Nắng sớm dần lên, một đêm an toàn, trừ bỏ thỉnh thoảng có mấy tang thi du đãng, hai người cũng không gặp thêm nguy hiểm gì, Mục Siêu thở phào một hơi rồi hung hăng trừng Thẩm Sâm một cái, Mục Tiểu gia ngủ ngon đến gần sáng, cái tên này cư nhiên không gọi cậu dậy để gác đêm! Chính hắn thì một mình canh cả đêm!
Thẩm Sâm làm bộ như không thấy được ánh mắt như đao Tiểu Mộc đầu, tinh tế đánh giá thôn trang này.
Đã là sáng sớm, thôn trang không có ai hoạt động. Mục Siêu nhíu nhíu mày, rất yên ắng. Nếu như không phải đã chạy hết, thì chính là tất cả họ đã ẩn nắp cả rồi. Bất quá loại phương pháp này nhìn sơ thì thấy hiệu quả, thuở đầu thì còn tốt, tang thi cũng không phải là quá lợi hại, thấy nó xa xa là có thể chạy không cần đánh, bọn chúng khứu giác hiện tại cũng không có linh mẫn. Nhưng qua thêm mấy ngày nữa, sẽ có một hồi cơn mưa thập phần quỷ dị, tang thi lúc đó bắt đầu tiến hóa, khứu giác mẫn tiệp hơn, khí lực cũng lớn hơn, lúc đó trốn căn bản đã không còn là biện pháp nữa.
Mục Siêu lái xe tiến vào thôn. Chậm rãi chạy vào, cảnh giác nhìn bốn phía.
Đột nhiên một cục lông gì đó bay về phía xe bọn họ, Mục Siêu Σ(°△°|||)︴nhanh chóng dừng xe. Không cần một lát, xe bọn họ bị vây lại, cái con gà trống béo bị ném về phía xe bọn họ cũng bị bắt ngay lại.
Mục Siêu cùng Thẩm Sâm thấy đối phương kêu xuống xe, hai tay ôm đầu từ trên xe bước xuống. Nhìn quần áo trên người bọn họ hẳn là người trong thôn, đều là đàn ông trung niên, Mục Siêu đoán rằng phụ nữ cùng người già cùng mấy hài tử nhỏ hơn mười lăm tuổi đã sớm trốn hết, mà người từ mười lăm đếm ba mươi lăm tuổi sẽ đi ra ngoài săn thú. Thôn này đối với công việc của mọi người an bài vô cùng ngay ngắn gọn gàng.
“Đại gia, chúng tôi chỉ là đi ngang qua đây, muốn đi P thị tìm người thân.” Mục Siêu bày ra khuôn mặt tươi cười, Mục tiểu gia có khuôn mặt cười thiên hạ vô địch, đặc biệt có cảm giác thân thiết, đây là chuẩn bị cần thiết khi đi du lịch đó nha!
“Vậy hai người cả đêm tại sao lại không cử động! Đứng bên ngoài thôn của chúng tôi làm cái gì?” Một người đàn ông tương đối còn trẻ dùng ngón tay thô to chỉ chỉ về phía bọn họ dừng xe nghỉ ngơi tối hôm qua.
“Chúng tôi là từ H thị tới, trên đường dừng lại nghỉ ngơi thôi, không có ý đồ gì đâu.” Ngữ khí mười phần thành khẩn, làm cho người khác tin tưởng không có chút ác ý nào, kỹ năng của Mục tiểu gia thật đáng khen! Thẩm Sâm ở bên cạnh nhìn Mục Siêu, cố gắng duy trì trạng thái mặt than của mình. Sau đó, hắn nghe Tiểu Mộc đầu ở một bên nói đùa.
Mấy người đàn ông trung niên thu lại vũ khí, lời nói nghiêm túc vừa rồi cũng chuyển sang dạng ăn nói nhiệt tình sang sảng. =.= thật cũng có chút dễ nói chuyện hen. Mục tiểu gia không được phát huy hoàn toàn, có điểm ưu thương nhàn nhạt.
