Nhìn hai thiếu niên trước mặt bàn chuyện đặt tên cho đứa bé, có vẻ cực kỳ căng thẳng, lão tăng mỉm cười, nói: “Bần tăng thấy đứa nhỏ này ánh mắt thanh triệt (trong suốt), hay là gọi Thanh đi.”
Duy và Lam đều nhìn vào ánh mắt đứa trẻ này, hai mắt trẻ sơ sinh không hề mang theo một chút thế tục phong sương, trong suốt như dòng suối.
“Thanh.” Duy nhớ kỹ cái tên này.
“Duy thí chủ có thích chữ Thanh này không?” Lão tăng lữ hỏi Duy.
Duy cúi đầu hỏi đứa bé trong lòng: “Gọi ngươi là Thanh, ngươi thích không?”
Đứa trẻ mút ngón tay be bé của mình, nhìn Duy cười.
“Xem ra nó cũng thích.” Lam ở một bên cười nói: “Đứa nhỏ sao cứ được ngươi bế là lại cười vui như vậy nhỉ?”
“Ta chưa quyết định chắc chắn là sẽ nuôi ngươi đâu!” Duy dùng trán chạm đầu đứa trẻ, cũng cười nói: “Ngươi đừng tưởng rằng cứ cười như vậy là ta sẽ mềm lòng.”
“Duy, vậy gọi nó là Thanh?” Lam hỏi.
“Được Đại Sư đặt tên, cũng là phúc của nó.” Duy nói: “Gọi là Thanh đi.”
“A Di Đà Phật.” Lão tăng lữ niệm một tiếng Phật hiệu, đứng dậy nói: “Đa tạ hai vị thí chủ cho nước và đồ ăn, giờ không còn sớm, bần tăng phải cáo từ rồi.”
Duy vội vàng đứng dậy đưa tiễn, miệng hỏi: “Đại Sư, ngài đang tu hành ở đâu?”
Lão tăng lữ cười nói: “Bần tăng dạo chơi bốn biển, không có chốn an thân.”
“Dạo chơi thiên hạ?” Duy hiển nhiên hứng thú, nói: “Đại Sư đã đi qua những nơi nào?”
Lão tăng lữ cười lắc đầu nói: “Đã đi qua quá nhiều nơi, phần lớn đều không nhớ được.”
“Không nhớ được?” Duy lập tức nói: “Vậy tại sao Đại Sư còn muốn tiếp tục dạo chơi?”
“Duy!” Lam ở bên cạnh kéo duy ống tay áo y: “Ngươi nói cái gì thế?”
“Hai vị thí chủ xin dừng bước.” Lão tăng lữ cũng không giận, lại nhìn hai người thiếu niên, niệm một tiếng Phật hiệu, rồi rời khỏi tiểu viện này.
“Ngươi ấy!” Lam nhìn lão tăng lữ đi xa, mới nói: “Nói chuyện lại không cẩn thận, Đại Sư kia đã lớn tuổi, không nhớ rõ chuyện trước đây, có cái gì kỳ quái?”
Duy bị Lam nói vậy, mới ngượng ngùng trả lời: “Làm sao ta nghĩ nhiều như vậy được, vốn đang muốn hỏi ông ta một chút, xem có chỗ nào đẹp thôi.”
Lam nói: “Chờ thu hoạch xong vụ này, chúng ta sẽ lại đi chơi. Lần trước tới thượng đô xem pháo hoa, lần này chúng ta hãy đi…” Lam nói: “Chúng ta đi Giang Nam được không.”
“Ngắm mưa bụi Giang Nam?” Ánh mắt Duy lộ vẻ chờ mong: “Không phải mùa xuân chúng ta mới đi được sao? Có thể tới nơi này được không?”
Lam cười ôm Duy vào lòng: “Chúng ta không sống nhờ trồng trọt, không phải vẫn có tiền tích góp đấy sao?”
“Vậy…” Duy cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng: “Nó thì làm thế nào? Cũng mang theo?”
“Nó tên Thanh.” Lam nói.
“Ừ, tên Thanh, vậy Thanh làm sao đây? Nó nhỏ như vậy, có thể đưa đi cùng chứ?” Duy lo lắng nói: “Nếu trên đường bị bệnh? Chúng ta lại chẳng biết chăm sóc trẻ con! Đúng rồi!” Duy đặt Thanh vào tay Lam, nói: “Ta đi tìm ít quần áo cho nó, ngươi cứ bế nó đi, trong nhà chẳng có đồ gì cho trẻ con mặc cả!”
Lam kéo Duy vào lòng: “Lát nữa trưởng thôn đại thúc nhất định sẽ cho chúng ta, Thanh là do thúc ấy mang về mà.”
“Sao nó lại luôn nhìn ta cười thế?” Duy chỉ vào cái miệng nhỏ nhắn của Thanh, hỏi Lam.
