Dáng người thon dài của Diệp Cảnh xuất hiện ngay ở cửa, mũ quân đội đã được tháo xuống vác trên vai, khóe môi anh khẽ nhếch lên, mang theo ý cười lạnh nhạt.
“Tán gẫu chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
Diệp Phong nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay đầu lại, phát hiện anh trai đang đứng ở cửa, đáy mắt lập tức xẹt qua nét vui mừng khó giấu.
“Anh hai!” Khóe mắt thiếu niên cong lên, lập tức hóa thân thành bé sóc nhỏ, rất có tinh thần bổ nhào vào ngực Diệp Cảnh cọ cọ.
Diệp Cảnh dang hai tay ra, một tay vòng qua thắt lưng thiếu niên, trụ vững thân thể Diệp Phong, một tay đưa lên vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu. Động tác thuần thục đến cực điểm, biển hiện đầy đủ hình thức ở chung thân thiết của hai anh em, khăng khít không thể tách rời.
“Anh hai, anh về sớm thật là tốt a ~” Diệp Phong được vuốt ve cực kì thoải mái, lầm bầm hai tiếng liền nheo mắt lại hưởng thụ, dáng vẻ nhu thuận khiến người ta hận không thể ghì lấy hảo hảo yêu thương một phen.
Đáy mắt Tiêu Nhiên xẹt qua tia sáng khác thường, người thông minh như hắn lập tức đã nhận ra điều gì đó, nhưng thứ hắn giỏi nhất chính là diễn kịch, vậy nên rất nhanh đã che giấu cảm giác kì lạ ấy, mắt hắn nhìn thẳng vào Diệp Cảnh cười nói.
“Học đệ về sớm thật, nhưng hình như vẫn chưa đến thời gian nghỉ trưa mà?” Bấm đầu ngón tay tính toán, chắc chắn Diệp Cảnh đã chạy ngay về đây ngay sau khi nhận được thông báo rồi. Tiêu Nhiên thầm nghĩ, nếu sớm biết Diệp Cảnh sẽ xin phép nghỉ rồi về sớm như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không nhờ người tới báo tin, như vậy hắn đã có cái cớ tốt để nói chuyện với Tiểu Phong nhiều hơn.
Tiêu Nhiên cảm thấy vô cùng kinh hỉ, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ này, hắn đã có cảm giác rất khác lạ với cậu. Mà trong nháy mắt vừa rồi, hắn thực sự hy vọng thiếu niên này sẽ là em trai của hắn. Ngẫu nhiên phát hiện nhóc con cũng có chung chí hướng với hắn, thậm chí sự hiểu biết cùng tín niệm của Diệp Phong còn vượt xa đánh giá của hắn, khiến Tiêu Nhiên bỗng có lỗi giác, cậu với hắn hợp lại chính là cặp đôi độc nhất vô nhị. (Mây: xin lỗi nhưng Tiêu Nhiên, anh hoang tưởng à =”=)
Nhìn hai anh em đang ôm nhau thắm thiết, không coi ai ra gì, ánh mắt Tiêu Nhiên tối lại, đối với Diệp Phong thì hắn chỉ là một người bạn bình thường, có lẽ vừa nâng cấp thành tri kỷ, nhưng khi anh trai cậu xuất hiện, thì hắn vẫn như cũ, là người ngoài không hơn không kém.
Trong lòng hắn rõ ràng biết đây là sự thật, nhưng vẫn khiến tâm hắn ẩn ẩn cảm giác không thoải mái.
Đuôi lông mày Diệp Cảnh khẽ nhếch lên, một tay đè sau gáy Diệp Phong, ánh mắt đen tối lợi hại, không chút che giấu nhìn thẳng về phía Tiêu Nhiên, chỉ cần nhìn kỹ là có thể thấy sự khiêu khích ẩn trong đó.
Anh chưa từng biết Tiểu Phong lại có lúc nói chuyện với người khác vui vẻ đến thế.
