"Gừ!" Cái mồm tanh hôi từ trong bụi rậm trồi ra cách trước mặt hai người chỉ hơn mười mét….
Đôi đồng tử xanh biếc dựng thẳng, tầm nhìn lạnh như băng chằm chằm về phía đôi trai gái trẻ tuổi. Hai chi trước ngắn nhỏ lại cực kỳ mạnh mẽ, móng vuốt sắc nhọn còn đặc biệt dính mùi máu tươi tanh ngọt…
Sắc mặt Tô Viện trắng như tờ. Tuy đùi đã có chút khí lực, thế nhưng cảm giác tê rần vẫn khiến cô lúc cử động luôn cảm thấy hai cái đùi không còn là của mình. Hiện tại đụng tới loại khủng long ăn thịt hung tàn này, Tô Viện từ mạt thế bắt đầu tới nay rốt cuộc có loại lỗi giác mình là kẻ níu chân.
Đỗ Minh trong mắt mọi người rõ ràng là một đứa đần lúc này lại bình tĩnh vô cùng.
Từng bước một, từng chút từng chút di chuyển tới. Khủng long chỉ có tình cảm với máu, con mắt nó theo động tác của cậu ta, hơi chuyển động cái đầu bực của mình.
Đỗ minh muốn chạy? Người làm ra hành vi cặn bã như thế sao có thể xuất hiện trong quyển sách này chứ?
Tô viện không phải đứa ngốc, hiển nhiên hiểu ý đồ hành động cậu ta. Khuôn mặt vốn cũng vì khẩn trương mà trắng bệch lúc này lại cứ liếc nhìn qua. Cô nhóc muốn gọi, lại thấy Đỗ Minh vội vã quay đầu thoáng nhìn trong mắt chỉ toàn ôn nhu.
Sao lại như thế này? Mình rõ ràng còn chưa hòa hảo với anh ấy. Hốc mắt nóng lên. Đường nhìn mờ dần.
Đỗ Minh động, cậu chợt vọt đi, dứt khoát hướng về phía ngược lại của khủng long.
Loại sinh vật ăn thịt không tình cảm này sao có thể buông tha đồ ăn ngon đã đưa tới tận miệng? Chân sau cường tráng có lực giẫm một cái, nhanh nhẹn chạy theo hướng Đỗ Minh bỏ chạy.
Trước mặt trống không, bên cạnh cũng không còn gì.
Tô Viện hầu như không kiềm được thân thể mình nữa, ngã ngồi dưới tàng cây. Cô muốn đi tìm Đỗ Minh. Nhưng trên cây còn có em trai đang sinh bệnh khiến cô chẳng cách nào rời đi. Đối diện trong nháy mắt vừa nãy thôi, cô đã cảm giác được mong muốn để bọn họ sống tiếp của hắn có bao nhiêu kiên định. (X: đối với TV thì xưng ĐM là anh hoặc hắn trong nội tâm nha)
Hiện giờ, kỳ vọng duy nhất là chờ đồng bạn mau chóng tìm tới. Mong muốn được cứu giúp vô cùng bức thiết. Phảng phất trở về khoảng thời gian cái gì cũng không rõ, chỉ có thể dẫn theo em trai đối mặt với tang thi.
"Loạt soạt" tiếng động lại lần nữa vang lên.
Tô viện lập tức bật dậy, cố không để ý tới thân thể đang kháng nghị, nắm chặc cây đao trên tay. Nhìn chằm chằm lùm cây phát ra tiếng lạo xạo.
Tiếng cành cây bị đạp gãy càng ngày càng gần. Lá cây cũng lay động càng lúc càng dữ dội.
"Tiểu Viện!" Kèm theo một tiếng thét kinh hãi, thân thể Tô Viện cũng thuận thế bị ôm vào trong ngực.
"Cha… cha nhỏ?" Tô Viện sửng sốt một chút. Thần kinh căng thẳng khi nhìn thấy mặt thanh niên ôm mình còn có người đàn ông luôn bảo vệ sau lưng bọn họ cùng cục nắm trong lòng hắn thì thoáng chốc liền trầm tĩnh lại.
Bất quá, vui sướng khi cửu (?) biệt trùng phùng không khiến Tô Viện có bao nhiêu kích động.
Tức khắc đẩy Mục Siêu ra, kể lại mọi chuyện vừa mới phát sinh.
Nhìn thằng con lớn đang bệnh, Mục Siêu đút chút nước không gian cho Tô Hàng. May mà không phải bệnh nặng. Tác dụng của nước không gian có thể đối phó được.
