Nhậm Mộ tựa như người bệnh tâm thần, lái xe khắp nơi tìm người, chỉ thiếu việc gọi điện thoại báo cảnh sát. Điện thoại của Hạ Phong vẫn gọi được, nhưng không ai nghe máy.
Hơn 2h sáng, Nhậm Mộ về tới nhà. Trong phòng tối đen như mực, hiển nhiên anh cho là Hạ Phong chưa trở lại. Nhưng người ngồi trên ban công làm anh chấn động, chạy vội đến túm lấy Hạ Phong kéo xuống, nổi giận đùng đùng hỏi: “Em phát bệnh thần kinh gì vậy? Gọi điện thoại thì không tiếp? Em không đứng ở góc độ của anh mà suy nghĩ sao? Làm như vậy, có phải là trông thấy anh ở ngoài đường tìm rất vui vẻ phải không? Hay trông thấy người ta tìm em như điên nên cảm thấy rất có cảm giác thành tựu?”
Hạ Phong lạnh lùng nhìn anh, không nói chuyện.
Hạ Phong như vậy Nhậm Mộ rất ít gặp. Anh buông tay Hạ Phong, thầm nghĩ chú ý cậu nói gì. Thế nhưng Hạ Phong không có ý muốn nói chuyện, đi ra.
Điều này kích thích Nhậm Mộ, anh kéo tay Hạ Phong lại: “Thần Việt!”
“Buông tay”.
“Có lời gì không thể nói rõ ràng sao? Cần gì phải làm vậy? Thần Việt, anh cũng là người, sự kiên nhẫn của anh cũng có hạn”.
Hạ Phong cố gắng giãy: “Buông tay”.
Nhậm Mộ nặng nề mà hít một hơi, cố gắng đè xuống cơn tức của mình. Anh thả tay Hạ Phong ra, chờ cậu rốt cuộc muốn thế nào.
Hạ Phong đi vào phòng, không nói một lời.
“Thần Việt, em có gì thì cứ nói đi ra, đừng tra tấn anh như vậy”.
“Tra tấn?” Hạ Phong quay đầu lại, châm chọc cười lạnh. Cậu cầm lấy bể cá trên bàn cơm ném xuống sàn, tiếng thủy tinh vỡ như muốn đâm bị thương: “Sao tôi dám tra tấn anh? Tôi chỉ dám tra tấn chính mình. ‘Tôi cưới cô, có thể được gì?’. Nhậm Mộ, mẹ kiếp, còn dám chơi trò đấy. Không, là tôi quá ngu xuẩn. Tào Tuấn với anh là cộng sự anh còn muốn ngáng chân, huống chi là thịt béo đưa tới cửa, anh nghĩ đúng không? Kim ốc tàng kiều, quả thật mưu kế này không sai”. Bàng Tùng nói đúng, những kẻ đang yêu luôn ngu xuẩn, mà Hạ Phong chính là ví dụ cho điều ấy.
Nhậm Mộ nghe thấy câu nói ấy liền sửng sốt một lúc sau mới kịp phản ứng lại. Anh tiến lên kéo tay Hạ Phong, bắt buộc cậu nghe: “Thần Việt, chuyện này không phải như vậy, em nghe anh giải thích”.
“Giải thích? Chẳng lẽ anh không biết giải thích cũng có thể làm giả sao? Coi như tôi nhìn lầm, Nhậm Mộ, kiếp này tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa”.
Yêu càng nhiều hận lại càng sâu, lúc này đây Hạ Phong xem như hận Nhậm Mộ từ tận xương tủy. Hạ Phong càng có vẻ lãnh đạm, Nhậm Mộ lại càng sốt ruột.