Từ lúc bánh bao nhỏ chậm rãi lớn lên, nhận thức cao hơn, có suy nghĩ riêng thì cậu cũng bắt đầu nhận biết thế giới quan xung quanh, tất nhiên không còn dễ dụ như trước nữa ╮(╯_╰)╭. Anh trai đại nhân bày tỏ bức xúc, đã lâu lắm rồi, anh rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Phong bị chọc cười ha ha đầy vui sướng như khi còn bé nữa.
Có lẽ em trai quả thực ỷ lại vào anh, cũng rất thích anh, nhưng đối với mong muốn thật sự của Diệp Cảnh thì vẫn cách xa vạn dặm. Điều anh muốn chính là tất cả sự chú ý của Diệp Phong đều hướng về anh.
“Lần đầu tiên Tiểu Phong một mình tới đây, em không yên tâm nên đã xin nghỉ sớm một chút.” Diệp Cảnh mỉm cười lịch sự, “Cám ơn hội trưởng đã cố ý nhờ người tới báo với em một tiếng”.
“Không cần khách khí, dù sao anh cùng Tiểu Phong cũng rất hợp duyên.” Nụ cười của Tiêu Nhiên thập phần thanh nhã xuất trần, sắc mặt rất chân thành, “Được rồi, anh đi trước đây. Tiểu Phong, liên lạc sau ha ~”
Hắn rất muốn xoa xoa mái tóc đen nhánh kia thêm lần nữa, nhưng nhìn dáng vẻ ân cần bảo vệ của anh trai đối phương, Tiêu Nhiên chỉ đành buông tha. Hắn cũng không muốn ngày hôm sau toàn trường sẽ nhận được tin tức, hội trưởng phong vân oánh nhau cùng tân sinh viên mới vào trường → →, có điều với thực lực của Diệp gia, loại chuyện này cho dù có xảy ra đi nữa cũng chưa hẳn sẽ bị đồn ra bên ngoài.
Bé sóc nhỏ vừa nghe đồng bọn mới nhận thức phải rời đi, muốn giãy dụa thoát khỏi cái ôm của anh trai để xoay người lại, lại bị móng vuốt khỏe mạnh của anh trai đại nhân kiềm chế, ấn cả người cậu sát vào lồng ngực anh. Vì thế, cậu chỉ có thể thò móng vuốt nhỏ của mình ra vẫy vẫy với Tiêu Nhiên, tỏ vẻ muốn chào tạm biệt, nhưng ngay giây tiếp theo tiểu móng vuốt cũng bị đại móng vuốt giữ lấy.
Bé sóc lúc này, có vẻ như…….hoàn toàn không thể cử động được nữa!
Sau khi Tiêu Nhiên rời đi, Diệp Cảnh liền buông lỏng Diệp Phong ra, xoay người khóa trái cửa ký túc xá.
“Anh hai?” Diệp Phong lúc này mới cảm nhận được rõ ràng không khí là lạ trên người Diệp Cảnh, nhất thời cậu lại cảm giác thấy sự nặng nề như đeo túi balo to đùng ban nãy, bé thỏ con bàn chân mềm nhũn mở miệng, “Anh làm thế, anh hai?”
Dựa theo lệ thường trước đây, chỉ cần Diệp Phong bán manh thì Diệp Cảnh ngay lập tức quẳng khí giới đầu hàng. Nhưng hiện tại, Diệp Cảnh lại không như bình thường, anh xoay người nghiêm mặt đi về phía giường, mặc kệ bé con nhắm mắt theo đuôi phía sau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Phong nhăn nhúm lại, anh hai thật sự tức giận rồi sao QAQ.
Cánh tay trên lưng cậu trượt xuống, hơi nóng hầm hập vốn kề sát phía sau lưng cũng biến mất. Diệp Cảnh quay đầu nhìn lại, lập tức thấy Tiểu Phong cúi đầu, dáng vẻ vô cùng đáng thương, giống như đã làm sai chuyện gì đó. Ngón trỏ cùng ngón giữa của cậu xoắn vào nhau, thật cẩn thận túm góc áo anh, thấy anh nhìn lại, cái miệng nhỏ nhắn ngập ngừng khép mở.
