Trọng Sinh Mạt Thế Công Lược

Chương 46: Cái chết của Lâm Kỳ Kỳ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lão Tam trợn mắt há hốc mồm nhìn trên người nhóm thủ hạ bị phong nhận vẽ ra từng vết thương lớn, cùng với ngọn lửa liếm láp trên làn da bọn họ. Độ nóng cực cao lao thẳng tới trước mặt.

Xuyên qua không khí bị vặn vẹo do độ nóng của ngọn lửa, Lão Tam thấy thân ảnh của Lương Thiên, hệt như ma quỷ thu gặt những sinh mạng tươi sống.

Gã nhớ tới Lão Nhị nở nụ cười quỷ dị trước khi chết. So với phản bội rồi đạt được quyền lợi, gã tựa hồ đã quên mất điều gì đó. Lúc này gặp lại Lương Thiên không chút lưu tình giết chết đồng bạn, gã cuối cùng cũng nhớ ra.

Đó là vào thời điểm họ vừa mới chạy khỏi ngục giam. Vốn Lão Tứ vì một con đàn bà mà hãm hại Lão Nhị, thậm chí giết chết em gái Lương Thiên khi muốn tìm nơi này nương tựa… sau đó cả ngục giam bị máu tươi nhuộm đỏ. Màu đỏ khiến người ta run sợ. Còn bây giờ, Lão Tam tựa hồ có năng lực ngửi được mùi tanh tưởi như rỉ sắt kia.

Lương Thiên khi đó cùng hiện tại cơ hồ giống nhau như đúc, khuôn mặt đẫm máu tàn khốc… 

“Đại …Đại ca!” Thân dưới của gã ướt nhẹp, vậy mà trong lúc nhất thời bị dọa tới không kìm được! Chất lỏng vàng nhạt từ phía dưới gã tràn ra, mùi khai tản mát trong không khí.

Lương Thiên ghê tởm nhìn thoáng qua Lão Tam đang quỳ trên mặt đất, hắn không nghĩ ra vì lẽ gì mà mình lại kết bái với một kẻ như thế này. Không cốt khí, phản bội… (X: cốt khí – lòng tự trọng)

Lão Tam run run nhìn Lương Thiên, người đàn ông khôi ngô từng bước tới gần gã.

“Mày muốn van xin tha thứ? Sao được chứ?” Cứ như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế gian. Lương Thiên cười không khép miệng.

“Đại ca, cho em một cơ hội đi…” Lão Tam quỳ bò lê gối về trước, nước mắt giàn giụa trên mặt, cực kỳ chật vật. Trong mắt gã lại hiện lên tý ánh sáng, thêm chút nữa, kiên trì chút nữa thôi.

Nhóm thủ hạ bên người đau đớn lăn lộn, Lão Tam cầu xin.

Lương Thiên lạnh lùng nhìn hết thảy, gieo gió gặt bão. Khi bắt đầu phản bội, thì nên nghĩ tới hậu quả trước. Hắn nhớ tới em gái mình, một cô gái nhỏ chưa trải đời vẫn luôn nghĩ hắn lương thiện. Kết quả tìm đến nơi hắn để nương tựa, bị cưỡng bức rồi bị giết.

“Bịch, bịch” Từ xa truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn.

Đồng tử Lương Thiên co rút, hung ác nhìn về phía Lão Tam.

Lão Tam lúc này quỳ trên mặt đất mặt đắc ý dạt dào nhìn hắn: “Lương Thiên, đưa tay chịu trói đi! Hiện giờ mày còn có thể toàn mạng, nói cách khác, ngay đến cả cái xác toàn thây tình nhân nhỏ của mày còn không tìm được kia mà.”

Gã đâu phải kẻ một chút sức kháng cự cũng không, ra sức một trận với Lương Thiên mà nói, tuy không đánh bại được, nhưng có thể kéo dài thời gian. Mà khi đó, cứu viện từ Điền Khôn sẽ tới! Lương Thiên hắn có lợi hại tới đâu, cũng không chống nổi nhiều người tấn công như thế! Huống hồ gã đã tiêu hao bớt tinh thần lực cùng thể lực của Lương Thiên!

