Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 226: Nguy cơ của nhân ngư tộc

TSCPTĐK - Chương 226

Chương 226: Nguy cơ của nhân ngư tộc

Bích Lưu Vân cùng Kỳ Thiếu Vinh ở bên này đọc sách, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Ngải Lệ Nhi thần sắc phẫn nộ đứng ở cửa.

Bích Lưu Vân nhìn người tới, nhịn không được nhăn chặt mày.

"Bích Lưu Vân, ngươi rốt cuộc là dùng mị thuật gì mê hoặc Hải Lăng? Vì ngươi, hắn ngay cả vương vị cũng từ bỏ!" Ngải Lệ Nhi thét chói tai mắng mỏ.

Bích Lưu Vân cười nói: "Ta cũng không biết a! Chờ ta phục hồi tinh thần lại, hắn đã khăng khăng một mực với ta, muốn trách chỉ có thể trách mị lực của ta quá lớn!"

Ngải Lệ Nhi nghiến răng nghiến lợi nhìn Bích Lưu Vân, "Ngươi sẽ huỷ hoại hắn!"

Bích Lưu Vân cười khổ một tiếng: "Trên thực tế, ta cảm thấy hắn không có yếu như vậy, nếu hắn thật sự dễ bị hủy như vậy, ta liền có thể từ bỏ hắn!"

"Bích Lưu Vân, nếu ngươi thật sự thích hắn, ngươi nên rời khỏi hắn!" Ngải Lệ Nhi nói.

Bích Lưu Vân nghiêng đầu: "Ta rời khỏi hắn? Sau đó để hắn cùng ngươi ở bên nhau sao? Nha, vậy sẽ khiến hắn sống không bằng chết, ta cũng không thể trơ mắt nhìn hắn nhảy vào giường sưởi!"

Ngải Lệ Nhi thẹn quá thành giận nhìn Bích Lưu Vân: "Ngươi......"

Bích Lưu Vân thuận thuận tóc: "Công chúa đại nhân, ngươi có rảnh ở chỗ này của ta gây chuyện, còn không bằng trở về nghĩ cách tăng mị lực của bản thân lên đi!"

Ngải Lệ Nhi: "......"

Ngải Lệ Nhi bị Bích Lưu Vân dỗi một trận, tức giận bỏ đi.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Bích Lưu Vân, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Bích Lưu Vân cười đáp: "Không có việc gì, trường hợp nhỏ mà thôi, ta đã thân kinh bách chiến!" Năm đó hắn kinh doanh Lạc Hoa Hiên cũng gặp không ít cọp mẹ tới gây chuyện a! Công chúa nhân ngư cũng coi như là tiểu thư khuê các, so với mấy con cọp mẹ kia kém quá nhiều.

"Thái độ của nhân ngư tộc đối với việc hôn nhân này như thế nào?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

"Nhân Ngư Hoàng đương nhiệm phản đối, đám trưởng lão thì thường xuyên quấn lấy ta nói chỉ cần ta giao ra Hải Vương Tam Xoa Kích liền ủng hộ ta gả cho Hải Lăng!"

Kỳ Thiếu Vinh: "...... Ngươi sẽ không đáp ứng bọn họ đi?"

Bích Lưu Vân nhún va: "Đương nhiên sẽ không, nếu ta lưu lạc đến nông nỗi phải trông cậy vào đám lão già không nhanh nhẹn kia, ta cũng quá kém."

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

...........

Hải Lăng mở cửa đi đến, "Mấy vị tới rồi!"

Trang Hạo đứng lên, "Hải Lăng thiếu chủ, chúc mừng! Thật có phúc khí a!"

"Đa tạ Trang thiếu." Hải Lăng nói.

Trang Hạo nghiêng đầu nhìn Hải Lăng: "Hải thiếu chủ a, ngươi đã sắp thành thân còn không xử lý tốt diễm ngộ, hình như không tốt lắm!"

