Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Quyển 2 - Chương 43: Trước khi giai giảng 1

“Ái chà, vị này biết tôi sao?” Ninh Thanh Lưu cười nhạt, lịch sự gật đầu, “Tôi chỉ là một văn chức dưới tay thiếu tướng Hastings mà thôi, làm chân chạy xử lý văn kiện, không ngờ lại có người biết tôi.”

Mạc Sinh trợn trắng mắt, trợ thủ đắc lực của Hastings chỉ có mình anh, đặc biệt giỏi bố cục, thiên phú trong chiến tranh tinh cầu được thượng tướng Tiger xương là kỳ tài, đồng thời được cấp cao quân đội đánh giá là tuệ nhãn như đuốc thấy rõ mồn một, từ trong bình dân khai quật ra không ít nhân tài ưu tú bị chôn vùi. Đương nhiên, những người này cuối cùng đều được thu vào dưới cờ Hastings.

Như vậy mà chỉ là một chân chạy việc?

Chẳng qua người ta muốn khiêm tốn, Mạc Sinh cũng sẽ không sáp lại đội mũ cao cho người ta, lười biếng gật đầu, nói với mọi người: “Đi chưa? Trở về tắm một cái, xua khí đen.” Ở lâu tại nơi thế này, cảm thấy trên người cũng bị phủ một tầng khí máu tanh dính nhớt.

Tần Dực tán thành gật đầu, trong mấy người họ, hắn là người bất mãn với nơi này nhất. Tuy Phỉ Vô Thuật nói có thể để y ra, nhưng tên đó mà ra là ngã liền, Tần Dực lạnh nhạt phản bác đề nghị phô trương thanh thế của ai đó, cố nhịn vị tanh nhàn nhạt khó chịu đựng trong phòng, vẫn ngồi đoan chính tới giờ.

Hiện tại có thể ly khai, hắn khẽ nhíu mày, không nói hai lời đi ra ngoài trước.

Mấy người phía sau nhìn bước chân tăng nhanh của hắn, ngẩn ra, vội đuổi theo… thì ra Phỉ Vô Thuật nói Tần đại thiếu bệnh sạch sẽ thành thói không phải nói bậy bạ.

Ra khỏi cửa, Phạm Sâm vốn muốn gọi người đưa họ về bệnh viện, nhưng khi Ninh Thanh Lưu tới đã chuẩn bị chu toàn an bài xe, bọn Lallot tự nhiên ngồi xe Ninh Thanh Lưu an bài.

Còn chưa ngồi lên xe từ nổi, cảnh vệ bên cạnh Lott trước đó liền tái mặt chạy tới chỗ này, kinh hoàng thất thố la lên: “Trung tá Ninh! Trung tá Ninh!”

Cho dù bị gọi không lễ phép như thế, nụ cười trên mặt Ninh Thanh Lưu vẫn không biến mất, “Chuyện gì?”

Cảnh vệ trẻ tuổi đó sắc mặt tái nhợt, hắn thở hổn hển đứng vững, hơi thở chưa ổn đã ấp úng mở miệng: “Trưởng quan Lo… Lott, ông ấy nổ súng, nổ súng tự sát rồi!”

Nói xong câu cuối cùng, lời phía sau đã trở nên lộn xộn, hắn phát hiện thế nào, khi phát hiện hiện trường thế nào, xem ra hắn bị kinh hãi rất nặng, một đống lời có đầu không đuôi chẳng rõ nghĩa.

Nhưng chỉ cần nghe rõ câu đầu tiên là đủ.

Ninh Thanh Lưu hơi nhíu mày lên quái dị: “Thế nhưng sợ tội tự sát?”

“Vâng, vâng!” Cảnh vệ đó lau mồ hôi chảy xuống tới mắt, biểu cảm kinh sợ không phải giả, dưới thái độ không chút hoảng loạn của Ninh Thanh Lưu, hắn giống như được lan cho một chút sự thong dong đó, khẽ trấn định lại: “Trưởng quan Lott ở trong phòng nổ súng tự sát, đã xác nhận tử vong.”

“Chuyện này nên thông báo cho trưởng quan của sở thẩm lý các cậu chứ?” Ninh Thanh Lưu cười không biết làm sao, “Là bị dọa nên tìm lầm người sao? Tôi không thể xen vào chuyện của sở thẩm lý các cậu đâu.”

