“Rầm” một tiếng, Tưởng Mộc Cận đụng vào một tảng đá lớn, đá vỡ thành mảnh vụn, miệng Tưởng Mộc Cận phun ra máu tươi.
Mặc dù bạch hổ bị thương nặng, nhưng mà trên người nó có dị năng cấp tám cũng không phải là nói đùa, năng lực của nó không sai biệt lắm với dị năng giả nhân loại cấp mười, còn với cấp chín thì chính là hoàn toàn không thể so sánh.
Có lẽ do con người trời sinh thể lực không kiên cường dẻo dai như dã thú, cho nên ngay từ đầu Tưởng Mộc Cận có thể cùng bạch hổ đánh đến ngươi chết ta sống, nhưng đến lúc sau thì thể lực liền cạn kiệt.
Mặc dù nhờ sự huấn luyện của cha mà cậu có thân thể tương đối mạnh mẽ, thế nhưng đối mặt với dã thú chân chính có dị năng cấp cao, vẫn là có chút cố hết sức, huống chi, cậu cũng không thể so với dã thú mỗi ngày đều sống ở bên lề tử vong được.
Độ nhạy cảm cũng yếu đi.
Tưởng Mộc Cận giãy dụa đứng lên, chà lau máu trên khóe miệng, ánh mắt vẫn như cũ bình tĩnh tự nhiên, chẳng qua là trong ánh mắt nhiều thêm một tầng ánh sáng ngoan lệ, hoàn toàn không có khủng hoảng khi lâm vào khốn cảnh.
Hai chân Tưởng Mộc Cận đứng không vững, bước tập tễnh từ từ đi về phía trước.
Thế công của bạch hổ vẫn hung mãnh như trước, nó cũng bị thương tương đối nghiêm trọng, miễn cưỡng đứng thẳng, thân thể run rẩy, thở hổn hển ……
Tưởng Mộc Cận lại đứng lên một lần nữa, miệng lại phun ra một ngụm máu tươi, chảy xuôi trên quần áo, nhiễm đỏ một thân, nhưng hô hấp của cậu dần dần vững vàng trở lại, phảng phất như không hề bị thương, lẳng lặng nhìn, ánh mắt thâm thúy không nhìn thấy sâu cạn, bình tĩnh hơn bất cứ thời điểm nào.
Cho dù là một cái chiến đấu cuồng, bạch hổ cũng cảm thấy khí tràng của đối phương thay đổi, Tưởng Mộc Cận giống như một con mãnh thú khác mới vừa thức tỉnh đang nhìn con mồi của cậu, cậu với nó tựa như đã đảo ngược vị trí.
Trong nháy mắt nó có ảo giác, đứng ở trước mặt nó không phải là một con người.
Bạch hổ trở nên càng thêm cẩn thận, nếu như lúc trước nó còn có một chút xíu tự đại, như vậy bây giờ nó, sợ.
Nó nhìn xung quanh một chút, bởi vì mùi máu tươi nồng nặc của nó và con người kia, vốn là đã đưa tới một nhóm dã thú ngồi chờ ngư ông đắc lợi, nhưng bây giờ cũng chạy hết rồi, một đám điểm sáng màu xanh kia cũng không còn thấy nữa.
Khí tràng toàn thân Tưởng Mộc Cận giống như vua của rừng rậm, dọa chạy số dã thú vây ở chung quanh xem náo nhiệt, cũng dọa nó sợ đến mức lùi lại mấy bước.
Là tại nó, khiến cho một con mãnh thú thức tỉnh! Bản năng chiến đấu nói cho nó biết rất nguy hiểm, nhưng nó cũng không định chạy trốn, mà là vọt qua.
Đột nhiên bạch hổ thắng gấp một cái, tứ chi trượt trên mặt đất đến nửa thước, Tưởng Mộc Cận đã sớm không thấy bóng dáng, thứ nó đụng tới chỉ đơn giản là một ảo ảnh!