Hải Lăng sắc mặt đổi đổi, quay đầu nhìn Bích Lưu Vân, hỏi: "Ngải Lệ Nhi đã tới?"

Bích Lưu Vân gật đầu: "Đúng vậy!"

"Nàng nói cái gì?" Hải Lăng nhíu mày lại.

Bích Lưu Vân nhún vai: "Ngươi biết đấy, vẫn là kiểu cũ."

"Nhân ngư tộc gặp phải nguy cơ, nữ nhân kia cư nhiên còn không ngừng nghỉ, thật không biết nàng nghĩ như thế nào!" Hải Lăng bất mãn nói.

Trang Hạo khó hiểu hỏi: "Nguy cơ, nhân ngư tộc gặp phải nguy cơ gì?"

"Nhân ngư tộc tiếp giáp cấm địa hải tộc Nguyên Mộ Hải, hải thú bên trong Nguyên Mộ Hải phần lớn hung tàn thành tính, không có thần trí, vùng cấm cùng hải ngoại vốn có một tầng chắn thiên nhiên, bình thường đám hải thú kia sẽ không thể ra được, nhưng gần đây tầng chắn kia hình như xảy ra vấn đề gì đó, nghe nói rất nhiều nhân ngư tộc đều tao ngộ tập kích, có mấy bộ lạc nhân ngư còn bị hủy." Hải Lăng nói.

"Hải thú chạy ra có trình độ gì?" Trang Hạo hỏi.

"Nghe nói có mấy con cấp tám." Hải Lăng nói.

Trang Hạo hồ nghi nhìn Hải Lăng: "Mới cấp tám? Chẳng lẽ không phải thánh cấp sao?"

Hải Lăng thở dài: "Không phải, nghe nói có một con hình như là cấp chín, nhân ngư tộc mấy năm nay đẹp đẽ mặt ngoài, nhưng trong tộc không có nhân ngư nào thực lực cường hãn."

Trang Hạo khó hiểu nói: "Nhân ngư tộc cũng là hoàng thất trong hải tộc, xuống dốc nghiêm trọng như vậy a!"

Hải Lăng lắc đầu than thở: "Nội đấu quá nghiêm trọng!"

............

Hoàng cung nhân ngư tộc.

"Đã trở lại?" Y Lâm Na đón Ngải Lệ Nhi.

Ngải Lệ Nhi tức giận nói: "Hải Lăng kiên trì muốn cưới Bích Lưu Vân, ta nói như thế nào hắn cũng không nghe!"

Y Lâm Na nhíu mày lại, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, "Viện binh đâu?"

Ngải Lệ Nhi sửng sốt một chút, hơi dừng lại đáp: "Ta quên mất!"

"Quên mất! Chuyện này sao ngươi có thể quên?" Y Lâm Na kích động lên.

Ngải Lệ Nhi cắn chặt răng, ủy khuất nói: "Thời điểm ta tới hải long tộc, bên kia đang làm chuẩn bị cho hôn lễ, ta liền kích động."

Y Lâm Na thở dài: "Trước khi ngươi đi mẫu hậu đã nói cho ngươi lần này đi chuyện quan trọng nhất là cầu tiếp viện, kế tiếp mới xem tình huống ngăn cản hôn sự của Hải Lăng cùng Bích Lưu Vân, sao ngươi có thể quên chính sự như vậy?"

Ngải Lệ Nhi cắn cắn môi: "Vậy không bằng ta lại đi một lần nữa?"

"Sợ là không còn kịp rồi."

Ngải Lệ Nhi cùng Y Lâm Na ở bên này nói chuyện, mấy trưởng lão tiến vào, "Công chúa điện hạ, viện binh của hải long tộc tới chưa?"

Ngải Lệ Nhi nhìn mấy trưởng lão biểu tình kích động, sắc mặt khó coi nói: "Không có."

