Trọng Sinh Chi Tướng Quân

Chương 44: 44 Sự Đoan Thượng



C43.

Sự đoan (thượng)
2020.12.14 ~ 2020.12.18
Vệ Cẩm Dương sau khi trở lại cung điện của chính mình, nghĩ nghĩ cảm thấy bản thân quả thật lập tức liền phải cùng người nhà tách biệt một đoạn thời gian rất dài, hai tháng này vẫn nên hảo hảo lưu lại trong cung bồi mẫu hậu đi.

Tuy rằng hiện tại có tiểu Lục, nhưng nếu rất lâu không gặp hắn, mẫu hậu cũng nhất định sẽ nhớ mong a.

Sau khi ra quyết định, Vệ Cẩm Dương lập tức sai người đến Vân Tương vương phủ thông báo một tiếng với sư phụ kiêm Tiểu hoàng thúc tổ, bày tỏ thời gian sắp tới hắn sẽ không đi học.

Vân Tương vương sau khi biết được, thật ra cũng lý giải quyết định của hắn, không chút suy nghĩ liền đồng ý.

Nhận được hồi đáp từ sư phụ, Vệ Cẩm Dương cũng liền yên tâm, mỹ tư tư bắt đầu an bài hai tháng nhàn tản sắp tới của mình, sau đó mới an tâm tiến vào mộng đẹp.

Sáng ngày kế tiếp, Vệ Cẩm Dương phá lệ dậy thật sớm, đương nhiên bình thường hắn phải đến Vân Tương vương phủ học tập thì thức dậy cũng không tính trễ, chẳng qua nếu so với ngày nghỉ không cần ra cung thì xem như đã lâu rồi hắn không lười biếng ham ngủ mà sớm rời giường a.

Mà hắn dậy sớm như vậy mục đích chính là vì hảo hảo bồi mẫu hậu đại nhân ăn một bữa cơm sáng.

Chung quy, đứa nhỏ đầu lòng của nàng lập tức liền phải rời cung, tiểu Lục tuổi còn nhỏ, phụ hoàng thì một lòng một dạ treo cổ trên cái cây Thần Quý phi, về sau mẫu hậu hẳn là sẽ thực tịch mịch, lúc này chỉ sợ cũng có rất nhiều lời nói muốn nói với hắn a.

Dựa theo tính tình của mẫu hậu hắn, nếu hài tử của nàng phải rời khỏi nàng đi quân doanh, nói không chừng nàng còn một phen nước mũi một phen nước mắt ôm hắn khóc thật lâu a.

Làm một hảo nhi tử hiếu thuận, Vệ Cẩm Dương trước tiên nghĩ đến những phản ứng có khả năng xảy ra, thậm chí trên đường đều đã chuẩn bị sẵn phương pháp tốt an ủi lão nhân gia.

Thế nhưng đến khi gặp được người rồi, hắn mới phát hiện kỳ thật chỉ có hắn tự mình đa tình.

Mẫu hậu đại nhân căn bản không hề biểu hiện ra bất cứ phản ứng nào mà hắn tưởng tượng, thậm chí có thể nói là đối với việc hai tháng sau không gặp hắn tỏ ra tương đối bình tĩnh.

Vệ Cẩm Dương đều phải hoài nghi, người đứng trước mặt hắn rốt cuộc có còn là mẫu hậu của hắn hay không.

Thực tế thì quả thật Vệ Cẩm Dương suy nghĩ nhiều.

Lưu Hoàng hậu tuy rằng có chút tùy hứng lại đau sủng nhi tử, nhưng nàng chung quy chính là tướng môn thiên kim, từ nhỏ đã không ngừng thấy phụ thân cùng huynh trưởng từng người đi vào quân doanh.

Ở trong nhận thức của nàng, hài tử muốn đi quân doanh đều là chuyện đã sớm nhìn nhiều không thấy lạ, tập mãi thành thói quen, thậm chí đây còn là con đường mà nam nhi trong gia tộc khi trưởng thành tất yếu phải đi.