Xoay lại, người cũng không ở sau lưng, đột nhiên, trên đỉnh đầu rơi xuống một giọt máu, kích thích lỗ mũi bạch hổ, bạch hổ ngửa đầu lên vừa nhìn, Tưởng Mộc Cận đang lấy tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy mà rơi xuống, trong tay còn cầm một khúc gỗ, thẳng tắp đâm xuống.
Nếu như, nó không thể kịp thời né ra, bạch hổ có thể khẳng định thân thể của mình đã bị đầu gỗ cắm vào, sớm chết rồi.
Nhưng mà, thời điểm bạch hổ chạy trốn về phía trước, Tưởng Mộc Cận lại nhìn bóng lưng của nó cười lạnh một cái, để phía sau lưng lại cho địch nhân là quyết định vô cùng không sáng suốt, nó đã sớm bị thua thiệt, rất hiển nhiên dường như bạch hổ không hề ý thức được điểm này.
Tưởng Mộc Cận cầm khúc gỗ bị tước nhọn đầu, thoạt nhìn giống như một cây trường thương cổ đại vừa lớn lại vừa thô, cậu giơ trường thương lên, thân thể da thịt tựa như đều đang thay đổi, bắp thịt co rút lại, nặng nề ném ra ngoài.
Cậu chưa từng cảm thấy lực lượng của mình lại có thể to lớn đến như thế, không cần dựa vào dị năng, chỉ là đơn thuần ném đầu gỗ ra ngoài mà còn mạnh hơn so với lúc dùng dị năng.
Cậu không biết đây là cảm giác gì, đầu óc còn chưa phản ứng kịp, thân thể cũng đã nói cho cậu biết có thứ gì đó xảy ra thay đổi, thay đổi này hoàn toàn xuất phát từ bản năng thân thể, cậu chỉ có thể cảm giác được, lại không nói ra được.
Tình huống như thế này là lần đầu tiên xuất hiện, hoàn toàn đảo điên hiểu biết lúc trước của cậu đối với dị năng, lập tức đột phá bình cảnh cấp chín, trực tiếp tiến vào ngưỡng cửa cấp mười.
Thân thể xảy ra biến hóa chưa từng có trước đó, một thân lực lượng tựa như chỉ đợi để bùng nổ, đây không phải là cảm giác trì trệ không tiến lúc cậu luyện cấp trước kia, mà là tiến vào một thế giới mới.
Tầm nhìn trước mắt thay đổi, không phải là rừng rậm âm lãnh, càng không phải là chiến trường huyết hoa văng khắp nơi, mà là một mảnh thảo nguyên, đứng trên thảo nguyên gió thổi nhè nhẹ, phơi mình dưới ánh mặt trời ấm áp.
Đột nhiên thanh âm của một người xuất hiện trong tầm mắt, là người mà cho tới nay cậu luôn muốn bảo vệ, Tưởng Mộc Mộc nở nụ cười đi vào trong tầm mắt của cậu, càng ngày càng đến gần, cậu không có cự tuyệt, cũng tươi cười nghênh đón.
Thế nhưng, Tưởng Mộc Mộc đột nhiên đứng im, kinh ngạc nhìn Tưởng Mộc Cận, vẻ mặt không thể tin, giống như đang hỏi: tại sao?
Tưởng Mộc Cận nhìn xuống dưới, mới biết trong tay mình đang cầm một cây đao, đâm vào bụng Tưởng Mộc Mộc.
Không, không phải như thế, cậu không có khả năng làm ra loại chuyện như vậy, cái này nhất định là đang nằm mơ.
Ác mộng bừng tỉnh!
Tưởng Mộc Cận nhìn bạch hổ đã bị đầu gỗ xuyên qua, không hề nghi ngờ chết ở trước mặt mình, máu tươi đầy đất, mùi máu tanh càng đậm hơn, nhưng lại không thấy những dã thú vẫn ngồi ở xung quanh, hơi thở dã thú cũng biến mất.
Nhất định là cậu ngớ ngẩn rồi, mới có thể mơ thấy một cơn ác mộng như vậy giữa ban ngày ban mặt.
