Khi Lâm Hạo Sơ đến lớp học vào sáng hôm sau rất nhiều bạn học đều nhiệt tình cùng hắn chào hỏi. Lâm Hạo Sơ đều đáp lại mọi người, nhưng hắn ngoài ý muốn phát hiện trong đó có rất nhiều người mình không quen biểt.
Trong những người cùng hắn chào hỏi có nam có nữ, bọn họ hoặc dùng ánh mắt tràn đầy thưởng thức nhìn hắn, hoặc là thật cẩn thận nhìn theo hắn trên mặt tràn ngập thẹn thùng.
Đối với tâm sự của những thiếu nữ kia, Lâm Hạo Sơ trong lòng hiểu rõ, hắn cảm thấy mình bây giờ được mọi người đối xử khác xa một trời một vực so với khi mới trọng sinh. Hắn đã từng luôn cố gắng thân thiện chào hỏi mọi người nhưng mọi người thấy hắn như nhìn thấy quỷ. Hiện giờ thì khác, ngay cả bạn học không quen biết cũng chào hỏi hắn.
Hắn đây là bước đầu thành công trên con đường nghịch tâp …
“Sơ nhi!” Lâm Hạo Sơ thu hồi tâm trạng khoái trá đi vào phòng học, Mạnh Tường Hằng ngồi bàn cuối cùng đang quàng tay qua cổ Trần Mộc Sâm.
“Buông… Buông tay…” Trần Mộc Sâm bị ngạt đến mặt mũi đỏ bừng, thở hổn hển kháng nghị.
Chỉ tiếc Mạnh Tường Hoàn hoàn toàn không thèm để ý đến sự giãy dụa của Trần Mộc Sâm, vẫn như trước kéo người đến trước mặt Lâm Hạo Sơ. “Sơ nhi!” Hắn vừa hô to gọi nhỏ cái biệt danh mình đặt cho Lâm Hạo Sơ, vừa đưa ra cánh tay còn lại dự định câu lấy cổ Lâm Hạo Sơ. (bạn ý muốn trái ôm phải ấp =))))))))))))))))
Mạnh Tường Hoàn vẫn luôn là một tên nhiệt tình tràn đầy ánh dương quang, hắn chính là người đã đặt cho Trần Mộc Sâm cái tên “Thụ nhi” đầy thân thiết, hiện tại lại quen với Lâm Hạo Sơ hơn nữa lại xem như anh em tốt vì thế hắn bắt đầu gọi “Sơ nhi” vô cùng thân mật.
Lâm Hạo Sơ vội vàng tránh thoát khỏi cánh tay săn chắc của Mạnh Tường Hằng, thuận thế ngồi xuống vị trí bên cạnh, thản nhiên cười nói: “Ông không định buông Mộc Sâm ra hả? Người ta sắp không thở được rồi kìa.”
Mạnh Tường Hoàn thấy thế chỉ có thể buông tha cho cái cổ của Trần Mộc Sâm, nhưng sau đấy để hả giận lại tóm lấy cổ tên kia thật mạnh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là trừng phạt hắn ngày hôm qua dám vắng mặt!”
Trong trận đấu giao hữu ngày hôm qua Trần Mộc Sâm không đến, tuy rằng kỹ thuật của hắn cũng không tốt hơn mọi người bao nhiêu nhưng bóng rổ dù sao cũng là hoạt động tập thể, thiếu mất một đồng đội quen thuộc nhất là một tên có nhân duyên rất tốt mọi người đều cảm thấy không quen.
“Tôi… Ngày hôm qua phải ở nhà trông tiệm, ba mẹ về quê uống rượu mừng.” Trần Mộc Sâm có chút tủi thân giải thích, đương nhiên trên mặt cũng mang theo một chút xấu hổ.
“Á à, còn người nhà nữa?! Mệt ông lớn như vậy sao lại giống như mấy bà chị rồi?!” Mạnh Tường Hằng chế nhạo nói, nhưng tay cũng thả Trần Mộc Sâm ra, hiển nhiên bởi vì lý do kia mà tha thứ cho hắn.
Mọi người đều biết, Trần Mộc Sâm là một đứa trẻ ngoan ngoãn cha mẹ nói gì nghe nấy. Chỉ cần cha mẹ hắn một câu, hắn nhất định sẽ bỏ qua tất cả những thứ xung quanh, không câu nào oán giận hoàn thành hết mọi việc.
