Nhóm Tưởng Mộc Mộc tìm được con đường nguyên bản, vẫn theo hướng đỉnh núi đi về phía trước.
Chuyện Lam Sa đột nhiên biến mất hắn cũng không để ý nhiều, lại không ngờ rằng cuộc sống sau này của mình sẽ cùng hắn ta dây dưa không rõ, đến nỗi hắn cảm thấy bắt đầu từ lúc mình gặp Lam Sa, thì hết thảy đều đã được định sẵn, con đường võ thuật được lựa chọn này, đã nối kết tất cả, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn mà thôi, dĩ nhiên đây đều là nói sau.
Ba người tìm kiếm theo lộ tuyến trên lá cờ, đi ngang qua một phiến đá nham thạch, được gọi là Vọng Bình Tồn, nghe nói đây là tên từ ngàn xưa lưu lại.
Trên bản đồ có đánh ký hiệu dấu sao, nghĩa là nơi này có nguy hiểm, vừa vào Vọng Bình Tồn, Tưởng Mộc Cận cùng Hắc Mập Mạp lập tức một trước một sau cẩn thận bảo hộ bên cạnh Tưởng Mộc Mộc, Tưởng Mộc Mộc bị họ bảo hộ đến một giọt nước cũng không lọt.
Mặc dù Tưởng Mộc Mộc không phải dị năng giả, nhưng cũng không cho rằng mình rất yếu ớt, học võ công đã làm cho hắn thay đổi rất nhiều.
Dĩ nhiên, hắn có trí nhớ đời trước, sau khi đem ra so sánh, tự nhiên rất rõ ràng cân lượng của mình trước mặt hai người kia, vẫn là đại vu gặp tiểu vu, cho nên Tưởng Mộc Mộc rất đương nhiên tiếp nhận bảo vệ của bọn họ.
Cơ mà một thằng đàn ông, nếu bị người ta bảo vệ, nói tới thật đúng là rất không thoải mái.
Có điều, hắn cũng biết bởi vì hiện giờ thực lực của mình không đủ, nên hiện giờ hắn vẫn phải dựa vào gia đình cùng bạn bè.
Hắn thật sự không muốn dựa vào bất kỳ một ai nữa, hắn hy vọng mình có thể tự bảo vệ mình, không phải hắn không biết nguyên nhân mà mỗi ngày Tưởng Mộc Cận đều phí hết tâm tư xoay quanh bên cạnh hắn.
Hắn biết trong lòng Tưởng Mộc Cận vẫn còn sợ hãi đối với sự kiện bắt cóc lần đó, tuy rằng hắn đã sớm nói hắn không thèm để ý, nhưng Tưởng Mộc Cận vẫn như cũ mỗi ngày đều ở cùng hắn, cho dù công việc có bận rộn hơn nữa, cậu cũng sẽ trở lại trước khi tan học.
Rõ ràng cậu còn phải đi học, lại còn cả ngày phải quản lý chuyện công ty, nhìn Tưởng Mộc Cận bận rộn như vậy, Tưởng Mộc Mộc thật sự chịu không nổi, nhưng hắn lại không thể chia sẻ phiền não thay Tưởng Mộc Cận.
Hắn chưa bao giờ biết rằng Tưởng Mộc Cận làm người thừa kế lại phải bận rộn như vậy, mỗi ngày hắn đều có thể nhìn thấy mỏi mệt trên khóe mắt Tưởng Mộc Cận, mặc dù Tưởng Mộc Cận ngụy trang rất tốt, cơ mà Tưởng Mộc Mộc vẫn có khả năng nhìn ra.
Nếu đổi lại trước kia, có thể hắn sẽ không chú ý đến những chi tiết này, nhưng có kinh nghiệm đời trước, nên hắn càng quan tâm đến người nhà hơn, cho dù chỉ đứng một bên nhìn chằm chằm bọn họ, cũng để cho hắn phát hiện rất nhiều thứ.
Không nói về mẹ, cha hắn nhìn giống như đối với hắn lãnh khốc vô tình, nhưng mà ngoài sáng trong tối đều là đang giúp đỡ hắn, cho dù hắn không thấy được, thì nay cũng đã có thể cảm nhận được.
