Càng đi về phương Bắc, thời tiết càng lạnh, số lần Tả Thiệu Khanh đi ra ngoài càng ít, suốt ngày bọc lấy chăn cầm sách tựa vào trên giường xem, trong phòng đốt chậuthan, tuy vậy, y còn ngại không đủ, trong chăn ít nhất nhét hai cái ấm lô.
Lục Tranh luyện công xong trở về, đi ngang qua phòng của y trực tiếp đẩy cửa tiến vào, lập tức bị một luồng khí nóng đập vào mặt, nóng khiến bước chân của hắn chầnchờ một chút.
“Em rốt cuộc là có bao nhiêu sợ lạnh?” Hắn tiến lên đẩy cửa sổ đóng chặt, răn dạy: “Đốt chậu than phải thường xuyên mở cửa sổ thông gió, một chút thưởng thức ấy cũng không có sao?”
Gió lạnh từ cửa sổ tiến vào, Tả Thiệu Khanh nắm thật chặt chăn trên người, chỉ lộ racái đầu, giải thích: “ Một canh giờ trước vừa mở.”
Gió trên sông thật lớn, nếu đứng trên bong thuyền, không cần một canh giờ có thểthổi thành trụ băng, trên mặt sông đã có thể nhìn thấy hiện tượng kết băng, nghengười Tào bang nói, lại hai ngày nữa, bọn hắn phải vứt bỏ thuyền đi đường bộ.
Lục Tranh ở bên cạnh giường y ngồi xuống, cầm chặt tay của y dò xét độ ấm, lại đem mặt dán ở trên trán y: “Chẳng lẽ về sau vừa đến mùa đông, em đều trải qua ở trên giường sao?”
Tả Thiệu Khanh ngượng ngùng trả lời: “Đây không phải không có việc gì sao? Có giường ấm vì sao phải đi ra ngoài chịu lạnh? Đợi về sau có việc đi ra ngoài liền cũng không như vậy.”
Lục Tranh ôm cả người y vào trong ngực, trong lòng nghĩ, đợi quay trở về kinh thành lại để cho người đem điền trang suối nước nóng ở vùng ngoại ô sửa chữa, sau đó đến mùa đông, hắn có thể cùng Tả Thiệu Khanh sống ở điền trang.
Tả Thiệu Khanh rút ra một cánh tay, cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán cho Lục Tranh, y cũng rất muốn giống như Lục Tranh, vào mùa đông dù cho mặc áo mỏng cũng không cảm thấy lạnh.
Lục Tranh đã từng cười y, nói: “Nếu em có thể đem thời gian đọc sách dùng để ngồi xuống luyện công, vài năm sau cũng có thể nóng lạnh bất xâm.”
Tả Thiệu Khanh lập tức giơ tay tỏ ý rõ ràng: “Vãn sinh đầu tiên là thư sinh, sau đó mới được xem là biết chút công phu quân nhân.”
Lục Tranh cười nhạo: “Em quân nhân như vậy, ngay cả thư sinh trên chiếc thuyền đối diện kia cũng không bằng.”
Tả Thiệu Khanh phiền muộn nghĩ, cũng không phải, vì cái gì cũng là thư sinh, trên chiếc thuyền đối diện lại có vài người mạnh mẽ cường tráng như vậy? Buổi tối hôm qua còn nghe ở thuyền đối diện có người đang ngâm <>, cũng không sợ chết cóng.
Kì thật, phần lớn thư viện ngoài trừ giảng dạy thi từ ca phú, văn sử kinh lược cũnghọc chương trình cỡi ngựa bắn cung, thư viện Thanh Lộc dù sao chỉ là thư viện ởtrấn Vưu Khê, biết cỡi ngựa bắn cung lác đác không có mấy người, lại càng khôngcần phải giảng dạy.
Nói cho cùng vẫn là Tả Thiệu Khanh căn bản mỏng manh, lại không thích ứng với cuộc sống lạnh giá ở phương Bắc, lúc này mới biểu hiện ra cùng người khác khác biệt cực lớn.
