Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 12

“Vài hôm nữa là sinh thần của ngươi, Tuyệt Ca, ngươi có muốn lễ vật gì không?”

Phó Tuyệt Ca đang cặm cụi bới đất đào khoai, nghe nương thân nói cũng không ngẩng đầu lên, kiên trì dùng mai xúc từng nắm đất vứt qua bên cạnh.

“Ta muốn một con búp bê A Phúc.”

Lưu thị ngồi luân ỷ bên cạnh nghe xong chỉ lắc đầu thở dài: “Ngươi nha đầu này không cần keo kiệt với bản thân, một con búp bê A Phúc đáng giá bao nhiêu, ngươi không muốn có y phục mới sao?”

“Y phục ta mặc còn được, không cần thiết may mới làm gì.”

Lật nắm đất lôi ra được hai ba củ khoai lang chất vào thúng tre, tiếp tục xoay qua hướng khác xúc từng mai từng mai tìm khoai. Mấy hôm trước Phó Tuyệt Ca vô tình phát hiện một dây khoai lang trong sân mới biết trước đây mảnh vườn này được dùng để trồng khoai. Nhưng từ khi mẫu tử nàng dọn vào thì nha hoàn không dám trồng khoai ở đây nữa, tự nhiên số khoai này thuộc quyền sở hữu của nàng, mỗi ngày đào lên vài củ vùi tro uống trà.

“Lệnh ái cẩn thận coi chừng đứt dây khoai.”

Tiểu lệnh ái say sưa thu hoạch khoai còn A Xán bận rộn trồng mầm khoai để vài tháng sau vẫn có khoai để ăn.

“Nương thân.” Bưng thúng khoai đến trước mặt nương thân khoe chiến tích: “Nhi nữ đào được rất nhiều khoai, chúng ta nướng lên ăn có được không?”

“Được thôi, đợi A Xán trồng xong khoai sẽ chuẩn bị lò than cho ngươi nướng khoai.”

Phó Tuyệt Ca thích thú cười không thấy hai mắt, tiếp tục ôm thúng khoai chạy qua chạy lại tìm thêm chỗ để đào. Mảnh sân tương đối rộng muốn xới hết lên để tìm khoai cũng mất hai ba ngày, chỉ có thể mỗi ngày ra xới vài chỗ kiểm tra nếu không có thì đổi qua chỗ khác.

Ngồi xổm xuống đào thử chỗ đấp xốp được vài mai thì phát hiện khoai lang lú đầu, Phó Tuyệt Ca mừng rỡ dùng sức kéo củ khoai từ dưới đất lên. Bùn đất bắn lung tung ra quần áo, tuyết lạnh thấm ướt vạt váy nhịn không được rùng mình một cái.

A Xán nhìn qua cười cong hai mắt: “Lệnh ái nghịch ngợm quá lại làm bẩn quần áo rồi.”

“Hắc!”

Đặt củ khoai béo mập vào trong thúng, thử đào xung quanh xem thử còn gì nữa không. Bình thường khoai mọc theo dây nếu khu vực này có củ thì nhất định còn hai ba củ ở xung quanh.

Lưu thị đẩy luân ỷ đến bên cạnh nhi nữ ngốc nghếch, đem áo choàng phủ lên thân thể nàng: “Đào như vậy đủ rồi, vào phòng nghỉ ngơi đi coi chừng cảm lạnh.”

“Không sao, ta đào thêm vài củ để dành cho bát gia.”

Biết khuyên không được Lưu thị đành ngồi lại quan sát nhi nữ đào khoai.

“Này!”

Tiếng quát đặc biệt lớn thu hút sự chú ý của mọi người trong sân, không ai nói ai đồng loạt ngoái đầu nhìn thử. Hóa ra là nhị lệnh ái Phó Yên Ca đang đứng ở ngoài cổng ngửa cổ hống to, hai mắt hạnh mở to như muốn thị uy với mẫu tử các nàng.

Phó Tuyệt Ca đặt lại mai vào thúng tre, nheo mắt đứng dậy quan sát Phó Yên Ca.

“Nhị tỷ đến tìm ta?”

Phó Yên Ca hung hăng bước vào trong sân, thuận tay chộp lấy hộp phủ nhung trong tay nha hoàn giơ trước mặt Phó Tuyệt Ca: “Cho ngươi xem, là bát gia tặng cho ta đấy!”

Nghiêng mắt nhìn hai ba hộp phủ nhung trên tay nha hoàn, rồi nhìn đến bộ dáng đắc ý của Phó Yên Ca, không hỏi cũng biết nhất định là do Thường Quý phi cố tình chuẩn bị.

“Chúc mừng nhị tỷ.”