“Thần Việt, nghe anh nói. Chuyện này thật sự không phải như em tưởng tượng. Anh thừa nhận là có cùng An Giai Mẫn nói câu ấy, nhưng anh chỉ là đùa giỡn, hoàn toàn không nghĩ đến kết hôn với cô ta! Kiếp này anh chỉ yêu mình em! Tin tưởng anh” Nhậm Mộ không hiểu được Hạ Phong tại sao lại nghe thấy câu đấy nhưng rõ ràng là nghe không hết. Anh chỉ là đùa giỡn An tiểu thư, làm cho cô ta chết tâm mà thôi.
“Yêu?” Hạ Phong nở nụ cười khinh thường. “Buộc Hàn Lăng giải nghệ còn chưa đủ, muốn ép cha anh ấy đến bước đường cùng mới dừng tay. Anh đã thấy mẹ anh ấy khóc mù hai mắt chưa? Anh đã thấy cha anh ấy mỗi lần nhắc tới con đau lòng như thế nào sao? Không có, đương nhiên là không. Nhưng tôi lại nhìn thấy rõ ràng! Người làm cho họ thành như vậy là anh, người bị tổn thương không chỉ là bọn họ, còn có tôi!” Hạ Phong chỉ chỉ tại tim mình, căm phẫn mà gào to: “Chính tay anh dùng dao đâm vào đây cũng không đau nhức bằng những chuyện anh làm sau lưng tôi!”
“Thần Việt, anh có thể giải thích –”
“Đủ rồi!” Hạ Phong ngắt lời, xoay người rời đi.
Nhậm Mộ ngăn Hạ Phong lại, liều mạng giữ chặt cậu, người kia dùng sức giãy dụa, lập tức rời đi. Hai người đều điên rồi, không có lý trí, một kẻ thầm nghĩ giữ lại người, một kẻ thầm nghĩ rời đi.
Trong lúc giằng co, Hạ Phong đột nhiên cảm thấy cả người bị hẫng ngã xuống, cánh tay đụng phải mảnh vỡ của bể cá, bị thương.
Nhậm Mộ nghĩ muốn nâng Hạ Phong dậy nhưng bị cậu đẩy ra ngay lập tức.
Hạ Phong đứng dậy muốn rời đi nhưng ông chủ nhậm không chịu thả người, ôm lấy Hạ Phong. Mặc kệ cậu dãy dụa, đấm đá. Cuối cùng, cả hai mệt mỏi ngồi bệt dưới sàn.
“Nhậm Mộ, buông tay đi”.
Nhậm Mộ tựa đầu vào cổ Hạ Phong, không chịu nhận thua: “Không buông”.
“Đêm nay anh không giữ được tôi, ngày mai cũng đừng nghĩ giữ được”.
“Vì sao em không thể tin lời anh? Không sai, là anh buộc Hàn Lăng giải nghệ, là anh làm cho cha tên đó chịu tội tham ô. Nhưng cho đến giờ anh cũng không nghĩ kết hôn với người khác. Thần Việt, em có nghĩ đến không, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường. Anh cũng có đố kị, có tư tâm.”
“Đây là lý do anh buộc Hàn Lăng giải nghệ sao? Cũng là cho tới giờ anh chưa từng tin tưởng tôi sao?”
