Tiêu Nhiên hiện giờ đã là một đại minh tinh, lúc theo đoàn làm phim tới Hà Lan lấy cảnh, đã nhiệt tình mời Diệp Phong cùng đi.
Hà Lan khiến người ta nhớ tới cái gì, máy xay gió, pho mát, những cánh đồng hoa Tulip rộng lớn, còn có bầu không khí đậm chất nhân văn nghệ thuật, cùng nền văn hóa dân gian đặc sắc.
Đối với một người lấy chụp ảnh là ham mê cả đời, đây tuyệt đối là một nơi tuyệt vời không thể không đến. Khi Tiêu Nhiên ngỏ lời, Diệp Phong gần như đã động tâm tư. Nhưng cậu thừa biết anh hai gần đây rất bận, không có khả năng đi chơi cùng cậu, lại càng không có khả năng cho cậu đi một mình.
A…… Nhưng nếu cậu đi theo đoàn làm phim của Tiêu Nhiên thì chắc không bị tính là một mình đâu ha → →. Diệp Phong chớp chớp mắt, xoay người túm lấy tay Tiêu Nhiên, lén lén lút lút thảo luận cách phải gạt anh hai thế nào để xuất ngoại trái phép.
Cho nên, bé thỏ nhỏ à, cưng quả nhiên vẫn rất hư!
Phúc quản gia thầm liếc mắt xem thường cái kế sách tự cho là hoàn hảo của Diệp Phong, đáy lòng khẽ thở dài. Tiểu thiếu gia à, cậu quên hộ chiếu của mình đang nằm trong tay đại thiếu gia sao?
Sau bao năm quen biết, Tiêu Nhiên sao có thể không hiểu tình hình trong nhà Diệp Phong! Nhớ tới hồi còn học A đại, đại não chợt chấn động, Tiêu Nhiên chỉ hận, lúc ấy mình nhất thời không hiểu được tâm tư của bản thân, hiện giờ đã thông suốt thì cũng lỡ mất dịp tốt.
Tuy Tiêu Nhiên vẫn không muốn buông tay nhưng trong lòng vẫn tự hiểu lấy. Tiêu Nhiên hiểu rõ, trình độ bảo bọc của Diệp Cảnh đối với em trai bảo bối đã sớm vượt xa quan hệ tình cảm của giữa hai anh em bình thường, ngay từ đầu có lẽ hắn nghĩ mình nghĩ sai, cho rằng Tiểu Phong yếu đuối bị ép buộc, nhưng hiện tại………
Nhìn bé thỏ Tiểu Phong vẻ mặt buồn khổ, đáy mắt lại giấu không được sự ngọt ngào nhè nhẹ toát ra kia, Tiêu Nhiên thất thần chốc lát, sâu trong mắt thoáng xẹt qua một mạt ảm đạm.
Ít nhất……. Tiểu Phong sống vẫn vui vẻ vô tư lự như cũ!
Tiêu Nhiên thật ra cũng có chút may mắn, bản thân còn chưa hãm quá sâu, đã sớm nhận ra sự thật mà cố ngoi ra ngoài, nếu thật sự phải yêu tới vạn kiếp bất phục, yêu đến mức cầu không được mới là điều thống khổ nhất.
“Cứ làm như vậy đi, dù sao cũng còn một tuần nữa, em phải suy nghĩ kỹ, cũng đừng sốt ruột.” Tiêu Nhiên xoa xoa quả đầu xù của bé thỏ, khóe môi lộ ra ý cười dịu dàng.
Phúc quản gia thầm hung hăng trừng mắt lườm cái tay kia, tên kia dám vươn móng vuốt lên đầu vợ của đại thiếu gia, ông cắn răng quyết định, giữa trưa nay nhất định phải làm thêm món chân gà kho!!!
Đương nhiên, cuối cùng Diệp Phong vẫn không được đi, đôi mắt trông mong nhìn Tiêu Nhiên rời đi, tiếp đó quay sang lườm anh trai nhà mình một cái, quay phắt người, dậm chân thình thịch tiến về phía thư phòng.