Làm sao cậu có thể giết hại ca ca được chứ.
Thế nhưng, cảm giác lúc nãy rõ ràng như vậy, giống như con bạch hổ kia chính là hình ảnh ảo giác của Tưởng Mộc Mộc, vì sao lại phát sinh chuyện như vậy?
Nhất định là do cậu suy nghĩ quá nhiều.
Rốt cuộc hóa hiểm thành lành, Tưởng Mộc Cận hít sâu, đi đến bên cạnh bạch hổ đã tắt thở nằm nghiêng trên đất, dùng dao bổ đầu bạch hổ ra, trực tiếp từ trong sọ não nó lấy ra một tinh hạch màu vàng nhạt sáng lên.
Xem kỹ thân thể bạch hổ, gật gật đầu: “Thịt thật nhiều, mấy ngày nay không cần sợ đói rồi!”
Điện thoại di động không có tín hiệu, nơi này là khu vực không nhận được tin tức, cũng không biết nơi này là nơi nào, bọn họ còn phải ở lại bao lâu? Cơ mà không thể để ca ca đói bụng được.
Cậu nhắm mắt lại, mở ra một cánh cửa không gian, thật ra thì cậu có thể lợi dụng cái này để trở về.
Bởi vì thuộc tính dị năng của cậu là không gian, giống như lão sư trong trường học.
Nhưng mà, cậu tương đối đặc thù, không gian là thuộc tính dị năng chính của cậu, cậu còn có rất nhiều thuộc tính dị năng phụ.
Cũng không thể nói cái này có bao nhiêu đặc biệt, mặc dù có rất nhiều người là đơn thuộc tính dị năng, nhưng mà cũng có dị năng giả có dị năng phụ giống cậu, chẳng qua là số người rất ít, gần như không thể gặp được, hơn nữa dị năng phụ của cậu có không dưới mười mấy loại.
Ngay từ đầu lúc kiểm tra đo lường ra dị năng của cậu, tất cả mọi người đều không dám tin tưởng, thậm chí cha cau mày giết toàn bộ những người kiểm tra thuộc tính dị năng cho cậu, để tránh tiết lộ ra ngoài.
Cậu tuyên bố với bên ngoài dị năng của mình là thuộc tính không khí, như vậy có thể miễn trừ hiềm nghi cùng bị đoán mò.
Dị năng thuộc tính không khí không thể nghi ngờ chính là khống chế đồ trong không khí, trong không khí có cái gì thì có thể khống chế cái đó.
Hơn nữa, thuộc tính không khí còn bao hàm hai loại dị năng thuộc tính thủy thổ, đây là hai loại thuộc tính phụ thường thấy nhất thuộc về dị năng không khí, cho nên cũng sẽ không bị người hoài nghi. Về phần cậu có thể khống chế lửa nhưng lại không thể tạo ra lửa, chỉ có thể giải thích là lửa cũng có thể coi như một phần của không khí.
Thuộc tính không gian cậu vẫn luôn không để ý tới, bởi vì thuộc tính không gian không thể dùng để chiến đấu, cho nên cậu cũng không cố ý tu luyện cái này.
Ngược lại cậu đem những thuộc tính phụ khác luyện đến lô hỏa thuần thanh, có lẽ có chút khoa trương, nhưng chỉ cần cậu biểu hiện ra một loại thuộc tính rất bình thường, thì trong mắt người ngoài cũng đã là thiên tài, còn in vào mắt Tưởng Mộc Mộc lại chỉ có ấn tượng không rõ ràng.
Người biết dị năng của Tưởng Mộc Cận đặc biệt như thế cũng chỉ có Tưởng Trạch Thành, tựa như bởi vì ca ca là phế vật, nên tất cả chỗ tốt đều bị Tưởng Mộc Cận chiếm hết.
Nhưng điều này cũng làm cho Tưởng Trạch Thành lo lắng mất một trận, hai anh em bọn họ quá mức đặc biệt, hoàn toàn là bảo bối của viện nghiên cứu, nên cha cậu mới giết hết tất cả những người biết thuộc tính dị năng của cậu.