“Ngươi ghen tỵ muốn chết rồi đi.” Phó Yên Ca bĩu môi né tránh đống đất bám đầy tuyết Phó Tuyệt Ca vừa xới tung, kiêu ngạo mở miệng: “Bát gia chỉ tặng ngươi có mấy con hồ điệp nhưng lại tặng ta rất nhiều trang sức quý giá, ngươi đầu thai lần nữa cũng không hưởng được vinh phúc này.”

Phó Tuyệt Ca vẫn duy trì nụ cười xa cách: “Nhị tỷ phúc phần tốt rất đáng chúc mừng.”

Chung quy Phó Yên Ca cũng chỉ là hài tử không nhận ra ý tứ trào phúng trong câu nói vừa rồi, đắc ý vén tóc dài ra sau đầu hừ hừ hai tiếng: “Bản thân ngươi thiên sinh ti tiện cũng nên biết thu liễm lại, ta mới là chân chính đế hậu tương lai, đừng làm chuyện ngu ngốc chuốc nhục nhã vào mình.”

Lưu thị càng nghe càng không chịu nổi muốn mở miệng lý luận thì Phó Tuyệt Ca lại nhanh hơn một bước: “Nhị tỷ tốt nhất nên trân trọng phần phúc này đừng để bản thân phải hối tiếc.”

Sắc mặt Phó Yên Ca có chút khó coi: “Ngươi nói vậy là ý tứ gì?”

“Ta phải đào khoai rồi, nhị tỷ đi thong thả.”

“Ngươi rốt cuộc đang ám chỉ cái gì hả?”

Miệng nói thì tay Phó Yên Ca đã vung lên muốn đánh người, A Xán vội vứt bỏ việc đang làm chạy đến đẩy nhị lệnh ái lùi về mấy bước.

“Ngài đừng tưởng bản thân là tỷ tỷ mà muốn đánh người thì đánh, Đại Minh còn có dương pháp không phải là thiên hạ của công tước phủ!”

“Ngươi dám đẩy ta?” Phó Yên Ca giận dữ vặn vẹo gương mặt, há miệng rống to một tiếng: “Ta phải mách lại với phụ thân ngươi tiểu nghiệt chủng dám đẩy ta!”

“Nhị tỷ không nhất thiết phải như vậy chứ.” Phó Tuyệt Ca đưa tay kéo A Xán đang kích động ra sau lưng mình: “Chuyện hạ nhân không cần phiền đến phụ thân giải quyết, ngươi ngày ngày chạy đi cáo trạng không thấy mệt mỏi sao?”

“Tiểu nghiệt chủng ngươi còn dám nói?”

Dứt câu liền vung móng vuốt đánh người, lần này Phó Tuyệt Ca không tránh, trên gò má lưu lại dấu bàn tay đỏ sẫm. Phó Yên Ca đột nhiên chột dạ, tại sao nha đầu tinh ranh này không tránh?

Phó Tuyệt Ca ngước mắt lên, nhỏ giọng mở miệng: “Nhị tỷ gặp ta lần nào là đánh lần đó, có phải ta làm gì khiến ngươi không thuận mắt?”

“Ngươi nói…”

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, nha hoàn Mi Cát bước lên kéo Phó Yên Ca ra sau: “Lệnh ái đừng hành động càn rỡ như vậy, mau hành lễ với bát gia đi.”

Mặt Phó Yên Ca cắt không còn giọt máu, cuống quít quay đầu lại, quả nhiên bát gia đang đứng sau lưng nàng. Không nghĩ bát gia xuất hiện đúng ngay lúc nàng đánh tiểu tiện nhân kia, bây giờ bát gia hẳn cho rằng nàng là một tiểu nữ hài tâm tính độc ác.

“Bát gia không phải như ngài thấy đâu! Là Tuyệt Ca bất kính trước nên ta mới dạy dỗ nàng thôi!”

Đông Phương Tầm Tuyết hai chân mày khẽ nhíu chặt: “Nàng làm gì ngươi?”

Bắt được phao cứu sinh, Phó Yên Ca mừng rỡ chạy đến trước mặt bát giá kéo vai áo xuống thấp để lộ vị trí bị A Xán đẩy mạnh: “Bát gia ngài xem nàng…”

Trên mặt bát gia tràn ngập kinh sợ vội vã xoay lưng lại, Mi Cát lập tức bước lên kéo ngay ngắn y phục cho Phó Yên Ca.

“Lệnh ái sao có thể cởi y phục trước mặt tước quý chứ?”

