Kỳ Thiếu Vinh vừa trở lại phủ thành chủ liền đi xem sổ sách.
Chớp mắt tiêu nhiều tiền như vậy, tuy rằng hiện tại Kỳ Thiếu Vinh gia đại nghiệp đại, mỗi ngày hốt về một đống bạc thì cũng không khỏi có vài phần dự cảm nguy cơ.
Kỳ Hằng bưng trà bánh đi đến, "Thiếu gia."
"A Hằng, làm sao vậy?"
"Không có gì, bất quá, hình như tâm tình Trang đại thiếu rất tốt, còn nói thiếu gia thích nhất hắn."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Tiểu tử Trang Hạo này đúng là không biết điệu thấp một chút nào!
"Nghe Trang đại thiếu nói thiếu gia vì hắn mà tiêu rất nhiều tiền, dự định bao dưỡng hắn."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Ngu ngốc!
Kỳ Hằng nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, hôm nay ngươi tiêu rất nhiều tiền sao?"
Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu nói: "Ba ngàn vạn."
"Đồng vàng?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy."
"Khó trách thiếu gia vừa trở về liền xem sổ sách." Kỳ Hằng cười cười, lại nói: "Nhìn dáng vẻ này xem ra Trang đại thiếu nói cũng không có sai a!"
Kỳ Thiếu Vinh cau mày nhìn Kỳ Hằng: "Ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều, ta chỉ là bởi vì...... cái người bán đồ kia mắt chó nhìn người thấp, cho rằng ta là quỷ nghèo, ta chỉ hơi xúc động một chút."
Kỳ Hằng: "......"
Trong phòng thí nghiệm.
Kỳ Thiếu Vinh cau mày lại: "Bọc cát trên tảng đá này đúng là ngoan cố, rửa mãi không sạch!"
Trang Hạo cười nói: "Để ta đến đi."
Kỳ Thiếu Vinh lui ra sau, Trang Hạo đặt tay lên trên phần thạch đá không bị cát bao phủ, tảng đá sáng lên, sau đó cát bên ngoài dần dần mềm hóa, bong ra từng tảng từng tảng.
Thân thể Trang Hạo cũng phát ra tinh quang, ma lực bảy hệ trong thạch đá cuộn cuộn không ngừng tiến vào trong thân thể.
Trong khoảng thời gian này, Trang Hạo vẫn luôn dùng linh dược bồi bổ thân thể, hơn nữa, có thạch đá kích thích, tu vi lập tức tăng đến đỉnh phong.
Thực lực Trang Hạo chậm rãi tiến vào cấp chín, ánh sáng phát ra từ tinh hạch cũng dần ảm đạm xuống.
Hai mắt Kỳ Thiếu Vinh sáng lên nhìn về phía Trang Hạo: "Ngươi không sao chứ?"
Trang Hạo lắc đầu: "Không có việc gì, bất quá, ta kiếm lớn rồi."
"Thứ này đến tột cùng là gì?" Tinh hạch yêu thú bình thường hẳn là rất khó hấp thu mới đúng.
Trang Hạo híp mắt nói: "Hẳn là tinh hạch yêu thú đã bước chân đến nửa thánh cấp. Tinh hạch yêu thú cấp chín bình thường rất khó hấp thu, thánh cấp cũng vậy, nhưng viên tinh thạch này hẳn là do hải thú tiến hóa thất bại lưu lại, ma lực bên trong tinh thạch còn chưa hoàn toàn cố hóa." Tinh hạch yêu thú nửa thánh cấp thật sự là thập phần hiếm thấy, bình thường, hải thú thăng cấp thất bại căn bản là không có tinh hạch lưu lại, Trang Hạo không nghĩ tới hắn chỉ ra ngoài đi dạo một vòng cư nhiên lại gặp được chuyện tốt như này.
Kỳ Thiếu Vinh thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Nhìn dáng vẻ này xem ra ta tiêu tiền không có lãng phí."
