Trọng Sinh Chi Tướng Môn Độc Hậu

Chương 40: Luận sách

Trên đài tổ nam tử vẫn đang tiếp tục thi đấu vòng "Tuyển".

Vẫn như thường lệ, những hạng mục như thi, từ, ca, phú là dễ nhất, đương nhiên được nhiều đệ tử chọn làm môn thi. Chỉ cần trí nhớ xuất sắc, hoặc là nghiền ngẫm kỹ lưỡng, nói chung rất dễ để trở thành người nổi bật. So sánh với sách luận, có rất ít người lựa chọn hạng mục này, cơ hồ không có mấy ai.

Luận sách là việc đưa ra phân tích về sự tình của thiên hạ, mang tính thực dụng rất lớn. Hơn nữa hạng mục này cũng rất gần với chuyện triều chính, mà ở đây hầu hết là đệ tử trẻ tuổi, trừ bỏ một số đệ tử nhà quý tộc đã bắt đầu tiếp xúc với chuyện trong phủ ra thì đại đa số đệ tử ở đây vẫn còn rất ngây thơ, chưa biết chính sự, càng không biết vận dụng đưa ra sách lược đề nghị gì tốt. Cho nên hạng mục luận sách là khó nhất, nhưng nếu thật sự xuất sắc, luận sách thành công là đã một chân bước vào con đường làm quan.


Thẩm Diệu nhìn ván cờ trước mặt.

Lúc trước Bùi Lang luận sách là ở vòng thứ ba "Chọn". Ở vòng thứ ba này, nam tử có thể chọn nữ tử, nữ tử cũng có thể chọn nam tử, đệ tử cũng có thể chọn tiên sinh để lên đài đấu trí.

Mà trong số đó có một đệ tử chọn Bùi Lang tiên sinh. Bùi Lang tài hoa hơn người, chỉ với vài bước trên đài, giây lát đã đưa ra một ý tưởng chiến lược vô cùng lưu loát, "nói có sách, mách có chứng" không lòng vòng, mỗi lần nói đều nói đến điểm mấu chốt. Thật là khiến người khác kinh diễm.

Khi đó có vài vị Hoàng tử chú ý đứng lên, chẳng qua Bùi Lang là một người khiêm tốn, chỉ nói chính mình muốn ở Quảng Văn đường làm tiên sinh dạy thư tính, cái khác hắn không nghĩ tới. Thái độ của hắn kiên quyết, nếu sau đó không phải nhiều lần Phó Tu Nghi chiêu hiền đãi sĩ mời được Bùi Lang về dưới trướng, Thẩm Diệu liền nghĩ Bùi Lang người này thật sự không muốn làm quan.


Ván cờ giăng khắp nơi, giống hệt với nhân sinh kiếp trước. Nàng phẩy nhẹ ống tay áo, chỉnh lại cục diện ván cờ đã bị rối tung.

Thẩm Diệu hạ xuống một quân cờ, làm lại một ván, tất cả đều do nàng bắt đầu.

Cao Duyên sửa sang lại tay áo, lại chỉnh chỉnh búi tóc, hỏi gã sai vặt bên cạnh:

"Nhìn gia như thế nào?" (*Gia: ta, nói một cách khoa trương, tự đắc)

"Thiếu gia phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu soái..."

Gã sai vặt cũng mở miệng là nói lời tâng bốc, nịnh hót.

Cao Duyên đắt ý bĩu môi, đứng dậy đi lên trên đài. Cao Tiến ở bên cạnh thấy vậy liền túm hắn lại hỏi:

"Ngươi làm cái gì vậy?"

"Thi 'Tuyển' a." Cao Duyên nói.