Lần này hay rồi, bát gia không chỉ xem nàng là cô nương hung dữ còn cho rằng nàng không biết chừng mực. Mặt Phó Yên Ca hết đỏ rồi trắng, oan tình không thể giãi bày liền bưng mặt khóc bỏ chạy khỏi viện tử.

Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn theo, khẽ chớp mắt hai cái, nghiệt ngươi tự gieo có thể trách ai được?

“Bát gia, nhị tỷ đi rồi.”

Đông Phương Tầm Tuyết máy móc quay đầu lại, thấy Phó Yên Ca đi rồi mới dám thở hắt một hơi. Vị nhị lệnh ái này bình thường kiêu ngạo không xem ai ra gì, không ngờ lại còn có mặt quá phận phóng túng như thế.

Nhìn vẻ mặt quẫn bách sợ hãi của bát gia khiến Phó Tuyệt Ca liên tưởng đến tiểu quân quý vừa bị tước quý khi dễ, nhịn không được che miệng khanh khách cười.

“Ngươi cười cái gì?” Đông Phương Tầm Tuyết vừa thẹn vừa giận trừng mắt: “Còn không phải do ngươi nên ta mới rơi vào tình thế này?”

“Ta cũng chưa có làm gì nha, bát gia không được hàm oan ta.”

“Nói như vậy có nghĩa là ngươi không có ý muốn nhận lễ vật.”

Phó Tuyệt Ca hai mắt hấp háy sáng: “Ngài mang lễ vật cho ta thật sao?”

Đông Phương Tầm Tuyết bị dáng vẻ ngốc ngếch của nàng chọc cười, liếc mắt nhìn sang Mi Cát ra hiệu, nha hoàn thân tín lập tức rút trong tay áo một hộp gỗ cẩm lý sao.

“Lệnh ái, thỉnh.”

Phó Tuyệt Ca hồi hộp nhìn hộp gỗ rồi nhìn đến bát gia, trong lòng như có mấy chục con nai chạy loạn, vui sướng tiếp nhận lễ vật mở ra xem thử. Bên trong quả nhiên là đôi hoa nhung bạc tạo hình hoa cúc, nhìn lướt qua liền phát hiện đồ vật của Nội Vụ Phủ, lần này bát gia thật sự dụng công chu đáo.

“Ta không biết ngươi thích kiểu dáng gì nên mới lấy hoa cúc.” Đông Phương Tầm Tuyết nhón tay duỗi thẳng một cánh hoa cúc ra: “Cánh hoa nhung rất dẻo có thể tạo thành nhiều hình dáng khác nhau, nhưng thích kiểu dáng nào cũng có thể tự mình thay đổi.”

“Đa tạ bát gia, ta thật sự rất thích!”

Xoay hoa nhung trái phải nhìn ngắm, càng nhìn càng mãn nguyện, chỉ cần là đồ bát gia tặng nàng đều thích. Loay hoay đem hoa nhung cài lên búi tóc nho nhỏ, do không có gương nên khó lòng xác định đúng vị trí, thời điểm cài tóc không cẩn thận lệch sang một bên. Đông Phương Tầm Tuyết ha hả cười vang, vươn tay giúp tiểu ngốc chỉnh sửa hoa nhung rồi cài thêm bên kia cho cân xứng.

“Bát gia đẹp không?”

“Rất khả ái.” Đông Phương Tầm Tuyết vén gọn tóc của nàng ra sau đầu, chỉ tiếc tóc quá ngắn không thể búi hết lên được nhưng xem qua vẫn miễn cưỡng gọn gàng: “Ngươi mỗi ngày đều cài hoa nhung này đi.”

Bất tri bất giác ngượng ngùng cúi đầu nhìn mũi giày, đáng ghét, tại sao miệng ngài càng ngày càng ngọt vậy hả?

Mi Cát lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, bát gia tựa hồ rất để tâm chuyện của tam lệnh ái, nhưng lại cho rằng tâm tính hài tử thích chơi cùng nhau nên mới quan tâm thân thiết như vậy.

“Bát gia hôm nay khảo thí ngài nên hồi cung chuẩn bị rồi.”

Trên mặt Đông Phương Tầm Tuyết lộ rõ chán nản, cũng không cho ý kiến gì, ôn giọng nói với Phó Tuyệt Ca: “Ta hôm nay chỉ xem ngươi một chút thôi, năm ngày nữa kết thúc khảo thí sẽ đến Công tước phủ.”

“Trời lạnh bát gia nhớ cẩn thận giữ ấm.” Phó Tuyệt Ca hai má đỏ bừng không biết vì lạnh hay xấu hổ, lí nhí mở miệng: “Khảo thí thành công.”

Đông Phương Tầm Tuyết híp cong mắt cười, xoa đầu tiểu ngốc hai cái rồi cùng Mi Cát hồi cung.