“A? Hả!” Lúc này cảnh vệ mới phản ứng lại, mặt đỏ lên, “Xin, xin lỗi, trung tá Ninh! Tôi, tôi lập tức báo chuyện này cho trưởng quan!” Đại khái là vừa gặp Ninh Thanh Lưu, mà cảm giác Ninh Thanh Lưu tạo cho người ta là đáng tin vô cùng, thế là sau khi phát hiện hiện trường, trong lúc hoảng loạn chỉ nghĩ tìm vị trung tá này cầu cứu.

Cảnh vệ xấu hổ hành quân lễ, quanh người nhanh chóng chạy đi.

“Tên đó chết rồi?” Mạc Sinh quái dị chớp mắt hoa đào, “Chỉ vì chuyện nhỏ này mà sợ tội tự sát?”

Ninh Thanh Lưu không để ý nhún vai: “Đại khái là nghe thượng tướng Tiger đích thân hạ lệnh muốn phóng thích các cậu… chuyện này, ai biết chứ?” Hắn đóng cửa xe cho họ, từ chỗ cửa sổ xe trượt xuống vẫy tay với họ, “Rất vui được gặp các cậu, nếu kỳ nghỉ ở học viện thủ đô muốn đi thực tập, hoan nghênh các cậu tới tinh hạm Song Tử của thiếu tướng thực tập.”

Hắn nhanh chóng chớp mắt: “Tôi và thiếu tướng đều là đàn anh của các cậu đấy.”

Xe khởi động, chậm rãi bay vào quỹ đạo trên không, ánh mắt Tần Dực khẽ liếc ra ngoài cửa sỏ, Ninh Thanh Lưu vẫn đứng tại chỗ, gương mặt đường nét nhu hòa dưới ánh mặt trời trở nên mơ hồ, nhìn không ra biểu cảm, nhưng khí chất xung quanh lại an tĩnh điềm nhiên, nhìn giống như một thầy giáo đang dạy mỹ thuật, mà không phải quân nhân.

Động tác của Tần Dực nhỏ nên không ai phát hiện được, nhưng nhất định không thoát được sự chú ý của Phỉ Vô Thuật, ai bảo bọn họ là cùng một thân thể chứ ╮(╯▽╰)╭.

Phỉ Vô Thuật hiếm khi thấy Tần Dực chú ý một người, đợi xe đi vào quỹ đạo, bình ổn và tăng tốc chạy tới bệnh viện, liền lập tức hỏi: “Anh rất hứng thú với trung tá Ninh?”

“Anh ta rất kiêu ngạo.” Tần Dực bình tĩnh đáp, hai người đều kiêu ngạo ở cạnh nhau, sẽ sinh ra cảm ứng, vừa nhìn một cái đã phát hiện đối phương. Mà Tần Dực đã chú ý Ninh Thanh Lưu như vậy, Ninh Thanh Lưu nhất định cũng chú ý đến Tần Dực…

Tuy giữa họ chẳng hề nói gì.

Phỉ Vô Thuật rất ghét bỏ cái loại cảm ứng trong âm thầm này, nói đến cùng vẫn là y không có loại kiêu ngạo đó để cảm ứng với Tần Dực một phen. Kiêu ngạo? Đó là cái gì? Có thể ăn sao? Phỉ Vô Thuật y có ranh giới làm người của mình, chẳng hạn nói anh em, vì anh em, y có thể đè cả tự tôn lẫn kiêu ngạo vào bùn.

Cái thứ kiêu ngạo này, khi không có đủ thực lực để bảo vệ người muốn bảo vệ, vẫn đừng quá xem trọng nó là hơn.

Nhưng rất hiển nhiên, Ninh Thanh Lưu hoặc Tần Dực, đều có đủ lòng tin để bảo vệ người hoặc vật được nạp vào lòng. Tự tin của Tần Dực tới từ thực lực tuyệt đối, mà tự tin của Ninh Thanh Lưu rốt cuộc xây dựng trên sự cường đại tự nhận định, hay xây dựng trên thực lực cường đại chân chính, điểm này vẫn không thể biết được.

Phỉ Vô Thuật cảm thấy y vĩnh viễn cũng không thể kiêu ngạo như thế, vì y vĩnh viễn sẽ không cảm thấy thỏa mãn với sức mạnh của mình… có lẽ có một ngày y sẽ cường đại giống đại thiếu, nhưng y vẫn đối với việc càng mạnh hơn có khát vọng vô cùng tham lam.

