Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Quyển 1 - Chương 1: Hải lam tinh – nhặt lại mộng ước năm đó - phỉ vô thuật 1

“Anh, đã có thành tích khoa cơ giáp học viện thủ đô rồi! Đây là giấy báo trúng tuyển em vừa nhận được, anh nhìn đi, anh xếp trong top mười đấy!”

Một tờ giấy thuần trắng khá dày được vung vẩy trước mắt, ngay đầu trang là chữ lớn in đậm màu đen “thành tích tân sinh khóa 121 khoa cơ giáp học viện thủ đô”, phía dưới lại là từng dòng tên cùng điểm số được liệt kê chỉnh tề. Mắt Phỉ Vô Thuật rất tinh, chỉ liếc sơ đã nhìn thấy tên ‘Phỉ Vô Thuật’ của mình nằm ở vị trí thứ bảy từ trên xuống, phía sau đi kèm một dãy số, 288 điểm.

Y ngẫm lại, kiểm tra của khoa cơ giáp tổng cộng có ba môn, thi viết, thể thuật và tinh thần lực, tổng cộng 300 điểm, y được 288, thành tích này hình như thật sự không tệ? Vô Thuật bâng quơ nghĩ, xếp thứ bảy môn chuyên ngành tốt nhất của học viện tốt nhất tại toàn liên bang, thì ra y trước kia hóa ra cũng rất giỏi.

Nhưng bây giờ suy nghĩ những cái này đều không đúng __ Phỉ Vô Thuật cuối cùng dứt khoát dời ánh mắt hỗn loạn khỏi tờ danh sách, thuận theo ngón tay đang cầm danh sách nhìn sang người còn kích động hơn cả y.

Tóc đen rất dài, cột lại để suông một bên vai, đôi mắt tử la lan trong vắt, lúc này đang lấp lánh sắc màu hưng phấn, thật giống như một đứa em trai đang mừng cho anh trai. Phỉ Vô Thuật không chút kiêng kỵ đánh giá người đối diện, thong thả chỉnh lý tư duy đang hỗn loạn.

Gương mặt tươi cười rực rỡ này thật rất quen thuộc, so với người mấy giây trước giương họng súng vào đầu mình cũng chỉ trẻ tuổi non nớt hơn mấy phần mà thôi.

Cảnh tượng này cũng quen thuộc kinh người, mười năm trước lúc cầm được bảng thành tích, không phải chính là như thế này sao?

Phỉ Vô Thuật bình tĩnh chép miệng, cảm thấy kích thích quá lớn với chuyện chỉ chớp mắt đã trở về mười năm trước, trái tim vô thức đập thình thịch thình thịch. Tai họa lưu ngàn năm, không ngờ ông đây cũng có ngày được trọng sinh!

“Anh, anh sao vậy?”

Phỉ Vô Tranh không hiểu sao thấy chột dạ dưới ánh mắt bức bách càn rỡ của Phỉ Vô Thuật, cậu tiếp tục lắc lắc tờ giấy trong tay:

“Anh, anh không xem kỹ sao? Sau này phần lớn đều là bạn học của anh đấy.”

Cùng một gương mặt, mười năm sau diễu võ dương oai vô cùng kiêu ngạo, sao mười năm trước có thể bày ra biểu cảm vô tội ngây thơ đến thế? Phỉ Vô Thuật cảm thấy buồn nôn, dù là ai nhìn thấy cái tên vừa giết mình giả vờ ngoan ngoãn trước mặt, thì cũng không thể có tâm tình tốt đẹp gì.

Y lười biếng vung tay, lia mắt lên trần la phông: “Có cái gì đâu chứ, đợi đến học viện không phải sẽ quen hết sao? Bây giờ chỉ nhìn những cái tên này có ích gì chứ.”

“Vậy, anh định khi nào mới đi tinh cầu thủ đô? Em có thể đi cùng anh được không?” Ngữ điệu hân hoan quan tâm của Phỉ Vô Tranh, nghe quả thật rất ra dáng.

Cũng chính vì quá ra dáng, Phỉ Vô Thuật mới bị cái vỏ ngoài huynh hữu đệ cung này lừa gạt suốt mười năm.