Nếu cha thật sự vô tình, thì khi hắn bị bắt cóc trở về cũng sẽ không lén gọi bác sĩ gia đình đến kiểm tra thân thể cho hắn, còn vô cùng cẩn thận.
Chính vì phát hiện những điều này, hắn mới không muốn một mực núp dưới ô dù bảo vệ của bọn họ, lần này hắn không muốn vì ai mà sống nữa, mà là sống vì chính bản thân mình. Hơn nữa, người nhà của hắn cũng hy vọng hắn như vậy! Cho nên Tưởng Mộc Mộc không muốn để bọn họ lo lắng, yên tâm tiếp nhận bảo vệ của họ, trước khi mình trở nên cường đại.
“Ca ca, đừng có rời khỏi em!” Tưởng Mộc Cận nói, đem Tưởng Mộc Mộc bảo vệ sau lưng mình, cẩn thận nhìn xung quanh.
Tưởng Mộc Mộc gật đầu: “Được! Anh biết rồi!”
Tưởng Mộc Cận rất ít khi cẩn thận đến thế, đương nhiên hắn biết sự tình không đơn giản như vậy.
Hơn nữa, hắn cũng cảm thấy, nơi này có hơi thở hung mãnh của dã thú, bốn phía đều có thể cảm giác được cái loại khí thế sát phạt đó, khiến cho người ta hít thở không thông.
“Yên tâm, phía sau có tớ!” Hắc Mập Mạp lòng đầy căm phẫn, một bộ dáng thấy chết không sờn chọc cười Tưởng Mộc Mộc.
“Ha ha, nghe cậu nói, sao lại giống như bộ dạng đi chịu chết vậy, cũng không phải đi đánh giặc!”
Hắc Mập Mạp cười trừ hai tiếng, không nói tiếp, coi như là Tưởng Mộc Mộc chưa từng tiếp xúc với đời, nên cái gì cũng không hiểu.
Thật ra thì Tưởng Mộc Mộc rất rõ ràng, sát khí của dã thú vô cùng mãnh liệt, mà sở dĩ hắn biết đây là hơi thở dã thú, cũng là nhờ kinh nghiệm đời trước tích lũy được.
Dị năng của hắn có thể nhanh chóng lên đến cấp chín sau khi cải tạo gien, cũng không thiếu huấn luyện, càng không thiếu việc dùng dã thú để luyện cấp.
Rừng rậm cũng không phải bình tĩnh như mặt ngoài nhìn thấy, vĩnh viễn luôn để lộ ra hơi thở quỷ dị, trong rừng rậm luôn ẩn giấu các loại nguy hiểm, dã thú cấp bậc hoặc cao hoặc thấp, bọn chúng đều có bản năng tập kích chiếm lĩnh.
Lúc trước nếu hắn không cố ý khiêu khích hang ổ dã thú, cũng không có khả năng tiến bộ nhanh như vậy.
Hiện giờ ngẫm lại, hắn cũng nghĩ đến việc sau này phải làm như thế nào để bắt dã thú đến luyện cấp.
Tuy rằng nguy hiểm, lúc chiến đấu với dã thú luôn trải qua khảo nghiệm sống hay chết, nhưng để trở nên mạnh mẽ, để tiếp tục sống sót, hắn nhất định phải giết con dã thú kia, cho dù không đành lòng, hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Hiện giờ loại hơi thở dã thú quen thuộc mà lại mãnh liệt này, Tưởng Mộc Mộc dựa vào kinh nghiệm đời trước, đã đoán được đại khái cấp bậc của dã thú, dị năng của nó không thấp hơn cấp tám.
Dã thú dị năng cấp tám cùng nhân loại dị năng cấp tám hoàn toàn không thể đánh đồng, trước tiên không nói đến chủng loại dã thú.
Những dã thú này ở trước mạt thế đều là động vật hoang dã bình thường, trải qua mạt thế, có được dị năng.
Dị năng có thể giúp dã thú tiến hóa nhanh hơn, thăng cấp! Trên người bọn chúng vốn có bản năng hoang dã, năng lực sinh tồn cũng cao hơn nhân loại mấy phần, bình thường dị năng giả cho dù có dị năng cấp chín, ở trước mặt dã thú dị năng cấp tám cũng khó ngăn trở công kích.
