẩm Sâm, Thẩm ca đụng tới chuyện của Mục ca là liền trở nên ngốc không chịu nổi.
“Ây dô, thật ngượng quá trời.” Vưu Tinh Tinh hai tay ôm mặt, tỏ vẻ vô cùng thẹn thùng. Nhưng cũng không có dị nghị gì.
………
Hai giờ sẽ đổi người gác một lần, bọn họ cần chạy đến làng du lịch.
Phùng Hân Kỳ cùng Hồng An hết phiên gác, kêu Vưu Tinh Tinh dậy, cũng tính gọi luôn Mục Siêu, nhưng phát hiện Mục Siêu đã canh giữ bên đống lửa từ lúc nào. Mục đại ca không có nghỉ ngơi ư? Vợ chồng son kiếc mắt nhìn nhau, an an phận phận tiến vào trong xe đi nghỉ.
Vưu Tinh Tinh xoa mắt đi đến cạnh Mục Siêu, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống. Liền nghe thanh âm ôn hòa có chút mệt mỏi của Mục Siêu: “Tinh Tinh, em cứ ngủ tiếp đi.”
“Gì chớ? Mục ca à, e mà ngủ thì chỉ có một mình anh gác? Kia không được đâu nghen.” Vưu Tinh Tinh đặt mông ngồi xuống, sợ Mục Siêu lại đuổi cô đi. Lấy thêm chút gỗ bỏ vào đống lửa. “Mục ca, các anh có dự kiến trước rồi à, cư nhiên còn mang theo cả đồ gia vị nữa. Chứ không thức ăn một đường này thật nhạt nhẽo lắm đi.” Vưu Tinh Tinh làm động tác có chút khoa trương, khiến Mục Siêu nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hai người luôn luôn trò chuyện như thế, có thói quen thường ngày, có kế hoạch trong tương lai, cái nhìn về dị năng, ở chung vậy ngược lại vô cùng hòa hợp, Mục Siêu còn đem thịt heo rừng hôm nay lấy ra cùng ăn. Trừ hai người bọn họ, còn có một người không ngủ. Chính là Thẩm Sâm. Vừa rồi, Mục Siêu cũng không có lên xe ngủ. Thẩm Sâm muốn gặp ai đó cũng không được, hiện tại lại nghe hai người gác đêm khe khẽ trò chuyện, giống như oán phụ trong khuê phòng mà nghiến răng, cư nhiên còn chia thịt nữa chứ! Không ngẫm lại hai người có quan hệ gì hử, sao lại phát triển nhanh như thế?
Hai giờ nói dài thì cũng không hẳn, Mục Siêu trở lại trong xe, Thẩm Sâm liền giả vờ ngủ. Kết quả đối phương chỉ là vỗ vỗ vai hắn, liền bò đến bên kia ngủ. Thẩm Sâm buồn bực, mở miệng hỏi: “Sao lại đem thịt lợn cho bọn họ chứ?”
“Cậu trộm nghe chúng tôi nói chuyện?” Mục Siêu vốn là tức giận rầu rĩ không vui, nhưng khi cùng Vưu Tinh Tinh nói chuyện cũng đã tiêu tán không ít hờn dỗi, lúc này lại bị Thẩm Sâm một câu làm kích động lại. Nói chuyện cũng mang theo ba phần nóng giận.
Thẩm Sâm cũng bực mình, hắn cũng tức lên, “Hai người nói chuyện lớn như thế, không ngủ thì sẽ nghe được thôi. Dù sao là thức ăn của chúng ta, vì sao lại không thương lượng cùng tôi chứ?” Thẩm Sâm nói thế liền bị Mục Siêu tự phiên dịch rằng không tín nhiệm cậu, cậu không tin nổi nhìn chằm chằm Thẩm Sâm, không tin được lời mà hắn vừa nói ra khỏi miệng kia. Kiếp trước, kết cục của cậu là bị người mình yêu thương phản bội. Mà hiện giờ, nếu như Mục Siêu cũng phản bội cậu…. Mục Siêu rùng mình, nếu quả thật là vậy, vậy cậu đành nhận thôi.