Diệp Cảnh sờ sờ mũi, anh đã phải dùng mọi cách khóa Diệp Phong ở bên, cắt đứt mọi nguồn tài chính của cậu, mới hoàn toàn diệt trừ được ý niệm muốn trốn đi trong đầu Tiểu Phong. Đương nhiên, làm như vậy rất không phúc hậu, Tiểu Phong sẽ tức giận, hậu quả có vẻ nghiêm trọng → →. Vì cuộc sống tính phúc mỗi tối sau này, phải mau đi vuốt lông thôi.
Đương nhiên, Diệp Cảnh cũng không nói cho Tiểu Phong biết, vị Trịnh đổng sử trong ban giám đốc kia là một người cực kỳ thích đi du lịch, ông ta vẫn luôn thích các tác phẩm chụp ảnh của Diệp Phong, khi nghe nói cậu bị anh ngăn cản, không có tiền xuất ngoại, đã tỏ ý muốn bỏ tiền, giúp cậu được đi Hà Lan miễn phí.
Diệp Cảnh biểu thị, may mà anh phát hiện sớm, sáng sớm nay đã ném một đống việc cho đối phương, đạp ông ta ra nước ngoài, mới không dẫn đến vấn đề phát sinh thêm. Đương nhiên, anh càng hoài nghi Trịnh đổng sự kia cố ý lấy anh ra làm trò cười mới là mục đích chính!
Sau khi anh luôn miệng cam đoan, sau này sẽ mang cậu đi Hà Lan thì Diệp Phong khó khăn lắm mới dời lực chú ý ra khỏi màn hình máy tính, miễn cưỡng bố thí một cái nhìn cho anh trai nhà mình.
“Cho dù anh thật sự không muốn cho em đi thì cũng không thể làm như vậy!” Trong lòng đã tha thứ cho anh trai, nhưng chỉ cần Diệp Phong nghĩ đến cảnh bản thân liên tiếp nhận được thông báo kiểu như thế, tâm vẫn sinh hờn dỗi. Điều này khiến cậu đột nhiên nhận ra rằng, tất cả mọi thứ liên quan đến mình đều bị Diệp Cảnh nắm giữ ở trong tay, trước mặt anh trai, cậu chẳng hề có bí mật gì hết. Nếu Diệp Cảnh muốn diệt cậu, muốn đẩy cậu vào tuyệt lộ, quả thực vô cùng dễ dàng.
Diệp Cảnh dỗ nửa ngày, cuối cùng cũng làm em trai nhà mình cười, buối tối càng không dám làm xằng bậy, chỉ đơn thuần ôm bé thỏ Tiểu Phong ngủ qua một đêm.
Mãi đến lễ hội chào đón hoa Tulip nở được tổ chức ở Hà Lan mỗi năm một lần, Diệp Cảnh mới thực hiện được lời hứa, dọn hết công việc sang một bên, đưa bé thỏ lên máy bay xuất phát! Anh trai đại nhân bày tỏ, lần trước sống chết cũng không đồng ý là vì lo lắng có tên đại bóng đèn Tiêu Nhiên bên cạnh, nhỡ hai người này chỉ chăm chăm tán gẫu về chuyện chụp ảnh, không phải anh sẽ phải đỏ mắt đứng cạnh làm nền sao!
Diệp Cảnh nhận thấy loại tình huống như thế tốt nhất vẫn không nên phát sinh là tốt nhất, vì thế, dù phải mạo hiểm khiến Tiểu Phong tức giận, anh cũng sống chết túm chặt lấy người, không chịu buông tay.
.
Bầu trời mùa hạ rực sáng nắng vàng, vùng thôn quê mênh mông bát ngát, những chiếc cối xay gió khổng lồ đứng sừng sững, giữa chúng là những cánh đồng hoa Tulip đủ loại màu sắc nở rộ.
“Anh hai, nghe nói đồng tính ở Hà Lan có thể kết hôn đó”. Bé thỏ Tiểu Phong bỗng nhiên quay đầu hướng về phía Diệp Cảnh, đôi mắt chớp chớp, “Chúng ta cũng có thể chứ?”
Diệp Cảnh thoáng sửng sốt, gương mặt lập tức sáng ngờ, bên môi xuất hiện ý cười lưu luyến: “Đương nhiên có thể”.
