Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 53: Người đẹp Khương Hiệp

Một đêm vô mộng.

Thương tích nơi thắt lưng ngày hôm sau tốt hơn nhiều. Thể chất thật tuyệt nha.

Mục Siêu dưới sự nâng đỡ của Thẩm Sâm ngồi thẳng người dậy, thấy mọi người khẩn trương nhìn cậu như thế, khóe miệng co rút, cả đám đều bị Thẩm bạch si lây bệnh hử? Sao có cảm giác như dòm ngó dựng phụ? (X: dựng phụ - phụ nữ mang bầu, đáng lẽ là dựng phu chớ nhể)

Vô luận ra sao, tốt xấu gì khỏi phải tiếp tục nằm mốc meo nữa, giờ là ngồi mốc meo.

Xe thuận lợi hướng căn cứ Tây Bắc xuất phát.



Bề ngoài mọi căn cứ đều không khác nhau mấy, yêu cầu với người thường tiến vào căn cứ là chỉ cần không bị lây nhiễm thì được vô. Dị năng giả thì còn phải kiểm tra đo lường dị năng cùng điền thông tin.

Kiếp trước, Mục Siêu có nghe qua dị năng giả hệ não vực ở căn cứ Tây Bắc nhiều hơn so với căn cứ Tây Nam, những người đó vì sự phát triển của căn cứ Tây Bắc không thể không phân ra một phần sức lực. (X: dị năng giả hệ não vực # dị năng giả hệ tinh thần, hệ não vực là phát triển về não, vd tăng IQ, tốc độ suy nghĩ của não,….)

Vài binh lính đứng gác cửa, nhìn thấy bọn họ, tra hỏi đối chiếu một chút văn kiện trên tay, liền dẫn hai chiếc xe của họ tiến tới dàn giáo cần cẩu gần đó. Lính trưởng gõ gõ cửa kính xe của bọn họ, Thẩm Lộ chớp chớp mắt, xuống xe, người kia trực tiếp leo lên chỗ tay lái, Thẩm Lộ bất đắc dĩ, đành phải ra phía sau chăm sóc chị dâu thân yêu của cậu ta.

Xe suông sẻ chạy vào căn cứ. Những người xếp hàng ở sau bọn họ trong nháy mắt khi họ đi vào thì đột ồn ào ầm ĩ như nồi nước sôi.

“Vì mịa gì mà tụi nó khỏi cần xếp hàng hả!”

“Để chúng tôi đi vào! Đội trưởng của chúng tôi là dị năng giả hệ phong trân quý đó!”

Bất bình, ngạo mạn, đủ loại thanh âm xen kẽ lẫn nhau. Mà binh lính canh phòng vẫn bất vi sở động. (X: không nhúc nhích phản ứng lại)

Mục Siêu từ kính chiếu hậu bên phải xe có thể trông thấy đám dị năng giả có ý định xông vô, lại bị binh lính dùng súng dọa lùi về sau, tiếp đó không cam tâm nhổ một ngụm nước miếng xuống đất.

Dị năng giả xếp hạng bên kia hình thành sự đối lập với người thường bên này, bọn họ tuy lăn lê bò lết, quần áo lam lũ rách tung tóe kinh khủng. Nhưng chỉ cần có một chỗ thu lưu họ, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống kia.

Nhóm người thường may mắn sống sót lạnh mặt nhìn đám dị năng giả ngạo mạn bên cạnh, cho dù trước kia không hiểu, giờ cũng đã rõ.

Cái này giống như khi bạn còn nhỏ học trong trường, có người vì thành tích hoặc nhờ gia đình cao ngạo cực kỳ, một khi không được coi trọng sẽ cảm thấy bất bình.

Thời gian căn cứ Tây Bắc mở cửa có hạn, họ mới không lãng phí thời gian làm rộn chuyện.



Mục Siêu vào căn cứ Tây Bắc, mới chính thức cảm nhận được nơi này rất khác biệt so với Tây Nam căn cứ.

Anh lính ngồi trên xe đối với ầm ĩ đằng sau dường như cũng chẳng chút bận tâm. Xe đi qua cổng tò vò của tường thành, anh ta mới thở phào một hơi. Sửa lại vẻ ngoài nghiêm túc, cả người cứ như thoát được vỏ bọc nào đó. (X: mấy cái cổng như hình nhữ U chổng ngược á)

“Nói cho mấy người biết nhe, hôm nay các anh đến thực đúng lúc, vừa kịp lúc căn cứ mở cửa hết một ngày ôi chao.” Vị sĩ quan nọ lấy cái mũ quân nhân trên đầu xuống, vuốt mái tóc húi cua nói.