Đặc biệt thiên tài cùng đặc biệt phế vật cũng làm cho nhà bọn họ loạn lên, đây là cái tỷ lệ gì chứ, tỷ lệ thật quỷ dị, Tưởng Mộc Cận vốn cũng không tin cái này, nhưng sự thật đặt ở trước mắt, cậu không muốn tin cũng không được.
Cậu không bỏ quá nhiều thời gian cho dị năng không gian, chỉ tu luyện công năng chứa đựng của dị năng này, cấp bậc dị năng càng cao, có thể chứa càng nhiều đồ.
Giống như chức năng truyền tống này, cậu chỉ có thể dùng để chơi đùa ở phụ cận mà thôi.
Tưởng Mộc Mộc nhìn thấy cậu xuyên qua vách tường, nhưng thật ra là bởi vì năng lực truyền tống của cậu không đủ thuần thục, nên không cách nào làm được giống như lão sư, nhưng lại có thể dùng để dọa người, dĩ nhiên, cũng chỉ duới tình huống như thế thôi.
Trong không gian của cậu để rất nhiều đồ, bao gồm vũ khí, bảo kiếm linh tinh gì đó cậu đều có.
Cậu lấy ra bảo kiếm cất giấu nhiều năm trong không gian, xử lý bạch hổ, vậy mà cậu không có chút cảm giác nào. Nếu như Tưởng Mộc Mộc hay Hắc Mập Mạp biết được, khẳng định sẽ mắng cậu là đồ phá của, thế mà lại lấy bảo kiếm làm chuyện như vậy, quá lãng phí ……
Nghĩ đến cái biểu tình đó của ca ca, Tưởng Mộc Cận cười cười, liều mạng lột da, lóc thịt bạch hổ.
Đem tất cả da hổ cùng thịt hổ đóng gói bỏ vào không gian xong, mới đi về phía sơn động.
Khi cậu tiếp tục xuyên cửa, Tưởng Mộc Mộc vốn là vui mừng, nhưng thời điểm nhìn thấy cả người cậu đều là máu thì vui mừng biến thành kinh sợ kêu lên: “Mộc Cận, em làm sao…..”
Tưởng Mộc Mộc vội vàng đỡ Tưởng Mộc Cận ngồi xuống bên cạnh đống lửa, Tưởng Mộc Cận thuận thế tựa vào bên cạnh hắn, không có ý định đứng dậy.
Cậu biết nhất định ca ca rất hiếu kỳ với dị năng của cậu, vì vậy nói cho hắn biết tất cả.
Tuy rằng cha đã cảnh cáo cậu không thể nói cho bất luận kẻ nào, cơ mà ca ca là ngoại lệ, huống chi, cậu cũng muốn biết dưới tình huống Tưởng Mộc Mộc biết cậu “cướp” đi tất cả gien ưu tú sẽ phản ứng như thế nào, có thể trở nên ghét cậu, hận cậu hay không….
Hay sẽ cảm thấy cậu là một quái vật?
Nghĩ tới, thật đúng là cậu có chút sợ hãi.
Cậu như nguyện được nhìn thấy phản ứng kinh ngạc của Tưởng Mộc Mộc, thế nhưng thứ cậu nhìn thấy cũng không phải là vẻ mặt căm hận, biểu tình chán ghét, mà là đôi mắt lóe lóe ánh sáng của Tưởng Mộc Mộc, cậu khó hiểu: “Ca ca?”
Hai mắt Tưởng Mộc Mộc vẫn như cũ lấp lánh ánh sáng, vẻ mặt giống như phát hiện bảo vật khiến Tưởng Mộc Cận cười khổ, sao cậu lại quên mất, ca ca của cậu vốn dĩ chính là ngốc ngốc, làm sao lại nghĩ đến chỗ đó được?
