Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ Thành Phi

Chương 49

Kết quả lại khiến nàng thất vọng, Ngọc Vong Ngôn chậm rãi lắc đầu.

“Ở sâu bên trong rừng cây có tòa nhà bị khóa lại, bổn vương lẻn vào trong đó, còn chưa điều tra xong thì chợt nghe tiếng của nàng ở bên kia.”

Tiêu Sắt Sắt thì thào: “Ta nhìn thấy Ngọc Khuynh Dương và Cẩm Lam tỷ tỷ muốn vào rừng cây, khụ, khụ khụ… Lo sợ chàng bị bắt gặp, gặp phải phiền toái.”

“Sắt Sắt…” Ánh mắt Ngọc Vong Ngôn toát lên vẻ đau lòng, giống như mặt hồ sâu thẳm, “Vì sao phải làm đến mức này, nàng là vì điều gì cơ chứ.”

Tiêu Sắt Sắt than nhẹ: “Vương gia, đây đều là ta nợ chàng.”

Lại là lời này.

Ngọc Vong Ngôn đầy rẫy nghi hoặc.

Hắn cũng không quen biết Tiêu Sắt Sắt từ trước. Nếu theo lời của Tiêu Sắt Sắt thì rốt cuộc vì sao lại nói như vậy?

Ngọc Vong Ngôn trầm mặc một lát, vỗ vỗ bả vai Tiêu Sắt Sắt: “Nàng trước tiên cứ nghỉ ngơi, về đến phủ gọi y nữ đến xem cho nàng, có thời gian lại bàn chuyện khác.”

“Vương gia…” Tiêu Sắt Sắt cảm động trong lòng, tựa vào lồng ngực Ngọc Vong Ngôn dần dần thiếp đi.

Xe ngựa rất nhanh đã về tới Vương phủ. Ngọc Vong Ngôn dùng áo choàng bọc kỹ Tiêu Sắt Sắt, ôm nàng vào phủ.

Sơn Tông đi sát theo sau, bọn thị vệ đi gọi y nữ.

Viện của Tiêu Sắt Sắt ở phía hậu trạch, trên đường đi có ngang qua một vườn hoa viên.

Lúc này cũng đã khuya, đèn đuốc trong Vương phủ cũng đã tắt nhưng phía dưới cây hòe ở hoa viên lại có một nữ tử đang ngồi, chốc chốc lại đung đưa xích đu.

Ngọc Vong Ngôn không rảnh để nhìn nàng ta, ôm Tiêu Sắt Sắt lướt đi qua.

Sơn Tông ở phía sau thấy là Quách trắc phi, vội cung kính thi lễ, sâu trong đáy mắt đầy sự khó hiểu.

Y nữ tới rất nhanh. Dưới sự nỗ lực của y nữ và Lục Ý thì vết thương của Tiêu Sắt Sắt đã đỡ hơn. Y nữ nói thương thế của nàng không nặng, chỉ là vị trí bị đá lần này lại đúng ngay nơi bị chủy thủ đâm lúc trước cho nên dẫn phát nội thương.

Lục Ý bưng thuốc đưa cho Tiêu Sắt Sắt. Nàng uống được một ngụm, đắng quá, Tiêu Sắt Sắt không nhịn được mà nhổ ra, bắn lên y phục của Lục Ý.

“Tiểu thư, người không sao chứ!” Lục Ý chả buồn lau y phục của bản thân, nhanh chóng buông chén thuốc, vỗ lưng cho Tiêu Sắt Sắt.

“Không, không sao.” Tiêu Sắt Sắt cau mày, hơi buồn nôn.

Ngọc Vong Ngôn qua ngồi, vẫy lui Lục Ý: “Để bổn vương làm cho.” Cầm lấy chén thuốc với thìa, múc một muỗng, thổi thổi, đút cho Tiêu Sắt Sắt, “Cẩn thận chút.”

Tiêu Sắt Sắt ngoan ngoãn uống thuốc. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẹ đẻ Hà Thị với nha hoàn của nàng thì Ngọc Vong Ngôn là nam nhân duy nhất bón thuốc cho nàng.