Khóe mắt mọi người co rút, này cùng vừa rồi thật là một người hả?

“Nếu không phải Giản đại thiếu để tôi tới đây đón mấy người, đại khái xếp tới tối cũng hông tới phiên mấy người đâu.”

Xe lại trải qua một cổng tường thành, mà nơi tầm mắt có thể trông thấy, vậy mà còn có một vòng tường thành.

“Ba tầng?”

“Đúng vậy, căn cứ Tây Bắc dùng điểm công chia nơi ở. Nhìn những người ngoại thành đi, công điểm đều không đủ.” Mặt anh ta đầy vẻ tiếc nuối, “Rõ ràng lúc trước nhận vào đều là dựa theo sức lao động tuyển người, kết quả hiện tại chậc…”

Treo cổ người thèm ăn! 凸( 艹皿艹 ).

(Ý nghĩa: nói một nửa thì im khiến người ta tò mò, không đưa câu trả lời chính thức, để người ta có cảm giác lơ lửng như bị treo)

Nhưng vẫn là không giống với những căn cứ khác mà bọn họ thấy, tuy người thường vẫn phụ trách các hạng mục gieo trồng chăn nuôi trong căn cứ, nhưng mỗi người đều là vật tẫn kỳ dùng*. Thỉnh thoảng có xe của dị năng giả lướt ngang qua bọn họ, hoặc là chạy vụt qua, đều cùng hướng đi với họ, trên xe luôn dính đầy máu me nhầy nhụa từ thi thể biến dị thú. (X: * nghĩa là tận dụng mọi thứ hoặc cũng có nghĩa là bóc lột sức lao động)

Trên mặt người trung thành* chẳng có chút biểu tình nào, nhưng là so với cái loại không khí trầm lặng ở ngoại thành thì tốt hơn nhiều. Nơi này luôn có phòng ở di động* tạm thời. Các bức ván màu trắng cùng nóc màu lam, so với đống lều trại kia càng khiến cho nhiều người có lòng tin hơn. (X *: ở đây là chỉ tầng giữa của căn cứ) (* ở đây khi coi bản Trung dịch qua QT thì để nghĩa na ná thế này, nên ta dịch lun ra, chả bik đúng kh, mà coi như t chém cũng đc)

Ruộng đồng hoa màu đều ở trong nội thành, đống kiến trúc lầu phòng cao ngất trong nội thành khiến người ta chẳng tài tưởng tượng nổi. Thấp xuống là nhà lầu cao tầng chi chít. Tựa hồ những tiểu khu đều tập hợp ở đây.

Anh lính tự xưng đội trưởng kia thoạt nhìn là một tên đàn ông chẳng đáng tin chút nào bước xuống xe. Gõ gõ cửa xe họ. Phía trước không có đường cho xe chạy, xe một khi tiến lên, sẽ đụng phải hàng cây cối cố ý trồng hai bên đường để làm rào chắn. Loại rào chắn này khi hòa bình họ vẫn thường thấy quá, phòng ngự tuyệt đối.

Bên cạnh đậu từng hàng ô tô loại hình kích cỡ khác nhau. Có đội ngũ đang bốc dỡ biến dị thú trên xe họ.

Vì không muốn bị chú ý, đều đậu hai chiếc xe ở bãi đỗ. Mọi người đi theo đội trưởng kia về phía trước. Có thể nhìn thấy những vách tường bằng gỗ trong trẻo sinh trưởng tươi tốt um tùm. Bên trong đó không rét lạnh như ngoài đây, họ có thể trông thấy người đang làm việc để lõa cánh tay, đôi lúc còn nâng tay lau mồ hôi.

Nơi này quả thật có thể so với chốn đào nguyên còn thực hơn. Nhưng sắc mặt Mục Siêu lại không tốt mấy.

Cậu đã từng thấy căn cứ Tây Bắc xây dựng tốt nhất! Nhưng là vì cớ gì chỉ trong thời gian ngắn, nơi này đã kiến thiết đến trình độ này? Cho dù là kiếp trước, căn cứ Tây Bắc tuy tốt, nhưng phương tiện công trình không khác nhiều so với Tây Nam căn cứ.



Trong lòng có dấu hỏi, họ đi xuyên qua đồng ruộng, ngồi lên một chiếc xe chạy điện. Loại này xe chạy điện có thể dùng, chẳng qua không nhanh lắm.

Bảy rẽ tám ngoặc, đống lầu cao cao kia hiện ra trước mắt.