Thời gian Đỗ Minh mất tích cũng chưa lâu. Ba tên đàn ông thảo luận chốc lát, Tô Hàng đang bệnh và Tô Viện vẫn chưa có cách hành động như thường cứ đực mặt ở lại chỗ này là được. Phi Ly cùng Mục Siêu lưu lại. Hai người còn lại tìm kiếm theo hướng Đỗ Minh chạy đi. Không chỉ tìm riêng Đỗ Minh, cũng phải tìm những người lạc đường khác.
Điểm đỏ trong máy theo dõi trên tay Giản Thành lúc này không tiếp tục giảm nữa, ít nhiều gì trong lòng gã cũng thoải mái đôi chút.
"Ở đây." Thẩm Sâm khoát khoát tay.
Hai người họ từ chỗ đó xuất phát chẳng biết đã bao lâu. Hiện giờ là lần đầu tiên nhìn thấy có ký hiệu.
"Này không phải của Đỗ Minh." Giản Thành quan sát một lát, hơi tiếc nuối lắc đầu. "Phệ Huyết" có ám hiệu riêng đánh dấu vị trí. Đỗ Minh tuy ngốc một chút, nhưng cũng không phải dốt nát. Nếu như trốn thoát khỏi mồm khủng long, tuyệt đối sẽ để lại ký hiệu của "Phệ Huyết".
Có của những người khác. Nhưng chưa chắc đã là người một nhà.
Nghĩ tới mấy người ngoại quốc cực kỳ khả nghi trong miệng Mục Siêu, còn khu vực thời tiền sử không phù hợp lẽ thường nữa chớ. Lòng cảnh giác không khắc nào buông lỏng.
Tuy nhiên nếu tìm được đồng đội cũng coi như là một chuyện tốt. Hai người nhìn nhau, quyết định nương theo hướng ký hiệu tìm kiếm thử.
"Nè! Thật hổ thẹn! Nhưng mấy người có thể họp thành đội với bọn tôi không?" Lúng búng nói thành lời bằng tiếng Trung không mấy lưu loát, hai cô gái tóc vàng đứng dưới tàng cây, bộ dáng ngửa đầu vô cùng lo lắng.
Mục Siêu cảnh giác nhìn nhìn, hai người này cậu không quen nhưng không có nghĩa là không biết. Là người nước F khiến cậu cảm thấy khác thường lúc trước. Một cô gái trong đó lại đang bị thương. Máu từ khe hở chỗ băng vết thương chảy ra. Tuy kiên trì, nhưng bất kỳ lúc nào đều cũng có thể ngất xỉu.
Đáp lại là Phi Ly cùng Tô Viện thấp giọng thì thầm. Mục Siêu cầm lấy nhánh cây nhảy từ trên cây xuống.
Một cô gái trong đó vẻ mặt van cầu nhìn cậu.
"Hai người có thể chờ dưới tàng cây." Ném qua một hộp thuốc và băng vải. Mục Siêu duy trì cách các cô năm mét. "Tôi nhớ không lầm, các người có tới năm lận?"
Nghe lời cậu nói, ánh mắt của cô gái nữ bị thương lóe lóe. Rồi nhắm mắt lại, bày bộ dạng thống khổ, nhưng bị Mục Siêu tinh tường trông thấy.
"Bị tách ra." Lý do này bây giờ đích thật là dầu cao Vạn Kim nha.
(dầu cao Vạn Kim: hình ảnh https://www.google.com.vn/search?q=%E4%B8%87%E9%87%91%E6%B2%B9&source=lnms&tbm=isch&sa=X&ved=0ahUKEwjylI3MhObQAhWGJpQKHVvIDGYQ_AUICCgB&biw=1366&bih=665)
Một bên cảnh giác mấy cô gái không rõ lai lịch này, vừa nhớ tới tình cảnh khi bọn họ gặp phải khủng long. Đã được chọn thì đều là người nổi bật trong dị năng giả, sao có thể bởi vì mấy con Velociraptor làm cho sợ hãi tới mức chạy tứ tán chứ?
Mục Siêu nắm chặt vũ khí đột nhiên hiện ra trong tay.
Hành động này khiến hai người đối diện bị "dọa" giật mình, lúng túng lui về sau một bước.
"Anh tính làm gì hả?" Cô gái không bị thương tỏ ra khó hiểu tức giận trừng mắt nhìn Mục Siêu.
Mục Siêu thong thả ung dung* xoay xoay cổ tay nắm đường đao: "Không biết mấy người có hiểu hay không, Trung Hoa chúng tôi có một ngạn ngữ là "Lòng hại người có thể không có, nhưng tâm phòng người không thể không có"." (* mạn điều tư lý = thong thả ung dung)
"Ý anh định nói là bọn tôi sẽ hại anh ư? Chúng ta là phụ nữ! Còn anh là đàn ông đó nhá." Tựa hồ không thể hiểu nổi hành vi của Mục Siêu. Cô gái không bị thương kích động hô to.