Mở miệng là anh ơi anh à, Phỉ Vô Tranh mày gọi không thấy khó chịu chứ tao nghe thì khó chịu lắm! Phỉ Vô Thuật ê cả răng, mắt dính trên trần la phông, ra vẻ đang suy nghĩ bay xa, mười năm sau mày nói với tao, từ nhỏ mày đã ngứa mắt ông, nếu đã ngứa mắt, thì cớ gì tự ủy khuất bản thân lấy lòng ông chứ? Làm bộ làm tịch mày không mệt à! Thử nghĩ xem đứa em luôn một lòng bảo vệ trở thành kẻ phản bội lớn nhất, sau hoảng hốt kinh ngạc là nghẹn khuất khiến trái tim nam tử hán héo úa, khi chết chưa kịp hận, hiện tại trọng sinh rồi, cho chút thời gian hòa hoãn, nỗi căm hận phẫn nộ trong lòng liền cuồn cuộn dâng trào.

Phỉ Vô Thuật chỉ ước được nắm cổ áo Phỉ Vô Tranh lắc mạnh, gầm lớn bộ mặt thật của mày ông đã nhìn thấu rồi! Mày đừng giả đò nữa ông không muốn diễn trò với mày!!!

“Anh?”

Bộ não sung huyết sùng sục của Phỉ Vô Thuật bị một tiếng anh dội cho nguội xuống, ánh mắt lơ đãng lia xuống, dừng trên gương mặt nhỏ tuấn mỹ âm nhu như quý công tử của Phỉ Vô Tranh.

“Mới rồi em nói gì vậy?” Y hít sâu, “À, đúng rồi, cùng đi tinh cầu thủ đô đúng không? Nếu ông già không có ý kiến, em muốn đi đâu còn không phải tùy ý đi?”

Phỉ Vô Tranh mím môi: “Nhưng em chỉ muốn đi cùng anh.”

Ai – là – anh – mày – hả!

Mùi vị không thể lập tức trở mặt mẹ nó thật khó chịu! Phỉ Vô Thuật dằn xuống xúc động muốn vung đấm vào gương mặt tinh xảo đó, trong lòng oán niệm, chỉ là hiện tại Phỉ Vô Tranh quả thật còn chưa biểu lộ ra dã tâm lang sói, y muốn động thủ cũng không tìm được lý do.

Nếu không phải kiêng kỵ ông già__

Phỉ Vô Thuật lại hít sâu, bực bội gẩy đầu tóc ngắn rối tung: “Vậy tùy em, đến lúc đó lại nói!” Bây giờ mày cút được bao xa thì mau cút cho ông!

“Anh, anh không sao chứ?” Phỉ Vô Tranh nhìn sao cũng cảm thấy Phỉ Vô Thuật hôm nay rất lạ, từ lúc mình đem bảng thành tích tới cho y, bộ dạng y liền trở nên quái dị. Trước là hoảng hốt, sau đó lại dùng ánh mắt cổ quái khiến lòng người phát lạnh đánh giá mình, tiếp theo là điệu bộ nóng nảy đến sắp bốc cháy, chẳng qua bây giờ thì đã áp chế xuống rồi.

“Không sao, chỉ là hơi hưng phấn.” Phỉ Vô Thuật ngã người lên giường, nỗi bực dọc trong lòng cứ như một đàn sói con đang đánh nhau. Bây giờ không sao, nhưng nếu mày còn không đi, vậy thì không thể bảo đảm sẽ không sao nữa!

Đây là vì nhận được bảng thành tích quá hưng phấn? Hưng phấn là bộ dạng này?

Phỉ Vô Tranh nhíu mày, càng thêm không vui với hành động kỳ lạ của Phỉ Vô Thuật. Có gì đáng hưng phấn, không phải chỉ qua kỳ kiểm tra sao? Cuối cùng có thể bình an thuận lợi vào học viện hay không vẫn là một ẩn số.

Giữa đôi mày âm nhu xẹt qua một tia âm trầm, Phỉ Vô Tranh nhìn thái độ rõ ràng không muốn nói tiếp của Phỉ Vô Thuật, cũng không còn hứng thú gợi chuyện nữa, để lại bảng thànhtích, nói “em đi báo cho cha biết tin vui này”, rồi đóng cửa ra ngoài.