Mục Siêu không có trả lời Thẩm Sâm, đưa lưng về phía hắn nằm xuống. Thẩm Sâm nhìn sao cũng thấy bóng dáng Mục Siêu khiến hắn rất bi thương, nhưng đối phương dùng hành động cự tuyệt nói chuyện tiếp với hắn. Mà Thẩm Sâm cũng cảm thấy mình vừa rồi xúc động quá, hắn muốn hai người có khoảng yên lặng, đành phải đứng lên đi gác đêm, quên mất Mục Siêu đã cùng hắn nói qua chuyện bị phản bội, quên rằng Mục Siêu sợ nhất là không tin tưởng, hắn vẫn luôn vô cùng tin tưởng Mục Siêu, một lòng đều là đặt trên người Tiểu Mộc đầu, sao có thể phản bội cơ chứ?
Nhưng đầu óc Mục Siêu đang ở trong trạng thái mê đề đầy tiêu cực, làm sao còn nhớ rõ nữa? Mục Siêu vốn là thẳng, đối tình cảm đồng tính không có biết rõ như Thẩm Sâm, tự nhiên sẽ đối với tình cảm có chút khó xác định, cậu yêu Thẩm Sâm, thế nhưng hai người cũng chưa làm rõ, vẻn vẹn một lần có hành vi thân mật cũng bị Mục Siêu quẳng lên tận chín tầng mây. Lần này sự tình cứ từng chuyện từng chuyện xảy ra, vấn đề đồng thời bộc phát, cũng không khỏi khiến hắn hiểu sai…..
Từ Huy cùng hắn nói gì đó hắn hoàn toàn không biết, chỉ là nhìn chằm chằm ngọn lửa nghĩ phải làm như thế nào mới khiến Tiểu Mộc đầu nhà hắn ký xác nhận tình cảm của chính mình cùng thật lòng tin tưởng hắn.
“Mục ca đối Vưu Tinh Tinh thật tốt nha, đem nhiều thịt lợn như vậy đều tặng cho nhóm của bọn em. Thẩm đại ca, anh sẽ không khó xử chứ?” Từ Huy cố ý đem đề tài hướng đến trên người Mục Siêu cùng Vưu Tinh Tinh, cậu ta nghe được hai người họ tranh chấp vấn đề thịt lợn, mới dám châm ngòi như vậy, cậu ta nhìn ra Mục Siêu đối với Thẩm Sâm có ý nghĩa khác biệt. Lại không biết những lời này giẫm đến khu mìm nổ của Thẩm Sâm…..
“Câm miệng.” Ánh mắt Thẩm Sâm lạnh như băng, nhìn Từ Huy không có chút tình cảm nào. Lập tức xoay người đi tìm củi đốt lửa, không muốn ở cùng cậu ta thêm nữa. Vừa đi thì cũng không thấy được đối phương đầy vẻ không cam lòng, nhìn về phía xe bọn họ hoặc là nói nhìn về phía Mục Siêu với ánh mắt ác độc.
Lời nói của tác giả: (ta chỉ trích ra thôi nga)
Nhiệm vụ chi nhánh [Người yêu hiểu lầm] mở ra ~
*Hải giác: trong câu thiên nha hải giác (chân trời góc biển)
*Cẩu ngọa: (theo wiki) Giữa Vương An Thạch và Tô Thức có một giai thoại lý thú.
Tô Đông Pha đọc thơ của Vương An Thạch, thấy có hai câu:
Minh nguyệt sơn đầu khiếuHoàng khuyển ngọa hoa tâmĐông Pha chê là vô lý: trăng sáng sao lại hót ở đầu núi, chó vàng sao lại nằm trong lòng hoa được?
Do nghĩ như vậy nên Đông Pha lấy bút sửa chữ
khiếu ra chữ
chiếu, sửa chữ
tâm thành chữ
âm, thành ra:
Minh nguyệt sơn đầu chiếu Hoàng khuyển ngọa hoa âm | Trăng sáng soi đầu núi Chó vàng nằm dưới hoa |
Sau đó, Tô Đông Pha bị đổi tới một nơi ở phía nam. Ở đó, Đông Pha thấy một loài chim tên là
Minh nguyệt, và một loài sâu tên là
Hoàng khuyển. Lúc đó, Đông Pha nhớ lại hai câu thơ của Vương An Thạch, có nghĩa là:
Con chim Minh nguyệt hót ở đầu núi
Con sâu Hoàng khuyển nằm giữa đóa hoa
Lúc ấy Đông Pha mới biết kiến thức của mình còn kém họ Vương nhiều.