Anh nhìn thấy cách đó không xa là một giáo đường nhỏ màu trắng, trên mái gắn cây thánh giá rất lớn. Anh kéo tay Diệp Phong, bất chợt chạy về hướng nhà thờ ấy.
Gió xẹt qua thân thể hai người, tùy ý mà thẳng thắn như thế, tựa như tất cả mọi thứ trên thế giới này đều hóa thành hư vô, giữa trời đất chỉ còn hai người bọn họ đang chạy!
Diệp Phong khẽ cười, nụ vười vang dội tận trời xanh, tiếng hét lớn không hề cố kỵ. Diệp Cảnh cũng nhịn không được bật cười, nhân sinh trên đời này, có những lúc cần phải phóng túng vậy đấy!
Giáo đường màu trắng, hoàn toàn theo phong cách châu Âu, tuy diện tích hơi nhỏ, nhưng không thể phủ nhận sự tinh tế của nó, dưới thềm đá trước cửa còn có cả một khoảng vườn trồng toàn hoa Tulip rực rỡ, làm nổi bật vách tường tuyết trắng, khiến cảnh vật trông càng tươi đẹp đến lóa mắt.
Diệp Phong không kiềm chế được phải lấy máy ảnh ra, ánh dương quang sau giờ ngọ mềm mại hạ trên con đường lát đá, Diệp Cảnh ôm lấy cậu từ phía sau, đáy mắt ngập tràn ý cười.
Trong giáo đường vô cùng im ắng, không có một ai, ngay cả cha sứ cũng chẳng biết đã đi đâu. Diệp Cảnh ngẩng đầu nhìn cây thánh giá, cảnh tượng buổi lễ kết hôn của Lưu Tố Nguyệt ngày ấy đột nhiên hiện lên trong não, tuy không phải là một hôn lễ quá sang trọng, nhưng thật sự rất tinh tế, tỉ mỉ, khiến người ta khi lơ đãng chú ý tới một chi tiết nhỏ nào đó cũng cảm thấy tâm hồn bình yên, ấm áp.
Chính vào lúc đó, anh đột nhiên nổi lên tâm tư muốn kết hôn cùng Tiểu Phong, cùng cậu tiến gần từng bước, chính thức nên duyên vợ chồng. Nhưng dù có rất nhiều quốc gia cho phép đồng tính kết hôn, thì anh em loạn luân vẫn là chuyện kinh hãi thế tục, không một nước nào thừa nhận.
Diệp Cảnh lấy một chiếc hộp gấm từ trong túi áo ra, mở hộp, một đôi nhẫn tinh tế đang nằm ngay ngắn ở bên trong. Diệp Phong vốn đang nhìn đông nhìn tây xung quanh, trong lúc vô tình liếc đến vật nằm trong tay anh trai, hai mắt lập tức trợn tròn kinh ngạc.
“Anh hai……”
Khóe môi Diệp Cảnh khẽ cong lên, gợi lên độ cong mê người.
“Tiểu Phong, gả cho anh được không?” Thanh âm dịu dàng khó có thể kháng cự, Diệp Phong khẽ ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào đôi mắt thâm thúy tựa biển rộng kia.
“Được………” Diệp Phong mỉm cười, nụ cười vui vẻ mà chân thành tha thiết.
Diệp Cảnh lấy nhẫn ra, thật cẩn thận đeo vào tay em trai bảo bối, trán tựa trán, mười ngón tay giao nhau, ánh nắng chan hòa, từ nay về sau…….cuộc đời này coi như không uổng phí.
“Thượng Đế sẽ chúc phúc cho các con!” Giọng nói Anh ngữ xa lạ vang lên, nhưng có thể nhận thấy nó chất chứa đầy thiện ý.
Hai anh em quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một vị lão giả tóc hoa râm đứng trên bục sám hối, trên mặt là ý cười hiền lành. Nhìn trang phục của ông, có thể nhận ra ông chính là cha sứ của giáo đường này.
“Có muốn cùng ta uống chén trà chiều không?” Cha sứ mời.
Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, Diệp Cảnh gật đầu đồng ý.
Cha sứ nhìn ra hai người đều người phương Đông, cố ý lấy ra bộ trà cụ làm bằng sứ trắng ngà quý giá ra, pha một ấm “Trà Long Tĩnh”, nghe nói rất nổi tiếng ở Trung Quốc.
