Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử

Chương 82: Chiến tranh

Sự thật chứng minh, hiện thực so với lý tưởng tàn khốc hơn rất nhiều. Về mặt vũ khí, Nhật Bản mạnh hơn Trung Quốc không biết bao nhiêu lần.

Ngày 14 tháng 8, Tổng Tư lệnh Trương Trị Trung đưa sư đoàn 88 tấn công trụ sở hải quân Nhật và sư đoàn 87 tấn công bộ chỉ huy quân Nhật ở Thượng Hải(1), không quân Trung quốc cũng đến Thượng Hải tác chiến.

Ngày 15,  quân Nhật tái thành lập “Quân đoàn phái kiến Thượng Hải”, gồm 3 sư đoàn lục quân 3, 8 và 11 do đại tướng lục quân Matsui Iwane chỉ huy, lập tức lên đường sang Trung Quốc(1), tiến thêm một bước mở rộng chiến tranh xâm lược Trung Quốc.

Ngày 16 tháng 8, sáu sư đoàn của Vu Chiến Nam cũng đến cửa khẩu Ngô Tùng, chính thức bắt đầu cùng Nhật Bản giao phong. Suốt 2 tuần liên tục, hai bên giao chiến dữ dội tại các thị trấn và làng mạc dọc bờ biển. Quân Trung Quốc được vũ trang kém hơn, lại thiếu sự hỗ trợ của không quân và gần như không có hải quân. Hơn nữa, công sự của Trung Quốc không đủ kiên cố vì nhiều chỗ chỉ mới được xây cấp tốc để ngăn chặn quân Nhật đổ bộ. Chúng không có hiệu quả cao trong việc bảo vệ chiến sĩ. Công tác hậu cần yếu, khiến cho việc vận chuyển nguyên vật liệu tới xây dựng và sửa chữa những nơi bị hư hỏng do sự công phá liên tục của hỏa lực Nhật khó thực hiện(1).

Những nơi nguy hiểm nhất thường được giao cho quân đội của Vu Chiến Nam. Hai bên đánh tối tăm mặt mũi, Vu Chiến Nam chỉ có thể trơ mắt nhìn lính của mình ngã trên vũng máu, hắn không có biện pháp, lại cắn răng tiếp tục chiến đấu. Cho dù chỉ huy bất công, nhưng trong tình huống lấy quốc nạn làm đại cục, ai còn hơi sức đâu đi nói phải trái.

Vu Chiến Nam nhiều năm một mình một cõi tại Đông Bắc, cấp trên sớm ngứa răng, cố tình địa vị của hắn không động vào được. Một đám lão nhân mưu tính sâu xa, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, làm lực lượng kháng chiến, còn có thể tiêu diệt thế lực quân phiệt đe dọa Chính phủ Quốc dân, nhất cử lưỡng tiện, cho nên nơi nào hung hiểm nhất, nơi nào cần hy sinh, họ phái đến nơi đó.

Những binh lính này nói là tay chân của Vu Chiến Nam cũng không khoa trương, đây là huynh đệ của hắn, người nhà của hắn. Trên mặt trận chiến hỏa mù trời, mỗi lần Vu Chiến Nam lui binh hoặc tiến công, khi nhìn những binh lính còn xót lại, tim hắn như chảy máu. Nhưng trận chiến này là vì Trung Quốc mà đánh, vì ngàn vạn dân chúng mà đánh, cho dù biết rõ đi ra là chịu chết, bọn họ cũng không lùi bước.

Thiệu Hân Đường ở hiện đại học được bắn súng nghiệp dư. Lúc đó chỉ cần cậu thể hiện chút hứng thú với cái gì, Nghiêm Phong sẽ âm thầm mời huấn luyện viên chuyên nghiệp đến huấn luyện cậu, sau đó chơi với cậu. Thiệu Hân Đường nhìn khói lửa mịt mờ, khẩu súng lục kiểu cũ trong tay ngắm bắn không cách gì trúng.

Vu Chiến Nam đưa cho Thiệu Hân Đường khẩu súng tốt nhất hắn luôn mang theo bên người, không phải muốn cậu ra chiến trường giết giặc, chỉ muốn cậu có cái để phòng thân.

Thiệu Hân Đường lúc mới khởi chiến, luống cuống tay chân chạy theo bộ binh, cái gì cũng không làm được. Nhưng rất nhanh sau đó, cậu tìm thấy phương hướng của chính mình, cậu biết mình nên làm gì. Tại nơi đạn bay đầy trời, khắp nơi hung hiểm, nổi lên một phóng viên chiến trường.