Dã thú cấp tám cộng thêm bản năng chiến đấu của bản thân nó, hoàn toàn tương đương với dị năng giả cấp mười.
Bây giờ có một con dã thú không dưới cấp tám đang ở xa xa thả ra sát khí, dường như ba người bọn họ đều trở thành con mồi của nó.
Cấp bậc dị năng của Tưởng Mộc Cận là bao nhiêu, Tưởng Mộc Mộc còn chưa rõ, dù sao thì trước mặt Tưởng Mộc Mộc, Tưởng Mộc Cận rất ít khi nhắc tới chuyện dị năng, sợ hắn lại tự ti.
Cơ mà hiện giờ Tưởng Mộc Mộc đột nhiên vô cùng hối hận không có đúng lúc biết được cấp bậc dị năng của Tưởng Mộc Cận, như vậy hắn cũng có thể hiểu rõ tình huống hiện tại.
Có điều, còn có Hắc Mập Mạp, nhưng mà bây giờ dị năng của Hắc Mập Mạp không giống với dị năng cấp chín của cậu ta vào mười năm sau, hiện tại cậu ta còn đang dừng lại giữa cấp năm và cấp sáu, ở trước mặt dã thú hoàn toàn không đáng nhìn, cũng khó trách bây giờ mồ hôi lạnh của cậu ta cũng đổ hết ra rồi.
Dị năng của Tưởng Mộc Cận cũng sẽ không thấp hơn cấp tám đi, Tưởng Mộc Mộc lẳng lặng nghĩ.
Cơ mà, hắn không biết, dị năng của Tưởng Mộc Cận đã gần đến cấp mười, hiện giờ cậu còn đang suy nghĩ xem phải làm sao mới đột phá được cấp mười, tiến lên một cấp bậc cao hơn đây này, cậu cũng không cho rằng cấp mười chính là cực hạn.
Trấn định, lo âu, khủng hoảng….vẻ mặt ba người khác nhau, không lâu sau, liền nghe thấy tiếng kêu “ngao ngao…” ở xung quanh.
“Ngao ngao ngao….”
Tiếng kêu từ xa đến gần, kèm theo tiếng “bộp bộp bộp….”. Tiếng bước chân, tiếng kêu cùng bóng dáng của một con bạch hổ dần dần rõ ràng.
Lúc này nghe được tiếng kêu đó sao có khả năng còn không biết chủng loại của nó, tuy Tưởng Mộc Mộc đã biết rõ, thế nhưng không ngờ được lại là một loài cao cấp như vậy: bạch hổ!
Nếu như hắn nhớ không lầm, bạch hổ được các chuyên gia xếp vào loại dã thú cao cấp, chỉ số nguy hiểm là bảy sao, trong khi chỉ số nguy hiểm tổng cộng có mười sao, hiện giờ đột nhiên xuất hiện một con bạch hổ bảy sao, Tưởng Mộc Mộc trở nên khẩn trương.
Vẫn luôn cảm thấy thật quỷ dị, sao lão sư lại thả dã thú cấp cao như vậy để thử thách học sinh chứ, bọn họ thật sự không sợ học sinh sẽ chết ở chỗ này sao? Hay là dùng điều này để nói rằng, bản lĩnh của học viện hoàng gia rất cao siêu!
Cho dù đời trước Tưởng Mộc Mộc có kinh nghiệm với dã thú rất nhiều, nhưng cũng không có con nào giống như bạch hổ, hắn đánh đều là ba sao cùng bốn sao, dị năng cũng không vượt qua cấp tám, chỉ số nguy hiểm cao hơn nữa thì cũng không vượt qua sáu sao, bây giờ trước mắt đột nhiên xuất hiện một loài cao cấp có cấp độ nguy hiểm bảy sao, sao hắn có thể không khẩn trương chứ?
Thân thể bạch hổ dài ba thước, cao hơn hai thước, ba người đứng trước mặt nó cứ như khác biệt giữa con nít và người lớn vậy.