Lão Tam càng nghĩ càng kích động, ánh mắt điên cuồng. Tựa hồ đã nhìn thấy tiền đồ tương lai của mình sáng lạn bao nhiêu.

“Hử?” Toàn thây? Ngược lại mới mẻ quá ta. Lương Thiên vỗ đất trên người, tay trái bừng lửa, tay phải gió lốc.

“Nếu mày đã không biết sống chết, vậy đến đây!” Lão Tam cười quái dị, giơ tay lên. Lương Thiên liền cảm nhận một trận rung động dưới chân, lập tức nhảy tránh.

Một mũi đất phá đất trồi lên! Đỉnh chóp bén nhọn ra vẻ nếu như khi nãy Lương Thiên không tránh thì sẽ có chuyện gì!

Dị năng trong tay Lương Thiên liên tiếp phát ra không dứt hướng về phía Lão Tam, đều bị lá chắn đất ngăn lại. Nhíu mày, khối đất bắn tung tóe, bụi bặm tung bay, mọi công kích đều suy yếu là sự thật!

Lão Tam xuyên qua khe hở của lá chắn đất nhìn bộ dạng Lương Thiên không nhừng nhảy nhót né tránh, hận ý trong lòng rốt cuộc được giải tỏa. Trong lòng gã có cân đối nhiều ít, chỉ mình gã biết.

“Sao mày lại hận tao đến thế?” Lương Thiên tựa tiếu phi tiếu, tựa hồ những công kích nọ trước mặt hắn đây chỉ là mây bay. Tuy không ngừng né né tránh tránh, quần áo cũng bẩn gớm, nhưng vẫn vân đạm phong khinh hỏi. Hắn luôn không biết à nha, thằng ‘anh em’ này thế mà luôn mơ ước giết chết hắn.

“Tao hận mày? Tao đương nhiên hận mày!” Lão Tam ngưng lại lá chắn đất, chỉnh lại gương mặt vì hận ý mà trở nên vặn vẹo. “Nếu như không có mày, tao sẽ không bị trưởng giám ngục điều tới cái chỗ khủng bố đó; nếu như không phải mày, người yêu của tao sẽ không di tình biệt luyến để ý tới Lão Nhị cuối cùng còn vì bảo vệ nó mà chết thảm; nếu như không có mày, tao đã thành người dẫn đầu đội ngũ! Mà mày chỉ thấy được sự trả giá của Lão Nhị, cho dù tao hãm sâu trong đường chết, mày cũng chỉ cứu Lão Nhị cùng thằng tình nhân nhỏ của mày!”

Lương Thiên cau mày, lời này nghe sao chua loét vậy? Nhìn ngó thân thể Lão Tam cũng chẳng kém cạnh mình bắp thịt chân tay miếng nào. Móe… đây không phải thẩm mỹ của nó đó chớ!

Lương khốn khiếp! Trọng điểm của anh sai chỗ rầu!

“Giờ đây, giết mày thì tao sẽ là tâm phúc của Điền thiếu, quyền lợi, đàn bà, tiền tài, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!” Lão Tam dường như hóa điên. Công kích trên tay càng là tận hết sức tung ra!

“Oái!” Suy nghĩ bị đánh gãy, trên cánh tay bị mũi đất vẽ ra một vết thương lòi cả xương. Máu rơi xuống nền đất, biến thành một vệt sẫm màu.

“Mày cho là Điền Khôn sẽ đối xử tốt với mày à?” Trên mái hiên đột ngột truyền tới một giọng nói trong trẻo.

Lão Tam bị chặt đứt khoái cảm báo thù, hung tợn nhìn lên trên. Chỉ thấy Mục Siêu một tay bíu mái hiên, cả người giữa không trung.