Nói thế nào, Thiệu Hân Đường cũng ở tòa soạn làm vài năm, mặc dù chưa từng ra ngoài chạy tin, nhưng cũng biết làm một phóng viên ra sao. Hơn nữa trên chiến trường đâu đâu cũng là đại sự kinh thiên động địa, tình hình chiến sự, đều là vấn đề nóng bỏng được nhân dân cả nước quan tâm…

Ôm theo giấy bút, chiếc máy ảnh kiểu cũ treo trên cổ, mỗi ngày cùng tiến cùng lui với bộ binh, có thời điểm chụp ảnh, mảnh đạn bay đến, cậu chạy còn nhanh hơn mọi người(2).

Đây là chiến trường không ai quan tâm được ai, Vu Chiến Nam ở hậu phương chỉ huy, bận rộn đến mức mấy ngày mấy đêm đều không ngủ, không quan tâm được cậu. Mà cậu cũng không để ý Vu Chiến Nam hạ lệnh không được đến tiền tuyến phỏng vấn, cho nên cậu phải bình anh trở về, thực hiện điều cậu đã hứa hẹn với Vu Chiến Nam, bảo về tốt bản thân.

Cậu cũng không phải người sắt cho nên sẽ bị thương. Có một lần cậu không chạy, mảnh đạn bay dày đặt trúng vai. Lúc được binh lính nâng về, Vu Chiến Nam chỉ nhìn cậu một cái lại trở về chỉ huy chiến đấu. Nhưng trong một ánh mắt kia hàm chứa trách cứ và đau lòng. Thiệu Hân Đường biết Vu Chiến Nam đau lòng vì cậu, nhưng lại không nói một lời, qua hơn mười ngày, cậu khỏe lên một chút lại ra doanh địa lấy tin, Vu Chiến Nam cũng không ngăn cản. Thiệu Hân Đường biết, Vu Chiến Nam đang ép bản thân học cách yêu mà cậu muốn.

Thiệu Hân Đường không cần bảo hộ, điều cậu cần là ủng hộ, của người yêu…

Chiến sự kịch liệt kéo dài liên tục ba tháng, cuối cùng, Nhật bản dựa vào hỏa lực mạnh mẽ đột phá phòng tuyến, quân đội Trung Quốc dù trong hoàn cảnh này vẫn bại mà bất loạn. Nhưng Chính phủ Quốc dân chờ đợi sự can thiệp của Liên minh tám nước nên chậm chạp không hạ lệnh rút quân. Thống soái Nam Kinh, vùng Tùng Hộ(3) cùng bộ chỉ huy của các đơn vị tác chiến đã muốn đại loạn, giữ hay bỏ, tranh chấp leo thang. Nhưng lúc Tưởng Giới Thạch đồng ý lui quân, bởi vì không có trình tự rút quân rõ ràng, làm cho ba trăm bốn mươi vạn binh kẹt lại trên các đường quốc lộ, bị không quân oanh tạc, hơn mười vạn chiến sĩ trên đường đào vong hy sinh vô ích.

Mà lúc này đội ngũ của Vu Chiến Nam bọc hậu che giấu cho những đội ngũ khác rút lui, tuy may mắn tránh được đợt oanh tạc của không quân Nhật, nhưng bởi vì là đội ngũ bảo vệ nên tổn thương thảm trọng. Đến cuối cùng, tính cả thương binh tàn tướng, Vu Chiến Nam chỉ còn mấy ngàn quân. Vu Chiến Nam câm hận đến độ muốn khạt ra máu.

Một ngày trước khi đội ngũ cuối cùng rút đi, vị trí của Vu Chiến Nam bị Nhật Bản phát hiện, bọn chúng mãnh liệt tấn công. Lúc này phần lớn các sư đoàn đều đã rút lui, Vu Chiến Nam mang theo thương binh tàn tướng liều mạng. Hắn không nghĩ bản thân còn sống trở về.

May mắn bất ngờ, lúc này là thời điểm Nhật Bản đang công phá thành Nam Kinh, những sư đoàn chủ lực đều bị điều đi. Bọn người Vu Chiến Nam vừa đánh vừa lui, cuối cùng có thể trốn ra khỏi vùng Tùng Hộ. Sau đó, Vu Chiến Nam tìm được một người bạn cũ ở ngoại thành Nam Kinh. Đến thời điểm này, binh lực của Vu Chiến Nam chỉ còn lại hai ngàn.

Người bạn này của Vu Chiến Nam là Quân thống Chính phủ, tên Từ Chí Tân, vài năm trước đây từng có giao tình với Vu Chiến Nam, thân phận hai người như vậy, ngoài mặt không thể hiện thân thiết, thật ra là huynh đệ tốt(4).