Xe tạm thời được lái đến trong sân của một thôn dân, bọn họ cũng liền ở lại trong nhà thôn dân đang thiết tha nhìn đồng ý ở lại một đêm. Bà chủ nhà đặc biệt nhiệt tình, làm cho bọn họ một bàn thịt gà hầm khoai tây cùng rau chân vịt trộn. Một bên kể tuốt về năng lực của con trai nhà mình, mỗi lần đều mang về rất nhiều thức ăn. Một người hai cái bánh bao trắng bóc cùng khoai tây hầm gà đã lâu hai người chưa được ăn, tuy rằng không gian có vật tư, giết gà nhổ lông cũng đủ bọn họ ăn khá lâu. Nhưng mà! Hai người đều là đàn ông không bước chân vào nhà bếp! Làm sao mà nấu cơm được đây? Mục tiểu gia ngạo kiều tỏ vẻ quân tử thì phải tránh xa phòng bếp~
Kinh ngạc về việc thôn nhỏ tự cung tự cấp, nguyên lai khi tai họa tiến đến, người trong thôn đem toàn bộ gia súc trong nhà mình trói lại hết, chỉ sợ chúng nó chạy nhảy lung tung, ngược lại cũng thuần hóa được mấy con còn có chút dã tính. Chẳng qua vì sao thôn này hoàn toàn không có tang thi? Ăn cơm xong hai người ân thầm nhìn nhau, thôn trang này quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức khiến người ta hoài nghi. Không đợi bọn họ hỏi, thân thể lập tức trở nên mềm yếu, cảnh tượng trước mắt cứ xiêu vẹo, hai người mới rõ ràng mình đã bị lừa. Thôn trang này tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
……….
“Thế nào? Hai người này bộ dạng thật tuấn tú, lão già nhà tôi ăn xong mà đẹp trai giống vậy thì hay quá.”
“Vương Đại Hoa bà tưởng tượng cái gì đâu không. Mau đưa bọn họ sang bên đó đi. Hôm nay đem hai đứa nhỏ kia ăn là được.”
“Chậc, mệnh yểu nghen. Nhãi con tuấn tú như này mà tế tư đại nhân nói là quỷ.” (một bên chậc chậc ba tiếng)
“Ai biết chứ, đi lẹ đi. Đi mua còn có thể đem cơm cho đám đàn ông bọn họ nữa đó.”
………….
Lần nữa tỉnh dậy, mùi máu tươi nồng đậm làm cho Mục Siêu một phen ghê tởm. Đây là từ khi trọng sinh tới nay lần đầu tiên cảm thấy như vậy. Thân thể bị trúng thuốc mê của Mục Siêu vẫn còn vô lực, chỉ biết bên cạnh có người, hình như cũng bị trói. Trực giác nói cho cậu đó là Thẩm Sâm. Đối phương đụng đụng vào người cậu, hai người hơi dùng lực một chút thì đầu liền có chút ẩn ẩn đau, xem ra thuốc mê còn chưa tan hết.
Nơi này hiển nhiên là một hầm ngầm mà con người tạo ra, có vẻ không lớn mấy, dùng đuốc chiếu sáng, cho nên ánh sáng tương đối u ám. Chỉ có một cửa ra, Mục Siêu thật không nghi ngờ nếu cánh cửa đó mà bị đóng chặt lại, người ở bên trong có thể trong chốc lát sẽ vì bị thiếu dưỡng khí mà chết ngợp.
