Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 29: Trang Linh khỏi hẳn

TSCPTĐK - Chương 29

Chương 29: Trang Linh khỏi hẳn

Trang Hạo nhìn Dịch Phàm, hít sâu một hơi, nói: "Tình trạng Trang Linh tỷ tỷ rất không tốt sao?"

"Còn phải xem vận khí nàng, nếu nàng có thể phản thu dược lực của cổ trùng, nàng liền có thể nhân họa đắc phúc, trong thời gian ngắn trở thành cao thủ, còn có thể tránh được mấy chục năm khổ tu."

Hai mắt Trang Khiêm lượng lượng: "Nghe qua không tồi."

"Nhưng nếu như không được cũng chỉ có đường chết." Dịch Phàm nói.

Trang Lâm Viễn đi ra: "Các hạ, ta suy xét tốt, ta muốn giúp Linh nhi, nếu Linh nhi thật sự xảy ra chuyện, đời này của ta cũng không sống an bình được."

Dịch Phàm nhìn Trang Lâm Viễn: "Ngài là một vị phụ thân vĩ đại."

Dịch Phàm gật đầu, lấy ra một tờ danh sách, "Đây là dược liệu cần có, chỉ cần để Trang

Linh tiểu thư dùng vào, ngài giúp trợ nàng thôi phát dược lực, kế tiếp có thể chịu đựng được hay không liền phải xem tạo hóa của chính Trang Linh tiểu thư."

"Đa tạ." Trang Lâm Viễn khẽ cúi người.

Hai ngày sau, trong sân Trang Linh trào ra một dòng nước lớn, cửa viện cũng bị dòng nước làm sập.

Trang Khiêm có chút vui sướng nhìn Trang Hạo: "Trang Linh tỷ tỷ hẳn là tốt rồi, ta cảm nhận được ma lực của nàng dao động."

Dịch Phàm ở lại trong viện chờ kết quả cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Xem ra là đã thành công, dòng nước này hẳn là do Trang Linh tiểu thư không khống chế được ma lực nên phun trào mà kích phát ra."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Xem ra vận khí nàng không tồi."

Dịch Phàm đứng lên: "Một khi đã như vậy, ta đi trước."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Được."

Trang Hạo nhíu mày: "Tiền bối, ở lại ăn bữa cơm đi, ngươi cứu mạng Trang Linh tỷ tỷ, biểu thúc sẽ muốn biểu đạt cảm kích một chút."

"Không cần." Dịch Phàm nói.

Trang Hạo còn muốn nói cái gì, Kỳ Thiếu Vinh lên tiếng ngăn cản lại: "Trang đại thiếu, để hắn đi đi, hắn không quen loại trường hợp này."

Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh một cái, đáp ứng một tiếng rồi ngồi xuống.

Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ngài tìm được người này từ nơi nào vậy? Hắn nguyên bản đã ở Hoàng Đô đi?"

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng thế, hắn nguyên bản đã ở Hoàng Đô."

Trang Hạo hít sâu một hơi: "Hoàng Đô quả nhiên là tàng long ngọa hổ, ta còn tưởng rằng Lâm Viễn thúc thúc đã mời hết danh y, vẫn là Tà Y tiền bối khéo dùng người."

"Trang đại thiếu, ta nhớ ngươi đã nói, tiền chữa bệnh tính ở trên đầu ngươi, không nên quên trả."

Trang Hạo gật đầu: "Ta biết."

............

Trang Hạo vào nhà nhìn Trang Linh một chút, khí sắc Trang Linh thoạt nhìn không tồi, tuy rằng sắc mặt nhìn qua không phải quá tốt nhưng trên người lại lộ ra một cỗ sinh cơ bừng bừng.

"Trang Linh tỷ tỷ, ngươi cảm thấy thế nào?"

Trang Linh mỉm cười: "Rất tốt." Trước kia Trang Linh cảm thấy thân thể của mình giống như một cái động không đáy, cho dù đưa vào bao nhiêu thứ cũng không dùng được, hiện tại đã không còn loại cảm giác này.