“Anh…….”
Trong lòng Diệp Cảnh nhất thời mềm nhũn, trời biết hiện tại anh có bao nhiêu muốn ôm người trước mắt này sát vào lồng ngực, hung hăng cọ cọ, hôn hít rồi khi dễ một phen.
Nhưng nếu làm những chuyện như thế thì chẳng khác nào đồng nghĩa với hành vi thỏa hiệp….. Diệp Cảnh yên lặng đen mặt, chết tiệt, mặt anh căn bản không lạnh nổi nữa rồi! Nhỡ làm Tiểu Phong khóc thật thì làm sao giờ?! Nhỡ khiến Tiểu Phong hiểu lầm anh không còn thích cậu nữa thì phải làm sao?! Nhỡ Tiểu Phong nghĩ cậu sẽ bị anh bỏ rơi thì làm sao bây giờ?!
Diệp Cảnh thở dài, rốt cuộc vẫn quyết định thỏa hiệp.
“Tiểu Phong, anh hai chỉ có chút khó chịu thôi!” Anh ngồi bên giường, ôm bé thỏ con lông xù Tiểu Phong vào lòng, tay cẩn thận vòng qua thắt lưng đối phương, dừng lại trên cánh mông mượt mà. “Anh hai lo lắng nếu Tiểu Phong có bạn thân tốt nhất thì sẽ không cần anh hai nữa”.
Diệp Cảnh cúi đầu hôn lên hai má thiếu niên, đặt đầu thiếu niên tựa lên vai mình, sau đó cả khuôn mặt anh vùi sâu trong cần cổ ấm áp của cậu. Nhất thời, mùi hương quen thuộc xộc vào khoang mũi anh, hơi thở ấy giống như hoa thuốc phiện tràn ngập không gian, khiến người mê đắm.
Diệp Phong chủ động quỳ gối bên mép giường, cánh tay vòng qua ôm lấy cổ Diệp Cảnh, cơ thể giống như mọi khi được anh ôm chặt trong lòng.
“Sao có thể như thế! Anh không được nghĩ lung tung!” Diệp Phong nghiêng đầu cọ cọ vào cai anh trai, cố gắng vuốt lông, à không, là cố gắng an ủi anh trai đang “thương tâm” nhà mình. “Tiêu Nhiên chỉ là bạn bè, nhưn anh trai là người thân của em mà!”
Bé thỏ con cảm thấy rất quái lạ, so với bạn bè thì người thân muốn ôm là ôm, muốn hôn là hôn, khác nhau lắm á ~ Dù sao thì người thân cũng là người có cùng dòng máu với mình mà.
“Chỉ là người thân thôi sao?” Diệp Cảnh đột nhiên ngẩng đầu lên, trán đối trán với Diệp Phong.
Đôi mắt anh vốn tối đen thâm trầm đột nhiên lóe sáng như lửa cháy. Ánh mắt ấy tràn ngập tính xâm lược dọa Diệp Phong hoảng hốt.
“Anh hai…… chẳng lẽ không phải là người thân của em sao?” Diệp Phong bị câu hỏi của Diệp Cảnh làm cho sửng sốt, nhất thời không hiểu ngữ khí rất không hài lòng ban nãy của anh trai là sao đây.
Diệp Cảnh đột nhiên bật cười, nụ cười vẫn ôn nhu như trước, nhưng giờ càng thêm phần tà khí, điểm thêm chút phong tư mị hoặc. Diệp Phong lắc lắc đầu, trong bộ óc vẫn luôn mơ màng ngây ngốc của cậu chợt nhảy ra một câu: phong hoa tuyệt đại, mỹ nhân khuynh thành?
