Hứa Kiệt vừa ra, Vượng Vọng vẩy vẩy nước trên tay rồi vội hỏi: “A Kiệt, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Hứa Kiệt nhíu mày, sắc mặt sa sầm lại. “Ra khỏi trường rồi sẽ nói.”
Vương Vọng ngạc nhiên, đưa mắt đánh giá Hứa Kiệt: “Nè ông định trốn tiết thật sao, không ngờ đó nha! Cơ mà nếu trốn học thì phải theo tui.”
Vương Vọng cười cười, quay ra bắt lấy tay Hứa Kiệt rồi kéo cậu đi theo. Hứa Kiệt đang tính leo tường trốn ra ngoài, không ngờ Vương Vọng dẫn cậu ra phía sân sau, đi vòng qua sân tập, ở đấy có một lỗ hổng bị dây thường xuân che mất, hai người chui qua liền ra được bên ngoài.
Hứa Kiệt quay đầu nhìn quanh thì thấy nơi này cảnh vật hoang sơ, trường học của họ nằm ở lưng núi, phía trước tuy rất phồn hoa, nhưng đằng sau lại hoang vắng không người ở.
Thấy Hứa Kiệt nhìn trước ngó sau, Vương Vọng quay sang vỗ vai, tỏ vẻ hãy tin ở mình: “Không sao đâu, mọi sự còn lại cứ để tui lo”
Vương Vọng nói xong thì móc điện thoại ra ấn một dãy số, nói với đầu dây bên kia là đang ở chỗ cũ rồi cúp máy. Đương lúc Hứa Kiệt đang nửa tin nửa ngờ, một chiếc xe từ xa chạy tới, xe vừa dừng Vương Vọng đã kéo tuột cậu lên.
“Cái thằng này mày lại trốn học rồi, cẩn thận về ông già chặt đứt chân.”
Lái xe là một người đàn ông áng chừng ba mươi tuổi, anh ta mặc áo may ô quần đùi, trong miệng ngậm điếu thuốc, một tay vươn ra xoa đầu Vương Vọng, tay còn lại thì quay bánh lái.
Vương Vọng lấy trong túi ra hơn mười đồng, sau đó dúi vào tay anh ta.
“Trốn cái gì mà trốn, mà đưa tụi em đến Kiss đi.”
Cất tiền vào túi, anh ta cười cười, nhả một hơi khói rồi ném điếu thuốc thuốc qua cửa sổ.
Hứa Kiệt nhìn một loạt hành động của Vương Vọng, lại nhớ hồi đó cậu ta đặc biệt hay trốn học, một tuần phải trốn đến hai ba lần.
Xe đi hơn bốn mươi phút mới tới nơi, Hứa Kiệt theo Vương Vọng bước xuống, nhận ra họ đang ở quảng trường sầm uất nhất trong thành phố, từ nơi họ đang đứng, đi về phía nam hơn nửa giờ là tới công ty của Hứa Quan Hạo.
“Tuy là không biết tại sao ông lại trốn học, cơ mà đã mất công trốn rồi thi để tôi dẫn ông tới nơi này.” Vương Vọng ôm chầm vai Hứa Kiệt, cười hì hì nói.
“Kiss, là bar chứ gì! Trước đây ông trốn học tới bar chơi.”
“Hể, ông mà cũng biết?”
“Đừng khinh thường tôi.” Hứa Kiệt đẩy Vương Vọng ra, ngẩng đầu nhìn con hẻm trước mặt.
“Tui còn tưởng ông ngây thơ trong sáng không biết gì chớ, đến trường thì có người đưa, bữa trưa thì có người mang tới, cũng chẳng đi chơi đâu bao giờ, nếu ông không phải con trai, phỏng chừng tui sẽ nghĩ ông là em gái nhỏ được người ta bao dưỡng.” Vương Vọng cười ha ha nói đùa một chút, chỉ là cậu ta không biết, câu nói đùa của mình lại khiến tâm tình Hứa Kiệt trùng xuống.
Hai người bước vào quán bar, vì là ban ngày nên cũng không nhiều người, mọi người chỉ lặng lẽ nghe nhạc, cũng không điên cuồng như khi đêm xuống.
Vương Vọng gọi một chai rượu, sau đó kéo Hứa Kiệt ngồi xuống sô pha, dựa vào ghế thở phào một cái.
“Có mỗi nơi này là thoải mái nhất, muốn làm gì thì làm chẳng phải bận tâm suy nghĩ.”
Hứa Kiệt cũng ngồi xuống theo, cậu đưa mắt nhìn ca sĩ đang hát trên sân khấu cách đó không xa, trong lòng có chút phiền muộn. Cậu còn nhớ ngày ấy ở bệnh viện, Hứa Quan Hạo đã hứa sẽ không sai người theo dõi cậu.
