"Kí chủ, cô chuẩn bị làm gì?" 115 ở trong đầu Lạc Thanh Mâu hỏi.
Lạc Thanh Mâu không trả lời, cô chỉ thu lại ánh mắt, đáy mắt sâu không thấy đáy, sau này trên thế giới này không còn Lạc Thanh Mâu nữa, mà chính là cô - Cố Thanh Mâu.
Lạc Thanh Mâu... à không, là Cố Thanh Mâu. Cô cong khóe môi, đi đến bên bàn đọc sách, mở máy tính lên. Hôm nay internet xuất hiện hàng loạt tin tức đều là về ảnh hậu Lạc Thanh Mâu ngày xưa, thậm chí còn nhìn thấy rất nhiều người quan hệ mật thiết với Lạc Thanh Mâu, xuất hiện các thứ gọi là bí mật dự đoán, dẫn đến trên mạng xôn xao, dù sao thì người chết sẽ không nói chuyện.
Hướng Ngọc Tuyết và Diệp Dật Tuấn cũng đã được phỏng vấn, thương tiếc cho cái chết của Lạc Thanh Mâu, hơn nữa mắng những dự đoán bí mật kia, giống như để giữ gìn sự tôn nghiêm cuối cùng cho người bạn thân. Hành động này khiến bọn họ thu được rất nhiều fan.
"Chậc." Cố Thanh Mâu thấy tên những người này, nụ cười trên mặt xuất hiện tia giễu cợt, giống như đang nhìn con khỉ biểu diễn xiếc thú, cô ghi nhớ tên của bọn họ trong lòng, sau này nhất định sẽ thanh toán.
"Chúng ta...Phải chơi thật tốt trò chơi này, hi vọng sau này các ngươi cũng phải chơi vui vẻ." Cố Thanh Mâu thu lại đôi mắt, khép máy tính lại, trở lại trên giường nghỉ ngơi. Còn lại 115 vô cùng hết lòng đem hiểu biết của mình liên quan tới Cố gia đều nói cho Cố Thanh Mâu nghe.
Ví dụ như nguyên chủ rõ ràng được Cố gia hết lòng cưng chiều như tiểu tổ tông nhưng tính tình vô cùng xấu xí.
Nguyên chủ được Cố gia cưng chiều đến vô pháp vô thiên, muốn cái gì liền cho cái đó, cũng vì vậy nên từ nhỏ đến lớn đều được rất nhiều người chạy theo a dua nịnh nọt, nịnh bợ, lấy lòng. Vì vậy nguyên chủ bị đám người đó dạy hư, hồ đồ ngu xuẩn, làm bậy, đủ loại kiêu căng.
Gần đây lại phạm vào sai lầm lớn, cô ấy đã hại chết một người, gián tiếp dồn ép một người nhảy lầu tự sát trong trường học.
Cũng bởi vì như vậy, Cố gia từ lúc đầu đang nuông chiều, dần dần chuyển sang thất vọng với nguyên chủ, thậm chí còn chán ghét, không nghĩ đến quản chuyện của Cố Thanh Mâu, phớt lờ không để ý tới. Bọn họ càng thích con nuôi Cố gia là Cố Thanh Yến hơn, cô ta được nhận nuôi sau khi Cố Thanh Mâu được sinh ra, bởi vì sợ một mình Cố Thanh Mâu sẽ quá cô đơn, cho nên mới nhận nuôi cô ta. Làm bạn và cùng Cố Thanh Mâulớn lên.
Hôm nay, Cố gia chỉ còn bà Cố vẫn còn thương tiếc cô cháu gái này.
Cố Thanh Mâu nghe 115 kể lại, không nói gì, trong mắt không nhìn ra tia sáng.
Con gái nuôi...
...
Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Thanh Mâu đã thức dậy, mặc quần áo tử tế, tóc buộc đuôi ngựa rất năng động thoải mái. Cô mở cửa ra, đã nhìn thấy một người đứng phía trước, là một cô gái, xem ra lớn hơn vài tuổi so với Cố Thanh Mâu. Dáng vẻ trong sáng đáng yêu, mặc một bộ váy liền màu trắng, trên bả vai đeo cặp sách.
"Thanh Mâu, em bình an trở về thật tốt! Hôm qua chị vẫn luôn lo lắng cho em đấy." Cố Thanh Yến mở miệng, trên mặt như thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là tay đặt trong túi, âm thầm nắm chặt, sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ căm tức.
Cô ta không hiểu, tại sao Cố Thanh Mâu có thể trở lại, rõ ràng tất cả kế hoạch đều hoàn hảo.
Cô ta thật vất vả mới để cho người Cố gia hoàn toàn thất vọng, chán ghét với Cố Thanh Mâu, thật vất vả mới để cho Lạc Thanh Mâu biến thành bộ dạng như ngày hôm nay.
Tại sao tối ngày hôm qua người đó không để cho Cố Thanh Mâu biến mất hoàn toàn.
"Tôi thấy chị Thanh Yến hình như cũng không hi vọng tôi bình an trở lại, làm chị thất vọng rồi." Cố Thanh Mâu dựa vào khung cửa mở miệng, cong môi, tựa như nhìn thấy tâm tư của người trước mặt không sót một mảnh nào.
"Bây giờ cút ngay, biến mất trước mặt tôi, tôi đếm tới ba." Giọng nói Cố Thanh Mâu trở nên lạnh lùng, giống như cảm thấy người trước mặt chặn đường đi của cô nên rất chướng mắt.
"Ba." Giọng nói của Cố Thanh Mâu vang lên, đi cùng với đó là một cái bạt tai rơi xuống.
"Ba..." Cố Thanh Yến còn chưa phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra, một bạt tai dứt khoát rơi xuống trên mặt cô ta. Trong nháy mắt gò má trở nên sưng đỏ.
"Thanh Mâu, cô, dựa vào cái gì mà đánh tôi!" Cố Thanh Yến suýt nữa xoay tay định đán lại, chỉ là tia sáng nơi khóe mắt liếc thấy điều gì, cô ta kiềm chế tức giận, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt không dám tin nhìn Cố Thanh Mâu. Bàn tay che gò má mình, rơi nước mắt, thoạt nhìn thấy mà đáng thương.
"Đánh cô thì đánh, còn cần lý do sao?" Đôi mắt đào hoa của Cố Thanh Mâu khẽ nhếch, tùy ý tỏ ra hơi khoe khoang, cô cong môi lên, đi đến trước mặt Cố Thanh Yến, nâng cằm cô ta lên, nhìn chăm chú vào gò má sưng đỏ và hai mắt ngấn lệ của đối phương, sau đó tiếp tục mở miệng.
"Làm cô nhìn càng đáng thương một chút không tốt sao, tôi vô cùng tốt bụng nha."
"Cộp cộp cộp...'' Tiếng bước chân dừng lại bên người Cố Thanh Mâu
"Cố Thanh Mâu!" Giọng nói mang theo vẻ giận dữ.
115 ngây người như phỗng, ừ...
Ký chủ thật giống như...Thuộc về...
Không chỉ là làm cảm giác, mà còn rất tự do kiêu ngạo.