Trừ khi ngày nào đó, trước mặt y không có người cường hãn hơn, lúc đó có lẽ y sẽ nhặt lại cái thứ quý giá là kiêu ngạo này.

Chẳng qua người làm gì có vô địch tuyệt đối, lại làm sao xác nhận đệ nhất tuyệt đối?

Cho nên Phỉ Vô Thuật khá tiếc nuối cảm khái, đời này y cũng không thể cùng Tiểu Dực Dực có loại cảm ứng huyền diệu vô hình kia.

Tần Dực bị một chuỗi ý nghĩ lệch lạc của Phỉ Vô Thuật ảnh hưởng, khóe môi căng chặt hơi nâng lên một độ cong nhu hòa.

Phỉ Vô Thuật kiêu ngạo?

Hoàn toàn không thể tưởng tượng.

Nếu tên này thật sự kiêu ngạo, họ làm sao có thể hòa bình cùng sống trong một thân thể? Hai người đều kiêu ngạo sẽ chỉ bài xích nhau, sau khi đâm nhau đến máu tươi đầm đìa, bẻ đi một thân gai nhọn kiên cường cao ngạo, nói không chừng mới có thể an yên vô sự tựa vào nhau. Nhưng thông thường, trước khi gai nhọn bị bẻ gãy, một bên đã giải quyết một bên khác.

Cho nên….

“Thế này rất tốt.” Tần Dực nói, ngữ khí bình thản, mang theo mùi vị tuyệt đối, không cho nghi ngờ.

… Cái gì rất tốt?

Phỉ Vô Thuật không hiểu rõ tình huống, nghĩ nửa ngày mới cảm thấy: “Tiểu Dực Dực, vừa rồi có phải anh khen tôi không?” Y hưng phấn cực kỳ cầu xác nhận.

Tần Dực an tĩnh nhìn cảnh tượng khác với tinh hệ Hà Việt ngoài cửa sổ, không để ý tới y.

Đã hiểu rõ người này được một tấc lấn một thước từ lâu, nếu hắn trả lời, không biết sẽ làm ồn thế nào trong thế giới tinh thần.

“Tiểu Dực Dực sao anh lại xấu hổ rồi?” Hồi lâu không được trả lời, Phỉ Vô Thuật vô tội kêu gọi.

“Không phải chỉ là khen tôi một câu sao? Tôi còn thấy ngại nữa là, anh cần gì xấu hổ không nói được? Tôi lại không chê cười anh… tuy cuối cùng anh không nén được suy nghĩ trong lòng tán dương tôi rồi ~, tôi nói, câu này anh nghẹn đã rất lâu rồi phải không O(∩_∩)O~.”

“Thật không biết anh làm mình làm mẩy cái gì, muốn khen tôi thì bất cứ lúc nào cũng có thể mà, giấu nhiều lời như thế trong bụng không nói ra, sao tôi biết anh có hảo cảm với tôi đến thế được?”

“Tiểu Dực Dực anh…”

“…”

Thế giới tinh thần lại trở nên náo nhiệt.

Tần Dực bình tĩnh biểu thị, hắn đã biết sẽ như thế mà.

Không đáp lại còn có thể nhảy nhót ra thế, khỏi nói nếu đáp lại thì sao.

Vốn đã là một tên không thể yên tĩnh nổi, nghẹn lâu trong thế giới tinh thần, không giày vò một hồi xem ra sẽ không dừng lại.

… Nhưng, ai nghẹn một đống lời tán dương cậu trong bụng? Đại thiếu bất mãn mím chặt môi, nghiêm túc nghĩ, cái tên Phỉ Vô Thuật này quá đắc ý vênh váo, chẳng lẽ gần đây quá dung túng y?

Thói quen đắc ý vênh váo này không tốt, phải sửa.

Phỉ Vô Thuật diễn kịch một vai nửa ngày tự nhiên cảm ứng không được suy nghĩ của Tần Dực, y bắt đầu tùy tiện oán trách: “Tiểu Dực Dực, anh lại không nói chuyện rồi! Cái tính tình lãnh đạm này của anh tuyệt đối không có bao nhiêu bạn bè, lần trước nhìn danh sách anh liệt kê cho tôi, bạn chỉ có vài người nhỉ? Để tôi nhớ lại xem…” Y lầm bầm tính toán, “Có mười chưa nhỉ? Hình như chưa…”

Bạn bè?