Đương nhiên Tưởng Mộc Mộc không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn biết đệ đệ mình là thiên tài, nhưng không nghĩ rằng lại thiên tài như vậy. Nếu như lúc nãy nói đệ đệ hắn rất siêu, vậy bây giờ quả thực chính là nghịch thiên đó.
Có một đệ đệ như vậy hắn nên vô cùng tự hào, hắn có thể chiếm được nhiều ánh sáng như vậy, làm sao lại mất hứng chứ.
Tưởng Mộc Cận yên tâm, rửa sạch thịt hổ, đặt thịt hổ lên bàn nướng nướng lên.
Lúc này, Tưởng Mộc Mộc liền lấy lòng: “Giao cho anh đi!”
Hắn muốn biểu diễn tay nghề của mình trước mặt Tưởng Mộc Cận, đời trước làm loại chuyện này không ít, bây giờ làm lại cũng rất thuận buồm xuôi gió.
Tưởng Mộc Cận kinh ngạc với năng lực thích ứng của hắn, nhưng cũng không có ngăn cản.
Kỹ năng sinh tồn dã ngoại vốn là từng được huấn luyện, thế nhưng cậu cũng không rõ ràng ngón nghề này của ca ca là học được từ đâu nữa.
Tưởng Mộc Cận cũng không để ý, đem những việc này giao cho Tưởng Mộc Mộc, còn mình ở một bên xử lý vết thương.
Bọn họ cảm thấy an toàn, nhưng bên ngoài lại rất nguy hiểm.
Bởi vì Tưởng Mộc Cận đem hơi thở trong động ngoài động ngăn cách, nên cũng không biết tình huống bên ngoài.
Sau khi cái người giống như vua của rừng rậm kia rời đi, đàn đã thú ngửi được mùi máu tanh liền tụ tập lại đó.
Tưởng Mộc Cận cũng không có lóc hết toàn bộ thịt của bạch hổ, còn để lại nào đầu …… nào chân với những chỗ ít thịt ……
Dã thú quá nhiều, chỉ một mình bạch hổ bị người ta lấy hết những chỗ thịt tốt căn bản không đủ cho sự thèm ăn của bọn nó, lũ dã thú bắt đầu cạnh tranh chiến đấu, vật lộn chém giết nhau, xác chết khắp nơi ……
Giải quyết vấn đề cái bụng xong hai anh em vượt qua ban đêm ở trong động, dựa sát vào nhau, sưởi ấm cho nhau.
Tưởng Mộc Cận bị thương, mặc dù đã xử lý đơn giản một chút, nhưng Tưởng Mộc Mộc vẫn rất lo lắng, ôm cậu vào trong ngực.
Tưởng Mộc Cận cười cười không để ý, dường như có một loại cảm giác kỳ quái xông lên đầu: nếu có thể luôn như vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Nhưng mà, hình như cậu trở nên càng tham lam hơn, bất tri bất giác mong muốn có được tâm của ca ca càng sâu sắc hơn, trong lòng có loại xúc động không thể hiểu được, ca ca trước mắt, cậu sẽ không để cho bất luận kẻ nào cướp đi nữa.
Cậu không hiểu tại sao trong lòng mình lại có loại xúc động này, giống như trong giấc mộng, ở nơi nào đó đã thấy qua dáng vẻ ca ca bị người khác đoạt đi, vô cùng bất an, cũng rất mất hứng.
Cậu không thể buông tay lần nữa, nhưng tại sao lại xuất hiện cảm giác “nữa” như thế chứ.
Giống như cậu đã buông tay một lần, nhưng đến tột cùng là lúc nào thì hoàn toàn không nhớ nổi, cho nên cậu nằm mơ.
Trong mơ, không biết ca ca đã đi dâu, lòng cậu nóng như lửa đốt, tìm kiếm khắp nơi!
Nhưng mà vẫn phải ở lại công ty, việc tìm kiếm ca ca hoàn toàn không có tiến triển, toàn bộ Thiên triều đều đã lật lên một lần, chính là không thấy bóng dáng của ca ca, cứ như ca ca đã bị giấu đi ……
Cho đến một ngày, cậu nhìn thấy thi thể ca ca vỡ thành mảnh nhỏ…..