Hai người yên lặng ôm một hồi, Tả Thiệu Khanh lại lấy ra một ít vấn đề trong sáchhỏi Lục Tranh, Lục Tranh là võ tướng, phương diện thi từ ca phú hơi kém một chút,nhưng thực tế lại nói đến đạo lý rõ ràng.
Tả Thiệu Khanh nghe hắn một câu một câu đem bài viết cứu trợ thiên tai trong sách sử bắt bẻ, nhịn không được hỏi: “Lục gia vẫn luôn thích bắt bẻ đề đi, vãn sinh nếu như viết ra loại quan điểm này, sợ là ngay cả cống sinh cũng chạm không đến.”
“Cái này có cái gì, văn chương bộc lộ tài năng tuy không nhất định thảo luận vui vẻ,nhưng thường cũng sẽ không bị một gậy giáng chết tươi, dâng lên ngự án của bệ hạ,liền không sợ hắn chướng mắt.”
Lục Tranh lại chỉ điểm y vài câu: “Bắc hạn Nam lũ lụt vẫn là vấn đề dân sinh triều đình chú ý nhất, lương thực chính là sinh tồn căn bản, dân lại là căn bản của quốc gia, cho nên phòng thiên tai và cứu tế vẫn là điểm nóng của cuộc thi, bởi vậy các loại vấn đề diễn duỗi cũng không thể bỏ qua.”
Tả Thiệu Khanh kinh ngạc nhìn hắn, y là mang theo trí nhớ sống lại, cho nên biết rõ đề thi, không nghĩ tới Lục Tranh là võ tướng mà lại có tư duy nhạy cảm như thế.
Lần này thi hội, nếu đề mục thi vấn đáp không thay đổi, chính là “dân sinh”, hai chữnày nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó, thí sinh toàn quốc nhiều vô kể,luận văn rất dễ dàng liền viết thành nghìn bài một điệu, muốn vượt trội cũng không dễ dàng.
Chỉ nghe Lục Tranh nói tiếp: “Mỗi một vị thượng giả đều có thiên hướng ra đề mụccủa bản thân, tiên đế hiếu chiến, rất thích xoay quanh ra đề mục chiến sự, Chiến Viên Phong thiên về thực vụ, lần này lại là lần đầu tiên ra đề thi sau khi hắn đăng cơ,tất nhiên là muốn lung lạc một đám thanh niên tài tuấn thay mình vì dân suy nghĩ.”
Tả Thiệu Khanh hơi há hốc mồm, đối với Lục Tranh bội phục sát đất, sau khi các thí sinh có cửa vào kinh thành luôn sẽ tìm cách nghe ngóng văn tự của quan chủ khảo đặc biệt thích, đón ý nói hùa khẩu vị quan chủ khảo, như vậy cơ hội đấu vòng sau cũng lớn một chút.
Về phần tâm tư hoàng thượng, sợ là người bình thường cũng không thể phỏng đoán được.
“Lục gia hình như hiểu rất rõ tâm tư hoàng thượng?” Tả Thiệu Khanh trêu ghẹo hỏi.
Lục Tranh nhàn nhạt liếc mắt nhìn y: “Nếu như em từ nhỏ cùng hắn lớn lên, em cũng sẽ hiểu rõ hắn.”
Ặc… Tả Thiệu Khanh ngượng ngùng cười, từ chối cho ý kiến, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu mỗi người làm quan cũng thông minh giống như Lục Tranh, chỉ sợ liền khôngtồn tại cảm giác áp bách gần vui như gần cợp nữa.”
La Tiểu Lục vụng trộm từ ngoài cửa thò ra một cái đầu, nhìn thấy người nào đó ở đây, lập tức rụt trở về, sau đó thấy nhưng không thể trách ở ngoài cửa chờ.
Mấy ngày nay đến giờ, nó và vú Liễu dù trì độn cũng phát hiện mối quan hệ của hai vị này không bình thường, bắt đầu nó còn tưởng rằng là Lục công gia thấy sắc nảy lòng tham, miễn cưỡng Tam gia bọn họ, không nghĩ tới ngoảng mặt làm thinh, Tam gia bọn họ hình như không hề không vui.