“Đại thần vĩ đại…..” Hai người bọn họ nghe thấy có tiếng người hô lớn, nhìn về phía bên kia, một nam nhân mặc trường bào lớn với màu sắc rực rỡ đang lớn tiếng kêu to, phía sau gã, có một cái hố to, bên trong có hơn mười con tang thi, Mục Siêu nhịn không được hít sâu một hơi. Cậu nghĩ tang thi trong thôn trang ở nơi nào. Cảm tình là do nuôi dưỡng mà có! Người thôn này cũng quá mê tín à nha…. Tuy rằng hiện nay tang thi tồn tại chính xác là khiến cho một số người có được tín ngưỡng của chính mình, nhưng nếu nó cùng loại với đại thần gì đó thì hoàn toàn không có tý xíu quan hệ gì có được không hả!
Mục Siêu lắc lắc đầu, cậu có thể lý giải là do thôn dân này đối với người thân có chấp niệm, nhưng mà không đại biểu cậu sẽ thánh mẫu đến nỗi nhìn bọn họ muốn làm gì thì làm đâu.
Theo số lượng tứ chi dưới thân của đán tang thi kia, thôn trang này trước đó chắc cũng đã dụ dỗ được mấy người đi đào vong, chẳng qua mạt thế mới bắt đầu được ba ngày, không có quá nhiều người phải hy sinh.
“Khốn khiếp! Không có nhân tính!” Mục Siêu cắn răng, nhìn ánh mắt của cái tên đại thần đang nhảy nhót, thập phần lạnh giá. Ở trên cây cột có hai đứa trẻ đang bị trói chặt, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ, đứa con gái trông lớn hơn muốn đem đứa bé trai nhỏ hơn mình đẩy ra phía sau, nhưng căn bản là không thể thực hiện được.
Đôi chị em kia chính là Tô Viện cùng Tô Hàng, hai đứa nhỏ rời khỏi nhà sau đó được một người hảo tâm chở đến thôn trang này, tưởng rằng đã có thể thả lỏng một chút, nào ngờ, người thôn này đối bọn nhỏ không có chút ý tốt nào. Chị em hai đứa nước mắt sớm đã khô cạn, thanh âm khàn khàn liều mạng cầu xin tha mạng, nhưng chung quanh bất kể người lớn hay đứa con nít cũng đều là bộ dáng lạnh băng đầy vẻ chán ghét, Tô Viện mới có mười ba tuổi, tinh thần của cô nhóc đã sớm tiêu hết, từ lúc cô phát ra cái phong nhận làm lão tế tư kia bị thương, mọi người liền gọi cô cùng em trai là quỷ. (cái thôn hết thuốc chữa, chắc mắt thẩm mỹ có vấn đề, bộ dáng gớm ghiếc của đáng tang thi mà xưng là thần)
Tô Viện rất muốn chế nhạo đám người này, cái loại thủ pháp mê tín ngây thơ cấp thấp thế này cư nhiên cũng có thể khiến bọn họ tin tưởng.
Ở mạt thế, không có gì là không thể xảy ra cả.
…..
Mục Siêu lắc lắc đầu, cảm giác mơ hồ đã có chút tiêu bớt, xem ra bọn họ chỉ dùng thuốc mê thông thường. Cậu ở bên ngoài không dùng đến dị năng. Cũng chả biết hiệu quả ra sao, cho nên không dám làm quá. Đầu óc suy nghĩ một lúc, một tiểu đao xuất hiện trên bàn tay rồi nhanh nhẹn cắt đứt dây thừng. Sau đó lén lút đưa đao cho Thẩm Sâm, ánh mắt u ám, ánh mắt đám người lại tập trung vào việc “thực hiện” buổi hiến tế, cơ bản không có một ai chú ý đến hai người lớn bên này muốn trốn thoát.
“Thoạt nhìn người thôn này vô cùng mê tín.” Mục Siêu xoa xoa cổ tay, từ khi uống qua nước trong không gian, da cậu càng ngày càng tốt, nhưng vì sao đến lượt Thẩm Sâm uống thì càng ngày càng nam tính nha, nhìn da thịt màu lúa mạch kìa, chậc chậc chậc, Mục tiểu gia cảm thấy thế giới rất thích chơi ác à nghen. “A Sâm, không bằng cho họ một ngũ lôi oanh đỉnh đi? Tôi cũng muốn bắt chước thần tiên coi sao.”
