Cố Thanh Mâu xuống cầu thang, đi tới phòng khách, trong phòng khách Cố Thanh Yến đã thoa thuốc xong, Cố Quân đang dọn đống thuốc men, thấy Cố Thanh Mâu đi tới, sắc mặt dần dần lạnh nhạt, còn Cố Thanh Yến đang che khuôn mặt sưng to như cũ của mình, ngước mắt nhìn Cố Thanh Mâu trước mặt, tròng mắt ướt át, trên mặt lại nhấc lên một nụ cười có mục đích, thoạt nhìn vẫn khoan dung thiện lương, mở miệng nói.
"Thanh Mâu, bây giờ chúng ta phải xuất phát cùng nhau đi thôi, ngày mai phải chính thức bắt đầu quay rồi, hôm nay chúng ta phải chuẩn bị tốt."
Cố Thanh Mâu liếc nhìn Cố Thanh Yến đang ngồi trên sofa cùng với Cố Quân, trên mặt cô gợi lên một nụ cười, độ cong khóe môi mang theo vài phần yêu nghiệt, mắt đào hoa cong lên, sáng chói câu người, thoạt nhìn lười biếng, không chút để ý, mở miệng nói.
"Ừm, không cần chờ tôi, tôi sẽ tự mình đi, tạm biệt ~" Lúc Cố Thanh Mâu nói xong những, vẫy vẫy tay về phía hai người trên sofa, xoay người rời đi, dặn dò tài xế lái xe trong nhà rồi đi ra ngoài, để lại nụ cười tươi cứng ngắc ở trên mặt Cố Thanh Yến.
Cô ta hoàn toàn không nghĩ tới, Cố Thanh Mâu hoàn toàn không theo dự đoán, ngày thường Cố Thanh Mâu nhất định sẽ tức giận hoặc làm mấy hành động không lý trí, chọc cho người ta chán ghét, nhưng mà hôm nay Cố Thanh Mâu giống như là một người khác......
Giống như một vật phát sáng được sinh ra trên sự chú ý của mọi người, có một loại khí chất hồn nhiên trời cho, cả người ngũ quan mỹ lệ, trong khí chất lười biếng mang theo vài phần tùy ý tự tại, giống như trên thế giới này không có thứ gì sẽ làm cô sợ hãi, thậm chí cũng không có cái gì đặt trong mắt cô, ánh mắt lúc nãy giống như đang thưởng thức vai hề ở trước mặt mình vụng về diễn.
Cố Thanh Mâu ngồi lên xe, dặn dò tài xế lập tức lái xe đến tiệm cắt tóc, tài xế lái xe ở trên, còn cô ngồi ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, suy nghĩ trong đầu, một lần nữa tiến vào không gian hệ thống.
"Ký chủ, ngài muốn làm gì? Lúc nãy, không phải nên xây dựng quan hệ với vị anh trai này sao, ngài làm như vậy chỉ sợ sẽ khiến hắn không vui." 115 mở miệng dò hỏi, cũng không thể đoán được Cố Thanh Mâu muốn làm cái gì.
"Cần gì phải lấy lòng người khác?" Cố Thanh Mâu chỉ nhàn nhạt liếc 115 một cái, sau đó đi tới màn hình giả thuyết trước mặt, trực tiếp click mở mặt trên của giao diện thư điện tử, đó là quyển sách 115 cho cô xem lúc trước, Cố Thanh Mâu mở quyển sách ra, lật đến trang có cảnh quay phim ở "Chân nhân tú", ở trong truyện, cô cũng coi như là một vai diễn tương đối quan trọng, kết quả trong quá trình ghi hình nam chủ Diệp Dật Tuấn gặp tai nạn, nữ chủ Hướng Ngọc Tuyết liều mình cứu giúp, hai người tình cảm thăng hoa.
Trong nguyên văn Cố Thanh Mâu cũng có một thời gian tại đây, khiêu khích nữ chủ tìm đường chết, sau đó bị vả mặt các loại, cuối cùng trở thành pháo hôi, trong một sự kiện đóng máy.
Cố Thanh Mâu nhìn chằm chằm trên màn hình, không biết suy nghĩ cái gì, lúc cô trọng sinh sống lại ở trên người Cố Thanh Mâu (nguyên chủ), Cố Thanh Mâu (nguyên chủ) đã chết, nhưng ở trong chính văn Cố Thanh Mâu mới nhận cơm hộp lúc ghi hình.
Chứng tỏ ở trong nguyên tác tiểu thuyết, lúc trước Cố Thanh Mâu không gặp được nam nhân thần bí kia, cũng không có bị người ta đâm chết.
Như vậy... Cuối cùng người đàn ông kia là ai, người vô cùng nguy hiểm kia, không thể nắm lấy tâm tư của hắn, là lúc nhìn cô giống như tìm được món đồ chơi hợp ý của mình, ánh mắt làm người ta không lạnh mà run.
Nam nhân này vốn không xuất hiện ở trong cốt truyện, có lẽ...... Là trong sách có một người khác tồn tại, tốt nhất vẫn đừng tiếp xúc, cách ly càng xa càng tốt.
Cố Thanh Mâu nheo đôi mắt lại, ánh mắt lộ ra suy tư. Lúc này, một thanh âm truyền đến, phá vỡ suy nghĩ của Cố Thanh Mâu.