Đứng trước núi cao mới hay mình nhỏ bé thế nào, đồng thời, cũng biết rằng núi cao bao nhiêu.

“Chính là chỗ này.” Đi đầu bước vào.

Tựa như nhà quê lên phố, thật sự là dù ở thời bình, cũng chưa thấy qua nơi nào đẹp mắt thế này! Ánh mắt đều chẳng đủ dòm.

Những thứ trong cao ốc vốn dĩ không thể xuất hiện ở mạt thế này được. Dường như mạt thế tới, khoa học kỹ thuật thình lình tiến bộ nhảy vọt. Người mặc áo blouse trắng tới tới lui lui, hẳn là phụ trách nghiên cứu; có quân phục màu lục, là người quân đội; có… Hình như mỗi màu sắc đại biểu cho một nhóm người.

Đại sảnh trước cửa, một cái bàn vòng tròn lớn bên trong có vài cô gái trẻ xinh đẹp đang ngồi, thỉnh thoảng sẽ có điện thoại hoặc là có người tới hỏi thăm công việc.

Hai bên là cầu thang lượn vòng cùng thang máy lên thẳng. Mọi người vội vàng qua lại, ai ai cũng vội vã. Ở đây nơi có màu trắng cùng màu lục là bận bịu nhất. Có người trực tiếp leo lên xe trượt, “Vèo” lướt qua. (X: xe trượt, ta nói nôm na thôi, chớ chẳng bik đang nói tới loại nào, coi hình thì nhiều loại quá nên ed ra vậy lun)

Bầu không khí học thuật chính trị nghiêm túc cùng gọn gẽ với bên ngoài đối lập như hai thế giới.

“Trước tiên các người cần phải kiểm tra một chút.” Đội trưởng bất đắc dĩ xòe tay, tỏ vẻanh ta cũng chẳng có cách nào.

Người ở khu kiểm tra không nhiều, rất nhanh liền đến phiên bọn họ.

Vào cái phòng nhỏ bịt kín kia, một mảng trắng lọt vào trong tầm mắt, trên đỉnh đầu là thanh âm của nhân viên kiểm sát không chút tình cảm: “Bắt đầu.”

Ánh sáng màu đỏ quét một lần từ chân đến đầu. Tiếp đó dấu hiệu màu lục sáng lên. Cửa trước mặt mở bung. Mục Siêu chớp chớp mắt, cứ vậy rồi đi ra.

Ngay cả Phi Ly trong đội cũng không ngoại lệ. Mọi người đều bị ánh sáng quét một lần, chẳng hiểu mọe gì đối mắt với nhân viên kiểm tra cũng đang ù ù cạc cạc.

“Xong rồi hả?”

“Mấy người ăn gì lớn lên?”

Lời vừa ra khỏi miệng, đều cùng sửng sốt. “Dĩ nhiên, kiểm tra chỉ đơn giản thế thôi, đây là do tiến sĩ Khương cùng tiến sĩ Lưu đồng phát minh. Tuyệt đừng nghi ngờ độ chuẩn xác của nó!” Nhìn ra được, nhân viên kiểm tra này thập phần sùng bái hai vị tiến sĩ trong miệng của cậu ta.

“Phải rùi, tôi cảm thấy thiệt khó hiểu, mạt thế các người ăn gì vậy? Sao không kiểm tra ra được chút gì hết?” Bình thường vào lúc máy kiểm tra bên trong cơ thể có quá nhiều “rác rưởi” sẽ cảnh báo.

Mục Siêu dừng một chút, không biết nên nói chi, vào lúc này, một câu quát lớn ngắt ngang mọi người.

“Tôi nói rồi! Tôi không cần mấy người nhét thêm người vào! Cái đám tâm tư không thuần đó đừng hòng bước vào phòng thí nghiệm của tôi!” Phía trước đột nhiên kêu lên.

Ánh mắt ngó theo đám người nhìn lại, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo blouse trắng lớn tiếng quát la, vung tay đánh rớt cái tay của người mặc áo màu đen đối diện đang khoát trên vai mình.

Khuôn mặt béo tròn của người bận đồ đen đỏ lên, không biết là tức hay thẹn.

Người đàn ông tuổi trẻ vòng hai tay trước ngực, không bị ảnh hưởng chút nào từ biểu tình người đối diện. Cằm hơi giương lên, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ khinh thường.”Đừng tính toán chi nhiều, Khương gia có tôi đây, mấy người đừng mơ tưởng nữa!”

Nói xong, liền muốn đi về phía thang máy.

