Trang Khiêm ngồi trên ghế, thỉnh thoảng lại dịch dịch mông.
Trang Nhân Tuyền nhìn Trang Khiêm: "A Khiêm, ngươi làm sao vậy? Ta thấy hôm nay ngươi có chút không bình thường a!"
Trang Khiêm vội lắc đầu: "Không có gì, tam thúc, không biết đại ca đi đâu rồi?"
"Đại ca ngươi cũng sẽ không biến mất, ngươi gấp làm cái gì?"
"Tam thúc, ngươi xem, "Nước mắt nữ thần" bán hai mươi vạn một bình có phải hơi quý không?" Trang Khiêm hỏi.
Trang Nhân Tuyền lắc đầu: "Không a! Phải quý mới có mặt mũi, đám nhị thế tổ theo đuổi nữ hài tử nhà người ta cũng có một chuẩn mực đo lường!"
Trang Khiêm: "......"
"Tam thúc, ngươi muốn mua bao nhiêu?"
"Nghe nói là giới hạn số lượng mua, mỗi người chỉ được mua nhiều nhất ba bình, đến lúc đó ngươi liền mua ba bình đi." Trang Nhân Tuyền nói.
Trang Khiêm trừng lớn mắt: "Tam thúc, ta không có tiền."
"Không có việc gì, tam thúc trả, mấy nữ nhân trong nhà đều nhờ vả ta mua, tính ra cũng phải cần hơn mười bình."
Trang Khiêm: "......"
......
Trên sân khấu, một chúng vũ nữ lui xuống, Bích Lưu Vân mặc một bộ thanh y đi ra.
"Bích Lưu Vân cư nhiên tự thân xuất mã, Bích Lưu Vân này lớn lên không tồi!"
Trang Khiêm gật đầu: "Đúng là không tồi!" Thủ hạ của Kỳ Thiếu Vinh đa tài đa nghệ như vậy, đại ca hẳn là rất áp lực.
"Cảm tạ các vị khách quý đã tới tham dự buổi tiêu thụ "Nước mắt nữ thần" hôm nay, khoảng thời gian trước, cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành đã cho ra mắt và dùng thử sản phẩm, ta tin tưởng tất cả mọi người ở đây đều biết về hiệu quả của "Nước mắt nữ thần"."
"Nguyên liệu làm ra "Nước mắt nữ thần" vô cùng trân quý cùng khó tìm, sau đợt tiêu thụ "Nước mắt nữ thần" này, có lẽ trong vòng mấy năm nữa cũng không nhất định sẽ có nhóm thứ hai được bán ra, mong mọi người hãy quý trọng cơ hội!"
"Được rồi, ta không nói nhiều lời thừa thãi nữa, "Nước mắt nữ thần" lần này có tổng cộng một trăm bình, mỗi bình giá bán hai mươi vạn đồng vàng, mỗi khách hàng giới hạn mua ba bình, nếu là khách quý có thể cử bài, ai cử bài trước có quyền ưu tiên mua trước, buổi tiêu thụ xin bắt đầu!"
Bích Lưu Vân vừa nói xong liền có không ít khách khứa lục tục cử bài.
"Ta muốn ba bình!"
"Ta muốn ba bình!"
"Ta muốn ba bình!"
......
"Những người này điên rồi!" Kỳ Thiếu Như nói thầm.
Người muốn mua rất nhiều, có một ít người nguyên bản còn nghĩ quan vọng một chút, kết quả thấy quần chúng người mua càng ngày càng xúc động, sợ mua không được, cũng sôi nổi ra tay.
"Hình như có mấy người của cửa hàng khác, khả năng là đánh chủ ý đầu cơ trục lợi ra ngoài." Thương phẩm của cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành được qua tay rất nhiều thương nhân truyền ra những quốc gia khác, nghe nói sinh ý cũng không tồi.
Sản phẩm trên quầy càng ngày càng ít, Kỳ Thiếu Như không khỏi có chút nóng nảy lên,
"Nhị ca, sắp không còn rồi, sắp không còn rồi, ngươi giúp ta mua một bình đi."
Kỳ Thiếu Khang nhìn Kỳ Thiếu Như, tràn đầy bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi."
Kỳ Thiếu Khang giơ bài lên, lại phát hiện đã không còn kịp rồi, ba bình "Nước mắt nữ thần" cuối cùng bị một nữ ma pháp sư cấp tám nhanh chóng mua đi.
Kỳ Thiếu Như nhụt chí, nghiến răng mắng: "Ai vậy không biết!"
Kỳ Thiếu Khang nhìn Kỳ Thiếu Như: "Được rồi, hiệu quả của loại nước này có giới hạn, ngươi còn trẻ, chưa cần dùng đến, chờ thêm mấy năm nữa, đến lúc ngươi cần, có lẽ người ta sẽ mở buổi tiêu thụ thứ hai."
Kỳ Thiếu Như phẫn hận dậm dậm chân.
"Ngũ muội, nhị ca nói rất đúng a! Thứ đồ hỏng kia đắt tới hai mươi vạn đồng vàng, rõ ràng là lừa gạt người khác! Có tiền còn không bằng mua cái khác, hà tất phải đi chọn giúp lão bản tâm can đen xì kia phát tài." Kỳ Thiếu Phúc khuyên nhủ.