Gió lạnh thổi qua, Tưởng Mộc Cận giật mình tỉnh lại, đã là ngày hôm sau, cậu nằm trên đùi ca ca, Tưởng Mộc Mộc dựa vào tường ngủ thiếp đi, đem áo khoác của mình cởi ra đắp lên trên người cậu, cậu nhìn Tưởng Mộc Mộc lộ ra nụ cười an tâm cùng hạnh phúc.
Nhất định là cậu có gì đó không đúng, thế nào mà đột nhiên lại mơ thấy như vậy, không phải ca ca đang ở bên cạnh cậu thật tốt sao? Nhưng nếu quả thật xảy ra chuyện như vậy, nhất định cậu sẽ điên mất.
Đầu rất nặng, rất mê mang, Tưởng Mộc Cận không muốn đứng dậy, tiếp tục ngủ.
Nhưng mà ngủ không được, khát kinh khủng, bên cạnh có một dòng suối nước lạnh, nhưng cậu không muốn uống nước ở đó, bởi vì căn bản là không muốn động đậy, toàn thân đều không có khí lực.
Cậu nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Tưởng Mộc Mộc hiện lên ánh sáng trơn bóng, nuốt nước miếng một cái.
Không biết lấy khí lực từ đâu ra, Tưởng Mộc Cận ngồi dậy, ngậm lấy đôi môi hồng nhuận kia, say mê hút vào.
Hương vị nơi này vô cùng tốt, cậu tham lam hút liếm, càng lún càng sâu.
Dễ dàng cạy mở đôi môi đang khép kín, phát hiện tư vị bên trong còn tốt hơn, hai tay cũng có chút khí lực, sờ lên ôm lấy đầu Tưởng Mộc Mộc, ngón tay xuyên qua sợi tóc mềm mại, không để cho hắn có cơ hội phản kháng.
Thân thể bị gió lạnh thổi cũng dần dần nóng lên, một tay Tưởng Mộc Cận đè lại ót Tưởng Mộc Mộc, một tay vòng qua cái eo thon gầy của Tưởng Mộc Mộc, đem thân thể Tưởng Mộc Mộc cố định bên người cậu, dán chặt vào nhau.
Trong lúc mê mang Tưởng Mộc Mộc cảm thấy hô hấp càng ngày càng không thông thuận, thời điểm hắn gần như hít thở không thông liền tỉnh lại, mở mắt không thể tin nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại gấp mấy lần trước mắt.
Hốt hoảng, cái gì hắn cũng không biết, đầu óc trống rỗng, đem hết khí lực toàn thân đẩy Tưởng Mộc Cận ra.
Bởi vì thân thể Tưởng Mộc Cận bị thương nên cũng không còn mạnh mẽ như vậy, cái đẩy này của Tưởng Mộc Mộc, khiến cậu trực tiếp ngã trên mặt đất.
Mặt Tưởng Mộc Mộc đỏ lên, thở hổn hển nói: “Mộc Cận, em làm gì vậy….”
“Ca ca, em khó chịu….” Giọng nói của Tưởng Mộc Cận rất suy yếu, khuôn mặt ửng hồng, ý thức không rõ, cả người cũng mềm nhũn nằm trên mặt đất.
Lúc này Tưởng Mộc Mộc mới chú ý tới dáng vẻ mềm yếu của Tưởng Mộc Cận, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy Tưởng Mộc Cận mệt lả nằm trước mặt mình như vậy.
Cho tới nay, Tưởng Mộc Cận luôn luôn mạnh mẽ, chuyện gì cũng không làm khó được cậu, thậm chí tối hôm qua, Tưởng Mộc Mộc đã đem Tưởng Mộc Cận định nghĩa ở mức nghịch thiên, nhưng mà giờ phút này cùng với nghịch thiên kia hoàn toàn không tương xứng.
“Nước …… em muốn nước ……” Giọng nói suy yếu của Tưởng Mộc Cận truyền tới.
