Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 31: Thuận buồm xuôi gió…

Bạch Kiệt rốt cục cảm thấy chơi đã đủ, mỹ mãn đi ngủ. Đinh Hạo thua thê thảm vẻ mặt buồn thiu cầm tờ giấy nợ cũng thất thểu về phòng. Bạch Bân ngồi bên giường cất hộ cậu tờ giấy, an ủi: “Ván cuối cùng chơi không tệ, thắng rất hay.”

Đinh Hạo vươn tay đụng đụng Bạch Bân: “Đừng nói nữa. Ván cuối cùng Bạch Kiệt nhường thôi. Vẻ mặt đồng tình đấy cũng quá rõ ràng rồi?” Đinh Hạo nằm lên trên giường đã được Bạch Bân thu dọn sạch sẽ, làu bàu: “Bao nhiêu năm không đánh bài nên mới như vậy. Cứ đợi đấy, chờ tôi quen thuộc rồi sẽ chơi tiếp, đến lúc đó đừng có nói gì”

Bạch Bân cũng nằm xuống bên cạnh cậu, vươn tay chọc chọc mặt Đinh Hạo: “Đương nhiên là Hạo Hạo đã đánh bài nhiều năm rồi, anh biết là em cố ý nhường Bạch Kiệt mà. Hạo Hạo cũng muốn làm em ấy vui vẻ đúng không?” Bạch Bân nắm tay Đinh Hạo, tự tin thì thầm: “Anh biết em là bồi Bạch Kiệt chơi thôi, Hạo Hạo rất giỏi, Bạch Kiệt vẫn chưa phát hiện tâm tư của em đâu, ha ha.”

Đinh Hạo mở to mắt, mỉm cười nhìn Bạch Bân: “Tại sao anh nhìn ra được vậy?”

Bạch Bân chỉ cần nhìn Đinh Hạo nở nụ cười đã cảm thấy trong lòng vui vẻ, ghé sát vào cụng cụng trán cậu: “Anh biết mà, anh cũng giống Hạo Hạo thôi. Bạch Kiệt dù thích số học nhưng cũng phải chậm rãi thích chơi đùa cũng nó nữa. Anh thấy trước tiên nên dùng trò đánh bài để dạy em ấy.”

Đinh Hạo ngập ngừng một chút. Thực ra cậu muốn dùng trò đánh bài làm phương pháp học tập dạy cho Bạch Kiệt. Bạch Kiệt dù cho có thiên tư thông minh với số học ra sao đi nữa, cũng vẫn chưa thực sự hiểu biết rõ… Ý tưởng Bạch Bân nêu ra có hơi lệch lạc nhưng ước nguyện ban đầu đều giống nhau, đều muốn tốt cho Bạch Kiệt. Hơn nữa, thử áp dụng đã đạt được kết quả khá tốt, Bạch Kiệt từ trong trò chơi có được tri thức, hay cũng có thể nói trong lúc tập trung học tập lại hưởng thụ vui chơi.

Điều này có ảnh hưởng vô cùng lớn tới cuộc đời của Bạch Kiệt. Rất nhiều năm về sau, Bạch Kiệt đã trở thành người thành đạt tài giỏi trở về từ nước ngoài, một thân tây trang thẳng thớm, trong túi áo luốn nhét một lá bài poker. Thậm chí, từng có phóng viên đã làm một bài phỏng vấn chuyên môn tập trung vào lá bài ấy. Đương nhiên, cũng không hỏi được gì nhiều, Bạch Kiệt lúc ấy đã trưởng thành trong thương giới, nhưng vẫn thích nhất ngẩn người và chơi bài.

“Anh thật sự nghĩ vậy là được à? Bạch Kiệt giỏi thế, nói không ngoa có thể coi như một viên ngọc quý, chỉ cần mài dũa là sẽ tỏa sáng. Tôi bảo, nếu bỏ qua cơ hội này cũng đáng tiếc lắm đấy, nếu mười tuổi đã trở thành sinh viên nghe thật oai…” Nói còn chưa xong đã bị Bạch Bân nắm mũi, giọng nói nhất thời biến đổi, mang theo dày đặc giọng mũi mơ hồ kháng nghị: “Bạch Bân anh đây là đang trả thù, tôi ngày hôm qua chỉ bịt miệng anh chứ đâu có nắm mũi.”

Bạch Bân buông tay, nhìn Đinh Hạo cười cười: “Hạo Hạo, em có phải cũng muốn làm thiên tài không? Anh nhớ hồi trước em từng nói qua, muốn trực tiếp nhảy lên học trung học?”