“Có rất ít người tới nơi này.” Cha sứ nhấp một ngụm trà, tiếp đó bỏ thêm chút đường vào trong cốc, bình thường ông thích uống đồ có vị ngọt hơn một chút. Nhưng ông cũng biết, hành động này tuyệt đối sẽ bị hai vị khách đối diện khinh bỉ một cách triệt để.
“Con rất thích nơi này, hoa Tulip trồng ngoài cửa là do chính cha trồng sao?” Diệp Phong tò mò hỏi.
“Ừ, đúng vậy, một mình nhàn rỗi nên có chút buồn chán, ở phía sau hậu viện ta còn làm thức ăn, làm ghế dựa, xong việc mới ra đây giết thời gian.” Ông cười hiền lành, ra vẻ cũng thật thư thái, thỏa mãn.
Tha hương xứ người, nhàn tản dương quang, từng cánh quạt trên chiếc cối xay gió khổng lồ khẽ xoay vòng, ngay cả thời gian tạt qua nơi đây dường như cũng chậm rãi hơn.
“Hai người là người yêu nhỉ”.
Diệp Phong thoáng khựng lại một chút, đáy mắt chợt hiện lên tia bối rối. Diệp Cảnh lại thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, chúng con là anh em, cũng là người yêu”.
“Anh hai!” Diệp Phong nhướn mi, cho dù cậu đơn thuần nhưng không có nghĩa cậu không hiểu lợi hại trong mối quan hệ này. Đường đường là một gia tộc lớn, một khi chuyện anh em loạn luân bị truyền ra khỏi Diệp gia, tuyệt đối sẽ tạo tành một kích hủy diệt cơ nghiệp vài chục năm của Diệp thị.
Diệp Cảnh vỗ về cái đầu nhỏ của em trai trấn an, nhẹ nhàng nói: “Nơi này là Hà Lan, Tiểu Phong, không cần phải căng thẳng”.
Gương mặt của vị cha sứ vẫn hiền lành như cũ, không hề lộ vẻ kinh dị như trong dự đoán của Diệp Phong, ông bật cười ha hả: “Anh bạn nhỏ không cần phải nghĩ nhiều, hai người không phải là cặp đầu tiên….. cũng chắc chắn không phải cặp cuối cùng”.
Nói đến đây, dường như ông đang nhớ lại điều gì đó, cõi lòng chất chứa bao cảm xúc cùng nhớ nhung, rồi khẽ thở dài.
Diệp Phong chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ…… cũng từng có người giống như chúng con đến đây”.
“Đúng vậy, Thượng Đế sẽ chúc phúc cho bọn họ.” Thân thể vị cha sứ chìm trong ánh nắng vàng rực rỡ, ông thoáng nheo mắt lại.
.
Buổi tối, hai anh em về tới khách sạn. Diệp Phong nằm bẹp trên giường xem ảnh chụp phong cảnh hôm nay, hai chân thon dài đung đưa lên xuống, cho đến khi bị anh trai vỗ nhẹ một phát lên mông, cậu mới miễn cưỡng xê dịch vị trí.
“Tiểu Phong lại không nghe lời, đi giày mà vẫn trèo lên giường.” Tuy nói lời trách cứ, nhưng giọng nói đều đều chậm rãi của Diệp Cảnh vẫn chất đầy sự dung túng. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Diệp Phong càu nhàu trở mình, cười hì hì giơ hai cánh tay lên, dưới ánh đèn, tư thái ấy tuyệt đối vô cùng mê người trong mắt ai đó.
“Anh hai, chúng ta coi như đã được cha sứ làm chứng, kết hôn rồi đúng không?”
Diệp Cảnh ôm lấy thân thể Diệp Phong, cúi đầu hôn lên đôi mắt xinh đẹp kia, ngón tay chậm rãi vuốt ve chiếc nhẫn đang yên vị trên ngón áp út nhỏ nhắn, cưng chiều nói: “Đương nhiên, chúng ta đã được Thượng Đế chúc phúc rồi!”
Cho nên, Tiểu Phong và anh sẽ vĩnh viễn được ở bên nhau, vĩnh viễn sống trong hạnh phúc!