Chỗ đó có người khi nào! Đồng tử Lão Tam co rụt, gã vậy mà không nhận ra nơi đó có người!

Lương Thiên thấy Mục Siêu, phản xạ tính nhìn ra sau cậu, thân ảnh Từ Huy rơi vào mắt hắn.

Lão Tam cắn răng. Hiện giờ thêm một Mục Siêu gã không có niềm tin lấy một địch hai! Nhưng khi nhìn Lương Thiên, thấy Từ Huy phía sau hắn. Nhớ tới sự đối đãi bất công cùng luôn dễ dàng thứ tha cho thằng con trai đó khác hẳn bình thường. Khóe môi Lão Tam cong lên nụ cười tàn khốc, khiến khuôn mặt gã cực kỳ đáng sợ.

“Em yêu sao em lại…” Lương Thiên đang muốn xông qua, Từ Huy nhìn thấy Lương Thiên không có chuyện gì thì thở phào nhẹ nhõm, dưới chân mềm nhũn, vậy mà lại lọt vào cát lún!

Mục Siêu nhảy xuống đất, tiếc nuối lắc đầu, cậu này thiệt chỉ tổ phiền thêm, đã nói cậu ta khỏi tới rồi mà.

“Lương Thiên, mày không ngờ lại có ngày hôm nay đi?” Lão Tam một tay bóp chặt cổ Từ Huy, một tay chỉa mũi đất về phía tim Từ Huy, thêm chút nữa thôi, trái tim Từ Huy sẽ hóa đất cát.

“Ha ha, mày cảm thấy có một thằng đàn ông thì làm gì được tao?” Ngoài miệng nói năng tự nhiên, nhưng đôi tay nắm chặt đã bán đứng hắn đang khẩn trương.

“Đừng cậy mạnh, tao theo mày lâu như thế, sao lại không biết mày có thích cái thằng này hay không.” Lão Tam liếm dọc vành tai Từ Huy.

Lương Thiên giằng co với Lão Tam, Mục Siêu nhìn trái ngắm phải, tuy cậu còn lòng mang rối rắm với Lương Thiên, nhưng để người con trai đã thay đổi bản thân chết trước mặt mình cậu không nhìn nổi à nha.

“Mày không nhận ra chi viện đã lâu vậy rồi mà còn chưa tới hay sao?” Cậu nở nụ cười giảo hoạt. Tay đặt sau lưng đã sớm chuẩn bị tốt.

Lão Tam lúc này mới cảm giác không đúng. Vốn đã nghe thấy tiếng bước chân, lại chẳng biết từ bao giờ phía sau đã im ắng. Từ thanh âm của bốn người họ, gã rốt cuộc không nghe thêm được gì khác. Sau lưng một trận lạnh run.

“Rốt cuộc sao lại vậy?”

Mục Siêu sao có thể noi cho gã biết, khi viện quân của Điền Khôn tới, lại bị Kiều Viễn cải trang dẫn sang hướng khác. Bọn họ hổng có làm gì đâu nhe.

Lão Tam càng lúc càng hoảng, mồ hôi bự như hột đậu trên trán tí tách rơi xuống. Tay không ngừng run, xẹt qua quần áo trước ngực Từ Huy, da chỗ đó cũng chảy cả máu.

Từ Huy vốn lo lắng Lương Thiên, ngay đến áo khoác cũng quên mặc, chỉ có mỗi cái áo tay dài rồi chạy xộc tới đây. Giờ không chỉ khẩn trương, còn lạnh tới run rẩy.

Tay sau lưng Mục Siêu nắm một cây phi tiêu. Lặng lẽ phất tay với Lương Thiên.

“Lão Tam!” Trong yên tĩnh đột nhiên có tiếng hét lớn.

Lão Tam đang mơn man suy nghĩ giật bắn thắt lưng căng thẳng. Hai tay còn muốn dán vô mép quần đứng thăng tắp.