Huống chi lần này đi cùng còn có chất nhi cùng cháu ngoại trai, doanh trại sẽ đi vẫn là Lưu gia quân nhà bọn họ, vậy nên cũng chẳng khác gì đi theo nhà mẹ đẻ của nàng.

Lưu Hoàng hậu quả thực là yên tâm đến không thể yên tâm hơn, tùy ý vài câu nhắc nhở nhi tử vào quân doanh phải tuân thủ quân quy, liền vui vẻ đi nghiên cứu trang sức mới đưa đến có thích hợp với mình không.


Bị mẫu hậu ruột thịt chỉ vì một đống trang sức mà ghẻ lạnh, Vệ Cẩm Dương nguyên bản cảm xúc bừng bừng liền tức khắc giống như bị dội một chậu nước đá.

Hắn có điểm hối hận hôm nay không đi học, vội vã chạy tới muốn an ủi mẫu hậu lại bị nàng đương trường hắt hủi.

Nguyên lai, địa vị của hắn ở trong lòng mẫu hậu cư nhiên không quan trọng bằng mấy thứ trang sức vô tri, thật là quá đáng lắm có được không?
Hắn cuối cùng vẫn là lưu lại chỗ mẫu hậu bồi nàng ăn xong tảo thiện (1), sau đó có chút tinh thần sa sút mà rời khỏi.

Suy tư một lát, hắn cảm thấy nếu đã xin phép thì không nên lãng phí, vẫn là hảo hảo hưởng thụ hai tháng cuối trước khi nhập ngũ này một cách nhẹ nhàng đi thôi.

Nếu mẫu hậu đã không có chút nào thiết tha quan tâm chính mình, như vậy hắn vẫn là đi xem...!phụ hoàng a.

Dù sao cũng đã hơn một tháng không gặp.

Quyết định xong rồi, hắn liền tâm tư phức tạp mà bắt đầu hướng cung điện của Thần Quý phi đi tới, phụ hoàng hắn mấy năm nay đã xem nơi đó như tẩm cung của chính mình.

Thẳng thắn mà nói, cảm tình của Vệ Cẩm Dương đối với Kính Hòa Đế trước giờ vẫn thập phần phức tạp cùng vi diệu.

Tuy rằng hắn thật sự thất vọng người phụ thân này một lòng chỉ vì ái nhân mà không ngừng thương tổn hài tử thân sinh khác, nhưng hắn từ sâu trong đáy lòng vẫn chờ đợi phụ thân có thể cho hắn một tia cốt nhục tình thâm.

Phụ thân chung quy vẫn là phụ thân, tuy rằng hắn có thể thật lâu không nhìn thấy mặt người này, nhưng trong lòng vẫn có một chút nhớ mong, đặc biệt là những lúc nhìn thấy một nhà mấy người của Vệ Minh Châu đoàn viên vui vẻ, phụ tử thuận hòa.

Ôm một tâm tình rối rắm mà chính mình cũng không biết dùng từ gì để hình dung, Vệ Cẩm Dương cuối cùng dừng bước trước cửa cung của Thần Quý phi.

Hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt hắn, là Vệ Minh Đức khinh thanh tế ngữ hống Thần Quý phi uống dược, nhu tình mật ý tràn ngập trong đôi mắt kia là thứ mà tính cả kiếp trước kiếp này hắn lần đầu tiên nhìn thấy ở ông ta.

Giờ khắc này Vệ Cẩm Dương liền sinh ra một ý nghĩ, hắn đi vào là không đúng mà đi ra cũng không xong, thế giới của hai người họ là nơi người khác làm cách nào cũng chen không lọt.

Tuy rằng Vệ Minh Đức vì tình yêu của bản thân mà không ngừng thương tổn người khác, nhưng ông ta đối với Thần Quý phi vẫn là chân ái.

Vệ Minh Đức không phải sẽ không yêu ai, chỉ là không yêu bọn hắn mà thôi.