“Cậu gọi tôi là gì?” Thẩm Sâm giữ chặt Mục Siêu, ánh mắt sáng quắc.
Mục tiểu gia chỉ phải chọn kỹ năng ngó lung tung.
“Về sau cứ gọi thế đi.” Tay Thẩm Sâm xoa xoa đầu Mục Siêu, cười tủm tỉm nói.
Hừ, hoàn hảo là tiểu gia không có mắc mưu, anh rõ ràng là đã nghe được còn gì. Cư nhiên lại muốn tiểu gia gọi anh thêm một lần hả, tiểu gia sẽ dễ dàng gọi anh như vậy sao? Qủa thật là môi cá nhám~
………
Thôn dân đến xem hiến tế dùng người ném cho tang thi ăn càng lúc càng nhiều, không có một ai để ý đến hai thức ăn dự trữ bên này. Mục Siêu nhìn đám thôn dân với ánh mắt nóng bỏng mà lạnh toát cả người, tất cả bọn họ đều biết, bọn chúng vốn chỉ là tang thi ăn thịt người, thế mà trong mắt người ở đây bọn họ lại là người thân bị ác quỷ triền quấn.
Thẩm Sâm cầm tay cậu khẽ nhéo nhéo, không tiếng động an ủi. Cũng đang tính toán làm sao trốn khỏi đây.
“Xin mọi người! Đừng giết em trai tôi! Giết tôi thôi! Tôi mới là quỷ!” Tô Viện một khắc đều không ngừng hét lên, cho dù giọng cô bé đã khàn đặc, nhưng cũng không một ai giúp cô.
Mục Siêu kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ kiên trì, cậu vốn là không tính ở kiếp này cứu giúp ai cả, nhưng hiện tại cậu phát hiện thật ra vẫn có người đáng giá được sống sót. Tỷ như cô gái nhỏ muốn cứu em trai mình sống kia, tỷ như việc cô bé không rên một tiếng muốn kéo em trai mình ra phía sau lưng.
Thẩm Sâm có chút ngoài ý muốn, nhưng biến hóa của Mục Siêu đối với hắn đang rất tốt, hắn không muốn Tiểu Mộc đầu sẽ trở thành người khi thấy kẻ khác đang gặp nạn sẽ đứng yên bất động. Tuy rằng chuyện trước kia đã khiến trái tim cậu băng giá, nhưng cả đời bản tính Tiểu Mộc đầu vẫn như cũ lương thiện như thế, nếu thật sự không cứu, bản thân Tiểu Mộc đầu sẽ hối hận. Vì thế ánh mắt Thẩm Sâm nhìn Tô Viện mang theo ý tứ cảm ơn.
………..
Trong lòng Tô Viện đã tuyệt vọng, tựa hồ đã chẳng còn biện pháp nào có thể ngăn cản đám người này. Cô bé đành phải ôm lấy em trai mình, chờ đợi cái chết đến gần.Tay của tên tế tư bắt lấy tay của cả hai, rồi Tô Viện nghe được một cỗ mùi khét, cô ngẩng đầu lên nhìn, tay của tên thầy tế đã cháy đen một mảng, khiến tên đàn ông đã hơn năm mươi này đau đớn tru gào lên. Thôn dân một trận xôn xao, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại có một đạo thiên lôi đánh về phía tay thầy tế đại nhân. Bọn họ tinh rằng là do hai đứa nhỏ không hợp khẩu vị của thần nên đã trừng phạt thầy tế đại nhân, vì thế ba mươi mấy thôn dân đồng loạt quỳ xuống, hai tay chấp lại, cúi đầu lầm bầm gì đó.