Cao Tiến nhíu nhíu mày, đệ đệ này của hắn có bao nhiêu cân lượng, hắn vô cùng hiểu rõ. Vốn là không có bản lĩnh cũng không sao, nhưng Cao Duyên lại thích làm ra những chuyện náo động. Nay phủ Kinh Điển sử đang ở đà phát triển không ngừng, vạn lần không thể xảy ra sự cố vào lúc này, Cao Tiến nói:


"Ngươi làm loạn cái gì?"

Lời này Cao Duyên nghe vào liền cảm thấy không vui. Hắn cùng Cao Tiến đều là cùng một mẹ sinh ra, là huynh đệ ruột thịt, nhưng khi mọi người nhắc đến Cao gia, người đầu tiên được nhớ tới lại là Cao Tiến. Cao Tiến sinh mi thanh mục tú, hắn lại tục tằn, da đen cường tráng. Cao Tiến tuổi còn trẻ mà đã thay phụ thân làm việc, mà hắn mỗi khi muốn bàn chính sự với phụ thân, phụ thân liền lắc đầu không kiên nhẫn. Đều là huynh đệ, đương nhiên không có mâu thuẫn gì, nhưng lại bởi vì ánh mắt của người ngoài mà sinh ra ngăn cách. Cao Duyên vốn đang tự ti khi đứng dưới hào quang của ca ca chính mình, nay lại nghe lời này của Cao Tiến, đánh vào sâu thẳm trong lòng hắn. Trước đó hắn có một chút do dự, cảm thấy bản thảo này quá mức hoàn hảo nhưng hiện tại không còn chút nào phân vân.
Ngữ khí Cao Duyên không tốt, nói:

"Đại ca, tiểu đệ ta tuy rằng không thông minh bằng ngươi, nhưng cũng không phải hoàn toàn là người vô dụng. Ngươi không cần ngăn cản ta, tóm lại ta không cướp đi nổi bật của ngươi."

Cao Tiến nghe ra hàm ý trong câu nói của Cao Duyên, hắn dừng một chút, còn chưa kịp nói chuyện, Cao Duyên liền đẩy hắn ra, tiêu soái đi lên đài. Hắn lớn tiếng nói:

"Ta thi 'Sách luận'!"

Sách luận?

Quảng Văn đường không ai không biết Cao Duyên, tự nhiên đều nhìn lại đây xem. Nói đến cũng kỳ quái, bình thường Cao Duyên không có bản lĩnh gì, nhưng học tập ở Quảng Văn đường cũng không tệ. Đơn giản vì mỗi lần hắn thi công khóa và làm văn khóa đều do người khác viết thay, tuy rằng không thể xưng là đại tài tử nhưng cũng có thể coi là ưu tú.

Bởi vậy, khi hắn đi lên đài, mọi người cũng không ngạc nhiên cho lắm. Bởi vì vòng "Tuyển" này các đệ tử đã chuẩn bị tốt nhất. Tuy nhiên "Sách luận" vốn rất khó, nên mọi người có mặt ở đây đang ồn ào nháy mắt đã an tĩnh lại, nhìn theo thiếu niên áo lục trên đài.
Trước đó một số đệ tử chọn thi "Sách luận" đã đưa ra chính sách, chiến lược cho mọi người nghe. Nhưng chưa ai đưa ra được một ý tốt, Cao Duyên vừa đi lên, Cao Tiến liền nhíu nhíu mày.

"Không ngờ được Cao Duyên mà cũng dám chọn hạng mục này."

Phùng An Ninh hiếu kỳ nói:

"Nếu đổi lại thành Cao Tiến, ta nghĩ sẽ tốt hơn."

Thẩm Diệu dừng tay cầm cờ, nhìn về phía trên đài.

Chuẩn bị tốt hết thảy, Cao Duyên lấy ra một tờ giấy, đọc một cách từ từ chậm rãi.

"Luật pháp chính là bộ khung của quốc gia, giống như chỗ dựa của một cái cây có thể giúp nó vươn thẳng lên tận trời cao..."

Giọng nói của hắn du dương trầm bổng, vẻ mặt náo nhiệt của mọi người dần dần biến mắt, nhất là những lão gia quan viên, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe thiếu niên trên đài.