"Cẩm Dương, sao ngươi lại tới đây?" Vệ Cẩm Dương không lên tiếng ngây ngốc đứng ở cửa một lúc, Vệ Minh Đức cũng phát hiện ra có người, sau đó đặt chén thuốc xuống, nhẹ nhàng đỡ Thần Quý phi nằm hảo mới bước ra ngoài, ra vẻ ngạc nhiên hỏi hắn.

"Không có gì, nhi thần chỉ là hồi lâu không gặp phụ hoàng, riêng đến đây thỉnh an phụ hoàng cùng Quý phi nương nương mà thôi." Vệ Cẩm Dương có chút cảm khái nhìn Vệ Minh Đức, tiến lên thỉnh an.

Cũng không biết là bởi vì vừa mới cùng ái nhân nhu tình mật ý, vẫn là đã lâu không đứng ở ngôi cao nhìn người duyên cớ, lúc này Vệ Minh Đức phá lệ bình dị cùng thân thiện, hoàn toàn không còn lưu giữ hình tượng đế vương cứng nhắc bảo thủ (2) cùng cao không thể gần như kiếp trước, ngược lại có chút giống với một vị phụ thân của gia đình bình thường.

"Trong mấy đứa nhỏ chỉ có ngươi là hiếu thuận nhất", Vệ Minh Đức có chút cảm khái nhìn hắn thật lâu, sau đó lại thở dài, không khỏi mang theo chút thổn thức cảnh còn người mất (3), tiến lên nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của hắn.

Từ sau khi thực quyền đều bị Vệ Cẩm Hoa tước đi (4), trừ bỏ Cẩm Trình cùng Cẩm Tú do Trần nhi sở sinh, cũng chỉ có hài tử này, cho dù không nhận được quan ái của mình, vẫn duy trì thỉnh thoảng đến xem người phụ hoàng này, những hoàng tử hoàng nữ khác đều đã sớm chạy trốn không thấy bóng dáng.


Vệ Minh Đức không kìm được thổn thức, thực sự chưa từng nghĩ tới nhi tử mà chính mình không xem trọng nhất lại chính là đứa nhỏ hiếu thuận nhất.

"Phụ hoàng gần đây có tốt không?" Vệ Cẩm Dương nhìn vị phụ hoàng trước mắt đã không còn giống với ký ức kiếp trước, không khỏi có chút cảm khái vận mệnh biến hóa thật sự là nhanh đến làm người ta không có cách nào thích ứng.

"Có cái gì mà tốt hay không, Thần mẫu phi của ngươi chỉ cần một ngày bệnh không đứng dậy, trẫm cũng liền một ngày không hảo sống", Vệ Minh Đức âu sầu quay đầu lại, nhìn thoáng qua Thần Quý phi đang nằm trên giường, lại dời đi đề tài nói với Vệ Cẩm Dương, "Ngược lại là ngươi a, phụ hoàng nghe nói quá hai tháng nữa ngươi sẽ phải vào quân doanh, rốt cuộc vẫn là thiếu niên, tràn ngập chí khí a."
Nghe Vệ Minh Đức nhắc tới việc mình sắp vào quân doanh, Vệ Cẩm Dương ngược lại tinh thần phấn chấn, sinh ra hứng thú cùng người bắt chuyện.

Không ai có thể nghĩ đến, những ngày Vệ Minh Đức mất đi quyền thế lại là ngày mà Vệ Cẩm Dương, theo một cách nghĩ nào đó, xem như lần đầu tiên đạt được phụ thân quan ái, một thứ xa xỉ mà hắn khát vọng suốt cả hai đời.

Tính cả kiếp trước kiếp này, đây chính là lần đầu tiên phụ tử hai người ngồi cùng nhau đàm đạo việc nhà.

Kết quả là lần trò chuyện này đã kết thúc thật lâu, Vệ Cẩm Dương vẫn còn vô pháp hoàn hồn.