Nội thương ở ngực hình như đã bớt đau hơn, cảm giác ấm áp len lỏi khiến cho Tiêu Sắt Sắt cố gắng nén lại được sự khó chịu của dạ dày, uống hết thuốc.

“Các ngươi đi ra ngoài hết đi.” Ngọc Vong Ngôn thả chén thuốc xuống, giúp Tiêu Sắt Sắt dựa vào gối.

Đám người Sơn Tông, Lục Ý lần lượt ra khỏi phòng.

Chỉ còn lại hai người trong phòng, cảm xúc lo lắng cùng thống khổ lẫn lộn với nhau.

Chứng kiến một màn tại phủ Thái tử, ngay lúc này đây những oán hận cùng phản bội ồ ạt kéo đến bao phủ hai người, không hề cho cả hai một chút thời gian thở dốc.

Tiêu Sắt Sắt đột nhiên ôm lấy Ngọc Vọng Ngôn.

“Vương gia, đừng đau khổ, đừng tức giận kẻo ảnh hưởng đến cơ thể…”

Không một ai hiểu hơn nàng, Ngọc Vong Ngôn đang chịu dằn vặt cỡ nào.

Ngọc Vong Ngôn thân hình run rẩy, muốn đẩy Tiêu Sắt Sắt ra nhưng cuối cùng không nhẫn tâm, đành phải đau thương nói: “Nàng đang có tâm trạng giống bổn vương đúng không?”

“… Vâng.” Có lẽ nhiều thêm phần đau khổ khi bị phản bội.

“Làm khó nàng rồi.” Ngọc Vong Ngôn vỗ về Tiêu Sắt Sắt: “Rõ ràng đau khổ chịu không nổi lại còn vì bổn vương mà làm được đến vậy.”

Tiêu Sắt Sắt thì thào: “Vương gia, ta nói rồi, ta ở bên cạnh chàng, bên chàng suốt đời… Ta không thể khiến chàng dính phiền phức, cũng không muốn chàng phải khổ sở đau lòng.”

Ngọc Vong Ngôn không nói nên lời, cảm động trong lòng đang va chạm lồng ngực hắn, đồng thời còn có áy náy tàn phá bừa bãi.

Nàng vì hắn trả giá như vậy, hắn vậy mà ngay cả tình yêu cũng không cho nàng được.

Là hắn nợ lòng tốt của nàng rất nhiều mới đúng.

Với tư cách là một phu quân, hắn không làm tốt.

Lời vừa đến bên miệng, ánh mắt Ngọc Vong Ngôn đen như mực, vẻ mặt chuyên chú: “Sắt Sắt, bổn vương muốn biết, nàng rốt cuộc là ai?”

Tiêu Sắt Sắt giương mắt nhìn qua, đáy mắt thuần khiết như băng tuyết, dịu dàng nhiều phiền muộn.

“Đích nữ phủ Hữu Thừa tướng… Tiêu Sắt Sắt.”

Ngọc Vong Ngôn vẻ mặt tối xuống. Là hắn nghĩ nhiều rồi, nàng không phải là Tiêu Sắt Sắt thì còn có thể là ai chứ.

“Sao nàng lại nói nợ bổn vương rất nhiều?”

Tiêu Sắt Sắt ôn nhu cười khổ: “Có một số việc ta không có cách nào nói ra…”

“Không có cách nào nói ra?” Ngọc Vong Ngôn hơi kinh ngạc.

Tiêu Sắt Sắt gật đầu, một tay mơn trớn lồng ngực Ngọc Vọng Ngôn: “Vương gia, xin chàng tin tưởng ta, ta sẽ dùng cả đời trả lại những gì ta nợ chàng… Cho dù chàng gặp bất cứ chuyện gì, ta vĩnh viễn đứng về phía chàng.”

Nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết của Tiêu Sắt Sắt, Ngọc Vong Ngôn chậm chạp không nói.