"Công chúa điện hạ, lúc trước chính là ngươi cam đoan có thể mời được viện binh của hải long tộc, chúng ta mới để ngươi đi, chẳng lẽ ngươi ngay cả một viện binh cũng không mời được sao?" Một trưởng lão nhân ngư tộc chỉ trích.

Ngải Lệ Nhi xấu hổ nói: "Hải long tộc bên kia rất bận, tạm thời không rút ra được viện binh."

"Công chúa điện hạ, ngươi đã nói ngươi sẽ cố gắng!" Trưởng lão nhân ngư tộc kích động rít gào. Nhân ngư lên tiếng đuôi lam, chính bộ lạc của hắn là bộ lạc chịu tác động nghiệm trọng nhất khi hải yêu khu cấm chạy ra ngoài.

Ngải Lệ Nhi nhấp môi, sắc mặt xấu hổ.

"Công chúa điện hạ, hải long tộc bên kia rốt cuộc là nói như thế nào? Bọn họ cự tuyệt sao?"

Sắc mặt Ngải Lệ Nhi lại biến đổi, nhân ngư đuôi lam bạo khiêu lên, "Công chúa điện hạ, ngươi rốt cuộc có đề cập chuyện mượn binh với hải long tộc không? Ta nghe nói ngươi vừa tới hải long tộc chỉ lo cùng bạn lữ tương lai của Hải Lăng cãi nhau, căn bản không có để sinh tử tồn vong của nhân ngư tộc vào trong lòng, có phải hay không?"

Ngải Lệ Nhi đỏ mặt lên: "Hải long tộc không chịu xuất binh, ta cũng không có biện pháp!"

Trưởng lão nhân ngư đầy mặt phẫn nộ nói: "Ta đã sớm nói ngươi không thích hợp đi, hiện tại quả nhiên chứng minh công chúa ngươi không nên đi, công chúa điện hạ, ngươi nhân tư quên công như vậy, căn bản không xứng làm công chúa!"

Ngải Lệ Nhi kích động lên: "Trưởng lão, ngươi có ý gì?"

"Nếu đổi thành người khác đi, hải long tộc có lẽ sẽ xuất binh, đều là bởi vì ngươi, ngươi cùng bạn lữ tương lai của Hải Lăng bất hòa, hải long tộc mới không chịu xuất binh!" Nhân ngư đuôi lam thần sắc dữ tợn nói, hoàn toàn không cho Ngải Lệ Nhi chút mặt mũi nào.

"Lam trưởng lão, ngươi thật quá đáng!" Y Lâm Na không vui quát bảo nhân ngư đuôi lam.

"Hoàng hậu, ta hỏi qua mấy hộ vệ, công chúa điện hạ sau khi tới hải long tộc chỉ lo khuyên can Hải Lăng không cưới Bích Lưu Vân, hoàn toàn không đề cập tới việc nhân ngư tộc chúng ta gặp nạn, có phải như vậy không?" Một trưởng lão khác hát đệm nói.

Sắc mặt Y Lâm Na trầm xuống, Ngải Lệ Nhi kích động nói: "Đúng thì thế nào, chúng ta cũng không nhất định phải dựa vào hải long tộc, chúng ta có thể dựa vào chính mình, không cần thiết phải đi xem sắc mặt của hải tộc khác!"

Y Lâm Na hận không thể lập tức lấp kín miệng của Ngải Lệ Nhi, một chúng trưởng lão tức khắc bắt lấy Ngải Lệ Nhi đi khấu trừ bút phạt.

............

Hôn lễ của Bích Lưu Vân cùng Hải Lăng tuy rằng không mời quá nhiều khách khứa, nhưng Hải phụ vẫn rất có tâm tư, trang trí cung điện đến xa hoa lộng lẫy.

Hôn lễ của hải tộc rất đơn giản.

Thứ nhất là thu lễ, kế tiếp là tỏ vẻ cảm tạ khách mời.

"Hải Đông tiền bối đưa tới mười tám viên dạ minh châu nam cực, chúc Hải Lăng cùng Bích Lưu Vân vĩnh kết đồng tâm!"