Cơ hồ là cả hai đời cộng lại, hắn cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày hắn cùng Vệ Minh Đức có thể tâm bình khí hòa ở cùng nhau như một đôi phụ tử bình thường đến không thể bình thường hơn, không có quát lớn, không có trách mắng, cũng không có tràn ngập hờ hững lạnh nhạt.

Ra khỏi cung của Thần Quý phi, Vệ Cẩm Dương không hề nghĩ ngợi liền rảo bước đến chỗ của Vệ Cẩm Hoa, dự định hảo hảo bồi dưỡng tình cảm huynh đệ.

Tính toán một chút, những ngày hắn còn lưu lại trong cung dư lại cũng không nhiều, bởi vì sau khi kết thúc quân huấn cũng là lúc hắn nên phong vương, sau đó dọn khỏi cung đến trụ vương phủ của riêng mình.

Tới rồi ngày đó, quan hệ giữa hắn và Vệ Cẩm Hoa biến thành thế nào còn chưa biết được đâu.

Vệ Cẩm Dương bước qua cửa lớn thư phòng của Vệ Cẩm Hoa, nhìn đến Thái tử gia hiếm khi nhàn rỗi đứng trước án thư, trong tay cầm một hộp gỗ có phần cũ kỹ, không biết y đang xem cái gì mà xem rất chăm chú.

Vệ Cẩm Dương đến gần mới phát hiện hộp gỗ kia bên trong chứa không ít trang giấy có chút ố vàng, trang giấy nằm ở trên cùng được lấp đầy bởi những hàng chữ thanh nhã xinh đẹp.

Nhìn lướt qua vài lần, Vệ Cẩm Dương liền đoán ra đây đều không phải cái gì công vụ hay văn kiện quan trọng, bởi vì người viết mấy thứ này hẳn là một nữ tử.

Không phải là thư tình đi? Vệ Cẩm Hoa năm nay đã mười chín tuổi, hẳn là cũng nên sớm tới rồi cái tuổi tình đậu sơ khai.

Tuy rằng đời trước không nghe nói qua y cùng nữ tử nào có liên quan nhưng nam nhân tuổi này nếu cùng cô nương gia nói chuyện yêu đương thì cũng là việc hết sức bình thường.

Nhớ trước đây lúc hắn vẫn còn là Yến vương gia, đừng nói chờ đến mười chín tuổi, mới mười sáu tuổi thôi đã có không ít người bắt đầu hướng trên giường hắn tắc không ít ca cơ nữ hầu.

Khụ khụ, không nên nhắc tới không nên nhắc tới, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

Vệ Cẩm Hoa thấy đệ đệ bảo bối tò mò quan sát hộp gỗ trong tay mình, đơn giản liền cười ngâm ngâm kéo người ngồi xuống, đem hộp gỗ đặt vào tay đệ đệ, giúp đệ ấy có thể nhìn rõ hơn.

Vệ Cẩm Dương quang minh chính đại xem một lượt mới phát hiện, đừng nhìn Vệ Cẩm Hoa người này nhân mô nhân dạng (5), ôn nhuận như ngọc, y còn rất muộn tao đâu.


Muộn tao còn chưa tính, hảo gia hỏa, rõ ràng là nam nhân, Hoàng đế bệ hạ tương lai trong lòng lại cất giấu một trái tim thiếu nữ nha.

Mấy trang giấy này cũng không phải viết cái gì thư tình giống như trong tưởng tượng ban đầu của Vệ Cẩm Dương, mà là tự truyện của một nữ tử, không, càng chuẩn xác hơn phải là một câu chuyện tình yêu.

Truyện này tên gọi "Uyên Ương Mộng", lấy nữ nhân tên có một chữ Loan làm vai chính, kể lại chuyện xưa của nàng cùng tình lang.

Từ tâm trạng lo âu của thiếu nữ đứng trên tường thành chờ đợi ái nhân xuất chinh trở về, đến lúc bọn họ cùng nhau cưỡi một con ngựa, tay cổ giao triền, ân ái triền miên, tất cả đều viết thập phần kỹ càng tỉ mỉ.

