Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử

Chương 15: Vinh thiếu gia

Lưu Vĩ vẫn luôn ngoan ngoãn đứng sau lưng Vinh thiếu, bưng trà rót nước đều không mượn tay người khác. Hắn thấy trong vòng nửa giờ Thiệu Hân Đường đã thua bao nhiêu là tiền, trong lòng càng lúc càng hoảng, nhịn không được oán trách cậu ta không hiểu chuyện, nếu chọc Vu Chiến Nam nổi giận, còn không phải sẽ đuổi cậu ta đi, cũng chặt đứt con đường tiền tại của hắn.

Hắn đang nghĩ như vậy, thì thấy Vu Chiến Nam chấm dứt cuộc nói chuyện ở bên kia, xoải bước đi tới.

“Sao ngốc vậy?”

Vu Chiến Nam ngừng ở sau lưng Thiệu Hân Đường, nói thẳng một phen. Thiệu Hân Đường một tay cầm bài, hơi hơi nghiêng đầu, nhíu mày nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc: “Là vận khí không tốt!”

Ánh đèn màu cam đánh lên sườn mặt của cậu, phảng phất mỗi sợi tóc đều toả ra vầng sáng ấm áp tốt đẹp, Vu Chiến Nam kìm lòng không đậu hôn nhanh lên mặt cậu một cái.

Nụ hôn này khiến Tần Càng Vinh ở đối diện nhíu mày, khoé môi Lưu Vĩ cong lên, những người còn lại hiểu ý bật cười. Chỉ có Thiệu Hân Đường giật mình nhảy dựng lên khỏi cái ghế dựa rộng thùng thình, giống như vừa bị con gì cắn, vội vàng che chỗ vừa bị đánh lén.

Lúc này phục vụ mang đến một cái ghế cho Vu Chiến Nam, đặt ở phía sau Thiệu Hân đường. Vu Chiến Nam khoát tay chặn lại, nói: “Dọn đi, ta ngồi ở đây” Sau đó làm như không có chuyện gì đi đến vị trí của Thiệu Hân Đường.

Thiệu Hân Đường cảm thấy động tác của mình rất đàn bà, vội vàng buông cái tay đang che mặt xuống, nhưng đôi mắt đẹp căm tức nhìn người đàn ông không biết xấu hổ kia.

Vu Chiến Nam giang chân ra, vỗ vỗ chỗ trống giữa hai chân mình, nói: “Lại đây, ta dạy em chơi”

Sắc mặt của Thiệu Hân Đường quả thực là xanh và trắng hoà lẫn, kêu cậu ngồi vào lòng một người đàn ông trước mặt bao nhiêu người như vậy, cậu còn cần mặt mũi nữa hay không?

Cậu đứng cứng ngắc, cho đến khi Lưu Vĩ, đang đứng trong chỗ tối, ho nhẹ một tiếng, bị Tần Việt Vinh hung hăng trừng mắt, lui đi ra ngoài. Sắc mặt của Vu Chiến Nam cũng đã không dễ nhìn như trước, có chút không nhiên nhẫn: “Còn không chịu qua!”

Thiệu Hân Đường lê xác qua, cố gắng thẳng lưng, nhưng vẫn cảm thấy lồng ngực hùng kiện sau lưng nóng rực như lò lửa, Vu Chiến Nam một tay ôm thắt lưng của cậu, một tay rút ra lá bài trong tay cậu, hương vị ấm áp đậm chất đàn ông tràn ngập mũi cậu.

“Đánh lá này, chúng ta sẽ có thể thu bài”

“Em xem xem ra lá này… Ngốc, ra lá kia sẽ bị người khác lấy…”

“….”

Vu Chiến Nam tay trong tay dạy Thiệu Hân Đường đánh bài, những người khác cũng không dám kêu hai người đánh nhanh lên, chỉ có thể vừa chơi vừa nói chuyện tào lao, nhưng chỉ một chốc sau, số tiền Thiệu Hân Đường vừa thua lúc nãy đều thu lại, thậm chí còn thắng nhiều hơn mấy trăm đồng đại dương. Thiệu Hân Đường dần dần hiểu được cách đánh, cảm thấy Vu Chiến Nam dạy cũng có chút đạo lý, thật sự sinh ra vài phần hứng thú, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe.

Tần Việt Vinh thấy hai người đối diện dựa sát vào nhau, một người tỏ vẻ tài giỏi, còn Thiệu Hân Đường thì cả mặt sùng bái. Nghĩ rằng luận về đánh giặc dẫn binh ta không bằng Vu Chiến Nam, nhưng ta từ lúc mới sinh đã biết đánh bài, các loại đánh bài giải trí, có cái nào ta không tinh thông, nhưng sao không thấy người nọ sùng bái mình, trong lòng sinh ra khó chịu, ném bài trong tay, hét lên: “Không chơi, không chơi nữa, các ngươi có hai người, không phải chúng ta chỉ có phần thua thôi sao.”

Thiệu Hân Đường vừa hiểu ra cách đánh, đang lúc chơi rất vui vẻ, trên mặt vẫn còn lộ ra vẻ chưa thoã mãn.

“Sợ thua tiền thì xuống đi, đổi người khác!”

Kì thật Vu Chiến Nam chỉ nói đùa, ai ngờ vừa vặn chạm phải “nọc” của Vinh thiếu. Lời này nếu đặt ở bình thường ai cũng không để ý, hôm nay không biết Tần Việt Vinh bị sao nữa, thấy thiếu niên xinh đẹp vô ngần, nhưng mặt mày xa cách kia dựa vào lòng Vu Chiến Nam, còn liếc xéo cậu, trong lòng có một ngọn lửa bùng lên, lí trí không khống chế được cái miệng.