"Hải Lan tiền bối đưa tới trăm cuốn Huyễn Ảnh Giao Sa, chúc Hải Lăng cùng Bích Lưu Vân bạch đầu giai lão."

"Hải Lợi tiền bối đưa tới một bộ chiến giáp ma thiết vực sâu, chúc hai vị sớm sinh quý tử."

............

Khách khứa được điểm đến tên sôi nổi chắp tay với tân nhân cùng các vị khách khác tỏ vẻ kính ý.

Kỳ Thiếu Vinh ôm hai tay, đứng ở một bên, tràn đầy hâm mộ nhìn Hải Lăng cùng Bích Lưu Vân, thầm nghĩ: Khó trách có người nói thành thân là chuyện cao hứng, nhiều lễ vật như vậy, kết hôn một lần liền phát tài.

"Đều là người giàu có a!" Kỳ Thiếu Vinh nói.

Trang Hạo cười cười: "Không có ai giàu có như ngươi!"

"Kỳ Thiếu Vinh, Trang Hạo đưa tới ngàn cân mồi lửa tinh, chúc hai vị vạn sự thuận lợi."

Kỳ Thiếu Vinh chú ý tới, lời này vừa nói ra, người xung quanh đều đưa mắt nhìn về phía hắn.

Kỳ Thiếu Vinh cười tủm tỉm nghênh đón tầm mắt của mọi người.

"Kỳ thiếu, ra tay thật hào phóng!" Hải Lan đi về phía Kỳ Thiếu Vinh nói.

Kỳ Thiếu Vinh cười đáp: "Cũng thường thôi, Hải Lan tiền bối quá khen."

"Bọn họ rất xứng đôi, có đúng không?" Hải Lan hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu cười: "Đúng vậy!"

Ánh mắt Hải Lan chuyển đến trên người Trang Hạo, "Nghe nói Trang thiếu đã tới thánh cấp, thật ghê gớm!"

Trang Hạo cười cười: "Tiền bối quá khen."

Một hộ vệ đi tới, thì thầm với Hải Lan vài câu.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Hải Lan, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì ghê gớm, nhân ngư tộc bên kia bị hải thú trong vùng cấm công kích, Ngải Lệ Nhi công chúa lúc trước tới chính là để mượn viện binh, bất quá, sau khi nha đầu kia tới đây liền quên mất chính sự, chỉ lo dây dưa với Hải Lăng." Hải Lan nói.

"Vậy hiện tại thế nào?"

"Sự tình hình như có chút mất khống chế, nhân ngư tộc phái người tới cầu viện."

Kỳ Thiếu Vinh cau mày lại: "Hiện tại tới cầu viện?"

Hải Lan gật đầu: "Đúng vậy! Ta đi xử lý một chút."

Kỳ Thiếu Vinh cười đáp: "Được......"

Đợi khách nhân tặng lễ xong, phần thứ hai chính là khiêu vũ.

Từ tân nhân khai vũ, rồi sau đó, các tân khách đi vào sân nhảy cùng múa.

Phần thứ ba chính là thịnh yến Thao Thiết trong truyền thuyết.

Tả Vân Phi nhìn đồ ăn trên bàn, nhíu mày lại: "Đồ ăn của hải tộc đều là cá a!"

Kỳ Hằng gật đầu: "Đúng vậy!"

"Bích Lưu Vân thảm rồi, sau này mỗi ngày đều chỉ có thể ăn cá!"

Kỳ Hằng lắc đầu: "Không nhất định! Hải Lăng chưa chắc sẽ kế thừa ngôi vị, như vậy hắn có thể cùng Lưu Vân lên bờ."

"Nha, Hải Lăng tên này thật giảo hoạt, cưới một cái hỗn huyết liền có thể thoát khỏi vận mệnh ăn cá, hắn đối với Bích Lưu Vân dụng tâm không thuần a!"

Kỳ Hằng: "......"