Đối với lời giải thích của Trần Mộc Sâm, Lâm Hạo Sơ và Mạnh Tường Hằng đều tỏ vẻ có thể thông cảm, nhưng bọn hắn không biết lúc này trong lòng Trần Mộc Sâm vô cùng bất ổn.
Trần Mộc Sâm nhất định sẽ không nói cho ai biết rằng hắn lớn như vậy nhưng khi nãy chính là lần đầu tiên hắn nói dối…
Vì không để Lâm Hạo Sơ cùng Mạnh Tường Hoàn phát hiện mình khác thường, đầu óc Trần Mộc Sâm rốt cuộc cũng nhanh trí được một lần lập tức nói sang chuyện khác, lấy điện thoại di động ra đăng nhập vào trang web, hào hứng đưa cho Lâm Hạo Sơ xem: “Hạo Sơ, mau xem, ông nổi tiếng trong trường rồi!”
Lâm Hạo Sơ nghe vậy liền nhìn thử vào điện thoại của Trần Mộc Sâm, chỉ thấy một bài viết với tiêu đề nổi bật: Quý công tử đẹp trai ~~! Nam thần của trường chúng ta! Sau đó, bình luận đầu tiên chính là một phần giới thiệu tổng quát về Lâm Hạo Sơ, bao gồm hoàn cảnh gia đình, thành tích từ tiểu học trở lên, còn cả chuyện trong trận bóng ngày hôm qua hắn ghi được bao nhiêu điểm, cuối cùng còn nhấn mạnh rằng nhờ có hắn ném cú quyết định mà đội nhà giành chiến thắng.
Lâm Hạo Sơ vẻ mặt bình tĩnh đọc hết bài viết, thậm chí ngay cả chuyện hắn đến giờ vẫn chưa yêu đương qua cũng được đề cập đến thu hút chú ý, hắn cảm thấy có chút buồn cười.
Quả thật, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng theo đuổi ai hết cũng chưa cùng ai nói chuyện yêu đương. Nhưng nếu vào khoảng thời gian này ở đời trước, hắn hình như đang vì chuyện Trịnh Hải Dung có vài nét giống với cha mình mà bám riết lấy gã không tha.
Trần Mộc Sâm có lẽ vì trong lòng có quỷ, liền đặc biệt ân cần giúp Lâm Hạo Sơ kéo bài viết xuống dưới. Mấy bình luận phía dưới, chính là ảnh chụp của Lâm Hạo Sơ trong trận đấu, trong đó có mấy tấm là hắn cùng Tả Trạm Vũ tranh bóng, hoặc là hắn giữ bóng Tả Trạm Vũ vươn ra hai tay phòng thủ chặt chẽ, hoặc là chính là Tả Trạm Vũ cầm bóng, hắn muốn chặn động tác của đối phương.
Lâm Hạo Sơ hứng thú độc bình luận, liên tiếp đều là khen ngợi hắn cùng Tả Trạm Vũ lớn lên nhìn thật đẹp trai. Hắn lại nhìn ảnh chụp lần nữa, phát hiện trong ảnh hai người quả thật thần thái phi dương, đẹp trai lồng lộng.
Trần Mộc Sâm phục vụ chu đáo tiếp tục kéo, một bình luận dài đến nửa màn hình hiện ra: Mọi người có để ý không? Hai vị nam thần cọ xát thật kích thích, tình tứ, có đúng hay không ( gào thét -ing)?! Hãy nhìn ánh mắt nam thần trụ sở chính nhìn nam thần trường mình đi, rất có thâm ý, tràn đầy tình yêu ( gào thét -ing)?! A a! Yêu nghiệt phúc hắc công vs tao nhã suất khí thụ, hảo hưng phấn quá đi, có đúng hay không ( gào thét -ing)?!
Chỉ thấy mấy bình luận phía dưới, có vô số người tán thành, cùng với vô số “+1” hoặc là “+10086”, thậm chí còn có người nói hai người họ chính là trời đất tác hợp một đôi.
Trần Mộc Sâm và Mạnh Tường Hoàn hai mặt nhìn nhau, bởi vì lo lắng Lâm Hạo Sơ sẽ không vui chỉ có thể cố nén cười, đến mức mặt đều nghẹn đỏ …
Sắc mặt Lâm Hạo Sơ cứng ngắc, không biết sao làm sao mà tự nhiên lại nhớ đến ánh mắt Tả Trạm Vũ khi hắn định cởi quần áo hôm qua.