Mục Siêu thấy tay gã đã rời khỏi ngực Từ Huy, lập tức phát động dị năng! Cho dù cách xa như vậy, nhưng đối với dị năng của cậu căn bản mà nói là hổng có chi!

Thuấn di tới sau lưng Lão Tam, đẩy mạnh Từ Huy ra, đem cậu ta đẩy dời tới chỗ mà hai tay Lão Tam không với tới, Lương Thiên tiếp được ngay sau đó. Hết thảy mọi chuyện đều xảy ra như chớp giật. Khi Lão Tam phản ứng lại, cổ gã đã bị Mục Siêu dùng đao nhỏ như phi tiêu đặt lên.

“Sao nào, phản bội chơi vui không?” Trong lòng Mục Siêu giờ đây sướng rơn người. Kiếp trước Lương Thiên chính là nội ứng Điền gia đặt bên người cậu, bây giờ Lão Tam ở cạnh Lương Thiên là kẻ phản bội bị Điền gia thu mua.

Lão Tam run bần bật, “Mày không thể giết tao… Tao biết nhiều lắm…” Lời gã còn chưa dứt, mạch máu cổ liền bị vạch. Máu từ động mạch phun trào, Mục Siêu lui sau né tránh, nhưng vẫn có vài giọt máu tươi bắn lên mặt cậu. Trên vách tường vẽ một vệt dấu hình cung.

“He he, phản bội thì phải chết. Còn quái gì để bàn điều kiện nữa chớ.” Mục Siêu không ngại máu vết máu trên mặt. Ngược lại thẳng băng băng nhìn chằm chằm Lương Thiên.

Lương Thiên bị cậu nhìn tới toàn thân hoảng sợ. Lúc trước Mục Siêu luôn nhìn hắn đầy hận ý, hắn chỉ cảm thấy nghi hoặc, giờ thì dùng loại ánh mắt này nhìn hắn… Shhhi…

“Sao biến mình thành thế hả.” Trên mái hiên lại rơi xuống một người, Thẩm Sâm cau có, dùng tay áo chà lau sạch sẽ vết máu trên mặt Mục Siêu.

“Mục đại ca! Cám ơn anh cứu em!” Trong mắt Từ Huy đều là sự sùng bái cuồng nhiệt. Không giống với tình yêu mang tính mục đích với Thẩm Sâm trước kia, cũng không phải theo kiểu mất tự nhiên yêu thích Lương Thiên, chỉ có sùng bái thuần túy.

“Chỗ đó đằng đó.” Mục Siêu tâm tình cực tốt. Phất tay. “Bên các anh sao rồi?” Lời này là hỏi Thẩm Sâm.

“Hết thảy vô cùng thuận lợi, đều ổn cả. Tuy Kiều Viễn tiêu hao tinh thần lực tới xỉu.”

Này mà gọi là tốt đó hả? Đờ mờ, ngữ văn của Thẩm đại đại anh là do thầy thể dục dạy hử? (⊙o⊙)? Cậu đã có thể mườn tượng cảnh Thẩm Lộ trông coi bên người Kiều Viễn rồi nhìn họ với đôi mắt nhỏ đầy u oán… Móe   (买噶).

X: nguyên văn là từ tiếng trung như trên. Lên mạng tìm là cái hình ô vuông tùm lum đó, thấy hay mà khỏi mắc công ed nên để lun. Nhìn là hỉu hen

“Em yêu à anh cũng lợi hại lắm mà.” Lương Thiên không cam tâm yếu thế xoay mặt Từ Huy lại.

Mặt Từ Huy bị vặn về hướng chính. Ngũ quan chen nhau phát đau. “Anh lợi hại cái rắm ấy! Anh lợi hại thì lão tử có thể bị gã bắt thế à?!” Làm hại ngực cậu đau nè! Tiểu hồng đậu (X: aka núm vú ///./// *xấu hổ*) nhà lão tử mà bị chọt hư coi lão tử có làm chết anh không! Từ Huy ngầm xoa xoa nghĩ ngợi.