“Anh tin em, nhưng anh chưa bao giờ tin Hàn Lăng. Anh hận Hàn Lăng, tựa như anh ta hận anh vậy. Tới khi em dùng hơn nửa thời gian của cuộc đời mình chờ ai đó em sẽ hiểu anh có bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu bất đắc dĩ. Biết rất rõ người ấy đã có người khác, biết rất rõ người ấy sẽ không biết tâm ý của mình, nhưng phải cùng người ấy xưng huynh gọi đệ. Người ấy không vui anh chỉ có thể cùng đua xe, cùng say rượu, lại không thể hỏi vì sao, dù anh biết rõ nguyên nhân. Anh từng tự thuyết phục bản thân chỉ cần người ấy hạnh phúc là đủ, chính là anh biết người ấy hạnh phúc nhưng mình không thể hạnh phúc, không thể vui vẻ. Vì người mình yêu, người ấy rời khỏi đường đua, đáng tiếc, đến cuối cùng vẫn là cô đơn. Khi anh muốn nói cho người ấy tình cảm của mình, người ấy lại chết trong tai nạn xe. Không ai có thể nói cho anh biết, vì sao đợi nhiều năm như vậy lại đổi lấy kết cục này. Anh đã cho rằng mình sẽ cô đơn trong cuộc đời này thì người ấy lại xuất hiện. Có thể là người ấy vẫn nhớ quá khứ, anh chỉ có thể không chú ý hết thảy theo đuổi người ấy, dùng tính mạng mình mà chứng minh anh có bao nhiêu yêu thương người ấy. Thật vất vả mới có thể yêu nhau, Hàn Lăng lại bắt đầu dây dưa vào. Anh sợ, sợ người ấy nhớ kĩ trước kia, sợ người ấy sẽ trở lại như trước. Anh nghĩ chỉ cần Hàn Lăng không có mặt trước người ấy thì có thể chậm rãi quên đi Hàn Lăng. Cho nên, anh buộc Hàn Lăng giải nghệ, còn vu oan cho cha Hàn Lăng, yêu cầu Hàn Lăng cách xa người yêu của anh. Anh chỉ muốn Hàn Lăng cách xa em một chút, anh làm sai sao?”
Hạ Phong nghẹn lại, cố gắng nhịn xuống chua xót trong lòng, giữ cho giọng mình thật lạnh lùng.
“Đời người có mấy lần vài chục năm có thể tiêu xài như vậy, không có thuốc chữa. Chính là anh lại như vậy mấy chục năm, yêu một người vài chục năm, đủ hèn hạ”.
“Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa”. Hạ Phong đẩy Nhậm Mộ ra, chật vật đứng lên muốn chạy trốn. Cậu không rõ những lời đó đâu là thật, đâu là giả, cậu rối loạn, đầu óc hỗn loạn như mớ bòng bong, tâm càng loạn. “Để cho tôi tỉnh táo vài ngày, đừng tìm tôi”.
“Chuyện Hàn Triệu anh sẽ cố gắng khôi phục trở lại nguyên trạng. Anh sẽ dùng mọi khả năng của mình để đền bù tổn thất cho cha mẹ anh ta”.
Hạ Phong đưa lưng về phía Nhậm Mộ, hơi hơi ngẩng đầu lên, dùng sức không cho nước mắt rơi xuống. Mở cửa, một tay dựa vào tường, chật vật rời đi.
Giây lát cửa đóng lại, lời của Nhậm Mộ rơi vào tai Hạ Phong.
“Em giam cầm anh, anh rốt cuộc không thoát ra được”.
Hạ Phong bưng kín mặt đi vào thang máy, lấy xe, dùng tốc độ nhanh nhất trở về Thần gia. Còn Nhậm Mộ, vẫn ngồi bệt dưới sàn nhà, ngẩn người nhìn cửa đóng lại đã lâu…
Nhậm Mộ không nói cho Hạ Phong, trong khoảnh khắc biết tin Hạ Phong chết, tim anh đau thắt lại, hít thở cũng trở nên đau nhức, chờ đợi nhiều năm tích lũy trong nháy mắt đều sụp đổ. Nếu như nói yêu thầm là một loại tu luyện, Nhậm Mộ có thể nói là tu luyện thành tài, chỉ kém chưa thành tiên.
Một đêm này, rất dài.
Hạ Phong tắt điện thoại, kéo rèm, đem chính mình giam trong phòng tối đen như mực. Ngồi trên ghế, hai tay ôm lấy chân, đầu tựa lên đầu gối.
Cả đêm cậu giữ nguyên tư thế này, tựa hồ muốn tìm đến sự an ủi. Khi kéo rèm ra, bên ngoài đã là buổi chiều. Ánh nắng đâm vài mắt khiến cậu nhíu mày dùng tay cản lại.