Ai, cái này gọi là chuyện gì?
Tuy nó cũng từng nghe câu chuyện mối tình chia đào, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xảy ra trên người chủ tử nhà nó, đây chính là việc bị người đâm sống lưng, Tam gia làm sao lại thản nhiên tiếp nhận như vậy?
Vú Liễu so với nó còn lo lắng hơn, suốt ngày đề phòng Lục công gia, thời gian hai người nán lại có hơi dài một chút liền căn dặn La Tiểu Lục sang đây nhìn xem, cũng đừng ở trên thuyền truyền ra tin đồn không hay gì.
Cũng may Lục Tranh và Tả Thiệu Khanh trong lòng đều có chừng mực, người phíatrước là không đành lòng Tả Thiệu Khanh thân thể nhỏ nhắn xinh xắn không nỡ xuống tay, người phía sau là lạnh chẳng muốn nhúc nhích, bởi vậy luôn trông coimột đạo phòng tuyến cuối cùng, mỗi lần hôn hôn sờ sờ một chút liền dừng.
Có người trên thuyền thông minh cũng nhìn ra một chút vấn đề, nhưng có Lục Tranh áp trên đầu, một câu cũng không dám nói lung tung.
Hai ngày sau, đội tàu ở thành Thương Châu liền dừng thuyền cập bờ, dưới chân đạpmặt đất cứng rắn, không ít người cũng nhẹ nhàng thở ra.
Tuy nói đường thủy an toàn lại thoải mái, nhưng ở trên thuyền thời gian dài, mỗi ngày nhìn thấy không phải núi chính là nước, cả người sắp móc meo rồi.
Thương Châu là chủ thành cách kinh đô gần nhất, có danh xưng là tiểu đế đô, có thể thấy trình độ phồn hoa ở mức độ nào.
Hai tay Tả Thiệu Khanh khoác màn vải, nhìn đầu người trên bến tàu bắt đầu khởi động, tiếng người huyên náo, tàu chở khách thuyền hàng vãng lai cũng chở đầy tiến vào, xe ngựa xe trâu bên cạnh đều có, hiển nhiên là khách buôn bán không tậptrung, ven hai bên đường bày biện các loại hàng hóa, thức ăn quần áo đồ dùng nêncó đều có, không ít chủ quán đang cao giọng rao hàng.
Tả Thiệu Khanh chú ý tới, không ít khách nhân lên bờ trước tiên đều chạy về phía những sạp hàng ăn kia, giống như đói bụng ba ngày, ăn như hổ đói.
Ngẫm lại cũng có thể hiểu được, nếu như y không phải sanh ở Tả gia, không phải lúc này có Lục Tranh đồng hành, chỉ sợ một ngày ba bữa không phải tôm cá tươi chính là rau muối.
Tuy mỗi ngày ăn thức ăn mỹ vị cũng không chịu nổi, bởi vậy mọi người sau khi xuống thuyền dĩ nhiên là nghĩ đến thay đổi khẩu vị, thỏa mãn ham muốn ăn uống của bản thân.
Dương Dịch bỏ một vài bao bạc mua tất cả đậu hủ hoa ở một sạp hàng, mời mọingười đến ăn: “Đây chính là món ăn vặt nổi danh nhất bản địa, tục xưng là trại đầu khỉ, vừa non vừa trơn, ăn vào trong miệng, quả thực giống như ngậm lấy nữ nhân…”
Nghe hắn ta càng nói càng không hợp thói thường, Lục Tranh liếc mắt nhìn hắn ta, thành công khiến cho người đang há mồm kia chỉ chuyên chú ăn mỹ thực.
Tả Thiệu Khanh ăn xong một miếng cảm thấy quả thực không tệ, mềm mại trượt vào miệng, nước tương hòa quyện cũng rất mỹ vị, một hơi ăn hai chén mới bỏ qua.