Mà kết thúc câu chuyện này tự nhiên cũng giống với vô số câu chuyện đồng thoại khác về tình yêu đôi lứa, cùng một khuôn sáo cũ kỹ (6) mà tốt đẹp: thiếu nữ cùng ái nhân mỗi ngày tình chàng ý thiếp, song túc song phi, giục ngựa thiên nhai.

Chẳng qua không biết có phải hay không bởi vì nữ tử kể chuyện tuổi đời còn nhỏ, hoặc có khả năng thời điểm nàng viết truyện này là lúc mới vừa cùng ái lang chung thành thân thuộc, cho nên nửa phần đầu kể về thiếu nữ hoài xuân cùng niên thiếu ân ái viết ra thập phần sinh động, nhưng đến phần sau song túc song tê tuy đầy hoa mỹ lại không có cảm giác chân thật, quả thật giống như cố gắng dệt ra một hồi cảnh đẹp trong mơ.

Thật không biết Vệ Cẩm Hoa đang êm đẹp tại sao lại đi xem loại sách này? Nhìn qua giống như vẫn còn là bản thảo a, quá không phù hợp với hình tượng của y.

Loại truyện này hẳn là tiểu cô nương như Vệ Minh Châu mới có thể xem a.

"Đại ca, huynh sao lại xem loại thư tịch này a?" Vệ Cẩm Dương cũng là loại người không thể giấu được lời nói ở trong bụng, mà chuyện này nhìn qua cũng không giống bí mật gì không nên hỏi, vậy nên hắn liền vô cùng gọn gàng dứt khoát hỏi ra miệng.

"Cẩm Dương, đệ cảm thấy quyển sách này nếu nhìn cẩn thận thì có thể nhìn ra manh mối hoặc thâm ý nào khác không?" Vệ Cẩm Hoa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chán nản của Vệ Cẩm Dương, ôn nhu cười hỏi.

Tuy rằng câu này của y có chút ảo diệu, ám chỉ cho Vệ Cẩm Dương quyển sách này khả năng có chứa huyền cơ, nhưng dáng vẻ này của y chính là hoàn toàn không cảm thấy Vệ Cẩm Dương có thể thấy được, ngược lại giống như không có việc gì nên tìm lời trêu đùa đệ đệ một chút.

"Đệ cảm thấy quyển sách này không có chỗ nào đặc biệt a, đại khái chính là một thiên luyến ái ký sự của thiếu nữ hoài xuân thôi.

Đương nhiên cũng có khả năng nó thật sự có chứa mặt khác huyền cơ, chẳng qua là đệ không nhìn ra được." Vệ Cẩm Dương có chút nghĩ mãi không ra (7) mà cào cào tóc, dù sao hắn hoàn toàn không nhìn ra quyển sách này còn có cái gì huyền cơ.

Nhưng Vệ Cẩm Hoa lại cố tình phải hỏi như vậy, hắn cũng chỉ đành đi theo đáp lời.

"Kỳ thật, đại ca đã xem rất nhiều lần, cũng nhìn không ra quyển sách này rốt cuộc ẩn giấu cái gì huyền cơ.

Có lẽ trời cao không muốn cho đại ca một cơ hội giải khai bí ẩn bên trong quyển sách này." Vệ Cẩm Hoa nhìn Vệ Cẩm Dương tay phủng hộp gỗ, thở dài một hơi.

Y cho dù luôn tự phụ bản thân thông tuệ, lại cũng không thể giải được câu đố lưu lại trong hộp gỗ này.

"Kia...!vì cớ gì đại ca khẳng định rằng bên trong hộp gỗ này nhất định cất giấu bí mật? Có lẽ bản thân nó bí mật gì cũng không có, chỉ đơn giản là kể lại một đoạn luyến ái mà thôi." Vệ Cẩm Dương khó hiểu nhìn Vệ Cẩm Hoa, không rõ vì sao y liền cố chấp nhận định một câu chuyện tình yêu như vậy sẽ ẩn chứa huyền cơ.

