Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 211: Thu phục Đại Địa Chi Hùng

TSCPTĐK - Chương 211

Chương 211: Thu phục Đại Địa Chi Hùng

Tả Vân Phi cùng Trang Hạo đang nói chuyện, một cây đại thụ che trời đột ngột từ dưới đất mọc lên, ầm ầm ngã xuống.

Một con gấu khổng lồ lung lay từ trên cây bò ra, mùi rượu nồng nháy mắt ập vào mặt.

"Mùi rượu nặng quá! Tên này uống không ít." Tả Vân Phi nhỏ giọng nói.

Gấu khổng lồ đá một chân vào tòa núi nhỏ bên cạnh, tiểu sơn lập tức liền đổ một khối đá lớn.

Gấu khổng lồ liên tục đá hơn mười chân, núi nhỏ rất nhanh liền trụi.

"Khả năng uống rượu của tên này thật quá kém!" Trang Hạo cảm thán.

Gấu khổng lồ lung lay đi về phía trước, làm như không nhìn thấy hai người Trang Hạo cùng Tả Vân Phi lướt ngang qua.

Tả Vân Phi nhìn gấu khổng lồ lung lay, mày nhăn chặt lại: "Ta cảm thấy chúng ta tốt nhất nên nhanh chóng giải quyết con gấu này đi, nếu cứ để nó say khướt đi vào doanh địa, vậy chuyện này sẽ còn vui lắm!"

Trang Hạo gật đầu: "Ta cũng cảm thấy như vậy."

"Kỳ Thiếu Vinh vì sao lại thích thứ này?" Tả Vân Phi khó hiểu hỏi.

Trang Hạo lắc đầu: "Ta không biết! Thiếu Vinh luôn có rất nhiều ý tưởng kỳ diệu."

"Không tốt, nó hình như đang đi tới chỗ A Hằng, mau ngăn lại!" Tả Vân Phi kích động hô lên.

Tả Vân Phi cùng Trang Hạo đuổi theo Đại Địa Chi Hùng, ba người lại kích phát một hồi đại chiến.

............

Trong một biệt viện ngoài núi Thiên Tinh.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn bộ dáng kiệt sức của Tả Vân Phi cùng Trang Hạo, "Hai người các ngươi làm gì vậy, trông có vẻ rất mệt?"

Tả Vân Phi tức giận nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Đều là do chủ ý xấu của ngươi, ngươi có biết sau khi Đại Địa Chi Hùng uống say liền bộc phát ra uy lực lớn hơn bình thường không?"

Kỳ Thiếu Vinh bất đắc dĩ chuyển tầm mắt: "Sau khi Đại Địa Chi Hùng uống say có thể bộc phát ra uy lực lớn hơn lúc bình thường sao, điểm này ta quả thật không nghĩ tới."

Tả Vân Phi không vui nói: "Ngươi còn không nghĩ tới rất nhiều chuyện đi."

Kỳ Thiếu Vinh thấm thía vỗ vỗ bả vai Tả Vân Phi: "Tả thiếu, gặp chuyện nan giải phải nỗ lực nghĩ cách giải quyết mới là việc làm của kẻ thông miinh, liên tục oán hận không có bất cứ tác dụng gì."

Tả Vân Phi cười khan: "Thật đa tạ Kỳ thiếu chỉ điểm."

"Không cần khách khí, con người ta thích nhất chính là chỉ điểm cho những kẻ đang lạc lối."

Tả Vân Phi: "......"

"Thiếu gia, ngươi xem có thể hạ dược được chưa?" Kỳ Hằng hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi: "Dựa theo kế hoạch ban đầu của ta, tốt nhất vẫn nên để con gấu kia thích ứng hai ngày trước đã, nhưng dựa theo biểu hiện của nó hiện tại......"

"Lại thích ứng thêm hai ngày nữa, con gấu ngu xuẩn kia nói không chừng sẽ chạy tới doanh địa rồi." Tả Vân Phi nói.

Kỳ Hằng suy nghĩ một chút, khẩn trương mở miệng: "Bởi vì nghe được thanh âm con gấu kia gào rú trong rừng, các thương nhân hình như rất kinh sợ, bọn họ có vẻ đều đã biết trong rừng này có một con yêu thú thánh cấp."

Tả Vân Phi híp mắt: "Đám thương nhân kia đều thông minh như vậy sao, còn biết tới cả yêu thú thánh cấp, ta còn tưởng rằng đầu óc bọn họ đều đã bị vàng nhét đầy rồi."

Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi một cái: "Cái này cũng không có gì kỳ quái! Nếu là yêu thú cấp chín bình thường, không có đạo lý ngươi cùng Trang đại thiếu không khống chế được!"

Tả Vân Phi gật đầu: "Nói cũng phải!"