Như bị chọc cười, khóe miệng Mục Siêu khẽ nhếch. "Phụ nữ thì sao? Đừng quên đây là thời đại nào." Đã từng coi thường quần thể yếu thế này, đều đã bị giết hết rồi còn gì. Đàn bà? Phụ nữ thì đã sao? Tần Miên không phải phụ nữ à? Mà Tô Viện cũng là một cô bé vị thành niên đó thôi. Nhưng sức chiến đấu của hai người họ, vô luận là ai cũng chẳng dám khinh thường.
"Cảnh cáo mấy người chút nhé, chớ xuất hiện trước mặt tôi." Ánh sáng lóe lên từ đường đao chớp động trong tầm mắt của hai cô gái.
Cô gái vốn kích động thoáng cái an tĩnh lại. Người bạn bên cạnh cô ta cầm thuốc băng bị quăng xuống đất lên. Không nói một lời tựa vào cây tự băng bó.
Không khí đối đầu gay gắt lập tức lạnh tanh. Mục Siêu híp mắt nhìn. Lần nữa nhảy lên trên cây.
Tô Viện để Mục Siêu nghỉ ngơi. Mục Siêu mệt mỏi cả ngày cũng không từ chối. Ngồi dựa vào cây khô nhắm mắt dưỡng thần. Mí mắt vừa đóng lại, buồn ngủ liền đập vào mặt.
Mí mắt nặng nề cứ như rót sắt. Cách nào cũng không mở nổi. Mục Siêu thầm nghĩ nguy rồi, nhưng chẳng còn biện pháp nào. Nhưng cơn buồn ngủ này không trộn lẫn ác ý. Đến cả tinh thần lực của cậu còn chống đỡ không được, các con của cậu sao ngăn cản được chứ.
"Ngủ đi." Cậu nghe có người nói vậy.
"Ngủ đi." Thật nhiều ân thanh đều nói như vậy.
"Ngủ đi." Mê man
"Ngươi là ai?" Mặc dù không xem qua tiểu thuyết này nọ, bất quá cũng từng nghe người ta nói qua.
Trước mặt không có người nào tiên phong đạo cốt, cũng không có mấy thứ ánh sáng màu sắc này kia. Chỉ có một mảng hoa văn dưới chân sắp nứt ra. Trên đỉnh đầu, bầu trời sao? Mục Siêu ngắm nhìn bốn phía. Không phát hiện thêm gì.
Cậu biết rõ mình bây giờ đang ngủ, mà ý thức tinh thần vẫn thanh tỉnh. Tuy nhiên bên ngoài nói gì cậu lại không nghe được.
Có người cố tình kéo cậu đến chỗ này.
"Ngươi là ai?" Cậu hỏi thăm lần nữa. Cho dù trong ngực đầy lo lắng, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường.
"Ta là..." Quang ảnh ở trước mắt lay động, biến ảo thành thực thể hình người. Mục Siêu nhìn hình người từ từ lộ rõ. Hơi híp mắt giấu đi sự kinh ngạc của mình..
Một người phụ nữ sáng bạc kỳ lạ. Tuổi của bà ta cũng không lớn lắm, nhưng năm tháng để lại vết hằn trên gương mặt. Mục Siêu rõ ràng cực ghét nhân viên nghiên cứu, nhưng lại không quá chán ghét bà ta.
"Bà là ai?"
"Ta chỉ là một ý thức." Người đàn bà khẽ cười. Lấy hai cái tay đặt trong túi áo ra, biểu diễn màn xuyên thấu trong suốt trước mặt Mục Siêu.
"Tới tìm tôi có chuyện gì?" Cậu không sợ hãi hỏi.
Người đàn bà mỉm cười nhìn cậu, trong mắt là một mảnh từ ái. "Cậu rất thông minh."
"Cảm ơn." Không tiếp lời, cậu chờ người đàn bà khiến cậu cảm thấy thực quen thuộc mở miệng giải thích mọi chuyện.
"Ta không nhìn thấy cậu đang ở đâu. Nhưng cậu đã thấy ta, nói đúng hơn là các cậu đã tới núi rồi." Người phụ nữ giẫm lên hư không chỉ như đi trên bậc thang."Ta chỉ là muốn nói cho cậu biết một việc." Hai tay bà cứ phất lên phất xuống như đang tung bay. Một khối đá màu đỏ liền xuất hiện trên tay bà ta.