Từ Huy ơi Từ Huy, đó là đầu R (X: khụ khụ, ai ai cũng hỉu) của cậu, không phải bong bóng chơi vui gì đâu. Lau lau mồ hôi. 

……

Điền Khôn dẫn theo mọi người chạy vội theo hướng tới chỗ Kiều Viễn sắm vai thủ hạ Lão Tam bị trọng thương đã chỉ, tuy không giống với kế hoạch lúc trước, nhưng nghe được lời ‘Lương Thiên bị đánh trọng thương giờ hết chạy nổi’, điểm nghi hoặc trong lòng kia chưa kịp phát biểu đã vội vã vọt đi.

Nếu Mục Siêu ở trong này, giờ hẳn là sẽ có một ý tưởng, kiếp trước rốt cuộc vì lẽ gì mà cậu bị một tên ngu đần như thế tính kế?

Kiều Viễn ôm ngực, đợi đám người đó bỏ đi, cuối cùng cũng không chống nổi, choáng váng té xuống đất. Anh làm hai phần thuốc bột, tinh thần lực sớm cạn kiệt. Sắc mặt nhợt nhạt ngược lại khiến Điền Khôn tin thêm mấy phần.

Không ai thấy, khi Kiều Viễn ngất đi được một con chim cánh cụt siêu lớn bợ lên lưng, lợi dụng con đường băng bỗng đâu xuất hiện nhanh chóng lướt đi.

…..

Cùng một con hẻm nhỏ, không có thi thể Lương Thiên, chỉ có xác Lão Tam mắt mở trừng chết thảm. Cùng một người phụ nữ mặc váy trắng nằm trên mặt đất.

“Từ từ!” Điền Khôn nhìn vào ngõ nhỏ. Lão Tam chết rồi, gã cũng chẳng luyến tiếc. Vốn trong kế hoạch của gã, Lão Tam là tên pháo hôi tùy thời dùng để hy sinh. Nhưng con đàn bà váy trắng kia là ai. Điền Khôn nhìn không rõ mặt người phụ nữ, nhưng trong lòng cũng đã ngầm đoán ra.

Người phụ nữ chập chạp đứng dậy, trì độn cứng ngắc.

“Lâm Kỳ Kỳ?” Điền Khôn thất thanh hô lên. Người phụ nữ này, chính là Lâm Kỳ Kỳ không thấy trong biệt thự khiến Lâm phụ phải điều động cấp dưới của ông ta đi tìm khắp căn cứ.

Nhưng Điền Khôn đâu biết, gã vội vã chỉ muốn giết Lương Thiên thu hồi chứng cớ.

Lâm Kỳ Kỳ từng bước đi tới chỗ Điền Khôn, tiếng cô ta nhẹ bẫng: “A Khôn, đưa em về nhà đi. Nơi này lạnh quá…”

“A Khôn, anh có yêu em không? Em vì củng cố địa vị cho anh, đã làm nhiều như thế. ”

“A Khôn…”

Từng bước, từng bước. Cô ta đi tới, gã lùi về sau.

Điền Khôn trừng lớn mắt, tuy gã không sợ ma quỷ, nhưng tình trạng quỷ dị trước mắt khiến gã lại sợ hãi nổi óc. Lâm Kỳ Kỳ mặc váy với mái tóc đen bóng, hai mắt không hồn tiến về trước. Dưới váy cô ta, “tạch tạch” rơi xuống thứ gì đó nóng hầm hập.

Điền Khôn chăm chú nhìn vào, cư nhiên là bộ phận nội tạng!

“A Khôn, anh lại đây giúp em đi. Bụng em lạnh quá. Giúp em với.” Lâm Kỳ Kỳ nâng tay lên, một thanh đao lóng lánh ánh sáng lạng tanh xuất hiện trên tay cô ta.