Rửa mặt xong, Hạ Phong nhìn lại chính mình trong gương, tiều tụy vô cùng. Hai mắt quầng thâm sâu hoắm, dường như khắc trên mặt mà không phải là do một đêm không ngủ.
Lái xe đến Ảnh Thị thành, nhân viên thấy cậu ai nấy đều giật mình tiến lên hỏi han. Cậu chỉ nở nụ cười nói cả đêm không ngủ. Tô Ôn không hỏi han gì, chỉ bảo cậu đi hóa trang thay đồ.
Vốn cả buổi sáng tìm không thấy Hạ Phong, Vu Học Lương đã nhẫn nhịn từ lâu, giờ thấy Hạ Phong như vậy cơn tức giận cũng tiêu tán một chút, cho là cậu gặp phải chuyện gì nên tha cho một lần. Bất quá tình cảnh Hạ Phong lúc này rất phù hợp để quay một cảnh bị ngâm nước từ lâu, khóc.
Hai giờ sau, cảnh quay được chờ mong đã chuẩn bị xong.
Hai bên là tòa nhà kiểu cũ theo phong cách Trung Tây kết hợp, khói thuốc súng dày đặc xám xịt phiêu đãng ở không trung. Chiến dịch qua đi, trên đường phố la liệt xác chết của binh sĩ, còn có nạn dân không kịp chạy trốn.
Hạ Phong mặc tây trang kiểu cũ rách rưới khập khiễng từ xa đi tới, vẻ mặt tiều tụy mà sốt ruột. Vừa đi, cậu vừa hô to, một tay tìm kiếm thi thể, tìm xem liệu có người yêu của mình hay không.
Một chiếc khăn tay thêu hoa nhuộm máu đỏ tươi thình lình xuất hiện trước mặt, cậu bổ nhào xuống, kích động cầm lấy nó. Cậu nhìn quanh khắp nơi, sợ hãi vô cùng. Bò qua đống tử thi, cậu tìm được nữ diễn viên Nhã Hinh đang mặc một bộ sườn xám.
Hạ Phong không dám tin hình ảnh trước mắt, hay tay run run nâng người lên, nhìn rõ mặt của Nhã Hinh….
“Không!” Hạ Phong chật vật cúi người xuống, thống khổ kêu lên. Ôm lấy Nhã Hinh, cậu vuốt ve mặt của cô, vội vàng gọi: “Nhã Hinh, mở mắt ra nhìn anh, anh là Hạo Minh đây! Em không phải nói muốn đến Anh Quốc sao? Anh đi cùng em, ngày mai chúng ta sẽ đi, ngày mai sẽ đi! Nhã Hinh, anh van em, mở mắt ra, đừng bỏ anh….”
Hạ Phong ôm lấy Nhã Hinh, ngẩng đầu rên rỉ. Sau đó lại để sát mặt vào trán Nhã Hinh khóc thành tiếng, đem toàn bộ oan khuất và bất hạnh của cuộc đời Trịnh Hạo Minh phát tiết, hóa thành nước mắt….
Bầu trời mưa rơi xuống, đem máu hợp thành một dòng suối nhỏ, chảy qua chân Hạ Phong, thấm ướt sườn xám…… (cẩu huyết a, cẩu huyết ⊙﹏⊙)
Vào phút cuối cùng, Trịnh Hạo Minh ôm người yêu của cuộc đời minh – Nhã Hinh ngồi giữa chiến trường, vẻ mặt si ngốc, hai mắt ôm hận. Anh chờ đợi một buổi ban khác, một thiên đường khác.
Phía bên kia thiên đường, là vĩnh hằng, là giữ lại không được, tựa như Hàn Lăng.