Tay Diệp Cảnh dùng chút lực, nhân lúc thỏ con Diệp Phong không đề phòng, bất ngờ xoay tròn một cái, đè cậu xuống. Mãi đến khi cậu phản ứng được thì mới phát hiện, mình đang bị anh trai áp trên giường rồi. TAT
Trong nháy mắt, cảnh tượng trên ghế sô pha đầy quỷ dị mới xảy ra không lâu trước đó xuất hiện trong não Diệp Phong. Cậu chớp chớp mắt, vẻ mặt vô cùng ngây thơ nhìn Diệp Cảnh, cậu nhớ rõ, lúc trước mặt cậu hướng về phía ghế sô pha, mà hiện tại thì hướng về phía anh trai. (Tiểu Phong, lúc này là lúc để nhớ tới những thứ vớ vẩn ấy à =_=)
Cùng bởi vì mặt đối mặt nên Diệp Phong mới nhận ra, hóa ra anh trai……. luôn dùng ánh mắt như vậy để nhìn cậu. Khác với cái nhìn chăm chú đầy sự dịu dàng bình thường, giờ khắc này, trong ánh mắt ấy không chỉ có sự ôn nhu mà còn mang theo sự mê luyến, si mê và thấp thoáng chút xâm lược sâu dưới đáy mắt thâm trầm không chút nào che giấu!
Nhưng không thể phủ nhận ánh mắt ấy thật sự rất chuyên chú, hết sức chăm chú, toàn tâm toàn ý chuyên chú, giống như bất luận kẻ nào, sự vật nào cũng không thể phân tán lực chú ý của nó. Diệp Phong thấy có chút không được tự nhiên, nhích thân mình ra xa, dưới ánh mắt chú mục đó, cậu cảm thấy chỉ cần cậu làm một động tác dù nhỏ đến mức nào cũng hoàn toàn phóng đại trong mắt anh trai.
“Tiểu Phong còn phải học cách yêu anh trai như thế nào mới được! Tiểu Phong nghe rõ rồi chứ? Không phải thích, mà là yêu…… Là tình yêu sâu lắng nhất, khắc sâu nhất, là loại yêu khắc cốt ghi tâm!” Lời nói tựa như bùa chú, trầm thấp tràn ngập từ tính vang bên tai Diệp Phong, nhiệt khí trực tiếp phả vào lỗ tai cậu, khiến toàn thân cậu tê dại.
Tiểu Phong cái hiểu cái không mơ hồ nghiêng đầu, cố tránh đi cỗ nhiệt khí nóng bỏng kia. Cái gì gọi là tình yêu khắc cốt ghi tâm? Anh hai nói hàm súc quá đi à……. (Thật ra đây đâu phải trọng điểm, cậu nghĩ gì thế hả zời?! -_-|||)
Gần ngay trước mắt, bả vai cùng xương quai xanh của thiếu niên bán lộ ra ngoài, làn da trắng noãn như sữa, thoảng màu phiếm hồng mê người. Diệp Cảnh nhịn không được cúi xuống……. cẩn thận nhẹ cắn, chậm rãi dùng môi hôn, không dám dùng sức.
Diệp Phong không có cảm giác đau đớn, cũng không nhìn thấy động tác của anh trai, chỉ cảm thấy bả vai thỉnh thoảng truyền tới sự ẩm ướt thoảng qua, giống như có một con mèo hư đang dùng móng vuốt cào nhẹ vào tâm can cậu vậy, ngưa ngứa tê dại. Diệp Phong nhịn không nổi bật cười khúc khích. Cho đến khi Diệp Cảnh hôn đến vành xương quai xanh, tựa hồ như muốn trừng phạt cậu không chuyên tâm, đột nhiên dùng lực cắn một ngụm, lúc này Diệp Phong mới giật mình phản ứng, nhất thời giống như mèo nhỏ cào bàn, bộ lông xù lên, tạc mao rồi! >.<
“Méo ~ Anh hai, sao anh lại cắn em!”
Diệp Phong càu nhàu xoay người lại, thế mà lại tập kích thành công, thuận lợi đè Diệp Cảnh phía dưới. Diệp Cảnh hơi cả kinh, trừng mắt nhìn Diệp Phong, nhưng cậu không nghĩ được nhiều đến thế, dứt khoát cúi sát xuống, “Bẹp” lên cằm anh một ngụm.
Trên cằm Diệp Cảnh nhất thời xuất hiện dấu răng đỏ ửng.