Nếu lời Nghiêm Nhiễm nói là sự thật, vậy thì cho tới tận bây giờ, Hứa Quan Hạo vẫn luôn cho người theo dõi cậu. Cậu biết Hứa Quan Hạo vốn có ham muốn giữ mình làm của riêng, nhưng không ngờ lại đến mức này.
Chuông điện thoại vang lên, Hứa Kiệt khẽ cười nhạt, liếc mắt qua nhìn, hiển nhiên là Hứa Quan Hạo gọi tới.
Tắt điện thoại ném qua một bên, Hứa Kiệt nhận lấy ly rượu Vương Vọng đưa tới. Lại một lần nữa biết mình bị Hứa Quan Hạo giám sát, trong lòng không khỏi bừng lên lửa giận, những chuyện của kiếp trước cũng dần ùa về, nếu như lúc này Hứa Quan Hạo xuất hiện trước mặt, cậu muốn hỏi người cho rõ tại làm sao.
Hứa Kiệt và Vương Vọng ngồi một hồi lâu, lúc này nhạc trong quán đổi sang bài khác, chính là bài “Hoa Lửa”, bài hát đưa tên tuổi Sở Hành thành danh, khi những giai điệu đầu tiên mới vừa vang lên, Vương Vọng đã loạng choạng đứng dậy đi đến bên sân khấu, đoạt mic của ca sĩ rồi khàn khàn cất giọng.
Động tác của Vương Vọng làm Hứa Kiệt chỉ biết lắc đầu cười, đảo mắt thấy hộp thuốc lá trên bàn, cậu liền vươn tay rút ra một điếu.
Hít vào một hơi, Hứa Kiệt không khỏi ho khan, kiếp trước cậu chưa từng tiếp xúc với thuốc lá, Hứa Quan Hạo không cho phép cậu động tới mấy thứ có hại cho thân thể như này, cả rượu cũng không ngoại lệ, người chỉ cho cậu thử nhấp một hụm, cũng không để cậu uống nhiều.
Nhìn khói thuốc lượn lờ phiêu tán, Hứa Kiệt rơi vào trầm tư. Hứa Quan Hạo không cho cậu ngủ muộn, mỗi ngày cậu đều lên giường trước mười một giờ. Hứa Quan Hạo không cho cậu lên mạng quá nhiều, một ngày cậu lên mạng không quá ba tiếng, Hứa Quan Hạo không cho cậu ăn đồ lạnh, cậu cũng chưa từng thử qua.. Cuộc sống của cậu chỉ xoay quanh Hứa Quan Hạo rồi lại Hứa Quan Hạo, kiếp trước cậu làm loạn, cũng chỉ vì Hứa Quan Hạo quản cậu quá gay gắt.
Cậu ghét việc Hứa Quan Hạo xen vào cuộc sống của mình, bất luận cậu làm cái gì ở đâu, Hứa Quan Hạo đều sẽ xuất hiện, ngay cả việc kết bạn của cậu cũng bị Hứa Quan Hạo quản.
Kiếp trước đến chết cậu vẫn không thoát khỏi người, chẳng lẽ kiếp này cũng như vậy sao?
Ngón tay bị tàn thuốc rơi xuống, Hứa Kiệt giật mình, lại phát hiện mình đã hút hết một điếu.
“A Kiệt, ông hút thuốc à?” Vương Vọng hát xong đi xuống, thấy Hứa Kiệt hút thuốc thì cười ha hả, thế nhưng cười đã rồi lại vòng đến trước mặt Hứa Kiệt, chăm chú nhìn cậu hồi lâu. “Hôm nay ông bị làm sao vậy? Ngày hôm nay ông thật lạ, hết trốn học rồi lại hút thuốc, hình tượng con ngoan trò giỏi đâu cả rồi?”
Ném mẩu thuốc lá xuống, Hứa Kiệt chớp mắt giấu đi tâm tình, lại cười cười nhìn Vương Vọng. “Con ngoan trò giỏi, tôi á?” Nói rồi cậu lắc đầu đứng dậy. “Tôi về đây.”
Lúc này mới dần tỉnh táo hơn, Vương Vọng cất giọng hỏi: “Gì vậy? Còn chưa tới tối mà, về sớm làm cái gì?”
Khoác áo khoác vào, Hứa Kiệt vỗ vai Vương Vọng. “Hôm nay tôi muốn ra ngoài chơi, cũng thử cảm giác trốn học xem thế nào, bây giờ trốn cũng đã trốn, quán bar cũng đã tới, giờ thì về thôi. Bữa này tôi trả, cảm ơn nhiều.”
“Này, nhưng ông còn chưa vui mà.”