Tần Dực đột nhiên nhớ tới một suy nghĩ từng lóe qua.

“Nói đến bạn bè…” Y có chút chần chừ nói, “Vị thiếu tướng trong ký ức của cậu, nếu chỉ nhìn khí thế, ngược lại rất giống một người bạn của tôi…”

“Ai?” Trong đầu Phỉ Vô Thuật nhanh chóng lướt qua mấy cái tên chỉ cần mười ngón tay là có thể đếm hết, chẳng lẽ những người đó đều là chủng loại như Hastings? Vậy nhân sinh hai mươi năm qua của Tiểu Dực Dực rốt cuộc thiếu hụt thế nào?

Họ sáp lại có thể nói chuyện sao? Có sao?!

“Sức khỏe cậu ta không tốt, luôn dưỡng bệnh ở Bạch Băng tinh.” Tần Dực nói, “Nhưng là một điều phối sư rất cao minh.”

“Lần sau vào trò chơi nhất định phải đi xem thử.” Phỉ Vô Thuật háo hức, lại là một người được Tiểu Dực Dực tán thưởng.

“Ừ.” Nhắc đến bạn đã lâu không gặp, ngữ điệu của Tần Dực cũng nhẹ đi, “Lần sau cùng đi.”

Mà bên này, sau khi tiễn nhóm Tần Dực đi, Ninh Thanh Lưu cũng leo lên xe từ nổi của mình.

Chiếc xe bay thẳng vào quân danh tại tinh cầu thủ đô, dừng ở nơi làm việc của Hastings, cảnh vệ trước cửa nâng tay vụt một cái hành một quân lễ sạch sẽ nhanh chóng.

“Thiếu tướng đang ở trong sao?” Ninh Thanh Lưu mỉm cười hỏi.

Sau khi nhận được đáp án khẳng định, hắn liền đi thẳng vào trong, lên thang máy, đi tới tầng cao nhất.

Dẫm lên thảm sàn mềm mại, mở cửa đi vào phòng, Ninh Thanh Lưu không chút bất ngờ nhìn thấy Tô Đường tựa trước bàn sách dày giống như không xương, có thể mặc quân trang ra kiểu dáng như đang ở nơi sắc tình, dám không chút nào chú ý hình tượng trước mặt thiếu tướng, chỉ có tên này thôi.

Nếu tên này đã ở đây, vậy chuyện tiếp theo cũng không cần mình phải hồi báo từng chữ nữa. Ninh Thanh Lưu đoan chính hành lễ với Hastings ngồi sau bàn, sau đó cười nhạt nhìn Tô Đường: “Xin lấy máy nghe trộm trên người tôi ra, thượng tá Tô Đường.”

Cười nhẹ một tiếng, âm giọng hơi khàn có sự gợi cảm mê người, Tô Đường chống mép bàn đứng vững lại, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí tức yêu mị, nhìn cái bộ dạng đó, hoàn toàn là kẻ lấy sắc hành sự, căn bản không xứng với quân hàm thượng tá trên vai!

Đi tới cạnh Ninh Thanh Lưu, hai tay hắn dán chặt lên ngực rồi kéo xuống eo Ninh Thanh Lưu, sau đó tiến vào vùng mông cao vểnh, lại bị một cánh tay giữ lại.

“Đã tháo xuống chưa? Lần sau đừng đặt những thứ kỳ kỳ quái quái đó lên người tôi.” Ninh Thanh Lưu cười nhạt nói, nhưng trong mắt không thấy chút ý cười nào.

“Chỉ là thử nghiệm sản phẩm mới một chút thôi. Chẳng qua không ngờ, thế mà lại thu hoạch được nhiều bất ngờ như thế.” Tô Đường như không xương tựa lên người Ninh Thanh Lưu, quân trang không cài nút vì tư thế này mà lộ ra xương quai xanh trắng mịn tinh tế, khiến người nhìn thấy có cảm giác bạo ngược chỉ muốn lột bộ quân trang này xuống hung tợn bẻ gãy nó.

“Vận khí của Thanh Lưu cậu thật tốt nha.” Hắn cao hơn Ninh Thanh Lưu nhiều, cố ý cúi đầu xuống, thế là hơi thở ra cứ thế nhẹ phả lên mặt Ninh Thanh Lưu, “Chỉ là tới chỗ thượng tướng Tiger hồi báo một chút tình huống của đại nhân, vậy mà gặp phải chuyện của mấy người Phỉ Vô Thuật. Chẳng qua may mà gặp được, nếu không sẽ để lại mối họa ngầm.”