Cái mũi Đinh Hạo còn dấu tay vừa bị nắm, vẫn không lấn át được vẻ mặt đắc ý. “Đúng vậy mà, đúng vậy, nếu tôi có chỉ số thông minh như Bạch Kiệt, trước tiên tôi sẽ làm thần bài, sao đó đầu tư tiền vào bất động sản, mua đất ấy, làm ông chủ lớn, mỗi ngày chỉ cần ngồi đếm tiền…” Bạch Bân nắm mũi cậu lay lay: “Lại nói mớ như tối qua à.”

“Tôi nói thật mà Bạch Bân, anh đừng có không tin. Tôi thấy nếu nói đến thủ đô cả nước thì có thể hơi khó, chứ toàn thành phố này thì tôi vẫn có thể làm ăn thành công được…” Bạch Bân buông mũi Đinh Hạo ra, nhìn nhìn chóp mũi hồng hồng, sáp qua hôn một cái. Đinh Hạo giật nảy mình, thiếu chút nữa từ trên giường rơi xuống, mặt hồng rực, che chóp mũi trừng mắt nhìn Bạch Bân. “Anh, tại sao anh lại hôn chỗ này????”

Bạch Bân nghĩ nghĩ: “À, hồi trước Bạch Kiệt có nói cho anh biết, nếu hôn nhẹ vào chỗ đau thì sẽ khỏi. Em cũng biết bố mẹ không hay ở cùng anh đúng không? Anh chưa từng thử qua cái đó, anh chỉ là thấy mũi của Hạo Hạo bị đỏ bừng, hẳn là khá đau…”

Đinh Hạo không đợi nhóc nói xong liền ném một cái gối qua, đè lên, nghiến răng nghiến lợi căm giận: “Bạch! Bân! Đừng có giả vờ đáng thương với tôi!! Cái lý do này hôm qua anh dùng rồi!!!”

Bạch Bân ôm chầm lấy cậu, xoay người chui vào ổ chăn, nhịn không được nở nụ cười. Có lẽ là ở cùng nhau một thời gian rất dài rồi, nhóc cảm thấy nói với Đinh Hạo loại lời nào cũng được, tâm sự gì cũng có thể, mà Hạo Hạo của nhóc chắc chắn sẽ nhìn ra được tâm tư ấy, rồi phản ứng lại theo cách nhóc yêu thích nhất. Bạch Bân cảm giác như mình đã nuôi một con thú cưng tốt nhất trên đời này, ôm Đinh Hạo cọ cọ lên mặt, cảm giác non mịn mềm mại, nhịn không được lại ôm chặt thêm chút nữa: “Ngủ đi.”

Con mèo nhỏ phía dưới còn xù lông, thở phì phì lên án: “Ngủ em gái anh! Ít ra vẻ đi, mau giải thích, nhanh!! Này, giải thích…!”

…..

Bạch Kiệt làm học sinh tiểu học bình thường được hơn hai năm, tuy đây chỉ là một khoảng thời gian ngắn, nhưng lại là quãng đời sống bình thường nhất trong cả nhân sinh của anh. Bạch Kiệt về sau hồi tưởng lại, đều nhịn không được cảm thấy thời gian ấy thật tốt đẹp: học trò lưng đeo cặp sách nhỏ ngơ ngác, làm chuyện nhàm chán giết thời gian, nghe thầy giáo giảng chương trình học nực cười bao năm vẫn vậy… Thật sự là những ngày nhàn nhã mà tản mạn, luôn có một đống thời gian để tiêu xài.

Đoạn cảm nghĩ trên đã được viết trong một chuyên mục phỏng vấn riêng Bạch Kiệt. Mấy thầy cô giáo đã dạy Bạch Kiệt hồi tiểu học thiếu chút nữa muốn viết thư phản hồi cho cậu. Bọn họ bị đứa nhỏ này giằng co hơn hai năm, mỗi lần nhìn thấy Bạch Kiệt ôm các bộ sách kinh tế đọc chăm chú đều có một loại cảm giác làm người thầy thật uổng phí, mỗi lần nhớ lại đều vô cùng xúc động.

Nguyên nhân Bạch Kiệt rời đi chủ yếu là do Bạch bí thư. Bạch bí thư thăng chức.

Mẹ Bạch Bân về nhà liền hâm nóng lại cảm tình với Bạch bí thư, đang chuẩn bị vun vén sự nghiệp trở về cắm rễ tại gia đình. Không ngờ tới Bạch bí thư lại được đi nhậm chức, điều sang tận thành phố G. Bây giờ đang ở ủy ban thành phố, Bạch bí thư nghe thì có vẻ bị giảm chức, nhưng thực tế lại rõ ràng là đang được coi trọng. Việc điều động lần này lại khiến Trương Quyên nảy sinh ý nghĩ mới. Việc làm ăn của nàng đại bộ phận cũng tập trung ở thành phố G. Nàng thấy Bạch bí thư đi lần này có thể coi như một cơ hội khó có được để tiếp tục sự nghiệp của bản thân.