"Có rất nhiều thương nhân bởi vì sợ hãi, đã chạy rồi." Kỳ Hằng nói.

Tả Vân Phi trợn trắng mắt khinh thường: "Gặp được chút chuyện như vậy đã chạy, lá gan thật nhỏ, không làm nổi sinh ý lớn."

Kỳ Hằng: "......"

............

Kỳ Thiếu Vinh đổ một lọ dược tề xanh lam vào bình rượu.

Tả Vân Phi hoài nghi nhìn: "Ngươi xác định loại mê dược này có thể đánh đổ yêu thú thánh cấp?"

Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu, dùng gậy pha lê quấy bình rượu: "Ta cũng không rõ lắm! Dù sao cũng chưa từng thử qua."

"Nếu ta uống vào thì thế nào?" Tả Vân Phi hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh quay đầu, tươi cười sáng lạn: "Ta cũng không rõ lắm, nếu vận khí không tốt, ngươi ngủ một giấc, vài ngày sau tỉnh lại bình an không có việc gì, nếu vận khí tốt, có lẽ vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, ta có thể tìm một đối tượng khác xuất sắc hơn cho A Hằng."

Sắc mặt Tả Vân Phi lập tức tối sầm xuống, "Kỳ Thiếu Vinh, ngươi......"

Kỳ Hằng kéo Tả Vân Phi lại: "Thiếu gia đang nói giỡn."

Tả Vân Phi: "......"

Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi có mấy phần nắm chắc?"

Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Ta cũng không biết! Tạm thời thử xem xem đi."

Tả Vân Phi ôm hai tay, hừ một tiếng: "Chuyện tới nước này chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống chạy chữa."

............

Từng vò rượu thật lớn từ trên trời rớt xuống, Đại Địa Chi Hùng nguyên bản đang nằm trên mặt đất đột nhiên mở mắt ra, tốc độ rơi của các bình rượu sau đó từ từ chậm lại.

Kỳ Thiếu Vinh lần đầu tiên xem rượu nhảy dù, tuy rằng đã được giảm tốc độ, mấy bình rượu vẫn cứ bị nứt ra.

Hắn xuyên thấu qua quang ảnh thạch theo dõi biểu hiện của gấu khổng lồ.

"Tên kia hình như khống chế tốc độ rơi của bình rượu, hắn thật thông minh!" Kỳ Thiếu Vinh cảm thán.

Tả Vân Phi cau mày lại: "Thông minh sao? Không nhìn ra."

Kỳ Thiếu Vinh: "......"

Đại Địa Chi Hùng vừa nhấc chân, một vò rượu lập tức bay lên, đưa đến bên miệng của Đại Địa Chi Hùng, tất cả rượu bên trong đều đổ vào miệng nó.

"Ta còn lo rằng nó sẽ không uống, không ngờ lại uống vui vẻ như vậy!" Kỳ Thiếu Vinh nói.

"Chúng ta có phải động thủ được rồi không?" Tả Vân Phi nóng lòng hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Ta nghĩ chắc được rồi."

Trang Hạo, Tả Vân Phi, Kỳ Thiếu Vinh cùng Kỳ Hằng đi đến lãnh địa của Đại Địa Chi Hùng, nó vẫn đang nằm trên mặt đất, hô hô ngáy ngủ.

Tả Vân Phi nhìn Đại Địa Chi Hùng: "Tên này ngủ sâu thật, nó sẽ không đột nhiên tỉnh lại đi?"

Tả Vân Phi vừa nói xong, Đại Địa Chi Hùng liền nhảy dựng lên khỏi mặt đất, kịch liệt gầm rú.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn một màn này, không khỏi cảm thán Tả Vân Phi miệng quạ đen thật lợi hại.

Đại Địa Chi Hùng múa may trên một cây trúc cao hơn trăm mét, trên mặt đất lập tức xuất hiện mấy cái hố sâu.

Tả Vân Phi nhíu chặt mày: "Tình huống gì thế này, tên kia hình như rất phấn khởi?"

Kỳ Thiếu Vinh cười gượng: "Có thể là dược hiệu đã hết đi."

Trong rừng, trúc sôi nổi hóa thành kiếm bay vụt về phía bốn người, Tả Vân Phi không rảnh tìm Kỳ Thiếu Vinh gây chuyện, chỉ có thể ưu tiên đối phó cục diện trước mắt.

Đại Địa Chi Hùng đấm đấm ngực, trong miệng gào rít chuỗi thanh âm không có quy luật.

Bị tiếng gào của Đại Địa Chi Hùng kích thích, Kỳ Thiếu Vinh chỉ cảm thấy trong người khí huyết giống như đã đảo lộn.