Vừa đi một bước, cổ tay phải liền bị nắm. Lực túm mạnh kéo ngược về sau khiến y thiếu chút nữa đứng chẳng vững. Bất quá nét mặt nọ cho dù đang thở gấp cũng đẹp tới nổi làm cho người ta bối rối.

Người trẻ tuổi mặc blouse trắng này là ai? Dĩ nhiên là Khương Hiệp.

“Khương Hiệp cậu đừng lên mặt không biết xấu hổ!” Người đàn ông đối diện Khương Hiệp mạnh mẽ siết chặt tay y. Trong ánh mắt trừ tức giận còn hiện lên ánh sáng tham lam.

“Buông ra.” Trên mặt Khương Hiệp là chán ghét cùng cực, chẳng thèm che dấu nội tâm của mình.

Người đàn ông kia hăng hái, hai người ở trước mắt bao người bắt đầu cò cưa.

“Khương Hiệp, đừng cho rằng tên ranh con Giản gia kia che chở cậu cậu liền không có lo lắng!” Tên đàn ông hừ lạnh một tiếng. Nếu không phải vợ gã luôn thủ thỉ vào tai gã lằm bằm lảm nhảm để gã kiếm cho thằng con công việc thanh nhàn trong sở nghiên cứu. Vừa dịp gã nghĩ tới thằng con mồ côi này của Khương gia, thằng nhãi con này đúng lúc hợp khẩu vị của gã.

Khương Hiệp khi nghe tới “Giản gia”, đồng tử hơi hơi co rút lại. Động tác giãy dụa trên tay nhẹ bớt.”Không cần ông phí tâm.” Thấy đối phương tràn đầy lòng tin nhìn mình, Khương Hiệp đột nhiên tươi cười quỷ dị: “Ông không phải muốn tôi sao? Vợ ông biết chứ? Cấp trên biết chưa? Ha ha, tuy dị năng giả hệ não vực căn cứ có, nhưng thiếu mất một người như tôi thì ông cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì?”

Người đàn ông nọ cứng đờ. Khương Hiệp thừa dịp lúc này bất ngờ móc dao phẫu thuật từ trong túi ngoài áo blouse, đâm về tay tên đàn ông còn đang siết tay y.

Cũng may tên đàn ông có cảnh giác, lập tức thu tay. Dao phẫu thuật của Khương Hiệp không đâm trúng gã, không giận còn cười, khuôn mặt xinh đẹp trở nên quyến rũ khó tả.

Tên đàn ông nọ nhìn Khương Hiệp mà ngây người, người chung quanh cũng mất hồn ngắm nụ cười sáng lạn của Khương Hiệp. “Tên hèn nhát” đây là khẩu hình mà Khương Hiệp hé miệng ngậm miệng nói xong.



Mục Siêu cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi kia quả thực nóng tính hệt như cậu nha! Trong túi giấu dao phẫu thuật gì đó, đặc biệt đáng khen nhá! Nhớ tới bác sĩ như mình trước kia sống lại không làm như vậy… Thiệt thất vọng.

“Y không đẹp được như em.” Thẩm Sâm đột nhiên từ tốn nói.

Anh ra vẻ chân tình là để nói điều đó đấy hử? Σ(`д′*ノ)ノ

“Em nhìn chằm chằm y chẳng lẽ không phải vì bộ dáng y đẹp sao?” Thẩm Sâm nghi hoặc hỏi.

Nhìn nhau chẳng nói chi… Mục Siêu không biết nên nói gì luôn, chẳng lẽ nói cậu đặc biệt cố chấp với dao phẫu thuật ư. Sẽ không bị cho là biến thái chớ?

Văn phòng Giản Thành ở lầu sáu. Đội trưởng quẹt thẻ thân phận của mình trước thang máy. Thẩm Lộ mắt sắc, có thể nhìn thấy chấm tròn màu lục trên thẻ.

Cậu ta lại quay đầu nhìn ngó, mỗi thang máy đều có người đứng chờ đằng trước. Mỗi người lúc vào đều phải quẹt một chút.



Dẫn tới trước cửa, đội trưởng còn chưa gõ, liền nghe thấy người bên trong tức giận cao giọng rống lớn: “Tôi làm càn? Ha ha, Giản thiếu vạch kế thật hay! Tình nhân trong mộng của anh vừa đến, anh liền đá tôi qua một bên?”