"Chúc mừng Trang Linh tỷ tỷ." Trang Hạo nói.

Trang Linh nhìn trái nhìn phải một hồi: "Tà Y cùng vị bằng hữu kia của hắn đâu rồi, ta muốn cẩn thận cảm ơn bọn họ."

Trang Khiêm nhíu mày: "Đi rồi."

"Đi rồi? Đi hết rồi?" Trang Linh hỏi.

Trang Khiêm gật đầu: "Đúng vậy! Đều đã đi hết rồi."

Trang Linh nhíu mày: "Nhìn dáng vẻ này xem ra ta chỉ có thể để ngày khác tới cửa cảm tạ!"

............

Trang Khiêm cùng Trang Hạo đi trên đường, "Ca ca, ngươi có cảm thấy Tà Y này có chút thần bí không?"

"Vị bằng hữu kia của hắn cũng kỳ kỳ quái quái."

"Đúng vậy! Bọn họ đều quen biết vị hôn thê tiền nhiệm của đại ca ngươi." Trang Khiêm nói. "Ta luôn cảm thấy thời điểm thên hắc y kia nói tới vị hôn thê tiền nhiệm của đại ca ngươi có một cỗ ý tứ vui sướng khi người gặp họa."

"Ta cảm thấy ta đã từng gặp qua người mặc hắc y kia, hắn có thể là người quen cũ nào đó."

Trang Khiêm nhìn Trang Hạo: "Phải vậy không? Chúng ta có quen người nào tinh thông cổ thuật sao?"

Trang Hạo lắc đầu: "Không biết, tìm chút thời gian đến tìm Thẩm Nguyên tâm sự xem, có lẽ vị hôn thê hôn thê kia của ta không phải một người đơn giản."

Trang Khiêm: "Nghe hắc y kia nói vị hôn thê của ca ca ngươi lớn lên rất xinh đẹp, tên kia còn nói ngươi sẽ hối hận, đại ca, ngươi nói xem, ngươi sẽ hối hận sao?"

"Ta nhìn người không phải chỉ nhìn mặt, ta hy vọng tình cảm là lưỡng tình tương duyệt (tình cảm đến từ hai phía) mà không phải là một hôn ước."

Trang Khiêm gật đầu: "Vậy cũng đúng! Ca ca, chính ngươi lớn lên cũng đẹp, phỏng chừng là đã sớm miễn dịch với mỹ nhân."

"Ngươi đi đâu? Cả một đêm cũng không trở về." Mộ Tuyết Lam đứng trên bậc thang, từ trên nhìn xuống Dịch Phàm.

Dịch Phàm nhìn Mộ Tuyết Lam: "Trước kia Mộ tiểu thư không quan tâm ta đi nơi nào, sau khi li hôn lại bắt đầu quan tâm đến ta."

Mộ Tuyết Lam có chút chần chờ nhìn Dịch Phàm, hơi hơi nhíu mày lại: "Rất nhiều nữ từ xóm cô đầu đều có bệnh, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút."

Dịch Phàm cười nhạo một tiếng: "Mộ tiểu thư đúng là băng thanh ngọc khiết, ngươi thanh cao kiêu ngạo như vậy cũng không cần lo lắng nhiễm bệnh. Ngươi không cần nghĩ nhiều, trước kia ta đã không ngủ với ngươi, hiện tại đã li hôn, ta sẽ càng không chạm vào ngươi, cho dù ta có bệnh cũng sẽ không lây bệnh cho ngươi!"

Hương Vân tức giận nói: "Dịch thiếu gia, tiểu thư bị ngươi chậm trễ nhiều năm như vậy, ngươi còn dám nói loại lời nói này!"

Dịch Phàm liếc mắt nhìn Hương Vân một cái: "Cũng không phải ta lì lợm la liếm muốn cưới tiểu thư ngươi."

"Ngươi...... Ngươi được tiện nghi còn khoe mã!" Hương Vân tức giận chỉ vào Dịch Phàm.