Cậu đẩy xấp tiền trước mặt lên, nói: “Muốn thắng tiền hả, của tôi đưa cho cậu hết nè”

Thiệu Hân Đường mất hơn nửa ngày mới nhận ra vị thiếu gia vui buồn thất thường này đang nói với mình, không rõ mới lần đầu tiên gặp mặt đã đắc tội gì với cậu ta, mà cậu ta lại làm mình sượng mặt trước bao nhiêu người. Cũng lạnh mặt nói: “Cược nhỏ lấy vui, bất quá là để vui vẻ, Vinh thiếu ngài có nhiều tiền như vậy, ai cũng không lấy nổi”

Vu Chiến Nam thấy thái độ của Tần Việt Vinh đều lộ ra sự coi thường đối với Thiệu Hân Đường, trong lòng cũng trở nên không vui, nhưng hắn mới có được Thiệu Hân Đường vài ngày, nào có thể vì một món đồ chơi mà đắc tội với tiểu công tử của Tần gia đại hộ quý tộc ở nơi này, nên không có nổi giận, chỉ nói hai câu vô thưởng vô phạt, rồi ôm Thiệu Hân Đường đi chỗ khác chơi.

Vu Chiến Nam hôn hôn môi cậu, dỗ dành Thiệu Hân Đường: “Ngoan, đừng giận, chờ lát nữa ta nói bọn họ mang số tiền vừa thắng lúc nãy đổi thành tiền giấy đưa em cầm”

Thiệu Hân Đường nghe hắn nói, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng, sắc mặt Vu Chiến Nam lạnh xuống, nhưng kì thật tim lại giật thót, nghĩ rằng phải chăng đã lỡ lời, nhẫn nãi dỗ dành: “Ta biết em không phải yêu tiền, em…”

“Sao ngài biết tôi không yêu tiền?”

Vu Chiến Nam còn chưa nói xong, đã bị Thiệu Hân Đường ngắt lời, lúc nói những lời này vẻ mặt của cậu vô cùng thành thật, làm Vu Chiến Nam sửng sốt, sượng sùng thu lời lại, sờ sờ mũi.

Cảnh tượng xa hoa truỵ lạc như thế này kiếp trước Thiệu Hân Đường đã gặp không ít, nhốn nháo suy đồi, có thể chịu đựng nhưng thật sự không thích, cậu tình nguyện ở nhà ngồi máy lạnh đọc sách hoặc là ngủ một giấc, còn tốt hơn nhìn thấy một đống nam nam nữ nữ làm chuyện cẩu thả dâm loạn.

Lấy cớ đi rửa tay, lại đụng phải nhị ca Lưu Vĩ ở bên trong. Trong phòng rửa tay không có người, Lưu Vĩ thấy Thiệu Hân Đường, không hề tỏ vẻ kinh ngạc, đầu tiên cung cung kính kính hành một lễ, như hai người hoàn toàn không quen biết. Chẳng qua lúc đi ngang qua Thiệu Hân Đường mới thấp giọng cắn răng nói: “Anh đã chuẩn bị đủ tiền, hai ngày nữa sẽ báo cho em biết”

Thiệu Hân Đường nhìn trong gương thấy tên mặt người dạ thú nguỵ quân tử kia đã đi ra ngoài, không khỏi lộ ra một nụ cười thực hiện được quỷ kế…

Cậu không chú ý thấy, cánh cửa ở sau lưng đóng rồi lại mở, một bóng người lẻn vào.

Tần Việt Vinh vừa mới tiến vào đã nhìn thấy một nụ cười tuyệt mĩ chiếu ra trong mặt kính sáng ngời phía trước, cánh môi non mềm khẽ mím, khoé môi hơi hơi cong lên, mang theo một chút đắc ý, mang theo một chút giảo hoạt…

Trong nháy mắt, Tần Việt Vinh cảm thấy trái tim của mình đột nhiên đập mãnh liệt, có tiếng trống mạnh mẽ vỗ trong lồng ngực cậu. Cậu chưa bao giờ có cảm giác như vậy, chỉ cảm thấy quá đẹp, nụ cười tác động đến dây đàn ở nơi sâu nhất trong tâm linh cậu, thật lâu thật lâu cũng không thể ngừng rung rẩy.

Cậu cứ si ngốc nhìn người trong gương như vậy, cho đến khi Thiệu Hân Đường rửa tay xong xoay người nhìn thấy cậu.

Dù sao cũng là đại gia quý tộc được dạy dỗ, tuy rằng kiêu căng ngông cuồng, nhưng vẫn sẽ áy náy khi tổn thương trái tim của người khác. Tần Việt Vinh cảm thấy vừa rồi mình quá xúc động, nói như vậy với một người vừa gặp mặt. Vừa nãy lại thấy Thiệu Hân Đường mỗi khi nhìn mình đều lạnh mặt, trong lòng càng thêm khổ sở. Liền tìm một cơ hội theo cậu ta đến phòng rửa tay.

Ai ngờ vừa tiến vào đã bị nụ cười của Thiệu Hân Đường lung lay tâm trí, cảm giác quái dị lúc mới gặp mặt dần dần rõ ràng hơn, kì thật là cậu không thể nhìn cậu ta thân mật với người khác mà thôi.

Thiệu Hân Đường quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy có người đứng yên lặng ở phía sau mình, giật mình hoảng sợ, lập lức nhớ lại chuyện không vui vừa rồi, nhẹ nhàng nhăn mày, lễ phép mà xa cách, nói: “Vinh thiếu gia đến rồi, ta sẽ không quấy rầy, xin đi trước” Nói xong muốn đi qua người cậu ta.

Tần Việt Vinh thấy cậu ta muốn đi, trong lúc hoảng loạn, giữ chặt tay cậu ta, bất giác kéo người vào trong lòng mình…