Đại Địa Chi Hùng gầm rú một hồi, oanh liệt ngã xuống mặt đất, bắt đầu ngáy vang.

Kỳ Thiếu Vinh thở phào nhẹ nhõm, may mắn, may mắn, chỉ là soái được ba phút.

Tả Vân Phi quay đầu nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Đây là thế nào?"

Kỳ Thiếu Vinh xấu hổ cười cười: "Ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá, chắc là uống say phát điên, giờ ngủ rồi."

Tả Vân Phi cười cười: "Phải vậy không? Thật quá tốt!"

Kỳ Thiếu Vinh chuyển tầm mắt, đẩy Trang Hạo một cái: "Mau đi thử đi! Có lẽ có thể khế ước."

Trang Hạo: "......"

...............

Núi Thiên Tinh.

Gấu khổng lồ ngồi trên đỉnh núi cao, một đám hộ vệ Tả gia mỗi người ôm một bình rượu đi qua bên cạnh nó.

Binh lính đưa rượu cho gấu khổng lồ liền có thể mang đi một khối khoáng thạch từ chỗ nó.

Kỳ Thiếu Vinh đứng xa xa nhìn một màn này, "Để Đại Địa Chi Hùng đào quặng, A Hằng, ngươi thật có sáng ý!"

Kỳ Hằng cười cười: "Ta chỉ nghĩ lung tung, Đại Địa Chi Hùng có thể khống chế đất, để nó hỗ trợ đào quặng liền tiết kiệm được không ít sức người sức của."

"Quả thật như thế! A Hằng, ngươi thật đa mưu túc trí, ta nguyên bản còn đang suy nghĩ khoáng thạch ở sâu dưới lòng đất phải đào ra như thế nào, hiện tại xem ra không cần sầu nữa." Tả Vân Phi tràn đầy tán thưởng nói. Năm đó Tả gia sở dĩ vứt bỏ khu mỏ này một phần cũng là bởi vì khoáng thạch nằm quá sâu dưới lòng đất, khai thác khó khăn.

Đại Địa Chi Hùng lười biếng uống rượu, một chưởng vỗ vào khối khoáng thạch to bên cạnh, khoáng thạch lập tức liền vỡ lụn thành mấy trăm khối thể tích tương đồng.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Đại Địa Chi Hùng nằm trên núi, vuốt cằm thầm nghĩ: Người ở thế giới này lá gan thật lớn, cư nhiên để quốc bảo thánh cấp làm thợ mỏ, tuy rằng năng suất cao, nhưng hình như vẫn có chút mất mặt.

Binh lính phụ trách khuân vác nơm nớp lo sợ nhìn gấu khổng lồ.

Trang Hạo cùng Tả Vân Phi đứng một bên: "Đám hộ vệ nhà ngươi lá gan thật nhỏ, đi đường cũng run cầm cập, giống như thoái hóa khớp vậy."

Tả Vân Phi nhìn Trang Hạo một cái: "Không có biện pháp, người thường đối diện với yêu thú thánh cấp có thể đi đường đã rất không tồi rồi, đổi thành hộ vệ Trang gia các ngươi, nói không chừng đã sợ đến đái trong quần."

Trang Hạo không cho là đúng phản bác: "Ngươi suy nghĩ nhiều quá, nếu hộ vệ nhà ta tới đây, nhất định có thể hành tẩu như bay."

"Tả thiếu, nếu khu mỏ này qua tay có thể bán được bao nhiêu tiền?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

"Đại khái 3 tỷ đi, khu mỏ này sản lượng khoảng sản phong phú, có thể vượt quá mong đợi, hơn nữa, có Đại Địa Chi Hùng hỗ trợ khai thác, tiết kiệm được rất nhiều phí tổn, ta chỉ cần trả giá một ít rượu thấp kém mà thôi, dù sao con gấu ngốc kia cũng không phân biệt được tốt xấu." Tả Vân Phi nói.

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Tả Vân Phi: "Không được ngược đãi nó biết không?"

Tả Vân Phi khó hiểu nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Kỳ thiếu, ta thật sự không hiểu, ngươi đã có Trang thiếu, vì sao còn mê luyến một con gấu như vậy?"

Kỳ Thiếu Vinh: "Đó là hai chuyện khác nhau, còn nữa, Tả thiếu, ngươi không nói lời nào cũng không có ai nghĩ rằng ngươi câm."

Tả Vân Phi: "......"

Kỳ Thiếu Vinh quay đầu nhìn Trang Hạo: "Ngươi muốn mang nó về sao?"

Trang Hạo gật đầu: "Cũng được, nó đã một đống tuổi, thương tiếc nó một chút."

"Để nó lại làm công cho ta đi, ngươi mang về làm gì?" Tả Vân Phi nói.

Kỳ Thiếu Vinh: "......"