Nhìn hai người trước mặt làm Cố Thanh Yến vô cùng ngứa mắt, đây là tính làm gì? Cố Thanh Mâu cố ý đứng trước mặt mình diễu võ giương oai sao? Đang muốn nói cho cô ta biết rằng cô mãi mãi cũng không thể sánh ngang được Cố Thanh Mâu, cô chỉ có thể bám sau lưng để mà tồn tại, dựa vào Cố Thanh Mâu, cô ta mới có thể sống sót.
Cố Thanh Yến rũ mắt, trong mắt xuất hiện tia u ám. Bàn tay trong túi lặng lẽ nắm chặt, móng tay cơ hồ muốn bấm sâu vào da thịt. Cô ta cố gắng giữ bản thân bình tĩnh, trong đầu luôn cố gắng nhớ về lúc Cố Thanh Mâu ném quả giải độc về phía mình.
Việc kia gọi là bố thí sao? Là muốn nói cho cô, cô mãi mãi chỉ là con nuôi trong Cố gia, dựa vào những vật Cố gia bố thí cho mà sống thôi!
Như vừa nghĩ đến chỗ đau, thân thể Cố Thanh Yến khẽ run, sắc mặt cũng xanh xao.
"Ký chủ, tôi cảm giác... ánh mắt Cố Thanh Yến ở sau lưng ngài khá là kì lạ, e là muốn ghi thù!" 115 là một hệ thống chất lượng cao, nó nhìn bốn phía đầy cảnh giác, đề phòng đám người kia đuổi tới. Chẳng qua nhìn tình huống trước mắt, hình như đám người kia không có phát hiện ra; nhưng mà.... nhìn sau lưng Cố Thanh Mâu thì có gì đó không đúng!
┑( ̄Д ̄)┍ con người thật sự là một loài sinh vật kỳ quái. Tại sao cuối cùng lại lí giải mọi thứ xuyên tạc ý nghĩa của mình như vậy chứ! Rõ ràng ký chủ của nó đem quả giải độc cho cô ta, không cảm ơn còn chưa nói, vậy mà lại đi ghi thù ký chủ, thật là khó hiểu!
"Ừ!" đôi mắt Cố Thanh Mâu khẽ chuyển động, khóe mắt liếc nhìn Cố Thanh Yến ở sau lưng. Giác quan của cô rất nhạy cảm, ánh mắt kia lóe lên tia ác độc, cô cũng không bỏ sót điều gì!
Cố Thanh Mâu thả chậm tốc độ, vừa vặn đứng cạnh Cố Thanh Yến, cùng sóng vai nhau bước đi.
"Thanh Mâu, thật xin lỗi! Trước đó trong hang động là chúng tôi không tốt, suy đoán lung tung. Lần này nhờ có em mà có thể thoát được nguy hiểm!" Cảm nhận được Cố Thanh Mâu đi bên cạnh mình, cô ta nhìn sang. Đôi mắt to tròn giờ phút này làm gì còn tia uất hận nữa chứ, hoàn toàn là sự vui mừng cảm kích, thân mật kéo tay Cố Thanh Mâu.
"Bây giờ chị tin rằng anh trai rất lo lắng cho sự an toàn của chúng ta! Thanh Mâu, có thể nói cho chị, anh ta là ai không? Người đó là bạn của em sao?" Ánh mắt Cố Thanh Yến lướt nhìn Mộ Chỉ Dạ đi cách đó không xa, nam nhân kia không thể là người bình thường, mà là.... người có gia thế lớn.
Giọng nói cô ta mang theo ý tứ thăm dò, hiển nhiên là muốn moi chút tin tức của Mộ Chỉ Dạ từ Cố Thanh Mâu.
Mộ Chỉ Dạ đi phía trước giống như nghe được lời này, cước bộ của anh chậm lại một chút. Ánh mắt như có như không nhìn phía sau, mơ hồ mong đợi câu trả lời từ miệng Cố Thanh Mâu.
Thanh Mâu, thích anh à?
"Bớt ảo tưởng đi, Chỉ Dạ, ngươi đã quên chuyện ngươi đâm chết ký chủ của tôi rồi hả?"
Bởi vì tâm tư của anh quá mức lộ liễu, không chút nào che giấu được. Thân là một hệ thống chất lượng cao, 115 cũng có thể cảm nhận được sự chờ mong trong ánh mắt anh. Nó núp trong người Cố Thanh Mâu, hừ hừ vài tiếng. Biết rõ Mộ Chỉ Dạ sẽ không nghe được, cho nên lời vừa nảy trên thực tế là cho Cố Thanh Mâu nghe.
115 muốn mọi lúc đều muốn nhắc nhở Cố Thanh Mâu, không quên thù cũ, ta mang thù mang thù nha! Nó chính là muốn Cố Thanh Mâu hẹp hòi trả thù anh ta vậy đó! 凸( ̄ヘ ̄)
"Ký chủ, ngài nhất định phải nhớ kỹ đó!"