Dịch Phàm không khỏi có chút buồn cười. Tiện nghi, hắn chiếm tiện nghi cái gì, Mộ Tuyết Lam gả lại đây, cả ngày một bộ phong phạm tiên tử cao cao tại thượng, Hương Vân luôn cảm thấy đi theo Dịch Phàm là ủy khuất cho Mộ Tuyết Lam, còn khuyến khích một ít người theo đuổi Mộ Tuyết Lam tới tìm hắn phiền toái.

"Tiện nghi? Tiểu thư nhà các ngươi trong sạch sao?"

"Ngươi nhất định phải nói chuyện với ta như vậy sao?" Mộ Tuyết Lam nói.

Dịch Phàm nhún vai: "Không nói cái này, khi nào thì ngươi dọn ra ngoài?"

Mộ Tuyết Lam nhìn Dịch Phàm: "Ngươi rất hy vọng ta rời đi?"

Dịch Phàm nhìn Mộ Tuyết Lam: "Ta là sợ Nhị hoàng tử chờ sốt ruột, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy."

"Ta với hắn đã không còn hy vọng." Mộ Tuyết Lam có chút mờ mịt thở dài.

"Phải vậy không? Vậy thật quá đáng tiếc." Dịch Phàm lạnh giọng.

Mộ Tuyết Lam nhìn Dịch Phàm: "Dịch Phàm, thật xin lỗi."

Dịch Phàm nhún vai: "Ngươi không cần xin lỗi, theo nhu cầu mà thôi, ngươi cần có một người cưới ngươi làm Nhị hoàng tử mất mặt, mà ta cần cưới một nữ nhân làm ta có thể tách ra khỏi gia tộc."

Mộ Tuyết Lam nhìn Dịch Phàm, trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái, hình như nàng chưa bao giờ hiểu được người "chồng trước" này.

............

Thẩm gia.

"Trang Hạo, khó được a! Ngươi cư nhin lại tới thăm ta." Thẩm Nguyên cười. "Chuyện Trang Linh giải quyết xong rồi?"

"Đã giải quyết."

Thẩm Nguyên gật đầu: "Ta nghe nói Trang Linh là do Tà Y chữa khỏi."

"Không phải Tà Y, bất quá, là người Tà Y mời đến." Trang Hạo nói.

Thẩm Nguyên tràn đầy cảm thán gật đầu: "Vẫn là nhân mạch Tà Y tiền bối rộng lớn!"

"Thẩm Nguyên, ngươi biết không, người Tà Y tiền bối tìm tới kia cũng quen Kỳ Thiếu Vinh, hắn cũng là bằng hữu Kỳ Thiếu Vinh."

Thẩm Nguyên không dám tin tưởng trừng lớn mắt: "Cái gì?"

Trang Khiêm trịnh trọng gật đầu: "Không sai"

Thẩm Nguyên: "......"

Trang Khiêm nhìn biểu tình kinh ngạc của Thẩm Nguyên: "Người Tà Y mời tới nói Kỳ Thiếu Vinh là tuyệt sắc mỹ nhân."

"Này...... Thẩm mĩ quan này cũng quá bưu hãn đi." Thẩm Nguyên nhịn không được nói.

Trang Khiêm nhịn không được hỏi: "Kỳ Thiếu Vinh thật sự rất khó coi sao?"

Thẩm Nguyên lập tức nhấc tay: "Ta dám cam đoan, thật sự rất khó coi."

............

Kỳ Thiếu Vinh nằm trên ghế bập bênh, Trang Nhân Tuyền, Trang Lâm Viễn cùng Trang Linh dắt tay nhau tới.

"Mấy vị tới a!"

Trang Lâm Viễn nhìn Kỳ Thiếu Vinh, vội tiến lên nói: "Chuyện của tiểu nữ, đa tạ Tà Y tiền bối, chỉ là ta còn chưa kịp cảm tạ vị bằng hữu kia của Tà Y tiền bối đã đi rồi, không biết ta có cơ hội giáp mặt cảm tạ hay không?"