Trang Hạo gật đầu: "Tiền nào của ấy."
Trang Hạo hoạt động tay chân một chút, áp chế tu vi dừng ở cấp tám.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo, thầm nghĩ: Vận khí của tiểu tử Trang Hạo này thật sự không tồi, chuyện tốt như vậy cũng có thể bị hắn đụng phải, nếu để quân thượng biết về thực lực của Trang Hạo, không biết lão già kia lại đưa ra chủ ý xấu gì.
"Cái người hôm nay gặp được kia nhìn qua không đơn giản." Kỳ Thiếu Vinh nói.
"Quả thật không đơn giản, ta cảm giác được thực lực của hắn rất mạnh, nhưng hơi thở lại thập phần suy yếu."
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Tên kia giống như là sinh bệnh."
Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Nếu ta đoán không đoán, người kia hẳn đã tới thánh cấp, bất quá, hình như đang bị cái gì đó hạn chế."
Kỳ Thiếu Vinh: "Bỏ đi, chuyện là của tên kia, không có bao nhiêu quan hệ với chúng ta......"
......
Bích Lưu Vân ngồi trong phòng, lẳng lặng nhìn đồ vật trong nhẫn không gian.
Bích Lưu Vân nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, bực bội gãi gãi tóc, tiểu tử Hải Lăng kia đến tột cùng là có ý gì chứ, cư nhiên đưa Nhân Ngư Chi Tâm cho hắn.
Cái này xem như là lễ thượng vãng lai (lễ coi trọng việc có qua có lại) sao? Vì sao cố tình là Nhân Ngư Chi Tâm, có phải tiểu tử Hải Lăng kia biết cái gì rồi không?
Bích Lưu Vân ấn ấn tay lên Nhân Ngư Chi Tâm, nghe nói Nhân Ngư Chi Tâm là di vật của một vị nhân ngư hoàng thánh cấp được trời cao ưu ái lưu lại sau khi chết, bên trong Nhân Ngư Chi Tâm có bí quyết thành thánh của vị nhân ngư hoàng kia, có được Nhân Ngư Chi Tâm liền coi như có được bí quyết tiến vào thành cấp của nhân ngư tộc.
Nhân Ngư Chi Tâm là chí bảo của nhân ngư tộc, trước giờ vẫn do hải long tộc bảo quản, giá trị không dưới Hải Vương Châu.
Nhân Ngư Chi Tâm cùng Hải Vương Châu từ xưa đến nay vẫn luôn là tín vật mai mối của hai tộc.
Hắn đưa Hải Vương Châu cho Hải Lăng, Hải Lăng lại tặng Nhân Ngư Chi Tâm cho hắn, sao chuyện này lại rối rắm như vậy chứ?
Kỳ Hằng gõ gõ cửa, Bích Lưu Vân mở cửa, cười cười nhìn Kỳ Hằng, "A Hằng, là ngươi a!"
Kỳ Hằng gật đầu: "Đúng vậy! Ngươi nghĩ là ai? Hải Lăng?"
"Lại nói tiếp, lúc trước vị Hải Lăng thiếu chủ kia tới làm gì vậy? Chiếm tiện nghi của ngươi?"
Bích Lưu Vân cười khan hai tiếng: "Không có!"
"Không có sao? Không có thì tốt!" Kỳ Hằng nói. "Đúng rồi, bên ngoài có người nói muốn khiêu chiến với ngươi."
Bích Lưu Vân đầu đầy hắc tuyến: "Loại chuyện này không phải ngươi có thể giải quyết sớm được rồi sao?"
"Bởi vì tên kia nhìn qua không mạnh lắm, ta cảm thấy chỉ cần ngươi hát cho hắn nghe, hắn liền có thể sợ chạy." Kỳ Hằng chính trực nói.
Bích Lưu Vân đen mặt nhìn Kỳ Hằng: "Ngươi xem thường ta như vậy?"