Hắn không hiểu vì sao có thể tin nàng vô điều kiện, đến nỗi trái tim dần dần dao động, không muốn tiếp tục truy tìm lý do nữa.

Sao lại như vậy?

Là bởi vì nàng liều chết bảo vệ hay là bởi vì hắn lại từ trên người nàng ấy nhìn thấy bóng dáng của Cẩm Sắt?

Ngọc Vong Ngôn nhắm mắt lại để bóng tối bao quanh bản thân, ngăn cản suy nghĩ buồn cười này lại xuất hiện.

Hắn quyết định tin tưởng Tiêu Sắt Sắt, càng dành thêm nhiều sự chăm sóc cùng quan tâm đối với nàng, cho nàng hết thảy tất cả những thứ mà hắn có khả năng cho, ngoại trừ tình yêu.

Đến mùa xuân năm Ất Tỵ, thương thế của Tiêu Sắt Sắt đã dưỡng tốt.

Ngọc Vong Ngôn đặc biệt chỉ lấy thuốc bổ tốt nhất được làm ra từ chỗ của Ngọc Khuynh Vân để Tiêu Sắt Sắt uống đúng giờ, ngăn chặn di chứng.

Ngọc Khuynh Vân xuất thủ rất mạnh tay, chỉ riêng cỏ linh chi được tặng đã là vận chuyển từ Tuyết sơn ngàn dặm xa xôi.

Lục Ý đem cỏ linh chi đã được rang tốt sắc thành thuốc đưa cho Tiêu Sắt Sắt uống, một bên tinh quái nói: “Trong nhà tứ điện hạ là mở tiệm bán thuốc sao? Dường như luôn có rất nhiều dược liệu quý báu. Lần này Vương gia vừa mở miệng xin, hắn liền cho hai cỗ xe ngựa, nô tì trộm nhìn, tất cả đều là danh phẩm!”

Tiêu Sắt Sắt trầm ngâm chốc lát, đáp: “Tứ điện hạ yêu thích nghề làm vườn, trồng ra rất nhiều hoa cỏ quý báu. Nhiều loại hoa cỏ vẫn có thể dùng làm thuốc, hoặc là hắn dùng hoa cỏ của bản thân đổi lấy các loại sơn tham, cỏ linh chi.”

“Những gì tiểu thư nói cũng có thể đúng.” Lục Ý nói: “Tóm lại nếu mấy loại thuốc bổ này đều là của tiểu thư vậy thì uống sạch sẽ hết toàn bộ. Chả phải y nữ nói thể chất của tiểu thư rất tốt sao? Lại bồi bổ thêm nữa khẳng định càng tốt hơn so với hồi trước.”

Tiêu Sắt Sắt cười yếu ớt không nói, sóng mắt âu sầu.

Liếc mắt nhìn ánh nắng mặt trời bên ngoài phòng, cuộc nói chuyện của Ngọc Khuynh Dương với Trương Cẩm Lam vẫn đâm vào tai Tiêu Sắt Sắt ở bất kỳ đâu, bất kể tâm trạng nàng ổn định như nào nhưng thủy chung không thể đem cảm giác của nỗi oán hận, bi oán kia đuổi ra khỏi đầu được.

Tiêu Sắt Sắt cúi đầu, nhìn thấy hai tay của mình đang run lên nhè nhẹ, thở dài một tiếng, đành phải ra ngoài đi dạo.

Lần này rời phòng không mang theo Lục Ý, một mình Tiêu Sắt Sắt khoác áo choàng lông lên người, đi về hướng phía sau hồ.

Để cho tâm hồn thanh tịnh, Tiêu Sắt Sắt đã đặc biệt chọn con đường nhỏ bị che khuất.

Trên đường đi, Tiêu Sắt Sắt nghĩ đến chuyện ngọc bội. Đêm đó, Ngọc Vong Ngôn chưa lục soát hết cấm địa, hơn phân nửa là vẫn sẽ tiếp tục đi tìm. Ngoài ra thời gian bản thân đã giao hẹn với Lữ Sùng cũng sắp tới rồi, đã đến lúc nên cân nhắc kỹ càng, trả lời Lữ Sùng.