Hai người thương lượng kỹ càng xong xuôi, rồi nối đuôi nhau đến trình báo với ông Bạch, lời ít ý nhiều diễn đạt ý kiến của mình. Bạch bí thư đi trước tiền nhiệm, không biết đến bao giờ; Trương Quyên nghĩ đến sự nghiệp mình vất vả xây dựng, cũng muốn đồng hành cùng Bạch bí thư. Hai người đồng thời hy vọng có thể đem Bạch Kiệt theo cùng, nhóc con còn nhỏ, lại nhiều bệnh, để ở nhà thật sự không an tâm.

Một phen trình bày tỉ mỉ, đương nhiên khiến ông Bạch nổi giận lôi đình: “Nhảm nhí! Thế Bạch Bân để đâu?”

Bạch bí thư cùng Trương Quyên cúi đầu không nói. Bạch Bân từ trước đến giờ vẫn là ông nội mang theo, bọn họ cũng muốn đem đi, nhưng không có lá gan nói ra với ông Bạch. Đừng nói là nói với ông Bạch, cho dù thương lượng cùng Bạch Bân đứa nhỏ kia, cũng không chắc chắn được nhóc sẽ đồng ý. Bạch Bân đã có thói quen tự chủ, lại được ông Bạch dạy dỗ, muốn thuyết phục nhóc không phải là một chuyện dễ dàng.

Ông Bạch cũng chỉ là tức giận trong chốc lát, nhìn hai người lớn rành rành còn giống hệt trẻ con đứng cúi đầu chờ ai đó cho phép, chợt cảm thấy vui vẻ, phất phất tay bảo bọn họ rời đi: “Đi đi, cứ đi đi, đi nhanh lên. Bạch Kiệt cho mấy đứa mang theo, nhưng về sau có chuyện gì cũng đừng có về van cầu ta. Còn có Bạch Bân thì ta mang, về sau phải nghe lời ta đấy!”

Bạch bí thư cùng Trương Quyên đương nhiên là liên tục đáp ứng, vốn cũng định như vậy. Bạch Bân đứa nhỏ này là một tay ông Bạch nuôi lớn, mỗi một tiếng nói cử chỉ còn giống ông Bạch hơn cả Bạch bí thư, giao cho ông nội trông nom khiến hai người thực yên tâm. Bạch bí thư thể hiện quyết tâm: “Ba, ba yên tâm, con đến nơi một thời gian rồi sẽ nhanh chóng trở lại, nhiệm kỳ cũng có thời hạn, con sẽ cố gắng công tác tốt, tranh thủ sớm ngày…”

Ông Bạch vung trượng đập một cái lên đùi anh, nhịn không được cười mắng: “Ở cùng Hạo Hạo lâu quá sao, người lớn cả rồi mà còn không đứng đắn. Quyết tâm của anh tự mình hiểu được là tốt rồi. A, lời này nghe thật quen tai. Hạo Hạo đứa nhóc kia hận không thể một tuần gây ra hai mươi mấy chuyện đeo trên lưng lão già này. Anh đừng có bắt chước nó!”

Bạch bí thư thấy tâm tình ông thật sự tốt lắm, lúc này mới cảm thấy an lòng, nán bên cạnh thuận theo nói vài câu tán dương. Trương Quyên vẫn do do dự dự, ngẩng đầu lén nhìn ông Bạch hỏi: “Ba, ba nói, Bạch Bân có thể trách con hay không? Con đi xa cũng chỉ đem theo em của nó, chưa từng mang nó đi…” Làm mẹ quả thật không dễ dàng, Trương Quyên trong lòng khó chịu, nhịn không được đỏ hốc mắt: “Ba, nếu không, hay là con không đi nữa? Con sợ Bân Bân lớn lên sẽ trách con…”

Ông Bạch ‘hừ’ một tiếng. Đứa con dâu này của ông cũng là con gái của bạn cũ lâu năm, có thể coi như nhìn từ nhỏ đến lớn, bình thường cũng xem nàng như con cái của chính mình mà răn dạy: “Trách cô? Muộn rồi! Đứa nhỏ này căn bản chưa từng cảm nhận qua việc cô đối tốt với nó, cô bảo nó lấy gì đi trách cô?! May mà còn chưa hận đấy, mấy năm trước lúc thiếu chút nữa bệnh chết đáng lẽ nên hận rồi!”

