Trọng Sinh Chi Một Tờ Giấy Kết Hôn

Chương 1: Sống lại

Rạng sáng 3h, nghĩa trang phía đông Bình Châu, Lâm Dịch mặc một bộ đồ mỏng manh nằm ngang trước hai mộ bia, dưới thân là tuyết trắng dày cả mấy centimet, nhưng trên tuyết không còn là màu trắng thuần khiết, bên trên nhuộm đỏ một vũng máu lớn thấy mà giật mình. Phía sau Lâm Dịch, khoảng cách chừng 4 5m, một đường vết máu thật sâu kéo dài trên đất, sâu đến mức có thể thấy được mặt đất cứng rắn lạnh giá bên dưới, có thể thấy được người tạo ra nó đã dùng cả tay lẫn chân bò tới từ nơi xa mấy mét. Tuyết trắng và bùn đất dính lên khuôn mặt tái nhợt của Lâm Dịch, khuôn mặt vốn tuấn mỹ trong đau đớn kèm theo cả yếu đuối và không cam lòng.

Đứng đằng trước mộ bia là một người trẻ tuổi, từ đầu đến cuối chỉ yên lặng nhìn cậu, đôi mắt cong cong, khóe miệng nhếch khẽ. Gã nhìn dáng vẻ hiện tại của Lâm Dịch, khuôn mặt vặn vẹo thỉnh thoảng cười khẽ hai tiếng.

Mắt Lâm Dịch chỉ nhìn vào hai ông bà trên mộ bia, lông mi dài không giấu được mờ mịt nơi đáy mắt, cậu vươn bàn tay dính máu run rẩy sờ di ảnh trên mộ bia, ngón tay thon dài bởi vì mất máu quá nhiều mà hiện màu trắng bệch vô lực. Trong hình là một đội vợ chồng già, ông lão mang một chiếc kính gọng vàng, hai mắt cơ trí hữu thần, tao nhã lịch sự. Bà lão mặt mũi hiền lành, nụ cười ấm áp.

Người trẻ tuổi đứng trước mộ bia thấy bộ dạng đó của cậu thì giơ chân đạp về phía mộ bia, nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Lâm Dịch, gã cúi người, xoa mặt của Lâm Dịch. Đôi mắt mang theo ý cười giờ lại tràn đầy ác độc, gã hạ thấp giọng, chậm rãi nói: “Chắc đại ca còn không biết đâu nhỉ, ông bà ngoại mà anh yêu thương chết thế nào, em trai đây sẽ để anh được chết nhắm mắt, đừng giống như mẹ anh chết không nhắm mắt.”

Lâm Dịch mở to hai mắt, đôi mắt phượng ác liệt đột nhiên để lộ ra sát ý khiến tay người đang nắm cằm cậu khẽ run rẩy, sau đó đối phương tức giận hất Lâm Dịch ra, gương mặt vừa vặn đập lên bệ đá trước mộ bia, kéo ra một đường vết máu thật dài. Lâm Dịch như không hề có cảm giác, chỉ phẫn nộ trừng mắt nhìn người trước mặt, cắn răng dùng giọng nói khàn khàn hỏi: “Là Lâm Tự Đào làm! Có phải không!”

Lâm Thái Chi chậc một tiếng, cảm khái nói: “Đại ca không hổ là đại ca, vừa nhắc đã biết ngay, anh không nên về nước, ở Đức mở công ty của anh không phải rất tốt à, tại sao phải về nước tranh đoạt người chết ta sống với cha chứ? Không sai, bọn họ là do cha tìm người tông chết, còn có cái chết của mẹ anh, dù biết được chân tướng mà anh vẫn có thể nhẫn nại được nhiều năm như vậy, tôi cũng phải khâm phục anh.”

Lâm Dịch cười khẽ, dung mạo đẹp dẽ cho dù trong lúc mạng sống hấp hối vẫn có thể tỏa ra sức hấp dẫn câu dẫn tâm thần người khác, nhưng sự thê lương trong tiếng cười lại khiến trái tim Lâm Thái Chi khẽ co rút. Lâm Dịch thường ngày luôn dùng ánh mắt lãnh đạm để nhìn khác, mặc kệ là ai, hình như đều chẳng vào được mắt cậu. Giống như Dịch lão vậy, mang theo phong độ của người trí thức, động tác tao nhã lịch sự không nhanh không chậm, bất kể lúc nào cũng đều thong dong bất biến.