Mục Siêu không khống chế nổi biểu tình của mình nữa. Kinh ngạc nhìn tảng đá trôi nổi lơ lửng trên tay người đàn bà.
Đó là nguồn gốc tai hoạ.
"Cậu biết truyền thuyết Nữ Oa vá trời chứ..."
"Ý bà là tảng đá đó thiệt ra là đá Ngũ Sắc Nữ Oa lưu lại hả?" Cái này có dung tục quá không đó.
"Không phải nha."
Phụt —— vậy bà nói Nữ Oa vá trời làm chi hả! Thú vị lắm sao?
"Nhưng cũng không khác lắm." Trong mắt người đàn bà ánh lên quang mang trò đùa dai đã được thực hiện. Trước lúc Mục Siêu nhịn hết được định lên tiếng liền lập tức nói: "Đá Ngũ Sắc là thần vật, từ lâu đã chẳng tìm được tung tích, linh tính của bọn nó từ sớm đã hóa thành những thứ còn lại. Tỷ như..."
Cố ý ngắt lời và thông qua tầm mắt khiến Mục Siêu nhất thời hiểu rõ.
"Mà tảng đá này, chỉ là sự thoái hóa còn dư lại của Đá Ngũ Sắc đầu thừa đuôi thẹo mà thôi." Bà ném tảng đá lên rồi bắt lấy, tựa hồ không chút để ý thứ đó có ý nghĩa quan trọng thế nào đối với nhân loại.
"Bà kêu tôi tới đây chỉ nói bấy nhiêu thôi ư?" Chỉ lai lịch thôi hả.
Người đàn bà lắc đầu. Từng bước một bay bổng về phía Mục Siêu. Trong mắt chẳng hề có vui đùa, mà tràn đầy hổ thẹn.
Mục Siêu thở dài nói: "Không còn cách nào khác sao?"
Người đàn bà trầm mặc, bay tớ sau lưng cậu, chậm rãi choàng qua vai cậu. "Đứa nhỏ, xin lỗi."
Xin lỗi? Xin lỗi thì có ích gì? Cậu không muốn cứu vớt thế giới gì gì đó. Đó không phải mục tiêu của cậu. Nhưng hết lần này tới lần khác...
"Tôi nhất định sẽ chết ư?" Mục Siêu mở miệng đánh vỡ trầm mặc. Dù là ý thức, nhưng ôm ấp của người đàn bà ấp áp hệt như vòng tay mẹ vây. Đã lâu không nghĩ về mẹ nữa. Thầm than, liền kéo suy nghĩ của mình về đường chính.
" Tỷ lệ tử vong tuy lớn, nhưng cũng phải trăm phần trăm." Người đàn bà vội vã giải thích. Đối lập với sự thoải mái khi nãy, giờ đây lại cẩn thận từng li từng tý, có loại cảm giác lấy lòng.
Là lỗi giác sao? Mục Siêu nhíu mày. Người đàn bà không chỉ riêng gì là một ý thức, cho dù là người thật thì tuổi tác cũng đã đủ làm mẹ cậu rồi. Cậu nghĩ là đâu phải chuyện tình yêu tình ái gì, người đàn bà này cho cậu cảm giác rất quen thuộc. Chí ít cậu nghĩ rằng họ hẳn là đã gặp qua ở đâu đó.
Người đàn bà thấy cậu không nói lời nào, cho là rối rắm. Vội vàng nói: "Tôi muốn bảo vệ thần thức của cậu, như vậy cậu sẽ không chịu thương tổn quá lớn."
Mục Siêu ngẩng đầu nhìn bà ta thật sâu.
"Cậu không tính nói... Ừ... với bạn trai mình hả?"
Cậu không phải là không muốn nói, mà là không biết phải mở miệng thế nào. Khi Khương Hiệp nói cho cậu biết thời gian, Mục Siêu đã biết mình chẳng thể nào nói đề tài này với Thẩm Sâm. Cứ nhìn tính tình Thẩm Sâm, thì dù địa cầu bị hủy diệt, cũng sẽ không có chuyện để tánh mạng cậu bị uy hiếp.
"Tôi sẽ nói. Hiện tại, sao tôi ra ngoài đây?" Hắn đã ở đây lâu quá rồi. Không rõ ràng bên ngoài đã trôi qua bao lâu. Cậu không muốn khiến người nhà của mình lo lắng.
Người đàn bà vội vàng phất tay một cái. Hoa văn dưới chân cậu lập tức sáng ngời chớp nhoáng.
Mục Siêu không nói thêm gì. Thân thể càng ngày càng nhẹ, nhẹ tới mức lúc nào cũng có thể bay đi.