Tưởng Mộc Mộc thấy cậu như vậy, tỉnh lại từ trong thất thố vừa nãy, hắn đi tới bên cạnh Tưởng Mộc Cận, sờ sờ trán cậu, quả nhiên rất nóng!
“Em phát sốt! Nước, nước….” Tưởng Mộc Mộc nhìn quanh bốn phía, lúc này mới nhớ lại trong động cớ một dòng suối, hắn không nói hai lời chạy qua múc lấy nước suối.
Cơ mà, lượng nước hai tay chứa được có hạn, mỗi lần chứa được một ít nước, thời điểm cẩn thận đi tới nơi đã chảy cạn sạch.
Dưới tình huống không có bất kỳ công cụ nào, hắn bất đắc dĩ dùng miệng ngậm nước tới, chính miệng đưa vào trong miệng Tưởng Mộc Cận.
Nhớ tới cái hôn nồng nhiệt lúc vừa mới tỉnh lại kia, hắn có chút khủng hoảng, nhưng bây giờ cứu người quan trọng hơn, hắn không nghĩ được nhiều như vậy, sau khi tới tới lui lui mấy chuyến, rốt cục Tưởng Mộc Cận không nỉ non đòi uống nước nữa.
Khi Tưởng Mộc Mộc đem ngụm nước cuối cùng đưa vào miệng Tưởng Mộc Cận, không biết chuyện gì xảy ra, Tưởng Mộc Cận đang ngủ thế mà hai tay lại đưa lên, ôm lấy hắn, đầu lưỡi dò vào trong miệng hắn.
Hơn nữa còn vô cùng linh hoạt.
Tưởng Mộc Mộc trợn to hai mắt, hắn nhớ tới.
Chỉ cần Tưởng Mộc Cận ý thức không rõ, hành động sẽ trở nên tương đối kỳ quái, hoặc là ẩu đả đánh người, hoặc là hôn hắn, trực tiếp biến thành hôn môi cuồng.
Khi còn bé cậu ngã bệnh, Tưởng Mộc Mộc chịu tội như thế này cũng không ít, lần nào đôi môi cũng bị cậu hôn đến mức sưng lên, cậu mới có thể an tâm ngủ, hơn nữa mỗi lần tỉnh lại, thời điểm khỏi bệnh rồi sẽ quên mất chuyện mình đã làm. —— Chết tiệt, cái thói quen xấu này!
Cho tới nay, Tưởng Mộc Cận rất ít khi ngã bệnh, dần dần, thậm chí hắn quên mất cái thói quen xấu này của Tưởng Mộc Cận, một phen ép buộc này, khiến hắn lại nhớ tới.
Khi đó cảm thấy không có gì, bởi vì đều là trẻ con, nhưng bây giờ hai người đều đã tiến vào thời kỳ trưởng thành, hơn nữa cậu còn hôn lưỡi ……
Hắn vẫn luôn rất rõ ràng tính hướng của mình, thời điểm Tưởng Mộc Cận dùng kỹ xảo thuần thục rong ruổi trong miệng hắn chẳng khác nào đang khiêu khích hắn, một phen trêu đùa này, khiến thân thể hắn cũng trở nên là lạ.
Tưởng Mộc Cận bá đạo hôn hắn xong, liền ngủ mê mang.
Sắc mặt Tưởng Mộc Mộc ửng hồng, tức giận trừng mắt nhìn cậu, đệ đệ chết tiệt này, cái gì cũng tốt, nhưng cố tình lại có tật xấu quái dị như vậy.
May là cậu sẽ không nhớ lại, nếu không thật không biết nên làm cái gì bây giờ? Hắn cũng không để ý những chuyện này, chỉ là không rõ ràng lắm da mặt đệ đệ mình có đủ dày hay không, cũng không biết tính hướng của đệ đệ.
Tưởng Mộc Cận hôn no rồi, sờ đủ rồi, an tâm mà ngủ, lưu lại Tưởng Mộc Mộc một người bất đắc dĩ chiếu cố cậu.