Kỳ Thiếu Như khẽ hừ một tiếng, không để ý tới Kỳ Thiếu Phúc.
......
"Cảm tạ mọi người đã tới và ủng hộ, không nghĩ tới mọi người lại nhiệt tình như thế, một trăm bình "Nước mắt nữ thần" của chúng ta một lần bán sạch. Sau đây chúng ta cho mời lão bản cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành lên đọc diễn văn." Bích Lưu Vân đi lên đài nói.
Kỳ Thiếu Như chớp chớp mắt: "Lão bản giả thần giả quỷ kia muốn lộ diện a!"
Tinh thần Kỳ Thiếu Khang nhịn không được mà rung lên, ở đây có không ít khách khứa đều tập trung ánh mắt lên trên đài.
Màn che màu lam được kéo ra, Kỳ Thiếu Vinh đi từng bước từng bước lên trên đài.
Trang Nhân Tuyền trừng lớn mắt: "Cư nhiên là Kỳ Thiếu Vinh, sao có thể là hắn......"
"Đại ca không nói sai a!" Trang Khiêm rầu rĩ cảm thán.
Trang Nhân Tuyền nhìn Trang Khiêm: "Đại ca ngươi biết?"
"Đại ca ở cùng Kỳ Thiếu Vinh lâu như vậy, ít nhiều cũng biết một chút."
Trang Nhân Tuyền nhìn về phía Thẩm Nguyên: "Tiểu tử Thẩm Nguyên này đúng là làm được chuyện tốt!"
Trang Khiêm: "......"
"Cảm tạ mọi người đã duy trì và ủng hộ cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành cho tới nay, cửa hàng có thể phát triển lớn mạnh được như ngày hôm nay, không thể không kể đến công lao của các vị......"
Kỳ Thiếu Khang đỡ trán nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ta còn thắc mắc vì sao hắn không chịu về Kỳ gia, thì ra hắn lại là lão bản cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành, khó trách hắn không chịu về Kỳ gia, trở về Kỳ gia nào có tiêu dao tự tại như bây giờ chứ!"
Kỳ Thiếu Phúc xoa xoa trán: "Tứ đệ còn có tiền hơn ta tưởng a!"
Kỳ Thiếu Như nắm chặt nắm tay, không vui nhỏ giọng oán trách: "Hắn quá ích kỷ, có tiền như vậy cũng chỉ biết tự mình vui, tiện nghi cho người ngoài cũng không muốn tiện nghi cho người nhà!"
Kỳ Thiếu Khang nhìn Kỳ Thiếu Như: "Được rồi, ngươi bớt tranh cãi đi."
Kỳ Thiếu Như: "......"
"Tứ đệ lộ ra thân phận như vậy, sau này chắc chắn càng có nhiều người nhìn chằm chằm hắn, sợ là ngay cả Hồ Phong hiệu trưởng cũng không bảo vệ nổi cho hắn, ta nghĩ hắn về Kỳ gia là chuyện sớm hay muộn thôi." Kỳ Thiếu Khang nói.
Kỳ Thiếu Như cắn môi, trong lòng hiện lên vài phần phức tạp.
"Buổi tiêu thụ hôm nay đã thuận lợi hoàn thành, ở chỗ này, ta lại lần nữa cảm tạ các vị, cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành sẽ không ngừng cố gắng, đẩy ra càng nhiều thương phẩm chất lượng tốt hơn nữa cho các vị......"
Bích Lưu Vân đứng ở hậu trường nhìn Trang Hạo, "Trang đại thiếu, thiếu gia rất có mị lực đúng không?"
Trang Hạo gật đầu: "Đương nhiên, bên dưới có không ít người hai mắt phát lục quang nhìn chằm chằm hắn đâu."
"Thiếu gia phong hoa tuyệt đại, có rất nhiều người nhìn chằm chằm hắn, như vậy cũng không có gì kì quái."
Trang Hạo đi về phía sân khấu, Bích Lưu Vân vung tay kéo Trang Hạo lại: "Trang đại thiếu, ngươi muốn làm cái gì?"
"Ta lên nói hai câu."
Bích Lưu Vân vừa định ngăn lại, trên tay Trang Hạo phóng ra vài tia lửa điện, Bích Lưu Vân ăn đau, không thể buông lỏng tay ra.
"Ta xin hết......"
Trang Hạo bắt tay Kỳ Thiếu Vinh lại, đoạt lấy dương âm thạch trong tay Kỳ Thiếu Vinh: "Mượn cơ hội này, ta có lời muốn tuyên bố, ta cùng Kỳ Thiếu Vinh định ngày đính hôn vào cuối tháng này, đến lúc đó hy vọng các vị đang đang ngồi có thể tới tham gia."
Tay trái Trang Hạo nắm lấy tay phải Kỳ Thiếu Vinh, dưới đài im lặng một hồi, ngay sau đó tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.
Một chúng khách khứa sôi nổi đứng lên, thanh âm chúc mừng như thủy triều đổ về phía hai người.