Đội trưởng nghe, vẻ mặt lúng túng nhìn về phía mọi người. Này là…

Mục Siêu chỉ cảm thấy thanh âm này rất quen nha. Í ——

Trong phòng truyền đến thanh âm trầm thấy lại bất đắc dĩ của Giản Thành: “Cậu đừng quậy nữa giùm, tôi có nói cậu đắc tội Lưu Quốc Quân là không đáng… Gì mà tình nhân trong mộng chứ…”

“Lưu quốc quân đáng đời gã! Vì mọe gì mà tôi phải cúi đầu nhận sai với gã.”

“Gã hiện giờ là quản lý kho lúa, chúng ta không thể động tới gã.”

“Cho nên tôi chính là vật hi sinh của anh hả? Quả nhiên chỉ thấy tài năng mới cười ha. Thủ đoạn của Giản thiếu tôi đã thấy rõ rồi.” Tiếng bước chân vang dội dần dần tới gần cửa, cái này là dùng sức dậm chân chắc luôn.

Cửa bị lực mạnh mở ra, mọi người bên ngoài lập tức vào trạng thái chim muôn bay loạn, nhìn nơi này ngó nơi kia, nhìn a nhìn. Khương Hiệp trực tiếp vượt qua mọi người, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Giản Thành đứng ở bên trong rối rắm, hôm nào đó Khương Hiệp uống say, chạy tới nhà gã mượn rượu làm càn, tiếp đó hai người chẳng biết sao lại qua đêm bên nhau. Sau việc đó gã muốn chịu trách nhiệm với Khương Hiệp, liền định nghĩa quan hệ của cả hai thành tình nhân, nhưng giờ mới cảm thấy, có người yêu luôn thích tạc mao như vậy thiệt là luống cuống chân tay.

“Giản bộ trưởng, người ngài nói tôi đã dắt tới.” Đội trưởng gõ gõ cửa, đi vào trong.

Giản Thành nhìn mấy người đi theo sau. Bị nghẹn một chút, yên lặng trừng mắt nhìn đội trưởng đi đầu dẫn người vào kia.

Binh đoàn trường ngố vuốt chỗ bảy tấc của mình, anh ta có làm gì sai hả? Giản bộ trưởng sao trừng mình như thế chớ. Chậc —— đàn ông muốn tìm bất mãn thiệt đáng sợ nha =口=.



“Các người, đều nghe thấy?”

Mục Siêu gật đầu: “Tôi thấy anh an bài xong cho bọi tôi rồi mau chóng đi nhận lỗi đi.” Sau đó mưa phùn tung bay kể từ đầu tới cuối chuyện vừa mới phát sinh ở dưới lầu, chỉ thấy mặt Giản Thành trước đen sau trắng.

“Tôi gọi thư ký đưa mọi người đi. Tôi có việc gấp đi trước.” Vớ lấy cái áo trên lưng ghế dựa, vội vã tông khỏi cửa. Gã vừa rời đi, tiếp đó liền có một cô gái trẻ bước vào. Nói là cô gái trẻ, cũng già dạn lắm, một chút cũng không bị ảnh hưởng bởi hành động của ông chủ.

Tiếp theo đoàn người đi theo sau cô gái trẻ, Mục Siêu lôi kéo Thẩm Sâm cùng đi theo ở sau cùng.

“He he, vò giấm Thẩm, giờ không ăn giấm nữa nhé?” Thẩm Sâm để ý việc Giản Thành có ý với cậu, cậu làm người yêu sao lại không biết chứ?

Thẩm Sâm ho nhẹ một tiếng, không có phái biểu lên tiếng, bất quá bước đi thoải mái vẫn tiết lộ khoái trá trong lòng hắn.



Bên kia, Giản Thành khi đuổi tới, trong phòng thí nghiệm riêng của Khương Hiệp lại chẳng thấy y đâu. Hỏi vài trợ thủ của Khương Hiệp cũng không biết nữ vương đại nhân cao ngạo nhà gã đi đâu nha.

Nhớ đến chuyện Mục Siêu kể trước đó, Giản Thành liền muốn mắng tên miệng rộng là mình. Bất quá giờ quan trọng nhất chính là tìm được bảo bối yêu nhà gã đang mất tích. Hu, họa từ miệng ra mà…

Tác giả có chuyện muốn nói: kỳ thật những CP trong văn đều là điểm manh của tui

╮( ̄▽ ̄ “)╭ thật sự chẳng thích viết mấy cái nơi công nghệ cao này nọ chút nào.

Ưm đừng

X: cái dòng cuối của bà là sao nha o.0

(X: Khương Hiệp từ chương này sẽ đc xưng là y – vì cỡ tuổi GT mà xưng cậu mãi cũng kỳ, mấy chương trc tui kh sửa đâu nha, đừng thắc mắc, lười lắm cơ)