Tô Viện nhìn thấy hai anh lớn bị bắt tới đang đứng ở cửa mà xuất chiêu cứu mình, Tô Viện vất vả xuất ra một cái phong nhận nho nhỏ cắt đứt dây thừng trên người cùng em trai rồi vội chạy đến phía cửa. Không có thôn dân nào ngăn lại bọn họ đang chạy trốn, trên thực tế là do đám thôn dân này đang bận bịu cầu xin thần tha thứ cho họ.
Thẩm Sâm khi bước ra đến cửa, trong chốc lát, một đạo sét đánh xuống ông thầy tế khiến ông ta ngã xuống lăn hai vòng về hướng cái hố, nhìn hiệu quả cũng khá tốt, Thẩm Sâm lại phát thêm hai đạo, buộc ông thầy tế phải hướng toàn thân xuống hố, ông ta một tay giữ chặt lấy mép hố, kinh sợ kêu la, thôn dân chỉ hai mặt nhìn nhau, dù sao thiên lôi đang đánh bọn họ cũng không dám chọc, không một ai tiến lên đi giúp thầy tế đại nhân mà trước đây họ vô cùng kính ngưỡng. Rốt cuộc, tay thầy tế trở nên vô lực, liền rơi xuống hố to. Tang thi ùa đến, chỉ nghe được tiếng kêu cứu xé rách cùng thống khổ rên la.
Trên khuôn mặt than của Thẩm Sâm câu ra một mạt cười lạnh như băng.
“Mấy người đừng để bị lừa nữa, thần quỷ yêu ma gì đó căn bản là không tồn tại.” Mục Siêu tận tình khuyên bảo người phụ nữ lúc trước đã thu lưu bọn họ, “Thêm vài ngày nữa tang thi sẽ tiến hóa, mọi người trong thôn lúc đó sẽ không được yên ổn, nhanh chóng xử lý bọn họ nếu sau đó gọi quân đội đến cứu viện đi.”
“Thực sự sẽ có người đến cứu bọn tôi sao?” Một người tuổi còn trẻ từ phía sau bước ra, sắc mặt cậu ta tái nhợt, lại không che được nét chính khí trên mặt. Mục Siêu tin rằng người đàn ông này sẽ không phục mấy cái thứ hiến tế gì đó.
“Nơi này cách nội thành không quá xa, tự nhiên sẽ có, việc cấp bách là, trước đem nhóm thân nhân này đi xử lý đi. Đáng nhẽ mấy người nên sớm làm như vậy bọn họ mới có thể yên nghỉ…..” Mục Siêu khoát tay, không đành lòng làm tiếp việc đánh nát hy vọng của thôn dân nơi này.
………
“Cám ơn các anh.” Tô Viện cắn môi, sắc mặt tái nhợt. Nhưng càng nhiều chính là sự vui sướng khi sống sót qua tai nạn.
Mục Siêu từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn về phía sau, “Em tên gì?”
“Em gọi Tô Viện, năm nay mười lăm tuổi, đây là em trai em, gọi Tô Hàng, bảy tuổi. Hai đứa em có thể làm bất cứ việc gì, giết quái vật, các anh có thể cho bọn em đi cùng không?” Tô Viện có chút vội vã, cô bé cố ý nói bản thân mình lớn hơn hai tuổi, sợ Mục Siêu chê bọn cô nhỏ tuổi sẽ bỏ cả hai lại.
“Mười lăm? Không phải lắm?” Mục Siêu nhướn mày, cô bé này nhìn thế nào cũng còn rất nhỏ, mười hai mười ba còn không tới, mười lăm tuổi thì hình dáng đã sớm thay đổi rồi. Cậu là bác sĩ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được tuổi thật của đối phương.