Thân thể hắn nhịn không được rùng mình một cái.
Lâm Hạo Sơ nhìn lại tấm ảnh hai người đang đối đầu, chỉ thấy cả hai nhìn đối phương không dời mắt, Tả Trạm Vũ khẽ cúi đầu, khóe môi hơi hơi cười, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn…
Cái gì mà ánh mắt sáng quắc!!! Lâm Hạo Sơ nhanh chóng xua tan suy nghĩ hoang đường trong đầu, trả điện thoại lại cho Trần Mộc Sâm, nghĩ thầm dư luận làm mờ mắt mọi người.
Lâm Hạo Sơ buồn bực vượt qua tiết học buổi sáng, lúc trưa ăn cơm xong ra khỏi canteen lại nhìn thấy không ít nữ sinh dùng ánh mắt ái muội nhìn theo mình, miệng đang nói cái gì mà “Công a, thụ a” khiến hắn không còn sức mà đi hỏi trời đẩt.
Buổi chiều theo thường lệ tự học ở thư viện, lúc này đây Lâm Hạo Sơ sẽ xem lại ghi chép sau đó đọc sách ôn bài. Giống như mọi ngày hắn vẫn luôn tự học đến chạng vạng mới chuẩn bị đi xe về nhà.
Khi Lâm Hạo Sơ về đến cửa nhà Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đã ăn xong cơm tối từ lâu, một người đi chơi mạt chược với nhóm phu nhân quyền quý, một người thì phải đi tiếp khách, cơm tối theo thường lệ ăn trên bàn rượu luôn.
Từ sau khi tìm hiểu nguyên nhân vì sao Lâm Hạo Sơ lại muốn học hành nghiêm chỉnh Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên cũng không còn “Tương thân tương ái” chờ đợi Lâm Hạo Sơ về cùng ăn cơm nữa.
“Tiểu thiếu gia đã về rồi?” – Khi Lâm Hạo Sơ đưa chìa khóa xe cho bảo vệ ngoài cổng Trần tẩu liền hết sức ân cần ra đón.
Lâm Hạo Sơ nhìn Trần tẩu trưng ra khuôn mặt tươi cười hiền lành, đôi mắt hắn đen lại ẩn dấu nhanh chóng lạnh lùng chợt lóe.
Hắn thật sự rất bội phục Trần tẩu, thế nhưng có thể mỗi ngày bày ra bộ dạng quan tâm, nhưng lại lén lút bỏ thuốc vào trong nước hắn uống mà không hề quan tâm chuyện hắn sống chết ra sao.
Là thuốc độc ba phần, Lâm Hạo Sơ cảm thấy may mắn khi mình sớm phát hiện ra nước có vấn đề nếu không ai cũng không biết rằng thân thể hắn sẽ xảy ra chuyện gì nếu sử dụng lâu dài.
Lúc này Trần tẩu đối diện với Lâm Hạo Sơ cười vô cùng nịnh nọt nhưng bà ta nhất định không biết rằng Lâm Hạo Sơ đã sớm điều tra mình. Cho nên Lâm Hạo Sơ từ lâu đã biết Trần tẩu nghe theo Chu Văn Vận cùng Lâm Bác Hiên bố trí hãm hại hắn, cũng không phải vì có điều khổ tâm mà đơn giản chỉ vì tiền tài cùng lợi ích.
So với ông Vương quản gia tư liệu về Trần tẩu dễ điều tra hơn rất nhiều, bởi vì cả nhà mẹ đẻ và nhà chồng của bà ta đều là người địa phương.
Người nhà của Trần tẩu hiện đang sống trong một tiểu khu xa hoa đắt đỏ, đứa cháu bảo bối của bà ta đang học tiểu học, học tại một trương có học phí gấp ba lần trường bình thường.
Nhưng chồng cùng con trai Trần tẩu tiền lương mỗi tháng cũng chỉ hơn ba ngàn (1), tính cả tiền lương của Trần tẩu sẽ thêm một ít, theo lý thuyết nếu cứ chi tiêu như vậy nhà họ sẽ không gánh nổi cho nên trong đó nhất định có mờ ám. Lâm Hạo Sơ chỉ cần suy nghĩ một chút liền hiểu rõ
3000 CNY = 10.037.207,83 VND
Lâm Hạo Sơ biết hết những hành động của Trần tẩu, bình thường cũng đối xử tốt với bà ta.