Gió vần vũ thổi lạnh lẽo da thịt, trên áo choàng lông mỏng manh bám lại một ít hạt tuyết trắng tinh, gương mặt nhỏ nhắn giấu sau lớp mũ trùm đầu đỏ bừng như mặt trời nhỏ. Bát gia hôm nay khảo thí vẫn cố tình đến gặp nàng đưa hoa nhung, có khi nào trong lòng ngài đã có nàng không?

Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy vui mừng muốn hét toáng, Phó Tuyệt Ca hứng khởi che miệng khúc khích cười.

A Xán dở khóc dở cười xen ngang vào suy nghĩ của nàng: “Bát gia đến lệnh ái nhà chúng ta vui như vậy rồi.”

Lưu thị sắc mặt lại không tốt hơn bao nhiêu, ánh mắt dán chặt lên thân thể nhỏ nhắn của nhi nữ, mơ hồ lo lắng tương lai Phó Tuyệt Ca sẽ giống như nàng chịu đủ khổ sở. Có thể ngưỡng mộ hoàng tước nhưng không thể mong cùng ở một chỗ, tự cổ đế vương vốn đa tình, càng quyến luyến dây dưa thì người đau khổ chỉ có nhi nữ.

================

Học đường khảo thí cứ mỗi ba tháng sẽ diễn ra một lần, hoàng tước phân nửa sẽ học tại cung thân mẫu, nửa còn lại thì học ở Quốc Tự Giám. Thạc quân thường không tham gia khảo thí mà trực tiếp thăng khóa do một số thạc quân mười ba mười bốn tuổi đã phải hòa thân, thời gian ở trong cung đều dành để học lễ nghi.

Ra khỏi phòng thi không sớm không muộn, Đông Phương Tầm Tuyết có chút nôn nóng mong mau chóng trải qua năm ngày khảo thí dài đằng đẵng đến để Công tước phủ. Nàng đã tính toán đến gặp tiểu ngốc rồi trốn ra ngoài ăn mấy món ngon, sau đó thì xem tạp kĩ nghe hí khúc, tất cả những thứ này nàng đều chưa từng được thử.

Còn đương miên man suy nghĩ đột nhiên vai bị ai đó vỗ một cái, theo bản năng quay đầu lại: “Tứ hoàng tỷ?”

“Tiểu bát sao lại thất thần rồi có phải làm bài thi không tốt?” Đông Phương Tầm Liên thân thiết cong mắt cười: “Không cần sợ, nếu làm không tốt mẫu hậu ta sẽ tìm mẫu phi ngươi nói chuyện tránh để ngươi chịu đòn roi.”

“Không hẳn.” Đông Phương Tầm Tuyết giữ nguyên thái độ cung kính xa cách: “Mấy hôm nay trời đổ tuyết lạnh nên ta cảm thấy có chút không thải mái.”

“Hóa ra như vậy, chi bằng ta đến Nội Vụ Phủ tìm cho ngươi cái áo lông ấm áp.”

“Ta sẽ bảo hạ nhân làm việc này không dám nhọc lòng tứ hoàng tỷ.”

“Ngươi khách sáo cái gì!” Hung hăng vỗ mạnh vào lưng Đông Phương Tầm Tuyết, ánh mắt Đông Phương Tầm Liên lộ ra tia chế nhạo: “Bình thường ngươi rất chú tâm học tập hôm nay lại thất thần ta nghĩ không phải do lạnh mà là đang nhớ nhung lệnh ái của Công tước phủ đi.”

Bị nói trúng tim đen, nháy mắt mặt Đông Phương Tầm Tuyết thoáng lộ vệt đỏ ửng, xấu hổ lắc đầu phản bác: “Ta không có, thật sự thân thể không thoải mái.”

“Nghe nói ngươi thời gian này rất năng đến Công tước phủ, nhất định là vừa ý nhị lệnh ái của Công tước phủ rồi đúng không?”

Phát giác nàng và tứ hoàng tỷ đều hiểu sai ý nhau, tâm tình liền hòa hoãn trở lại: “Ta thật sự không dám nghĩ quá phận, bọn ta chỉ đơn thuần là bằng hữu thôi.”

Đông Phương Tầm Liên đảo mắt nhìn ngang ngó dọc rồi choàng tay qua vai nàng: “Nếu ngươi đã nói không có vậy ta cũng đi xem một lần cho biết, lần tới ngươi đến Công tước phủ báo cho ta hay.”

Để lại một câu rồi tứ gia liền phủi mông bỏ đi mất.

Đông Phương Tầm Tuyết nén tiếng thở dài, xoay người quay trở về cung Quý phi.