Trương Quyên trong lòng vốn chỉ tính toán mang theo Bạch Kiệt. Lý do chính cũng không phải là Bạch Bân độc lập tự chủ giỏi nàng an tâm, mà là khí thế Bạch Bân trăm phần trăm giống ông Bạch, nàng không còn dám thân cận với con nữa. Hiện giờ nghe đến ông Bạch nhắc tới chuyện cũ, nước mắt lưng tròng đã muốn rơi xuống: “Con, con…”

Bạch bí thư ôm bả vai nàng, vỗ nhẹ: “Tốt lắm, tốt lắm, ba cũng chỉ là thức tỉnh em thôi. Đứa nhỏ này chúng ta quản không được nữa, đến lúc trở về Bạch Bân đã tự chủ hoàn toàn, vạn nhất có chuyện gì lo liệu không được cũng chỉ có thể để ba quyết định…”

Ông Bạch cũng hiểu mình hơi nặng lời. Ông nghe hai người hôm nay đến đây có chủ ý chào từ biệt, lại không định mang theo Bạch Bân, mới tức khí mà nói vậy. Bây giờ thấy mẹ nó khóc thương tâm, cũng có chút hối hận. Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, Trương Quyên cũng không bỏ xuống được. Nhưng trên đời này, có mấy ai chu toàn được cả gia đình và sự nghiệp đâu.

Ông Bạch cũng an ủi nàng vài câu, khiến nàng yên tâm, Bạch Bân cứ để cho ông chiếu cố. Trương Quyên lúc này mới nghẹn ngào lau nước mắt, cảm thấy hơi ngượng ngùng. Dù cho ai cũng không thể tưởng tượng được nàng là nữ doanh nhân tung hoành thương giới lại có lúc khóc nhè như đứa trẻ, cũng chỉ khi nghĩ đến con mình mới như vậy thôi.

Bạch Kiệt sống qua hai năm nhàn nhã ngập tràn ánh sáng, mang theo vô hạn lưu luyến với các anh chị và cả nhà đi đến thành phố G. Hôm đi Bạch Lộ khóc nức nở, không kiêng nể gì mình đã là khối trưởng của các lớp ba, ôm chặt Bạch Kiệt không buông tay. Cô bé con thật sự vô cùng thương tâm, bé chiếu cố Bạch Kiệt hơn hai năm, nhìn vật nhỏ mỗi ngày cao hơn, khỏe mạnh hơn một chút, sao chỉ chớp mắt đã phải chia tay?

Bạch Kiệt đưa khăn tay cho Bạch Lộ: “Chị, em sẽ nhớ chị lắm.” Lại quay sang thả vào trong tay Đinh Hạo một cái chìa khóa nhỏ: “Đinh Hạo, mấy thứ bạn gán nợ cho tôi đều để trong rương, tôi từ bỏ, trả lại cho bạn đấy.”

Cảm giác ly biệt nuối tiếc đang dạt dào của Đinh Hạo bị mấy lời này nghẹn trở về. Bây giờ cậu đã hiểu cảm giác của Đinh Viễn Biên hồi trước, đứa nhỏ ngốc này thực phá hỏng bầu không khí, không thấy mọi người đang khổ sở đấy sao! Đinh Hạo vẫn là nhận thấy chìa khóa nhỏ, cầm trong tay tung tẩy: “Bạch Kiệt, về sau kiếm được tiền nhớ nghĩ đến chúng tôi, nhé.”

Bạch Lộ cố thương tâm, thế nhưng chưa kịp tức giận với Đinh Hạo, Bạch Bân đã ra đến, trong tay còn xách theo một vali nhỏ, chiều cao thích hợp với Bạch Kiệt, bên trên có hình con mèo nhỏ đeo nơ. Bạch Bân vóc dáng cao lớn, biểu tình trên mặt càng ngày càng ít, nghiêm túc cầm vali nhỏ dặn dò Bạch Kiệt: “Đến nơi rồi nhớ phải gọi điện về nhà báo bình an, nhớ chưa?”

Bạch Kiệt gật gật đầu, cầm vali thoáng có chút mất tự nhiên. Đứa nhỏ này không học được cái gì tốt, biểu tình trên gương mặt giờ giống hệt với Bạch Bân: “Biết rồi ạ.”

Bạch Kiệt đi rồi. Ngày đó ánh mặt trời rực rỡ, Bạch Lộ khóc thất thanh. Bạch Bân khuôn mặt vẫn giữ nguyên biểu tình, nhưng Đinh Hạo có thể nhận ra Bạch Bân đang lo lắng rất nhiều. Ngay cả Đinh Hạo cũng chợt suy nghĩ, thiên tài đã rời đi ấy, hẳn là sẽ một đường thuận buồm xuôi gió, bình an đến nơi đúng không?