Nói sao đi nữa thì Chu Văn Vận vẫn cực kỳ tin tưởng Trần tẩu, bởi vậy nếu hắn có thể lôi kéo Trầ tẩu về phe mình nhất định sẽ đả kích được Chu Văn Vận. Huống hồ người như Trần tẩu cũng chỉ đặt lợi ích lên hàng đầu, vì tiền mà vứt đạo đức, kỳ thật như vậy cũng càng dễ khống chế, tuy nhiên cùng người như vậy hợp tác cũng phải không quên đề phòng.
Lâm Hạo Sơ rất rõ ràng hiện giờ vẫn chưa phải lúc mua chuộc Trần tẩu. Cho dù hắn cho bà ta nhiều tiền hơn hai mẹ con kia Trần tẩu cũng chưa chắc sẽ quy thuận với hắn. Trần tẩu là một kẻ thông minh lõi đời, trải đời cũng coi như phong phú sẽ không dễ dàng bị cái lợi trước mắt thu phục. Trừ khi hắn đấu với mẹ con Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên có phần thắng nếu không Trần tẩu tuyệt đối sẽ không theo phe hắn…
Trong khoảnh khắc Trần tẩu ra cửa đón hắn, Lâm Hạo Sơ kỳ thật không thay đổi sắc mặt suy nghĩ rất nhiều nhưng cũng chỉ trong thời gian ngắn. Sau khi Trần tẩu hỏi thăm xong hắn lập tức khẽ nhếch môi cười, khách khí nói: “Chỉ cần vào bếp nấu cho tôi bát mì là được, làm phiền Trần tẩu rồi. Trần tẩu vào bếp nói một tiếng rồi đi nghỉ ngơi đi, không cần vội vã.”
Trần tẩu nghe vậy nhịn không được vui vẻ, nhưng vẫn áp chế xúc động, thật cẩn thận mà khuyên nhủ: “Tiểu thiếu gia, buổi tối ăn mì không tốt cho tiêu hóa, nếu không tôi bảo phòng bếp nấu cháo cho cậu?”
Đối với lời nói khách sáo của Lâm Hạo Sơ, Trần tẩu nghe vào vô cùng hưởng thụ, trước kia Lâm Hạo Sơ luôn hất mặt sai khiến bà ta, chỉ là một thằng nhóc mười mấy tuổi lại dám gọi bà – người bề trên là bà này bà nọ gọi đến gọi đi.
Hiện giờ Trần tẩu nhìn Lâm Hạo Sơ thuận mắt hơn nhiều so với trước kia. Sau khi cùng Lâm Hạo Sơ nói vài câu dễ nghe bà ta cao hứng phấn chấn lên lầu.
Lâm Hạo Sơ thản nhiên nhìn lướt qua bóng dáng vui vẻ của Trần tẩu không để ý lắm cười cười.
Nói thật, từ khi hắn đối xử thân thiện hơn với Trần tẩu, Trần tẩu cũng dụng tâm chăm sóc hắn hơn rất nhiều. Nếu là trước kia bà cũng sẽ không nói với hắn rằng ăn mì không tốt cho tiêu hóa, dù sao hắn nếu bị bệnh dạ dày cũng không liên quan đến bà.
Xem ra đây là cách người với người sống cùng nhau, Lâm Hạo Sơ hiện tại tuy rằng cũng không có ý định lấy lòng Trần tẩu nhưng vẫn đối đãi với bà bằng thái độ mà một hậu bối nên có, chỉ trong một buổi tối đã thu được hảo cảm của Trần tẩu rồi.
Lâm Hạo Sơ rất sớm đã ý thức được rằng đừng nhìn Chu Văn Vận cùng Trần tẩu tình cảm chủ tớ tốt đẹp nhưng thật ra Chu Văn Vận chưa từng thật sự xem trọng Trần tẩu, mà Trần tẩu cũng vô cùng ghét Chu Văn Vận, bởi vậy hắn đặc biệt chờ mong ngày Trần tẩu phản bội Chu Văn Vận, sẽ có thể không niệm tình cũ đến mức nào…