"Không có a, ta không có xem thường ngươi." Kỳ Hằng vẻ mặt chân thành nói.
Bích Lưu Vân: "......"
......
Trong đình viện, một thiếu niên tóc lam tức giận trừng mắt Kỳ Thiếu Vinh.
"Chính là ngươi! Ngươi đào góc tường của Ngải Lệ Nhi công chúa!" Thiếu niên tóc lam táo bạo mắng.
Trang Hạo ôm lấy bả vai Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi nói sai rồi, Thiếu Vinh thích ta, ta mạnh hơn tên thiếu chủ hải long tộc kia gấp trăm lần, Thiếu Vinh nhìn hắn còn cảm thấy chướng mắt đâu."
Thiếu niên tóc lam khinh thường nhìn Trang Hạo: "Chỉ bằng ngươi cũng muốn so sánh với thiếu chủ hải long tộc, ngươi nghĩ nhiều quá."
Một thiếu niên khác bất mãn mắng: "Đúng là ngu ngốc không có ánh mắt, nhanh cút đi cho ta!"
"Chưa nhìn thấy tiểu tử dám đào góc tường của Ngải Lệ Nhi công chúa, ta sẽ không đi! Ta nhất định phải cho tên kia biết kết cục khi dám đoạt người với công chúa! Ta phải vì vinh dự của công chúa mà chiến!" Thiếu niên dương nắm tay, nghĩa chính từ nghiêm nói.
Kỳ Thiếu Vinh bất đắc dĩ khoanh tay nhìn: "Không nghĩ tới công chúa hung ba ba kia cũng có fan não tàn, đúng là khiến người khác phải hao tổn tâm trí!"
Thiếu niên tóc lam tức giận nhìn Kỳ Thiếu Vinh, "Ngươi cư nhiên dám nói Ngải Lệ Nhi công chúa hung dữ, tiện dân đáng chết!"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn thiếu niên tóc lam, thầm nghĩ: Tên ngu ngốc này thật kiêu ngạo a!
Trang Hạo nhìn thiếu niên: "Tiểu quỷ, không biết thực lực của bản thân yếu kém không khác gì con kiến sao, ta mới không chấp nhặt với ngươi, đừng tự tìm chết."
"Ngươi nói cái gì! Tên quái thai ngươi!" Thiếu niên bất mãn mắng to.
Trang Hạo: "......"
"Thiếu gia." Bích Lưu Vân ôm cầm đi ra.
Thiếu niên tóc lam vừa nhìn thấy Bích Lưu Vân, cảm xúc lập tức tăng vọt, "Chính là tên hỗn đản ngươi sao? Ta muốn quyết đấu với ngươi!"
"Thiếu gia, tên ngu ngốc này từ đâu tới vậy?"
"Ngươi xem bộ dáng đầu óc bị nước vào của hắn liền biết hắn từ đâu tới."
Bích Lưu Vân cười cười: "Nói cũng phải."
Thiếu niên tóc lam triển khai trận thế, nhảy vọt lên đánh về phía Bích Lưu Vân. Bích Lưu Vân cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng kích thích huyền cầm, một trận sóng âm mang theo sát khí phiêu ra, thiếu niên tóc lam bị cỗ khí này đánh bay ra ngoài, ném mạnh lên mặt đất.
Thiếu niên tóc lam té ngã, đồng thời, hai chân cũng biến trở về đuôi cá.
Kỳ Thiếu Vinh nhăn mày nhìn đuôi cá của thiếu niên, "Quá cùi bắp, một kích liền hiện nguyên hình."
Thiếu niên tóc lam lăn trên mặt đất vài vòng, một hồi lâu sau cũng không đứng lên được.
"Có phải tiểu tử này choáng váng rồi không?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Trang Hạo gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
"Đám hỗn đản các ngươi!" Thiếu niên thật vất vả mới dùng đuôi cá đứng lên được, không bao lâu liền ngã sấp xuống.