Toàn bộ nhân viên chăm chú nhìn Hạ Phong, thẳng đến Vu Học Lương thở dài một hơi, đứng lên dùng loa hô to “Cut! Được rồi!” mới có phản ứng.
Hạ Phong buông tay để nữ diễn viên đứng lên. Lát sau có ai đó nói chuyện với cậu, cậu cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ mình theo yêu cầu của đạo diễn Hứa, chạy theo một chiếc xe, ngã rất nhiều lần, tới mức đầu gối không còn cảm giác…
Vào đêm.
Hạ Phong lái xe rời khỏi Ảnh Thị thành, không vể Thần gia mà đến quán bar uống không ít rượu mới lung lay đi ra. Dựa vào thân xe, cậu cảm giác dạ dày nôn nao, nghĩ muốn nôn lại không nôn được, rất khó chịu. Từ từ nhắm hai mắt, tìm chìa khóa trong túi quần. Còn chưa tìm được chìa khóa, cậu ngồi phịch xuống đất, không muốn mở xe.
Theo thói quen, cậu lôi điện thoại ra. Nhìn màn hình không có ánh sáng cậu mới nhớ ra mình đã tắt máy hơn một ngày. Cầm điện thoại, cậu không mở máy, cuối cùng đút lại trong túi quần.
Hạ Phong bỏ vòng cổ ra nhìn một chút. Trên vòng cổ xuyên một chiếc nhẫn bạch kim, cậu sờ lên nó một chút. Nên tha thứ sao?
Hạ Phong không nghĩ, không xong là, trong lòng cậu đang kêu gào tha thứ.
Đứng lên, cậu phủi quần, tính toán trở về. Đem chìa khóa đút vào, vừa mở máy đã có người ngăn cản.
Cậu tự giễu nở nụ cười, không có phản kháng.
Cái gì phải tới rốt cuộc đã tới.
Họng súng đẩy gáy Hạ Phong, khiến cho cậu ngoan ngoãn xoay người. �
“Xem nào, chúng ta rất lâu rồi không gặp nhau, đúng không, Thần Việt”.
Vào lúc mọi người đang say giấc nồng, Thần gia lại vô cùng náo nhiệt. Thần Truy ngồi trên ghế salon, khuỷu tay cũng dựa trên ghế, nhìn người đối diện.
Nhậm Mộ mở hai chân, khuỷu tay tì lên đùi, sau đó ôm đầu, không biết là tự trách khó chịu hay không có biện pháp mới khiến anh trở thành như vậy.
Tìm kiếm tung tích Hạ Phong không được, Tô Ôn tự mình đến Thần gia thăm người. Chú Quan tỏ vẻ Tam thiếu gia đã rời nhà hơn 30h, còn chưa thấy người trở về. Không có biện pháp, Tô Ôn chỉ đành phải hỏi Nhậm Mộ. Lúc này mới phát hiện Hạ Phong mất tích.
Thần Nhung đi tới đi lui, hoàn toàn không ngồi được. Người đi ra ngoài tìm Hạ Phong đều thông báo không tìm được Tam thiếu gia, chỉ phát hiện xe ở một quán bar. Thần Nhung chỉ thẳng Nhậm Mộ: Hai người cãi nhau, cậu chưa thấy nó trở về chẳng lẽ không thể gọi điện đến hỏi chú Quan sao? Tôi nói cho cậu biết, tốt nhất đừng để Tiểu Việt mất sợi tóc nào, bằng không cậu cứ liệu hồn đấy!”
“Xin lỗi”. Nhậm Mộ vẫn duy trì tư thế ban đầu, chỉ là mười đầu ngón tay sắp khảm vào da đầu. Thần Nhung sốt ruột, anh lại càng sốt ruột hơn, Thần Nhung lo lắng, anh lại càng lo lắng hơn. Lẽ ra anh phải đến Ảnh Thị thành tìm Hạ Phong, mà không phải là chờ vài ngày cho Hạ Phong tỉnh táo lại.