“Chứng tỏ nó thích ngươi!” Lam ghé tai Duy nói.
“Có người kìa!” Duy vội xoay người đi vào viện, dáng vẻ buồn bực.
“Ta làm gì thấy ai đâu.” Lam ôm Thanh đuổi theo Duy về trong viện.
“Ngươi có Thiên Lý Nhãn chắc?” Duy đứng ở trong viện trừng mắt nhìn Lam.
“Tiểu phụ thân của con giận rồi.” Lam cúi đầu nói với Thanh: “Chúng ta nên làm thế nào đây?”
“Nó bé thế này, sao hiểu lời ngươi nói được?” Duy vui vẻ, nói: “Lam, ngươi là đồ ngốc!”
Lam tới trước mặt Duy: “Ngươi nói ta ngốc, hả?”
Duy xoay người định chạy: “Đúng vậy, ngươi chính là đồ ngốc!”
Lam ôm chặt Duy bằng một tay, một tay còn lại bế Thanh, xoay vòng vòng ngay tại chỗ: “Xem ra lâu rồi ta chưa giáo huấn ngươi! Càng ngày càng làm càn!”
“Vậy, Lam lão gia, ngài bỏ qua cho tiểu nhân lần này đi!” Duy phối hợp diễn trò: “Tiểu nhân không dám nữa.”
“Muộn rồi!” Lam lại xoay nhanh hơn một chút.
Duy cười ha hả: “Lam đúng là đồ ngốc!”
“Ta không buông ngươi xuống dưới nữa!” Lam làm bộ uy hiếp nói.
“Nhưng cho dù là đồ ngốc thì ta vẫn thích mà!” Duy cười lớn nói: “Ngươi là kẻ ngốc ta thích nhất!”
Nếu không phải trong tay còn bế Thanh, Lam đã lôi vật nhỏ câu dẫn người kia vào phòng rồi “tử hình ngay tại chỗ”.
Thanh ở trên tay Lam, cười với Duy.
“Bỏ qua cho ngươi lần này đấy.” Lam buông Duy xuống, nói: “Hôm nay đi nấu chút cháo đi, ta tới chỗ trưởng thôn đại thúc hỏi một chút, xem Thanh có thể ăn những gì.”
“Được.” Duy đón lấy Thanh, nói: “Ngươi hỏi xem, Thanh lớn chừng nào rồi, ngày sinh tháng đẻ là gì, chúng ta không thể không biết những điều này được.”
Lam quay mặt đi trộm cười, xem ra trưởng thôn đại thúc nói rất đúng, Duy chỉ nói miệng thế thôi, sao y lại không thích trẻ con cho được?
“Kia là cái gì?” Duy lúc này mới nhìn thấy trên bàn nhỏ, là một chuỗi Phật châu, vội hỏi Lam.
Lam và Duy cùng tới cạnh bàn.
“Là Đại Sư bỏ quên sao?” Lam hỏi.
Duy xoay người, nhặt tờ giấy rơi phía dưới lên.
Lam nhìn tờ giấy thì thầm: “Phật châu tặng cho người có duyên.”
“Đây là Đại Sư cho Thanh?” Duy hồ nghi nói: “Không phải ông ta vẫn nói cái gì duyên với không duyên sao?”
Lam liền hỏi Duy: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Ngươi mau đuổi theo!” Duy cầm lấy Phật châu trên bàn, chẳng kịp nhìn kỹ, liền đặt vào tay Lam: “Người già như thế không đi nhanh được đâu, ngươi đi đuổi theo trả lại, chúng ta sao có thể vô duyên vô cớ cầm đồ của người khác?”
Lam vội cầm Phật châu đuổi theo.
Duy ôm Thanh đứng ngoài tường chờ.
Thôn trang này không lớn, chỉ chốc lát sau Lam đã trở lại, nhìn Duy lắc lắc đầu: “Ta đuổi theo ra cả ngoài thôn, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Đại Sư.”
Duy cầm chuỗi Phật châu trên tay Lam nhìn kỹ, mới phát hiện đây là là một chuỗi Mặc Ngọc Lưu Ly.
“Hình như đã từng bị hỏa thiêu…” Lam cũng nhìn Phật châu, chỉ vào vài dấu vết.
Duy nhìn lại, đúng là chuỗi Phật châu có vài vết cháy sém: “Đã bị hỏa thiêu, sao Đại Sư lại đưa nó cho Thanh?”
Lam nói: “Nhìn vẫn còn rất đẹp.”
Duy giơ chiếc vòng Mặc Ngọc Lưu Ly lên hỏi Thanh trong lòng: “Thanh, đến cùng là con có duyên với chúng ta, hay là có duyên với Đại Sư kia thế?”
Thanh ở trong lòng Duy cười đến nỗi hai mắt híp chặt.