"Các ngươi đừng cho rằng hôm nay đánh bại được ta liền xong việc, người ủng hộ Ngải Lệ Nhi công chúa lên tới trên ngàn vạn, hôm nay ta ngã xuống, ngày sau vẫn còn hơn ngàn vạn nhân ngư tới tìm các ngươi!" Nhân ngư tóc lam đe dọa nhìn Bích Lưu Vân.
Trang Hạo nhìn nhân ngư tóc lam, "Hàng ngàn hàng vạn nhân ngư đều giống như ngươi?"
"Đúng vậy, đều giống như ta!"
Trang Hạo thở dài một hơi: "Khó trách hải long tộc không muốn liên hôn cùng với nhân ngư tộc, lấy tài trí tầm thường của nhân ngư tộc, có liên hôn cũng không được bao nhiêu tác dụng."
Nhân ngư tóc lam đỏ mặt lên: "Các ngươi đừng có khinh thường người, nếu nơi này không phải lục địa, ta khẳng định sẽ không thua!"
Kỳ Thiếu Vinh đau đầu nhìn dũng sĩ nhân ngư trên mặt đất: "Hình như tiểu tử này có chút mất nước rồi, có phải chúng ta nên đưa hắn trở lại biển không?"
Nhân ngư tóc lam thẹn quá thành giận mắng: "Không cần các ngươi phải nhiều chuyện!"
Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu nhìn nhân ngư tóc lam: "Tiểu tử này nhìn qua rất béo, bằng không làm thịt kho tàu ăn dần? Cái đuôi lớn như vậy, để lại một nửa để hấp đi."
Nhân ngư tóc lam trừng lớn mắt nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Nhân loại ác độc!"
Vừa mắng xong, nhân ngư tóc lam liền xé rách truyền tống phù, biến mất tại chỗ.
Kỳ Thiếu Vinh trợn trắng mắt nhìn nhân ngư tóc lam biến mất: "Ta còn tưởng rằng hắn có chút năng lực đâu, thì ra đã sớm nghĩ tốt đường lui, vừa bị dọa đã chạy, đúng là không có cốt khí."
Hắc Sa tràn đầy cảm thán đi ra: "Hiện tại nhân ngư tộc toàn một đám như vậy, đúng là một thế hệ không bằng một thế hệ."
"Tên ngu ngốc Hải Lăng kia đúng là chỉ biết chọc phiền toái!" Trang Hạo khẽ hừ một tiếng.
Bích Lưu Vân nhìn Hắc Sa: "Hắc Sa tiền bối, hiện tại nhân ngư tộc rất yếu sao?"
Hắc Sa gật đầu: "Trong đại chiến hải tộc lần trước, nhân ngư tộc có không ít cao thủ bỏ mình, sau đại chiến hải tộc, bọn họ lại lục tục nội đấu không thôi, nguyên bản là vương tộc trong chúng hải tộc, hiện tại thực lực lại tầm thường không đáng nói."
Bích Lưu Vân gật đầu: "Như vậy sao!"
"Nhân ngư tộc đã rất lâu không xuất hiện nhân ngư hoàng kim." Hắc Sa nói.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn về phía Hắc Sa: "Nhân ngư hoàng kim?"
Hắc Sa gật đầu: "Đúng vậy! Nghe nói tư chất của nhân ngư hoàng kim đều đặc biệt xuất sắc, trong nhân ngư tộc chỉ có nhân ngư hoàng kim mới có khả năng đạt tới thành tựu thánh cấp."
"Nguyên bản hoàng thất nhân ngư tộc đều là nhân ngư hoàng kim, bất quá, huyết mạch nhân ngư dần dần thoái hóa, sau khi nhân ngư vương tiền nhiệm chết, nhân ngư tộc không còn một người nào là nhân ngư hoàng kim, nhân ngư vương hiện tại cũng chỉ có đuôi cá đạm kim, huyết mạch không quá thuần khiết."