“Tiểu thư.”

Giọng nói của Hà Cụ vang lên ở phía sau.

Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc, ngoái đầu nhìn lại thì thấy hắn mang y phục đầy tớ trong Vương phủ.

“Ngươi làm sao…” Tiêu Sắt Sắt đã hiểu, chắc là có đầy tớ rời phủ xử lý công chuyện, trên đường bị Hà Cụ bắt cóc, y phục cũng bị Hà Cụ đổi.

Tiêu Sắt Sắt hỏi: “Cái người đầy tớ bị ngươi đổi y phục đâu?”

“Tiểu thư yên tâm, hắn không có nguy hiểm gì đến tính mạng, thuộc hạ chỉ đánh ngất hắn rồi đặt ở chỗ xa nơi đây.”

“Vậy là tốt rồi.” Tiêu Sắt Sắt đảo mắt nhìn xung quanh, may thay bây giờ mấy thị vệ đi theo nàng không có ở đây.

“Hà Cụ, người tìm ta để nói việc của Lữ Sùng?”

Hà Cụ gật đầu: “Không biết tiểu thư cân nhắc ra sao rồi, bên này khi nào thì thuộc hạ liên lạc với Lữ Sùng?”

“Ngày mai đi, ngày mai giờ Thìn, chỗ cũ.” Tiêu Sắt Sắt bất chấp nói: “Đáp ứng với điều kiện của hắn, dẫn hắn cùng đi phủ Thái tử. Trước mắt việc tìm lại ngọc bội quan trọng hơn, còn lại thì để sau tính tiếp.”

Hà Cụ nói: “Vậy thì thuộc hạ làm theo quyết định của tiểu thư. Giờ Thìn, ngày mai, chúng ta lại bàn bạc rõ ràng với hắn.”

“Ừ.” Tiêu Sắt Sắt cười khẽ: “Ngươi cũng nhanh đi đi, Cẩn vương phủ không phải là nơi nên ở lâu.”

Sắc mặt Hà Cụ trầm ngâm, qua đáy mắt của Tiêu Sắt Sắt thấy được cảm xúc cừu hận cùng bi oán, ngẫm nghĩ một lát, nói: “Vì sao tiểu thư không nói cho Cẩn vương biết người là Trương Cẩm Sắt?”

Tiêu Sắt Sắt trong lòng đau xót, tươi cười thê lương: “Chàng sẽ tin tưởng sao?”

Hà Cụ nhíu mày.

Tiêu Sắt Sắt chua xót nói: “Chàng chẳng những sẽ không tin tưởng mà sẽ đối xử với ta giống như lần trước ở linh đường phía sau hồ.”

Hà Cụ nói: “Đáng tiếc, cho dù Cẩn vương thật sự tin tưởng tiểu thư, trước khi tiểu thư được rửa sạch tội danh phản quốc, dù là Cẩn vương cũng xác thực không an toàn.”

“Đúng vậy, biết càng nhiều thì càng nguy hiểm. Ta không thể đứng nhìn chàng ấy đối mặt với càng nhiều nguy hiểm được.” Tiêu Sắt Sắt bẻ một nhánh hoa liên kiều, đôi mắt đau đớn nhìn nhụy hoa vàng tươi.

Vì lo cho an toàn hành tung của Hà Cụ, Tiêu Sắt Sắt bảo hắn nhanh chóng rời đi. Nhìn bốn bề vắng lặng, Tiêu Sắt Sắt men theo con đường nhỏ, đi tới sau hồ.

Khu vực sau hồ rộng lớn, sương khói lượn mờ, phần lớn những người thường lui tới nơi này để đi dạo hoặc ngắm cảnh, Tiêu Sắt Sắt cũng từng chạm mặt một vài phi tần tới đây đi dạo.

Nhưng hôm nay hơi bất ngờ lại có nữ tử luyện kiếm bên đình.