"Đệ đệ của Cao Tiến, quả nhiên cũng không kém."
Trong mắt Chu vương lóe lên một tia sợ hãi, than:

"Luận sách như vậy, đại nhân trong triều cũng không thể giải thích sâu sắc như vậy."

"Thật là không tệ,"

Tĩnh vương cũng gật đầu khen ngợi:

"Huống hồ tuổi của hắn còn nhỏ, đợi qua một thời gian nữa, nhất định không phải vật trong ao."

Phó Tu Nghi lẳng lặng nhìn người trên đài. Mặc dù vẻ mặt hắn chưa có tý gì dao động nhưng ngón tay lại không tự chủ mà gõ gõ mấy cái, mỗi khi hắn cân nhắc điều gì hoặc có chủ ý gì đó đều theo bản năng làm động tác này.

Hiển nhiên, Cao Duyên hành động đã làm trong lòng hắn có tính toán mới.

Mà Bùi Lang, từ khi Cao Duyên đọc lên câu đầu tiên đến bây giờ, thân hình hắn liền cứng đờ, không biết vì sao hắn lại cảm thấy phần luận sách này của Cao Duyên có gì đó quen thuộc. Từ trước đến nay trí nhớ của hắn vô cùng tốt, nhưng vẫn chưa thể nghĩ ra là quen thuộc chỗ nào. Nhưng cái cảm quen giác quen thuộc này khiến lòng hắn trước giờ luôn bình tĩnh lại có chút nôn nóng. Giống như mỗi lần Cao Duyên đọc một câu, hắn đều có thể đoán trước được câu tiếp theo. Vô cùng thân thuộc, như thể bài luận sách đó chính là của hắn vậy.
Thẩm Diệu mỉm cười, không hề nhìn thiếu niên trên đài mà tiếp tục tập trung vào quân cờ trên bàn, nàng tùy tay đặt một quân lên gần mép bàn cờ.

"Ngươi là đang đánh kiểu gì thế?"

Phùng An Ninh hỏi:

"Đánh lung tung quá, nào có ai đặt quân cờ xa như vậy đâu?"

"Xa?"

Thẩm Diệu lắc lắc đầu.

Mỗi một quân cờ đều có tác dụng của nó, quân cờ nàng đánh ra trông có vẻ vô dụng không biết đi xa được tới đâu? Cho dù hiện tại nó cách xa vạn dặm, nhưng tương lai nếu muốn thắng, nhất định không thể thiếu nó.

Hiện tại, có thể nhìn ra được sao?

Xa xa, từ trên một lầu các, đem hết mọi sự tình vừa rồi thu hết vào mắt. Tô Minh Phong lắc lắc cây quạt, nói:

"Không biết lần này Cao Duyên từ đâu kiếm được phong sách luận này, viết rất hay rất phóng khoáng, ta còn muốn nhìn thử xem ai là tác giả."
"Gặp rồi thì như thế nào?"

Đối diện hắn, một thiếu niên mặc tử y (y phục màu tím) miễn cưỡng mở miệng. Cả người hắn ngồi phía trước cửa sổ của lầu các, dựa vào cửa sổ, cơ hồ gần cả nửa người hắn nghiêng ra ngoài.

"Người nào thu được hắn chắc hẳn phải rất cường thế."

Tô Minh Phong lơ đễnh:

"Nếu có thể kết giao, nhất định có thể đạt được nhiều lợi ích."

Tạ Cảnh Hành cười nhạo một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua trên đài, trong tay hắn còn cầm một nhánh hoa hải đường.

Hoa hải đường còn chưa tàn, giống như vừa được hái xuống, xinh đẹp động lòng người, tựa hồ hàm chứa vẻ thanh tịnh yên tĩnh, khiến nó lại có chút xơ xác.

"Vậy cũng không chắc."