Trải qua vài ngày đào vong, khi đến hội họp được với Từ Chí Tân đã sức cùng lực kiệt, đạn tận lương tuyệt(5). Ban đêm, sau khi cả đám người ăn uống như cuồng phong bão táp, Vu Chiến Nam cùng Thiệu Hân Đường đi vào lều trại đã chuẩn bị sẵn. Hai người đều lao lực quá độ, ngã vào chăn là ngủ ngay.

Nửa đêm, một trận gió thổi qua, cửa lều đột nhiên bị vén lên, một bóng người nhanh chóng vọt vào trong. Vu Chiến Nam mở choàng mắt.

“Huynh đệ, là tôi.” Người kia thấp giọng nói.

Thì ra là Từ Chí Tân. Vu Chiến Nam nhẹ tay nhẹ chân ngồi dậy, trong bóng đêm nhìn người mới tới, hạ giọng nói: “Chí Tân, có việc gì?”

“Định nói mấy câu, ban ngày nói không tiện.” Từ Chí Tân nhìn về phía Thiệu Hân Đường đang ngủ rất sâu.

“Không sao đâu, anh nói đi, đây là vợ tôi.” Vu Chiến Nam nhích qua bên cạnh, hai mắt trong đêm như hai viên hổ phách.

Từ Chí Tân nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói nhỏ: “Huynh đệ, cậu phải đi.”

Ánh mắt Vu Chiến Nam như dã thú trong đêm lóe sáng, nghe Từ Chí Tân nói tiếp: “Trong Quân thống Chính phủ có người muốn hại cậu, anh mới nhận được lệnh, cậu tính đường ra nước ngoài tị nạn hay thế nào?”

Vu Chiến Nam ngồi ở đó, không nói một lời. Thật ra từ lâu hắn đã biết, mấy lão già trong Quân thống cục muốn hại hắn, nhưng hắn vừa mới chiến đấu với Nhật Bản, huynh đệ của hắn đều hy sinh, cũng không để hắn thở một hơi đã mưu hại hắn.

Từ Chí Tân cho rằng hắn không tin, nhỏ giọng vội vàng nói: “Huynh đệ, cậu biết rõ anh là người thế nào, dù tự chém mình hai đao cũng không đâm sau lưng anh em, nếu cậu không tin, sáng mai gọi về Thiên Tân, Điền Như Dật còn bảo anh dặn cậu, nếu không có chỗ trốn, thì đi tìm hắn.

“Sao tôi lại không tin.” Vu Chiến Nâm trịnh trọng vỗ vỗ vai Từ Chí Tân nói: “Anh là anh em tốt của tôi. Nhưng mà, mạng tôi không chết trong tay Nhật Bản, lại bị mấy lão già đó ám toán…” Vu Chiến Nam không nói tiếp được.

Nghe Vu Chiến Nam nói, Từ Chí Tân vô cùng khó chịu, nhưng có một số việc, một số người, đứng ở vị trí như hắn không thể lên tiếng. Hắn chỉ an ủi Vu Chiến Nam, trầm giọng nói: “Anh hiểu. Nhưng cậu không thể không đi, anh đã chuẩn bị xe rồi, cậu tính coi mang ai theo. Có điều phần lớn quân của cậu không thể đưa đi được, nhưng cậu yên tâm, quân của cậu về sau là quân của anh, nhất định giúp cậu chiếu cố bọn họ.”

Vu Chiến Nam nặng nề gật đầu, thấp giọng nói: “Cảm ơn anh, huynh đệ!”

Trong bóng đêm, Từ Chí Tân cười cười nói: “Hai chúng ta nói câu đó làm gì, nếu hôm nay vị trí thay đổi, cậu cũng sẽ giúp anh không phải sao?

Vu Chiến Nam cũng gật đầu miễn cưỡng cười nói: “Đợi thêm một giờ nữa, khuya sẽ lên đường.”

“Được!”

Sau khi Từ Chí Tân rời khỏi, nụ cười trên mặt Vu Chiến Nam biến mất không dấu vết. Hắn nhìn Thiệu Hân Đường đang ngủ bình an trong đêm, trong lòng bỗng nhiên thật bi thương. Quốc nạn trên đầu, những kẻ nắm quyền cao có năng lực giúp quốc gia và nhân dân lại quay sang tàn sát lẫn nhau, lập mưu, tính kế đồng bào. Binh của Vu Chiến Nam đều hy sinh tại vùng Tùng Hộ, là hắn kế thừa từ phụ thân, là hắn đoạt lấy từ tay bọn lão làng, là hắn ngày đêm tính toán, chỉ qua vài tháng, cái gì cũng không còn. Cảm xúc bây giờ của hắn là thế nào, hắn thật không thể hình dung, hắn chỉ biết quá khó để chấp nhận. Một tướng sĩ được nhân dân cả nước kính yêu như hắn, chẳng qua chỉ là một kẻ lưu vong có nhà không thể về mà thôi…

Đúng lúc này, Thiệu hân Đường trở mình, dường như cảm giác được gì đó, đột nhiên mở mắt. Cậu tìm bên cạnh, không thấy Vu Chiến Nam. Vừa nhấc đầu, thấy hắn ngồi phía dưới chân mình.