Kỳ Thiếu Vinh cắn hạt dưa, lười biếng nói: "Không cần cảm tạ hắn, cảm tạ ta là được rồi, hắn không thích người khác cảm tạ."

Sắc mặt Trang Lâm Viễn thay đổi liên tục, cuối cùng chỉ có thể nói: "Đa tạ Tà Y......"

Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Cảm tạ gì đó thật ra cũng không cần, tốt nhất là vàng thật bạc trắng."

"Chỗ này là mười vạn đồng vàng." Trang Lâm Viễn.

Kỳ Thiếu Vinh không khách khí trực tiếp nhận lấy: "Lâm Viễn các hạ, ngươi yên tâm đi, vị bằng hữu kia của ta đã cảm nhận được lòng biết ơn chân thành của ngươi."

Trang Lâm Viễn cười khan hai tiếng: "Thật tốt."

Kỳ Thiếu Vinh hàn huyên cùng Trang Lâm Viễn, Trang Nhân Tuyền một hồi lâu mới tiễn người đi.

Kỳ Hằng đi đến nói: "Thiếu gia, ngươi không sao chứ?"

Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Không có việc gì, giao tiếp với đám cáo già này đúng là khiến người ta mệt mỏi."

Kỳ Hằng đưa cho Kỳ Thiếu Vinh một phong thư: "Nông thôn bên kia chuyển tin tức tới, Kỳ gia phái người tới tìm ngươi."

"Tìm ta? Tìm ta làm gì?"

Kỳ Hằng nhún vai: "Hình như là tìm ngươi tới Hoàng Đô, tiến vào học viện học tập."

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

"Giấy chứng nhận nhập học đều ở bên trong." Kỳ Hằng nói.

"Làm đến thật chu đáo! Tốt xấu gì ta cũng coi như là người Kỳ gia, nếu như thất học ít nhiều cũng sẽ mất mặt mũi." Kỳ Thiếu Vinh nhịn không được thở dài.

Kỳ Hằng gật đầu: "Đúng vậy!"

"Là học viện nào?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

"Thiên Lan học viện."

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Một nơi không tồi."

Hoàng Đô có ba học viện lớn nổi danh, xếp hạng thứ nhất là Thánh Hoàng học viện, tuyển nhận rất nhiều đệ tử hoàng thất cùng thành viên đại gia tộc, bình thường, gen của người trong đại gia tộc đều không tồi, hơn nữa lại nhiều tài nguyên, thực lực của người từ trong đại gia tộc đi ra sẽ vượt qua đệ tử bình dân rất nhiều, Thánh Hoàng học viện hội tụ vô số đệ tử cán bộ cao cấp, tiền trợ cấp mỗi năm rất nhiều, tài chính toàn bộ học viện cực kỳ dư thừa.

Xếp hạng thứ hai là Minh Nhã học viện, tỉ lệ tuyển chọn nữ sinh của Minh Nhã học viện cao hơn một ít, viện trưởng Minh Nhã học viện là một nữ tu, rất nhiều nữ sinh đi ra từ Minh Nhã học viện đều sẽ gả vào hoàng thất hoặc là đại gia tộc.

Xếp hạng thứ ba là Thiên Lan học viện, viện trưởng Thiên Lan học viện xuất thân bình dân, rất chướng mắt đám quý tộc, vậy nên học viên của Thiên Lan học viện hầu hết là đệ tử bình dân, nhưng học viên bình dân nhiều, kinh phí học viện liền xảy ra vấn đề.

Vì giải quyết vấn đề kinh phí, Thiên Lan học viện thành lập mấy lớp đặc thù, chuyên môn thu nhận một ít học viên có bối cảnh không tồi nhưng lại có tư chất kém cỏi để đạt được tài chính phong phú, tuy là như vậy, Thiên Lan học viện đứng trong ba học viện lớn vẫn là học viện nghèo nhất.