“Mẹ kiếp!” Phỉ Vô Thuật nằm trên giường cuối cùng đấm mạnh xuống giường, phun hai chữ khỏi kẽ răng. Y lúc trước sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển, trên phi thuyền đến tinh cầu thủ đô cùng Phỉ Vô Tranh bị hải tặc tinh tế uy hiếp, vì bảo vệ Phỉ Vô Tranh, tinh thần lực cấp sáu của y nổ tung, cuối cùng dẫn đến sụp đổ tinh thần lực, không còn khả năng tu luyện. Ngoài ra, tốc độ tay y luôn lấy làm tự hào cũng vì tay phải bị phế mà biến mất, từ đó vô duyên với cơ giáp.

Lần đó đi tinh cầu thủ đô, y không đến được nơi muốn đến, đã hôn mê bị đưa về nhà. Mà từ đó về sau, y giao trách nhiệm gia tộc cho Phỉ Vô Tranh, tự mình ẩn đi bồi dưỡng lực lượng cho gia tộc, cũng không bao giờ còn đi tinh cầu thủ đô nữa.

Hiện tại nghĩ lại, vụ bắt cóc uy hiếp năm đó, nói không chừng thật sự có rất nhiều dính líu với đứa em trai thân yêu của y.

Phỉ Vô Thuật híp đôi mắt dài sắc bén như lưỡi dao, miệng cong lên cười lạnh, lần này, y bị ngu mới sẽ liều mạng vì con sói mắt trắng vô ơn này! Bao che bênh vực cũng phải xem đối tượng!

Trong lòng đã quyết, Phỉ Vô Thuật chậm rãi ngồi dậy, bây giờ mới có tâm tình chắp vá lại ký ức thuộc về mười năm trước.

Đứng trước tấm gương lớn, dung mạo trẻ tuổi vẫn còn hơi hướm trẻ con xa cách đã lâu, đường nét gương mặt chỉ vừa mới dần lộ cứng cỏi, nét nhu hòa của thiếu niên rút đi, mái tóc ngắn màu đen rối tung vẫn chưa từng thay đổi, đôi mắt đen kịt dài như lá liễu vẫn rất sáng, hãy còn chưa bị hiện thực tàn khốc đả kích, sáng ngời tràn đầy sức sống, Phỉ Vô Thuật rất vừa lòng với ánh mắt này, nó đại biểu cho hy vọng _ tuy cách nói văn vẻ như hy vọng khiến y ê răng theo bản năng.

Ngón tay thon dài gân xương rõ ràng được duỗi ra, mười ngón cử động đầy khéo léo giữa không trung, tung tăng như bướm, động tác nhanh chóng để lại bóng mờ trong không khí, Phỉ Vô Thuật thở nhẹ hoài niệm, đây mới đúng là ngón tay của y, chứ không phải ngón tay ngay cả cầm đũa cũng run rẩy trong mười năm kia.

Nụ cười thật lòng vô thức hiện lên, Phỉ Vô Thuật nhìn thân thể rắn chắc trong gương được rèn từ sự huấn luyện của ông già, bày ra tư thế đẹp đẽ ngốc muốn chết, tự nói với mình từng chữ: Phỉ Vô Thuật, lần này, mắt phải sáng một chút, sống cho ra dáng một người đàn ông!

Thuận tiện, diệt luôn mấy thứ khẩu phật tâm xà.

“Tích tích tích”___ Máy thông tin trên cổ tay kéo Phỉ Vô Thuật khỏi mớ tư duy trở về hiện thực, hơi cúi đầu nhìn tin nhắn vừa nhận được, là ông già gửi đến, xem ra thằng em trai của y đã báo cho ông biết tin y đậu vào học viện thủ đô.

“Thằng nhóc thối, lăn tới phòng huấn luyện cho ông!”

Đã già cả rồi, mà tính tình vẫn nóng nảy như vậy. Đáy mắt Phỉ Vô Thuật hiện lên ý cười, nhìn gương cào lại mái tóc, như dự tính phát hiện mớ lông rối bù đó thật sự không thể đạt đến yêu cầu chỉnh tề, cũng không cưỡng cầu nữa, quay người cà lơ bước đi.