Mặc kệ Vương Vọng nghiến răng gọi, Hứa Kiệt thanh toán xong rồi rời khỏi quán bar, lúc này sắc trời dần tối, cũng đã tới giờ tan học.
Đứng ở ven đường, Hứa Kiệt lấy điện thoại trong túi ra, nhìn một lúc rồi ném vào thùng rác gần đó, rũ mi đi về phía nam.
Không nhanh không chậm, tròn nửa giờ, Hứa Kiệt tới trước công ty Hứa Quan Hạo. Cậu vừa vào sân đã có người vội vàng ra đón, dẫn cậu lên thẳng phòng chủ tịch.
Phòng làm việc rộng lớn không có ai, chẳng nghĩ cũng biết Hứa Quan Hạo đang ở nơi nào, vì vậy cậu ngồi xuống sô pha đợi.
Áng chừng hai mươi phút, cửa phòng bị mở ra, Hứa Kiệt nằm trên sô pha chậm rãi mở mắt, chỉ là còn chưa thấy rõ, đã bị người vừa tới ôm vào lòng.
Cánh tay siết chặt lấy cậu, Hứa Kiệt để mặc Hứa Quan Hạo ôm lấy mình.
“Tiểu Kiệt, em vừa đi đâu? Tôi gọi điện mấy lần đều không được, tới trường tìm thì giáo viên nói em không lên lớp.”
Đợi Hứa Quan Hạo bình tĩnh lại, Hứa Kiệt đẩy Hứa Quan Hạo ra, nhẹ giọng nói: “Hôm nay đột nhiên chán học nên ra ngoài đi loanh quanh một chuyến, lúc về phát hiện mất điện thoại nên mới đây tới tìm người.”
“Chán học?”
Ngẩng lên nhìn Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt ngả người về phía trước, sau đó dựa đầu lên vai người. “Ừ. Sắp thi chuyển cấp, đột nhiên thấy lo, muốn ra ngoài thay đổi không khí.”
Thấy Hứa Kiệt đột nhiên dựa vào người, Hứa Quan Hạo vốn đang nghi hoặc cũng từ từ trở nên ôn nhu, chỉnh lại tư thế để Hứa Kiệt dựa vào thoải mái hơn, sau đó nhẹ vuốt lưng cậu.
“Thấy em vẫn bình bình thản thản, còn tưởng em không lo lắng gì chứ!” Giọng của người tràn đầy ôn nhu và cưng chiều.
Chớp mi mắt, Hứa Kiệt đột nhiên vươn tay ôm lấy Hứa Quan Hạo.
“…” Cậu hé miệng, cuối cùng lại đem lời định nói kia nuốt xuống.
Động tác của Hứa Kiệt khiến Hứa Quan Hạo càng thêm ôn nhu, nhẹ vuốt tóc Hứa Kiệt, sau đó đỡ đầu đặt lên trán cậu một nụ hôn.
“Được rồi, coi như hôm nay chưa đi học, chúng ta đi ăn, sau thì mua quần áo cho em, trời đang nóng dần, em cũng cần quần áo mới.”
“Ừm.”
Thấy Hứa Kiệt đồng ý, Hứa Quan Hạo liền gọi điện bàn giao công việc cho thư ký. Đầu tiên dẫn cậu đi tới nhà hàng, hai người ăn cơm xong thì lại đi siêu thị. Tâm tình Hứa Quan Hạo có vẻ rất tốt, hoàn toàn quên việc Hứa Kiệt mất tích khiến mình bực bội đến nhường nào. Mua mấy bộ quần áo cho Hứa Kiệt, lại mua cho cậu một chiếc điện thoại mới.
Ngồi trong xe, Hứa Kiệt nghịch nghịch điện thoại mới, danh bạ lúc này chỉ có một dãy số, là của Hứa Quan Hạo, còn được người thiết lập phím tắt là số 1.
“Người đỗ trước công ty, con tự bắt xe về là được rồi, không phải tối nay có một tiệc rượu sao?” Hứa Kiệt xoay xoay điện thoại trong tay, sau đó cất vào túi, quay đầu nhìn Hứa Quan Hạo đang lái xe bên cạnh.
“Sao em biết hôm nay tôi phải đến tiệc rượu?” Nhân lúc đèn đỏ, Hứa Quan Hạo quay sang nhìn Hứa Kiệt.
“Lúc nãy ở trong phòng làm việc có nhìn qua nhật trình.”
Hứa Quan Hạo gật đầu, lại tiếp tục khởi động xe. “Cũng không phải tiệc rượu quan trọng, để tôi đưa em về, tối nay chúng ta cùng đi.”
“Cả con sao?”
“Ừ, không phải em đang căng thẳng sao? Hôm nay thả lỏng một chút, tiệc kia có mời một vài ngôi sao đến biểu diễn, cũng có cả Sở Hành.”