“Xin lỗi? Bây giờ nói xin lỗi có ích sao?! Tôi thật sự điên mất, tôi làm sao lại đồng ý cho hai người ở cùng nhau chứ!” Thần Nhung lo lắng quá độ bắt đầu ăn nói không suy nghĩ.
“Thần Nhung, em tỉnh táo một chút”. Thần Truy một mực không lên tiếng giờ đột ngột mở miệng. “Nếu là cướp hẳn sẽ gọi điện thoại, chỉ sợ không phải. Chú ba và cha bên kia thế nào?”
“Chú ba lên máy bay, cha cũng sắp đến rồi”.
Nhậm Mộ không ngồi được, đứng lên ra bên ngoài. Vội vàng mở xe, anh tựa như kẻ điên chạy loạn trên đường, hy vọng có thể tìm được kẻ nào bắt cóc Hạ Phong, thẳng đến khi hết xăng anh mới dừng xe. Hai tay nắm chặt tay lái, tựa đầu xuống, trong lòng mỏi mệt tựa như trong người thiếu mất gì đó.
Điện thoại vang lên, anh tắt điện thoại không chút nghĩ ngợi, muốn yên lặng trong chốc lát. Không được một lát, anh liền mở máy, gọi lại vào số vừa rồi: “Là ai?”
Nhậm Mộ không nghe thấy trả lời, ngược lại có âm thanh ai đó bị tát. Sau đó là một giọng nói vô cùng quen thuộc.
“Nhậm Mộ –“
“Đường Kỉ Thiên!” Nhậm Mộ rống lên.
“Chẳng lẽ không phải là tôi? Tôi vốn nghĩ cho tình nhân bé bỏng của cậu mở miệng nói vài cậu, không nghĩ tới nhóc con rất quật cường, sống chết không chịu mở miệng. Tát mấy cái cũng không chịu nói. Nếu không có gì muốn nói, tôi liền chặn miệng nó lại, miễn cho lát sau lại làm phiền chúng ta ôn chuyện”.
Nhậm Mộ máu nóng dồn lên, hận không thể làm thịt Đường Kỉ Thiên, nhưng giọng nói của anh vẫn vững vàng: “Là mày bắt được Thần Việt? Tốt nhất không phải là mày, bằng không tao sẽ khiến cho –”
“Để tôi làm sao? Ta bắt chính là nó đấy. Thời tiết nóng lên, tính tình mọi người cũng trở nên nóng nảy. Đúng rồi, cậu thích bộ phận nào trên người nhóc con này, để tôi gửi tặng cho, thuận tiện kiểm tra tôi có bắt nhầm người hay không”.
“Mày dám! Dám động cậu ấy, tao giết mày!” Nhậm Mộ nóng giận.
“Sao tôi lại không dám? Cậu chỉnh tôi thảm như vậy, lấy tên nhóc này ra trêu đùa vừa vặn tiêu bớt oán khí không được sao? Nói chuyện với tôi cẩn thận một chút, đừng làm tôi tức giận, nếu khiến tôi khó chịu, bảo bối của cậu thiếu một khối thịt cũng đừng trách tôi”.
Nghiến răng nghiến lợi một hồi, Nhậm Mộ dùng giọng nói bình tĩnh nhất hỏi: “Mày muốn như thế nào?”
“Cậu làm tôi thảm bao nhiêu, dùng mạng sống của cậu thanh thoán cơn giận của tôi cũng không quá đáng. Bất qua xem tại tình cảm trước đây, tôi sẽ giúp cậu chết thoải mái một chút. Hiện tại, chờ lệnh của tôi. Đừng đùa giỡn trò gì, người chết trước không phải cậu mà sẽ là Thần Việt đấy”.
Đường Kỉ Thiên tắt, Nhậm Mộ gọi lại nhưng không có trả lời. Lập tức, anh gọi điện thoại cho Thần Nhung…