Một trận rung lắc kéo cậu ra từ loại cảm giác dịu nhẹ kia. Mở mắt ra, chỉ thấy Phi Ly ngồi bên cạnh cậu, mặt mũi của cục nắm nhỏ tèm lem nước mắt.
"Tỉnh! Cha tỉnh rồi!" Giọng trẻ con khóc nức nở non nớt hô to về phia vài người.
Từng khuôn mặt đều quen thuộc tới không thể quen hơn được nữa.
Thẩm Sâm ba bước cũng thành hai, dùng lực mạnh kéo cậu ôm vào trong ngực. Mục Siêu đỏ mặt, thuận theo ôm lấy vai hắn. Tuy rằng đầu khớp xương hơi đau, nhưng vẫn rất hạnh phúc.
Mọi người thấy thế, lặng lẽ ôm Phi Ly đi, lưu lại không gian riêng cho cả hai.
Hốc cây trống trải chỉ còn lại tiếng hít thở quấn quit của hai người.
Cánh môi dán chặt khiến lời Mục Siêu muốn nói bị nuốt ngược trở vào. Vành tai cùng tóc mai chạm vào nhau, hơi thở nóng rực hòa lẫn phun lên cổ đối phương. Bầu không khí nóng bỏng mập mờ vây quanh cả hai.
Tô Viện xuống khỏi hốc cây, chỉ thấy Đỗ Minh đang cùng Hoàng Sơn và Hồ Thiên Hải nói chuyện tán dóc. Tuy trên tay cậu ta quấn đầy băng vải, thắt lưng với bụng cũng đều là vết thương, nhưng lại vui vẻ chẳng mảy may coi thương tổn của mình ra gì.
Hôm Mục Siêu hôn mê, lúc bọn Thẩm Sâm đnag tìm kiếm Đỗ Minh, ngoài ý muốn tìm được Hoàng Sơn cùng Quân Sư đang bất tỉnh nhân sự. Tiếp đó lại đụng mặt tốp năm tốp ba đồng bạn khác, vào ngày thứ hai mới tìm được Đỗ Minh đang bị khủng long công kích co quắp nằm ở trên cây. Hai người giết chết khủng long, mới cứu được Đỗ Minh.
Tô Viện còn nhớ rõ Đỗ Minh được cha lớn cõng về, cả người cứ như bị ngâm qua máu.
Cũng may không sao, tuy mất máu hơi nhiều, vết thương lại không nguy hiểm đến tính mạng. Quân Sư cũng tỉnh lại khi tìm tới chỗ Đỗ Minh. Hiện giờ bọn họ lo lắng chỉ có Mục Siêu ở chỗ cũ cứ hôn mê không tỉnh cùng với Tần Miên, Thẩm Lộ và Kiền Viễn vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng.
Sáu mươi người, đến khi Mục Siêu tỉnh lại, năm mươi người may mắn còn sống, tìm được hai mươi mốt người, chết mười người, hai mươi chín người đến nay vẫn chưa không tin tức.
"Vẫn chưa tìm được bọn Kiều Viễn ư?".
Mục Siêu đứng bên cạnh Thẩm Sâm, bọn họ tiến vào vùng nguyên thủy này đã được bảy ngày. Mỗi ngày chấm đỏ nhỏ trong máy theo dõi trên tay Giản Thành đều biến mất.
Mà lúc này, cậu càng không thể nói sự kiện nọ với Thẩm Sâm.
"Đằng trước! Xuất hiện ký hiệu của Hoàng đội trưởng!" Một người thở hồng hộc chạy tới.
Bọn họ đã sớm sắp xếp vị trí mọi người lại lần nữa, mỗi ngày một đội phụ trách tìm người, một đội tìm thức ăn. Mà người này, nằm dưới sự lãnh đạo của Hoàng Sơn, một trong những đội viên đi tìm người sống sót ngày hôm nay.
Nhãn thần Thẩm Sâm sáng lên. Mục Siêu nắm chặt tay hắn. Hai người đi theo sự chỉ dẫn của người kia, chạy như bay về phía mà họ tràn ngập hy vọng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Quốc khánh về nhà! =w=
Gần đây thất tình, tâm tình luôn không tốt lắm.
Tôi cũng không biết cách kết thúc còn bao xa.
Nhưng có người xem, có người thích tôi cũng rất thỏa mãn rồi.
Vấn đề ở chương 13 kỳ thực đã giải quyết ở chương 14. (X: t lười coi lại, mọi người tự tìm hiểu)
Xin mọi người nhất định phải nối móc thời gian cho hợp nhá. Nếu không...Anh ~