Nàng ta mặc một bộ áo quần váy mỏng phượng hoàng màu đỏ, tay cầm đôi kiếm Việt Nữ, động tác trong cương có nhu.  

Lớp váy bay lượn tựa phượng hoàng, không chỉ uyển chuyển mà còn có tư thế oai hùng trên chiến trường.

Tiêu Sắt Sắt nhanh chóng nhận ra kia là Bàng trắc phi.

“Chủ tử, người có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Nha hoàn của Bàng trắc phi hỏi.

Bàng trắc phi dừng lại, lấy khăn mặt vắt trên cây lau mồ hôi: “Cũng được! Lấy cho ta ít nước uống, nghỉ ngơi một lát lại luyện tiếp.”

Nha hoàn vội vàng đi lấy nước, đúng lúc này trông thấy Tiêu Sắt Sắt.

“Vương, Vương phi…” Nha hoàn vội thi lễ: “Bái kiến Vương phi.”

“Ừ.” Tiêu Sắt Sắt cười nhợt nhạt: “Bàng tỷ tỷ múa kiếm thật đẹp.”

“Vương phi quá khen, nhà ta là võ tướng, bất luận nam nữ đều có thể đánh võ.” Bàng trắc phi cầm túi nước uống hai ngụm, vệt nước còn vương trên khóe môi, hỏi: “Vương phi hai ngày nay thân thể không khỏe sao? Ta thấy Sơn Tông tới chỗ người đưa không ít thuốc bổ, hiện giờ đã khỏe hơn chưa?”

“Khỏe nhiều rồi, cảm ơn Bàng tỷ tỷ.” 

“Không có gì.” Bàng trắc phi đánh giá Tiêu Sắt Sắt một hồi, “Thân thể nhỏ nhắn này của Vương phi trông thật ốm yếu, vào trong đình ngồi đi, còn có thể chắn bớt gió lạnh!”

“Được.” 

Hai người ngồi trong đình, Bàng trắc phi khoác thêm áo choàng, cười nói: “Chuyện hôm đó là ta thất lễ, Vương phi đừng để trong lòng, ta cũng muốn đa tạ Vương phi nhắc nhở ta nhìn rõ ràng kẻ tiểu nhân Củng thị kia.”

Tiêu Sắt Sắt hồn nhiên đáp: “Ta chỉ là ăn ngay nói thật, có thể giúp được Bàng tỷ tỷ một việc thật là tốt quá.”

Bàng trắc phi khoát tay: “Nói chung đa tạ Vương phi, còn có, người bình thường coi chừng kẻ tiểu nhân Củng thị kia một chút. Người ngốc lắm, nàng ta muốn khi dễ người rất dễ.”

“Ta nhớ kỹ rồi.” Tiêu Sắt Sắt mạnh mẽ gật đầu.

Bàng trắc phi chợt vỗ cây cột, cười than: “Có điều là Củng thị có nói một câu rất đúng.”

“Câu gì?”

“Nói Vương phi có may mắn được sủng ái, còn bọn ta thì không.”

Tiêu Sắt Sắt cười cười, sự thật nào có vẻ vang như các nàng nghĩ. 

Bàng trắc phi nói: “Thực ra ta không ghen tị Vương phi, ta cũng không thích Vương gia, có gì mà ghen tị với người chứ? Chẳng là ta đã gả qua đây rồi nhưng mỗi ngày sống như quả phụ, đổi lại là người thì người có thể cam tâm không? Còn không bằng Vương gia hưu ta, để ta giả nam lên đường nhập ngũ, ít nhất còn có thể thỏa thích vui vẻ cùng cẩu tặc Bắc Ngụy đánh mấy trận, không đến mức ở đây để thời gian trôi qua vô ích.”

Tiêu Sắt Sắt chăm chú nhìn.

“Thôi, người là kẻ ngốc, nói mấy điều này người cũng không hiểu.” Bàng trắc phi lại lần nữa nhấc kiếm lên, |Luyện kiếm! Nữ nhân Bàng gia không thể xao nhãng võ nghệ!”