Thiệu Hân Đường hoảng sợ, không thấy rõ nét mặt của hắn, vội vang hỏi: “Nam, anh làm sao vậy?”

Trong bóng đêm, Vu Chiến Nam nhìn Thiệu Hân Đường ngồi dậy, sau đó đến gần bên mình. Lúc Thiệu Hân Đường chạm vào cánh tay Vu Chiến Nam, cậu nghe Vu Chiến Nam dùng loại âm thanh yếu ớt mờ mịt chưa từng có nói với mình: “Hân Đường, cái gì anh cũng không có.”

Thiệu Hân Đường sửng sốt, nâng tay chạm vào gương mặt của hắn, ôm cổ hắn kéo vào trong lòng mình: “Làm sao mà cái gì cũng không có được?”

“Không có binh, không có nhà, người của Quân thống cục muốn ép anh vào chỗ chết.” Giọng Vu Chiến Nam lạnh lùng, nghe không còn độ ấm.

Thiệu Hân Đường nghe mà xót xa, ôm Vu Chiến Nam vào lòng, nhẹ giọng nói: “Như vậy là không có cái gì hết sao? Vu Chiến Nam, anh là đồ ngốc. Thứ anh có còn đáng quý hơn, anh còn có em, có Đầu dưa hấu và Kiện An, còn có bằng hữu, có huynh đệ, có chiến hữu. Hiện tại, anh còn có tự do… Anh muốn cả đời làm vua một cõi sao? Chuyện đó là không thể được. Trung Quốc sớm muộn gì cũng thống nhất. Hơn nữa, anh mỗi ngày ngồi trên cao như vậy không thấy mệt sao? Ngày nào cũng lục đục, cũng có chuyên để lo. Lúc trước không phải anh nói muốn đưa bọn em đi chơi đây đó hả? Nhưng anh lại không có thời gian… Bây giờ anh buông tay những trói buộc này, không phải là chuyện tốt sao?”

Lỗ tai Vu Chiến Nam dán vào lồng ngực Thiệu Hân Đường nghe tim cậu nhẹ nhàng gõ nhịp, những khó chịu dồn nén trong lòng từng chút tiêu tan. Những lời Thiệu Hân Đường nói, làm sao hắn chưa nghĩ qua, chỉ vì hắn không vượt qua được mâu thuẫn trong lòng, nên mới không thông. Một kẻ đỉnh thiên lập địa như hắn, sao có thể trước mặt kẻ khác chịu khuất nhục. Nhưng ở trước mặt Thiệu Hân Đường, những điều khó chịu, không cam tâm trong lòng hắn giống như không khống chế được, muốn được giải tỏa. Như vậy cũng tốt, theo lời Thiệu Hân Đường nói, hắn từ từ bình thường trở lại, trong lòng thoải mái hơn.
Chú thích:
  1. Nguồn wiki
  2. Một trong những kỹ năng cần có của phóng viên chiến trường là chạy, trốn. Bởi vì quân đội không thể bảo vệ họ, mà họ cũng không có mấy khả năng tự vệ.
  3. Vùng Tùng Hộ: trận chiến Thượng Hải hay còn gọi là Hội chiến Tùng Hộ, nên vùng Tùng Hộ có lẽ là để chỉ Thượng Hải và các khu vực lân cận.
  4. Từ Chí Tân làm việc cho chính phủ. Vu Chiến Nam là quân phiệt. Quân phiệt ban đầu là quân tư nhân, về sau làm đồng minh với chính quyền, lợi ích thỏa thuận. Nên mới nói là lính của Vu Chiến Nam, Vu Chiến Nam nuôi lính, nhưng cũng phải chờ lương từ phía chính phủ. Cũng giải thích lý do vì sao nhóm lãnh đạo hận Vu Chiến Nam một mình xưng bá tại Đông Bắc, xuất phát từ sợ hãi lực lương quân đội hùng hậu của Vu Chiến Nam.
  5. Đạn tận lương tuyệt: hết đạn hết lương thực