“Chỉ là trùng hợp đụng phải, tùy tiện giải quyết mà thôi.” Ninh Thanh Lưu không chút ảnh hưởng bởi con chuột túi cây trên người.

“Lúc Thanh Lưu giải quyết cái tên đó rất soái khí nha.” Tô Đường kiên nhẫn trêu chọc, “Chẳng qua tôi rất muốn biết, tại sao sau khi đi gặp bọn Phỉ Vô Thuật, bé nhỏ của tôi đột nhiên mất linh rồi?” Bé nhỏ trong miệng hắn tự nhiên là máy nghe trộm đặt trên người Ninh Thanh Lưu.

Ninh Thanh Lưu sửng sốt, đồ của Tiêu Đường chưa từng xảy ra sự cố, chẳng qua ngay sau đó hắn lại cười, chế nhạo nói: “Tô Đường anh cũng gặp phải đối thủ rồi nhỉ? Tôi nhớ Mạc gia Mạc Sinh là một thiên tài tình báo! Rất không khéo, chỗ tôi đi, vừa lúc có cậu ta.”

Đúng như Tô Đường nói, hắn ở đâu, nơi đó chính là nơi tình báo an toàn nhất. Mà Mạc Sinh cũng từng hứa với anh em của hắn, không ai có thể nghe ngóng tình báo ở nơi có mặt hắn.

“Mạc… Sinh.” Nhẹ đọc cái tên này, Tô Đường đẩy Ninh Thanh Lưu, nghiêm chỉnh nói, “Thiếu tướng, tôi cáo lui trước.” Sau khi nhận được cái gật đầu của Hastings vẫn luôn xem xét công văn, hắn trực tiếp đi ra khỏi cửa.

Mà Hastings cũng tạm thời buông công văn trong tay xuống, nâng con mắt màu xám lên, trong mắt không có chút tình cảm nào chăm chú nhìn Ninh Thanh Lưu: “Cậu không làm tròn chức trách.” Giọng hắn cũng giống như con người, lạnh lẽo cứng nhắc không ngoài dự liệu, không có chút hơi người, cứ như người máy bị người ta thao tác, chỉ có động tác, chứ không có thần thái mà người nên có.

An bài nhân sự trên tinh hạm Song Tử đều do Ninh Thanh Lưu phụ trách, thế mà xuất hiện thành viên tiết lộ bí mật ra ngoài… tuy người đó không biết rõ chuyện, hơn nữa mối họa ngầm đã nhanh chóng được Ninh Thanh Lưu tiêu diệt sạch sẽ, không tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào đến kế hoạch, nhưng nếu người đó nghe rõ ràng thì sao? Rồi lại tiết lộ kế hoạch của họ ra ngoài, sẽ tạo thành sóng lớn cỡ nào?

Ninh Thanh Lưu hiểu rõ hậu quả nghiêm trọng đó, mặt hắn nghiêm lại: “Chuyện này là thất trách của thuộc hạ, thuộc hạ nguyện ý lĩnh phạt.”

“Không cần lĩnh phạt.” Hastings lại cầm lấy một phần văn kiện để duyệt, giọng nói lạnh như băng, “Tự đi xử lý sai lầm của mình, chuyện này cứ thế cho qua.”

“Vâng, thiếu tướng.” Ninh Thanh Lưu nhẹ thở phào không dễ phát hiện, sóng lưng luôn căng chặt từ khi vào phòng cũng nhẹ thả lỏng, hắn cung kính cáo lui, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại.

Tiếp theo phải xử lý chính là… một Lott khác sao?

Hắn nở nụ cười nhạt, đi vào thang máy.

Nhưng, vì quá mức căng thẳng, hắn đã quên chuyện vốn chuẩn bị nói với Hastings, Phỉ Vô Thuật gặp được hôm nay rất khác với điều tra trước đó.

Phỉ Vô Thuật hôm nay, có sự cường đại tới từ tâm linh, kiêu ngạo đầy bình tĩnh, sự kiêu ngạo đó không chói mắt không lóa mắt, nhưng từ đầu đến cuối bình thản đứng đó, khiến hắn như có cây gai nghẹn ở yết hầu