Khi Đỗ Thác tiến vào, Thương Mặc đang ngồi xổm bên cạnh vali nhìn đồ vật trên tay phát ngốc, không hề chú ý đến sự xuất hiện của hắn.
Đỗ Thác đến gần cậu, hắn vốn dĩ đang nhăn mi, vậy mà khi nhìn thấy bức ảnh trong tay Thương Mặc, khuôn mặt hắn lại chậm rãi thả lỏng.
Đó là thời điểm Đỗ Thác vừa mới bắt đầu theo đuổi Thương Mặc. Theo cách nói của cậu, Đỗ tổng đã không biết xấu hổ mà dùng địa vị của hắn gây áp lực cho cậu, bắt cậu đi leo núi cùng hắn.
Thể lực của Thương Mặc không tốt, trên đường đi phải dừng lại rất nhiều lần, nhăn mặt nói Đỗ Thác bắt nạt cậu. Đỗ Thác cả đường cứ nhìn cậu cười khẽ, trong nụ cười ẩn chứa sự dịu dàng và nuông chiều, kết hợp cùng dung nhan tuấn lãng của hắn, trên đường không biết bao nhiêu người cứ nhìn mãi.
Thật vất vả mới lên đến đỉnh núi, Thương Mặc mệt mỏi gục luôn xuống. Trên đỉnh núi có một ngôi miếu, Đỗ Thác lôi kéo cậu đang ngồi thở dưới đất đi vào, hai người bái phật xong đi ra thì gặp người chuyên chụp ảnh lưu niệm cho du khách.
Cả hai đều không muốn chụp ảnh, Đỗ tổng tuy rằng cực kì có tư chất, nhưng lại không thích chụp ảnh, còn Thương Mặc không phải là không thích chụp ảnh, mà là không muốn đứng trong một khung hình với Đỗ Thác.
Người nọ thấy hai người quần áo bất phàm, dung mạo xuất chúng, vừa nhìn đã biết không có tiền cũng có quyền, vì thế muốn làm ăn một phen, liều mạng khuyên can mãi, rốt cục cũng thuyết phục được hai người chụp một bức, hết hai trăm đồng.
Khi đó Thương Mặc còn trưng vẻ mặt không còn lời nào để nói nhìn Đỗ Thác lấy hai trăm đồng trong túi áo ra đưa cho người nọ, nghĩ thầm anh thật ngốc quá đi.
Bức ảnh đó sau này vẫn để ở chỗ Thương Mặc, đêm nay khi thu dọn đồ đạc cậu mới lơ đãng phát hiện ra, thực sự cảm thấy xúc động.
Lúc trước khi Đỗ Thác theo đuổi cậu, thủ đoạn ôn nhu nào cũng sử dụng. Cậu vốn cho rằng mình sẽ không mắc câu, ai ngờ cuối cùng bản thân vẫn không chịu nổi ma lực của tình yêu.
Sau khi yêu, đúng như lời một người ngoài cuộc đã nói, nếu Thương Mặc không đâm rách màn lụa mỏng cuối cùng kia, cậu và Đỗ Thác có lẽ vẫn có thể trở thành một cặp đôi hạnh phúc trong mắt người khác. Nhưng một khi đã đâm, Đỗ Thác hắn vẫn sẽ là vị Đỗ tổng cao cao tại thượng, còn Thương Mặc cậu, thì lại ngã vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Hiện giờ Thương Mặc biết mặc dù không đâm thì chờ đến khi mối quan hệ của Đỗ Thác và Viên Diệp có cái kết đẹp, cậu vẫn sẽ rơi vào kết cục như trước, nếu may mắn thì tình cảnh sẽ có chút sáng sủa hơn mà thôi.
Đang thất thần nhìn ảnh chụp, bức ảnh trong tay bỗng bị rút ra. Thương Mặc hoàn hồn, nhìn Đỗ Thác cũng ngồi xổm xuống cạnh cậu, trong tay hắn là bức ảnh kia.
Thương Mặc nhìn ngũ quan thâm thúy của hắn, miệng hơi hé, cậu nói: “Anh… Xong việc rồi à?”
Đỗ Thác nâng mắt nhìn về phía cậu: “Ừ.” rồi lắc lắc ảnh chụp trong tay: “Thấy em xem chăm chú quá nên muốn nhìn xem đó là gì. Em muốn đi leo núi nữa sao?”
Thương Mặc nhớ tới bộ dạng mệt như chó của mình ở kiếp trước, theo bản năng lắc đầu. Đi nữa? Đi nữa để suy tim à.
Đỗ Thác biết Thương Mặc không hứng thú với vận động, cũng không nhắc lại mà chỉ nói: “Ảnh chụp này cho tôi mượn mấy ngày, hôm nào sẽ trả lại em sau.”