“Em…. Mười ba….Nhưng em có thể làm được nhiều việc! Em còn có thể dùng gió.” Tô Việc cấp bách nói, trực giác nói với cô bé hai anh này rất lợi hại, hơn nữa lại là người tốt, cho nên nói ra lực lượng mạnh nhất mà mình có khiến hai người này cho bọn cô theo.
“Dị năng phong hả…. Khoan khoan, em tên gì chứ?” Mục Siêu kinh ngạc. Kiếp trước có một dị năng giả hệ phong tên Tô Viện, tuy rằng cách thức ra tay rất tàn bạo, nhưng lại là bảo bối của căn cứ phía Bắc, là một trong những dị năng giả cấp sáu số lượng có hạn đó. Nhưng không có nghe nói là có em trai, chẳng lẽ, là do kiếp trước em trai chết khiến cô chuyển biến nên tạo thành tính cách như này?
“Biết nấu cơm chứ?” Thẩm Sâm lái xe quay lại hỏi. Con đường này không có nhiều tang thi cho lắm…..Mà đi đâu giờ?
“Biết.”/ “Đi bên phải!”
Hai chị em đồng thời nói, Thẩm Sâm dừng lại, đầu Mục Siêu thiếu chút nữa bay đến hôn tấm kính chắn gió.
Tô Viện kinh ngạc nhìn em trai mình, không biết vì sao em trai lại nói như vậy.
Thẩm Sâm xoay người lại nhìn chằm chằm vào Tô Hàng, “Vì sao muốn anh đi bên phải? Phía trước có cái gì?”
Tô Hàng thấy mình bị vây quanh, ngại ngùng núp sau lưng chị mình, thanh âm nhỏ xíu nói: “Em nghe được, phía trước có rất nhiều thanh âm của quái vật…….” Sau đó, tay cậu bé nắm chặt quần áo của chị gái, không ngẩng đầu lên. Tô Viện hồi tưởng lại, tựa hồ một đường này đều là do em trai lựa chọn phương hướng cho cô.
Mục Siêu có điểm mừng thầm, bản thân đi chuyến này không chỉ cứu được một đứa có thể ngày sau sẽ có trợ giúp, thế mà còn cứu thêm một nhóc có biến dị giác quan. Giác quan biến dị, nói là gân gà cũng được mà nói là dị năng tốt cũng được. Loại dị năng giả này đối nguy hiểm sẽ có nhắc nhở, tương đương với một cái còi hú báo động khi gặp nguy hiểm.
“Hai đứa về sau đi theo bọn anh đi. Anh gọi Mục Siêu, đây là Thẩm Sâm, hai anh có ăn tuyệt không để hai đứa bị đói đâu. Nhưng mà……” Mục Siêu hắc hắc cười, “Tiểu Viện về sau liền phải đi nấu cơm đó~” chỉ cần có được em trai mà cô bé yêu thương, Mục Siêu tin cô bé sẽ không phản bội mình. Đương nhiên sự thật chứng minh Tô Viện ngày sau đối cậu trung tâm đến nỗi chỉ có trời đất chứng giám.
Lúc này thì không chỉ có người nấu cơm, còn có thể biết trước nguy hiểm~ quả thật đáng ăm mừng! Mục tiểu gia tỏ vẻ ta đây thật sự siêu may mắn nha.
Tác giả có điều muốn nói: Tôi chỉ muốn tạo ra tài năng để phục chế việc tiếp cận với các giai đoạn khiến nó ăn khớp với nhau sau đó tiến tới QAQ
Mỗi lần đều phải gõ đến bốn lần vô ích quả thật đến thần cũng thấy phiền!
Hừ o( ̄ヘ ̄o#)
Hôm nay bị cảm nắng ╮( ̄▽ ̄ “)╭ thật khó chịu, nói ba xem đi chỗ nào mới tốt đây
Phó bản [Thôn trang mê tín] đã hoàn thành,
Đạt được đội hữu Tô Viện {dị năng hệ Phong}, Tô Hàng {dị năng cảm quan}