Bữa cơm tất niên của Tần gia. Lâm Niên trừng mắt nhìn mấy món chính đã bày xong trên bàn tròn lớn, có loại suy nghĩ muốn đá bay người nào đó còn đang bận rộn trong phòng bếp.
Mỗ Mỗ ngồi một bên dùng hai cái tay béo đô đô chống cằm, mắt to chớp chớp, dùng giọng nói mềm mại của bé thì thầm: “Bánh trôi luộc, bánh trôi hấp, bánh trôi rán, bánh trôi áp chảo, bánh trôi chay, bánh trôi trộn, bánh trôi nướng, bánh trôi nước sốt, bánh trôi rim…… Hu hu, ông ngoại ơi ông ngoại, Mỗ Mỗ không muốn ăn bánh trôi, Mỗ Mỗ muốn gặm đùi gà……”
Lâm Minh Thanh yêu thương sờ sờ đầu nhỏ của Mỗ Mỗ: “Mỗ Mỗ không khóc, lát nữa ông ngoại dẫn con đi KFC ăn đùi gà lớn, được không?”
Mắt Mỗ Mỗ sáng lên, ngón tay đặt bên môi, bộ dáng tinh ngoan: “Suỵt! Ông ngoại nói nhỏ chút, ba lớn mà nghe thấy thì Mỗ Mỗ sẽ không được ăn. Chúng ta ngoéo tay nào, ông ngoại không được lừa Mỗ Mỗ nha.”
Lâm Niên ôm trán đứng dậy, đi thẳng đến phòng bếp: “Tần Hướng Bắc, đến tột cùng anh có bao nhiêu oán niệm với em mới có thể biến đổi phương thức làm ra mấy món đồ ăn đa dạng như vậy.”
Đang làm bánh trôi ngọt tráng miệng, Tần Hướng Bắc vừa nghe lời này, hơi không vui mà nhướng mày: “Vì sao em lại không nghĩ đến đây là biểu hiện của tình yêu anh dành cho em.”
Nháy mắt, Lâm Niên câm nín.
2. Tình huynh đệ
Trong hoa viên nhà trẻ.
Để tăng tình hữu nghị giữa các lớp, nhà trường đã tổ chức một cuộc thi kéo co.
Bây giờ đến phiên lớp Trung Âm với lớp Trung Mỹ bắt đầu thi đấu.
Một cọng dây thừng thô cỡ ngón cái người trưởng thành được đặt trên mặt đất, ở giữa buộc một món đồ chơi làm điểm phân định, nhóm tiểu gia hỏa hai lớp phân biệt đứng ở hai đầu. Mà thừa dịp tất cả mọi người đều không chú ý, một tiểu gia hỏa lớp Trung Mông lặng lẽ lăn lại đây.
“Hổ Hổ hảo huynh đệ, tớ đến chỗ vũ cho cậu.” Tiểu gia hỏa kích động kêu lên.
Tiểu gia hỏa được gọi là Hổ Hổ gật mạnh đầu: “Mỗ Mỗ hảo huynh đệ, cảm ơn.”
…………
Hiệu trưởng kiêm trọng tài ra lệnh một tiếng, nhóm tiểu gia hỏa hai lớp sôi nổi vào vị trí, cầm lấy dây thừng.
Một, hai, ba, bắt đầu……
…………
Vài phút sau, Hổ Hổ ngồi dưới đất, mệt đến thở hổn hển.
Mỗ Mỗ thấy thế cũng ngồi xuống đất thở hổn theo, thân thể nho nhỏ còn phối hợp lúc lên lúc xuống, bộ dáng kia trông cực kỳ ngốc manh.
Hổ Hổ chớp chớp mắt: “Mỗ Mỗ, cậu cũng không kéo dây thừng, vì sao cũng mệt như thế?”
Mỗ Mỗ nghiêng đầu: “Ba nói anh em tốt phải có nạn cùng chịu, Hổ Hổ mệt thì Mỗ Mỗ cũng mệt theo.”
Hổ Hổ gật đầu, dáng vẻ thì ra là thế: “Vậy sau này Mỗ Mỗ làm gì, Hổ Hổ sẽ làm cái đó, anh em tốt cả đời không xa rời nhau.”