"Ngài suy nghĩ lại một chút đi, trong tiểu thuyết Diệp Dật Tuấn cùng nữ chính Hướng Ngọc Tuyết đều là hung thủ hại chết ngài. Bọn họ làm cho ngài thân bại danh liệt, hủy dung, để ngài trở thành bộ dáng xấu xí như trước kia. Ngài chính là đá lót đường chân chính, một người được xưng pháo hôi nhân vật phản diện đấy."
"Nguyên chủ trước kia cũng là do người khác hại chết!" 115 bắt đầu kể chuyện quá khứ với Cố Thanh Mâu.
Cố Thanh Mâu nghe vậy, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh, trong mắt tỏa ra khí lạnh. Cô mở miệng trong đầu, ngữ khí lạnh nhạt mang cho người ta một loại cảm giác rợn cả tóc gáy:
"Hệ thống của tôi, hình như ngươi nói hơi nhiều?"
"..." 115 nghe cô nói câu này, đột nhiên cảm thấy mình nói hơi nhiều thật. Nó run người, cuối cùng lựa chọn biện pháp hóa trang thành đà điểu không trả lời. Trầm mặt im lặng trong góc run lẩy bẩy.
Trong nháy mắt nó cảm thấy, ký chủ đối với nó không có nhân hậu. Có lẽ, sống chung với ký chủ.... cũng không phải tốt. Mặc dù về sau đều sống bình an vô sự, là bộ dáng hòa hợp, Cố Thanh Mâu đối với những việc này cũng cực kì nhàm chán, đặc biệt không chú ý quan tâm.
Cố Thanh Mâu không để tâm đến phản ứng của 115, nhíu mày. Hiển nhiên tâm tình trong nháy mắt đã trở nên hỏng bét, trên một số phương diện 115 rất khác thường, tỉ như luôn luôn ở trong đầu cô nhắc nhở cô nhớ kỹ những chuyện quan trọng như hận thù, những việc này cô đương nhiên sẽ nhớ kỹ, không cần người bên ngoài nhắc nhở.
115 này, giống như.... gián tiếp chỉ đạo ý nghĩ cô, gián tiếp khống chế ý nghĩ trong đầu cô.
Cho dù mấy biểu hiện này rất là nhỏ bé.
Cố Thanh Mâu nheo mắt, trong mắt gợn lên lạnh lẽo.
Cố Thanh Yến ở bên cạnh nhìn Cố Thanh Mâu nửa ngày không có phản ứng, cuối cùng nhịn không được vươn tay, mở miệng nói.
"Thanh Mâu, em không muốn nói cho chị biết à? Nếu như em không tự nguyện, chị cũng sẽ không hỏi nhiều!"
Cố Thanh Yến thành công để Cố Thanh Mâu trở về trạng thái ban đầu, ánh mắt cô liếc nhìn gương mặt Cố Thanh Yến, nhếch môi, xích lại bên tai Cố Thanh Yến mở miệng nói.
"Chị Thanh Yến thật sự cảm kích em sao? Sẽ không phải ngoài mặt cảm ơn em, nhưng trên thực tế trong lòng nghĩ cách muốn giết em chứ?"
Cố Thanh Mâu nói chuyện cực kỳ thẳng, cũng không vòng vo. Sau khi cô dứt lời, nhìn sắc mặt Cố Thanh Yến, quả nhiên Cố Thanh Yến có chút bối rối dường như không nghĩ tới Cố Thanh Mâu sẽ nói thẳng ra như thế! Hay là nói, không nghĩ ra tại sao Cố Thanh Mâu đoán được trong lòng cô ta đang nghĩ gì. Nhất thời im lặng, nửa ngày sau trên mặt mới nặn ra một nụ cười:
"Thanh Mâu... em...."
Lời còn chưa dứt, đã bị Cố Thanh Mâu cắt đứt. Cố Thanh Mâu cũng không có kiên nhẫn cùng Cố Thanh Yến mang mặt nạ, dối trá cùng nhau diễn vở kịch tỉ muội tình thâm.
"Chị Thanh Yến, ảo tưởng quá mức là bệnh, cần phải trị." Cố Thanh Mâu mở miệng nói với Cố Thanh Yến, nói xong câu này liền xoay người rời đi.
_____ Tiểu Kịch Trường _____
Mộ Chỉ Dạ: 115, được, ngươi tiếp tục nói, tôi không thèm để ý, không thèm để ý chút nào đâu! (¬_¬;)
115: Sao ta cứ cảm thấy trên người lành lạnh nhỉ?
Note: thêm 1 chương nữa là hết ngày hôm nay nha cả nhà ^^