Thương Mặc gật đầu ý bảo được, vốn cậu cũng không muốn cầm theo bức ảnh này, bởi nó gợi lên hồi hức ngọt ngào cùng hiện thực tàn khốc khiến cậu càng nhìn càng khó chấp nhận.
Đỗ Thác đứng lên, nhìn đồng hồ ở cổ tay, nói với Thương Mặc: “Nhanh thu dọn thôi, sắp chín giờ rồi.”
Thương Mặc “À” một tiếng, cúi đầu tiếp tục gói ghém hành lý.
Thế nhưng…
“Em nhét áo lông vào vali làm gì?”
Đỗ Thác khó hiểu nhìn Thương Mặc nhồi chiếc áo lông to nhất vào trong vali.
Thương Mặc cúi gằm mặt, cậu không thể nói là vì rời xa Đỗ Thác anh nên tôi muốn mang theo chiếc áo lông có chất lượng tốt đi. Cậu mà dám nói như vậy chắc chắn hắn sẽ cho người khiêng cậu cùng hành lý ném luôn ra đường.
Đỗ Thác cong người, lấy chiếc áo lông kia ra, hắn bông đùa: “Vali của em vốn đã không to, em còn nhét cái áo này vào làm nó phình lên, ngày mai đến công ty chắc chắn sẽ hối hận. Hơn nữa bây giờ còn chưa phải mùa đông, mang áo lông làm chi, địa điểm biểu diễn của em cũng không phải ở Nam cực.”
Thương Mặc chỉ có thể giương đôi mắt trông mong nhìn chiếc áo lông bị lôi từ trong vali của mình ra mà không thể phản kháng, trong lòng âm thầm nói, Đỗ Thác quả thực là tên trời cao phái xuống để tra tấn mình!
Sau đó Đỗ Thác lại lôi ra được từ trong vali của Thương Mặc quần áo mùa đông, hắn quay sang gắt gao nhìn chằm chằm cậu, muốn cậu cho hắn một lời giải thích.
Thương Mặc bị nhìn, không còn cách nào khác đành thấp giọng nói: “Nhà trọ công ty sắp xếp không có quần áo mùa đông nên em mang vài bộ qua để không phải mang nhiều lần.”
Đỗ Thác rõ ràng không tin, Thương Mặc hiện tại đang ở trong thời kì được công ty coi trọng, chẳng lẽ công ty còn phải để cậu mặc quần áo cũ? Hơn nữa vào mùa đông cậu rõ ràng phải ở trong phòng mình mới đúng.
Chẳng qua vì ngại mặt mũi Thương Mặc nên hắn không nói ra, nhưng Đỗ Thác vẫn dùng con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm cậu.
Thương Mặc cũng hiểu chút kỹ xảo của mình chắc chắn không thể lừa được Đỗ Thác, vì thế cậu cúi đầu, không nói lời nào.
Đỗ Thác thấy vậy bèn nói: “Đến lúc ấy tôi cho người mang hành lý qua, hiện giờ em chỉ cần mang một ít quần áo là được rồi.”
Thương Mặc gật đầu.
Đỗ Thác cầm quần áo mới lấy ra từ vali, giúp Thương Mặc nhét lại vào tủ quần áo, xong xuôi mới quay đầu nhìn Thương Mặc đang khóa vali, còn cài cả mật mã, để ở một bên rồi ngoan ngoãn đi vào nhà vệ sinh.
Nhìn bóng dáng cậu trong nhà vệ sinh, lại nhìn ảnh chụp trong tay, hắn khẽ cong môi, sau đó quay trở về thư phòng.
Rửa mặt xong, Thương Mặc tắt đèn lớn, chỉ để một ngọn đèn nhỏ. Cậu bò lên giường, nghĩ lại chuyện khi nãy, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra.
Lúc đó Đỗ Thác rõ ràng đã biết cậu đang nói dối nhưng không hiểu sao lại không vạch trần. Dù sao thì chuyện này cũng đã nhắc nhở cậu, về sau làm việc dưới mí mắt hắn phải thật cẩn thận.
Thương Mặc nghĩ sang chuyện ngày mai cậu sẽ rời khỏi Đỗ Thác, cố gắng kiếm tiền, trở thành một người có tiền có địa vị, thảm kịch kiếp trước có lẽ sẽ thay đổi.
Cứ như vậy, Thương Mặc dần chìm vào giấc ngủ, trong cơn mơ màng, cậu cảm giác có người ôm lấy eo mình, quấn lấy hai chân, còn khẽ hôn lên môi cậu.