Lục Tranh quyết định ở Thương Châu nghỉ ngơi và hồi phục hai ngày lại đi tiếp, vì vậy mang theo Tả Thiệu Khanh đi phân đà Tào bang ở, về phần bọn người Tưởng Hằng Châu, hắn lại không từ biệt cũng không mời, hoàn toàn coi như là người xa lạ trên đường vô tình gặp được.
Tả Thiệu Khanh lần nữa nhã nhặn từ chối đề xuất kết bạn ra ngoài chơi của Khúc Trường Thanh, nói thẳng Nhị thúc của mình cũng cũng ở trong Tào bang, không muốn cùng thân nhân xa cách.
Khúc Trường Thanh lúc này mới biết được, hóa ra Tả Thiệu Khanh là theo chân Tả Uẩn Dương, chỉ là hắn ta và Tả nhị lão gia không quen, dọc đường cũng không gặpmặt, bởi vậy ngay cả chào hỏi cũng chưa từng chào.
Song phương chia tay, Tả Thiệu Khanh trong lòng nhẹ nhàng thở ra, rốt cục không cần lại thời thời khắc khắc phòng bị Tưởng Hằng Châu nữa, sau đó thấy Tả Uẩn Dương gầy một vòng lớn, dịu dàng cười nói: “Nhị thúc...ngài nên bảo trọng thân thể.”
“Ha ha… không sao không sao, đem sổ sách Tào bang làm rõ, cuối cùng có thể báo kết quả công tác cho Lục công gia.” Tả Uẩn Dương tuy mặt mũi tràn đầy mỏi mệt,nhưng tinh thần lại đặc biệt tốt.
Tả Thiệu Khanh nghe ông từng nói, Tào bang có kế toán tiên sinh của mình, còn đã từng là thư sinh, làm việc thì bình thường, nhưng làm người lại rất kiêu ngạo, đáng tiếc đối phương chỉ có thể nhớ ký sổ, căn bản không rõ ảo diệu ở bên trong sổ sách, mấy năm này, sổ sách của Tào bang có thể nói là rất lung tung.
Để Tả Uẩn Dương suốt ngày suốt đêm hoàn thành sổ sách cho Lục Tranh xem, Lục Tranh thỏa mãn gật đầu, hơn nữa đem toàn bộ quyền hạn tài vụ Tào bang đều giaocho ông.
Tả Uẩn Dương mừng rỡ qua đi lại có chút do dự, ông là thương nhân, không phải kế toán tiên sinh, cũng không muốn ngày ngày luồn cúi ở bên trong sổ sách.
Ông cẩn thận từng li từng tí nói rõ tình huống, sợ mình không thức thời khiến Lục công gia tức giận.
Lục Tranh nghe xong cũng không khó xử ông, chỉ là để cho ông tìm mấy kế toán tiên sinh bồi dưỡng một thời gian ngắn, về sau sổ sách này vẫn là ông trông coi, nhưng lại không để cho ông làm sổ sách.
Tả Uẩn Dương mừng rỡ, này có thể đánh đồng để cho ông làm đại quản sự chỉ động miệng không động thủ, còn nắm quyền lớn, nào có đạo lý không đồng ý?
Đợi Lục Tranh ra khỏi thư phòng, ông còn oán thầm: Không nghĩ tới Lục công giathật thông tình đạt lý lại lòng dạ rộng rãi, lần này thật sự là chọn được chỗ dựa.
Ông nào đâu biết rằng, Lục Tranh sở dĩ đối với ông dễ nói chuyện như vậy, có một phần rất lớn là bởi vì Tả Thiệu Khanh, dù sao cũng là Nhị thúc của Tả Thiệu Khanh, vừa biết làm việc vừa tin được, hắn cũng không tiếc ủy quyền.
Đáng tiếc Tả Uẩn Dương trong khoảng thời gian này vùi đầu tận lực làm, hoàn toàn không biết cháu ruột đã ôm vào đùi Lục công gia, nếu ông biết rõ, chỉ sợ còn có thể da mặt dày hơn muốn có chỗ tốt hơn chút nữa.