Mộ Đình Hiên nhìn Bích Lưu Vân: "Thiếu gia muốn đính hôn với Trang Hạo sao, hắn không lộ chút gió nào a!"
"Lộ cái gì mà lộ! Ta thấy ngay cả thiếu gia cũng không biết đâu!" Bích Lưu Vân tức giận nói.
"Chiếu theo tính cách thiếu gia, nếu là Trang Hạo tự chủ trương, hắn đã dùng một bàn tay chấm dứt mọi chuyện rồi."
Bích Lưu Vân: "......"
Hậu viện Lạc Hoa Hiên.
Kỳ Thiếu Vinh vung tay tát lên mặt Trang Hạo một cái. "Trang Hạo, ngươi điên rồi! Ngươi cư nhiên lấy khế ước khống chế ta, có phải ngươi có bệnh không?"
Trang Hạo không né không tránh, cứng rắn nhận cái tát này. "Ta quả thực là điên rồi! Kỳ Thiếu Vinh, chúng ta vốn dĩ đã có hôn ước, đính hôn cũng là chuyện thuận lý thành chương."
"Trang Hạo, ngươi đúng là quý nhân hay quên! Ngươi đã từ hôn!"
"Người từ hôn không phải ta."
"Cái đó thì có quan hệ gì với ta, ngươi từ hôn cũng không phải là giả đi."
"Chỉ bởi vì ta từ hôn, ngươi liền hận chết ta sao? Kỳ Thiếu Vinh, ta từ hôn, trong lòng ngươi rất vui vẻ đúng không, ngươi nhất định đã nghĩ, ta là tên ngu ngốc, không biết nhìn hàng, xứng đáng bị ngươi đùa giỡn!"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Ngươi nói đúng, ngươi từ hôn, ta vô cùng cao hứng."
Trang Hạo ngửa đầu, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, "Ngươi biết hôm nay ngươi gây ra chuyện lớn như thế nào không, có biết bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm ngươi, người bên cạnh ngươi đúng là có vài phần thực lực, nhưng cũng quá biết gây chuyện!"
"Cái đó thì có quan hệ gì với ngươi?"
"Chúng ta có duyên phận, đương nhiên là có quan hệ." Trang Hạo tức muốn hộc máu giải thích.
"Kỳ Thiếu Vinh, đính hôn với ta, ngươi cũng không có tổn thất gì, ngươi đính hôn với ta, Kỳ gia sẽ không dễ dàng động vào ngươi, Trang gia có thể bảo vệ ngươi, sinh ý của ngươi, ta sẽ không can thiệp, hơn nữa, chỉ là đính hôn, không phải thành hôn, nếu ngươi không gật đầu, ta sẽ không ép ngươi...... Tương lai, nếu ngươi thật sự gặp được người ngươi chân chính yêu thích, chỉ cần hắn thông qua khảo hạch của ta, ta sẽ nghĩ cách giải trừ khế ước." Trang Hạo nói.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Ta thích ai, hắn còn phải thông qua khảo hạch của ngươi?"
Trang Hạo nghiến răng đáp: "Đương nhiên, ngươi cũng không thể đưa một con chó con mèo lòng lang dạ sói gì đó tới ép ta phải thoái vị nhường hiền đi."
"Trang Hạo, ngươi nên rõ ràng, hiện tại người lòng lang dạ sói rất được hoan nghênh."
"Vậy ý của ngươi là ta không đủ lòng lang dạ sói, cho nên không phù hợp với khẩu vị của ngươi đúng không?"
"Cái này không thể nói chung thành một được! Ngươi đã đủ lòng lang dạ sói, chẳng qua, ta không thích như vậy."
Trang Hạo: "......"
......
Dịch Phàm nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, chúc mừng ngươi a! Sắp đính hôn rồi."
"Trang Hạo quả thật là người không tồi." Dịch Phàm nói.
"Ngươi rất xem trọng hắn a!"
"Bình tĩnh mà xét, Trang đại thiếu quả thật không tồi!"
"Hiện tại người trẻ tuổi a, huyết khí vượng, làm việc toàn bằng xúc động!"
"Thiếu gia, ngươi nói giống như ngươi đã là người từng trải vậy, chẳng lẽ kinh nghiệm yêu đương của thiếu gia rất phong phú?"
Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi, kiếp trước hắn quá bận rộn, đến thời gian yêu đương cũng không có, đối với chuyện chưa từng trải qua tình ái đã chết mất này, kỳ thật Kỳ Thiếu Vinh vẫn cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
"Thiếu gia của ngươi nhìn vào rất giống người ngu ngốc trong chuyện tình cảm sao?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Dịch Phàm trịnh trọng gật đầu: "Giống."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn chằm chằm Dịch Phàm: "A Phàm, có phải ngươi không muốn tiền lương nữa không......"
"Thiếu gia, ngươi rất giống lãng tử tình trường, đi qua vạn bụi hoa mà phiến diệp không dính thân, vừa nhìn đã biết là tay già đời, thiếu gia hẳn là có rất nhiều người nhung nhớ đi?" Dịch Phàm nói.