Cậu bất mãn nhíu mày, mở to mắt, người ở trước mặt quả nhiên là Đỗ Thác. Thương Mặc trề môi, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Bộ dạng của cậu lúc này trong mắt Đỗ Thác rất đáng yêu. Hắn khẽ hôn Thương Mặc, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi nào.”
Ngày hôm sau Thương Mặc bị đồng hồ báo thức đánh thức. Khi ấy Đỗ Thác đã rời giường chạy bộ buổi sớm.
Cậu rửa mặt rồi đi xuống nhà, dì Lý đã làm xong bữa sáng. Thấy Thương Mặc xuống, dì Lý nhiệt tình chào hỏi: “Chào buổi sáng Thương thiếu gia. Mau xuống ăn điểm tâm.”
Thương Mặc đang ăn điểm tâm thì Đỗ Thác về. Hắn mặc một bộ quần áo đơn giản, mồ hôi trên trán to như những hạt đậu, mái tóc ướt nhẹp bị hắn tùy ý vuốt ra sau đầu, nhìn bộ dạng không hề chật vật, ngược lại còn càng thêm gợi cảm.
Thương Mặc cúi đầu thầm than, giá trị nhan sắc cao quá đi.
Đỗ Thác thấy cậu đang ăn sáng bèn tươi cười chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Thương Mặc nâng mắt nhìn về phía hắn: “Chào buổi sáng.”
Đỗ Thác lại nói: “Lát nữa ăn xong đừng vội đi, tôi có chuyện muốn nói với em.”
Tuy trong lòng không kiên nhẫn nhưng ngoài mặt Thương Mặc vẫn gật đầu: “Được.”
Sau khi Thương Mặc ăn sáng xong vẫn phải đợi thêm một lúc Đỗ Thác mới đi xuống.
Thương Mặc nhìn Đỗ Thác mặc áo choàng tắm đi đến chỗ mình, miệng lưỡi bỗng nhiên khô khốc, hô hấp cũng nặng nề. Cậu mạnh mẽ nắm lấy tay mình, cảm nhận được Đỗ Thác đang ngồi xuống cạnh cậu, vừa ngồi vừa lấy khăn lau tóc. Thương Mặc cúi đầu, không nhìn hắn mà hỏi: “Anh… Anh muốn nói gì?”
Đỗ Thác nghe vậy, động tác lau tóc dừng lại. Hắn cười nói: “Em ở công ty tôi không có ý kiến. Nhưng tôi hi vọng mỗi tuần em có thể về đây một lần.”
Câu nói này vào tai Thương Mặc chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang. Nói như vậy, kế hoạch của cậu chẳng phải là ngâm nước nóng hay sao? Cậu cau mày nói: “Cái này…”
“Sao vậy? Không được sao?”
Đương nhiên là không được! Nhưng Thương Mặc không có can đảm nói ra. Cậu nhìn Đỗ Thác, khó xử nói: “Em thật sự mong muốn buổi biểu diễn này sẽ thành công, không muốn trở thành vật ngáng chân Diệp tử, thế nhưng bây giờ em còn chưa luyện một ca khúc nào, một tháng vốn dĩ đã ít, giờ mỗi tuần đều về một lần, thời gian sẽ lại càng gấp mất.”
“Hơn nữa em cũng muốn cố gắng một lần, lúc trước em muốn cùng Diệp tử biến giấc mơ thành hiện thực, cùng cậu ấy đứng trên đỉnh vinh quang chứ không phải là liên lụy đến cậu ấy, để cậu ấy…”
Lời cuối nói ra khiến cậu có chút xúc động, trong giọng nói cũng mang một chút nghẹn ngào khiến người nghe đau lòng vô cùng.
Đỗ Thác ôm lấy cậu, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, ôn nhu dỗ dành: “Em và cậu ấy nhất định có thể đứng ở vị trí ấy. Tôi tin tưởng em. Không trở lại cũng không sao, lời vừa rồi của tôi quả thực đã không suy nghĩ đến cảm giác của em.”
Hắn dừng một chút rồi nói: “Xin lỗi.”
Thương Mặc bị hắn ôm rồi còn nghe hắn giải thích. Cậu mở to mắt rồi lại chậm rãi nhắm lại. Có lẽ điểm khác biệt lớn nhất ở kiếp này chính là cậu sẽ không bao giờ thiếu cảnh giác, để bản thân rơi vào vực sâu hắc ám như kiếp trước nữa.
Để có thể rời đi, cho dù phải giả vờ khóc lóc, cho dù có là thủ đoạn vô liêm sỉ nhất cũng không sao, bởi lẽ ở lại cũng chỉ có đau khổ mà thôi.