Tác giả có lời muốn nói: 【 Quốc khánh tiểu kịch trường 】
Thịt Dê Bao bị Hoàng Tang lôi kéo về thăm lại chốn cũ, mỹ kỳ danh là ôn lại chuyện xưa.

Đi tới thuyền nhỏ mà thời niên thiếu bọn họ thường cùng nhau một chỗ, đem thuyền dong tới một địa phương yên tĩnh ẩn giấu trong cỏ lau.

Sau đó Hoàng Tang liền dâm tà đem Thịt Dê Bao lột sạch, ăn một lần lại một lần dê béo bữa tiệc lớn.

Xong việc Hoàng Tang còn chưa đã thèm mà liếm liếm khóe miệng.

Thịt Dê Bao giận dữ phát thệ: "Lão tử lần sau nếu còn tin chuyện ma quỷ của ngươi, liền theo họ của ngươi." Hoàng Tang thập phần bình tĩnh đáp lời: "Tiểu Dương, chúng ta vốn dĩ chính là cùng một họ."

Xin lỗi các vị đại đại, tay phế đảng tỏ vẻ chỉ sợ là làm không xong hai canh.

【 đỉnh nắp nồi đào tẩu...!】
~~~~~
(1)
"Tảo thiện" (早膳): bữa ăn sáng.
i.

"Ngọ thiện" (午膳): bữa ăn trưa.
i.

"Vãn thiện" (晚膳): bữa ăn chiều, bữa tối.
(2)
"Cương phức tự dụng" (刚愎自用): tự phụ và bảo thủ, ương bướng không chịu nghe lời khuyên.
(3)
"Vật thị nhân phi sự sự hưu" (物是人非事事休): cảnh còn người mất, chuyện gì cũng xong rồi.
i.

Trích trong "Vũ Lăng xuân - Vãn xuân" của Lý Thanh Chiếu:
"Phong trú trần hương hoa dĩ tận, nhật vãn quyện sơ đầu.
Vật thị nhân phi sự sự hưu, dục ngữ lệ tiên lưu.
Văn thuyết Song Khê xuân thượng hảo, dã nghĩ phiếm khinh châu.
Chỉ khủng Song Khê trách mãnh châu, tái bất động hứa đa sầu."
Dịch nghĩa:
"Gió lặng, hoa rụng hết chỉ còn mùi hương lưu lại mặt đất, ngày đã muộn, mệt mỏi chải tóc.
Vật còn người mất, mọi chuyện cũng thôi rồi, muốn nói nhưng nước mắt đã rơi trước.
Nghe nói mùa xuân ở Song Khê vẫn còn đẹp, cũng muốn dong thuyền nhỏ dạo chơi.
Chỉ sợ thuyền Song Khê nhỏ nhẹ, chở không hết quá nhiều nỗi sầu."
(4)
"Giá không" (架空): chỉ còn vẻ bề ngoài, bên trong đã bị âm thầm đào rỗng, thực lực bị ngấm ngầm tiêu diệt; hư cấu, không có nền tảng thực tế.
(5)
"Nhân mô nhân dạng" (人模人样): bề ngoài, cử chỉ nhìn qua cũng ra dáng con người, bên trong thì chưa biết ra sao.
i.

"Nhân mô cẩu dạng" (人模狗样): bề ngoài là con người nhưng hành vi của một con chó, chế giễu mỉa mai.
(6)
"Lão sáo" (老套): cũ kỹ, lỗi thời; ở đây ý nói những câu chuyện này có cùng một motif từ xa xưa, không có gì mới mẻ.
(7)
"Khổ tư vô quả" (苦思无果): cực khổ suy nghĩ nhưng vẫn không có kết quả.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Có một buổi chiều tui không vào được trang wikidich, tui tưởng đâu phải bỏ gánh giữa đường rồi a.

Thiệt là khủng hoảng.
./..