Điền Khôn bấp chấp mọi thứ, khi Lâm Kỳ Kỳ xông tới, ấn cò súng trong tay, viên đạn liên tục từ họng súng bay ra, mười bảy phát đều sinh trên người Lâm Kỳ Kỳ. Từng đóa từng đóa hoa máu lan ra, hòa cùng máu chảy ra từ vết thương nơi bụng Lâm Kỳ Kỳ, nhuộm đỏ chiếc váy cô ta mặc.

“Điền Khôn!” Phía sau có người phẫn hận đau đớn gào lên.

Điền Khôn cùng đám tay sai bên người đều bị bắt giữ. Một người đàn ông mặc quân phục vội vàng xẹt qua người gã. “Kỳ Kỳ!” Người đàn ông ôm lấy thi thể chết không nhắm mắt của Lâm Kỳ Kỳ thống khổ rên la.

Người kia là ai? Dĩ nhiên là Lâm phụ bị Mục Siêu tính kế đuổi tới đây, Lâm Thiên Ưng.

Lâm Thiên Ưng không thèm nhìn Điền Khôn lắp bắp giải thích, vung tay lên, quân nhân thủ hạ không chút lưu tình trói Điền Khôn mang đi. Lâm Thiên Ưng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Ông chỉ có hai đứa con gái, một đứa bị quái vật giết trên đường tới đây, một đứa thì đang nằm trong lòng ông.

‘Thi thể’ Lâm Kỳ Kỳ giật giật. Lâm Thiên Ưng cuống quýt cúi lưng, liền nghe thấy lời nói với hơi thở mong manh của đứa con gái dù dùng để củng cố quyền lợi nhưng vẫn cực kỳ cưng chiều: “Cha, báo thù… Mục…” Cô vốn tính nói ‘Mục Siêu’, nhưng không ngăn được lời triệu hồi của tử vong, tay dính máu cầm tay Lâm Thiên Ưng trượt xuống, cứ thế chết đi.

Lâm Thiên Ưng thống khổ gào thảm. “Điền Khôn, Điền gia!”

Nếu như Lâm Kỳ Kỳ biết một chữ cuối cùng trước khi chết của mình kỳ thật ông cha chả nghe rõ, có thể dựng người dậy hay không? Bất quá mọi chuyện đã diễn ra thì không có nếu như.

……

Lâm Thiên Ưng mang theo đội bảo vệ cận thân rời khỏi, thi thể Lâm Kỳ Kỳ cũng được cẩn thân nâng đi. Còn về xác tên Lão Tam thì tùy ý thô lỗ bị ném vô bao tải rồi đưa đi.

Mọi người đều đi, trên nóc nhà hai đầu người chui ra.

“Trời đất, thật hả, công tử Điền gia thì ra ngu phết luôn.”

“Dị năng của Tiểu Hàng dùng tốt ghê nha. Xem bộ dạng của tên Điền thiếu mới vừa rồi muốn tè ra quần luôn.”

“Mà cuối cùng cô ta là nói cha nhỏ hả?”

“Chắc thế. Người đàn bà này đúng là ác độc. Chết là còn tiện nghi mẻ đó.”

“Chậc chậc. Về thôi.” Tô Viện vỗ vai em trai. Hai người yên lặng không tiếng động rút lui.

Lâm Kỳ Kỳ sở dĩ có thể cử động, là vì thuốc bột của Kiều Viễn, tuy thời gian hiệu lực không lâu, nhưng hai lần rồi, chứng minh nó cực kỳ hữu dụng. Mà thuốc khiến Lâm Kỳ Kỳ ‘nói chuyện’, là vì Tô Hàng. Điền Khôn đang trong hỗn loạn thì còn nghĩ gì tới việc đứa nào đang nói chớ.

Nhưng chết rồi thì tiện nghi quá… Kiều Viễn tỏ vẻ, Lâm Kỳ Kỳ chỉ dùng một loại dược, lại không có thuốc mê, cho nên, cho dù là bọn họ bổ đao lên bụng cô ta, hay là lúc Điền Khôn bắn súng lên đạn kia, đều là khi cô ta còn ý thức.

Shhhi… cảm giác cực đau nha.