Lâm Thái Chi ngồi xổm xuống, ôn nhu xoa má của Lâm Dịch, khó hiểu hỏi: “Anh cười gì chứ?”

Lâm Dịch nhếch khóe miệng, cười gì đây? Chỉ có thể cười bản thân quá ngây thơ. Cậu đã từng ngây thơ cho rằng cha của cậu Lâm Tự Đào cho dù không thích cậu, cũng sẽ không quá mức tuyệt tình. Cậu không còn mẹ, không muốn mất đi cả cha, vì lý do này, Lâm Dịch 14 tuổi sau khi trải qua “khuyên bảo” của ông nội cậu Lâm Thanh Hải thì đã lựa chọn im lặng, lặng lẽ dằn chân tướng cái chết của mẹ xuống tận đáy lòng, không dám đi điều tra không dám đi chạm vào, chính là vì sợ hãi sẽ xuất hiện kết quả khiến cậu không thể chịu đựng được.

Nhưng không ngờ kết cục không chỉ mẹ cậu chết không rõ ràng, ngay cả ông bà ngoại đều mất một cách kỳ lạ, tâm huyết cả đời của ông ngoại gần như bị hủy trong chốc lát. Giờ nghĩ lại, những người thân nhất của mình đều chết trên tay Lâm gia, điều này chẳng lẽ không buồn cười à?

Lâm Thái Chi hừ lạnh một tiếng, nơi đáy mắt thoáng qua huyết quang, “Đại ca, mùi vị ẩn nhẫn không dễ chịu nhỉ, loại cảm giác này tôi hiểu, tôi cũng phải nhẫn nại 20 năm, nhẫn nại 20 năm dưới vầng sáng của anh. Tôi biết tôi không so được với anh, ông nội vẫn luôn nói tôi là con riêng chẳng làm nên trò trống gì, mặc kệ làm gì cũng không bằng anh. Chỉ vỏn vẹn có 2 năm, anh lại có thể cải tử hồi sinh tập đoàn Thiên Ý đã sắp phá sản, hơn nữa còn bức ép Lâm gia đến mức này, tôi thật sự phải khâm phục anh, nhưng người có thông minh hơn đi nữa cũng được làm từ thịt!”

Lâm Dịch hừ khẽ một tiếng, tầm mắt vốn đã mơ hồ, giờ chỉ có thể nhìn thấy bóng chồng không rõ, cho dù vậy cũng không che được sát khí và hối hận đan xen nhau dưới đáy mắt, cộng thêm tâm trạng tiêu cực mấy năm nay ảnh hưởng, điên cuồng dưới đáy mắt Lâm Dịch không hề thua Lâm Thái Chi hiện tại.

Lâm Thái Chi đến gần Lâm Dịch, liếm liếm vết máu nơi khóe miệng, nhìn Lâm Dịch cười tà nói: “Nếu như có kiếp sau, nhớ đừng có mềm lòng nương tay, bởi vì cha của anh nói không chừng ngay lúc vừa bắt đầu chỉ mong sao anh chết. Sắc đẹp này của đại ca chết rồi thì thật đáng tiệc.”

Sát khí của Lâm Dịch chỉ xuất hiện thoáng chốc, sau đó đã tan biến trong con ngươi màu hổ phách, cậu ngẩng đầu nhìn Lâm Thái Chi, giọng nói thấp không thể nghe thấy: “Tôi cũng thấy vậy đấy, còn có…”

Lâm Thái Chi sáp lại gần, muốn nghe Lâm Dịch đang nói gì, Lâm Dịch lúc này giống như hồi quang phản chiếu, cũng không biết sức lực từ đâu ra, nắm chặt tay Lâm Thái Chi, thân thể lăn một vòng, đè cánh tay Lâm Thái Chi lại, trải qua dày vò của hai người vừa rồi trên mặt tuyết đã trở nên ẩm ướt, Lâm Thái Chi dưới chân không vững, bị Lâm Dịch đè ở dưới người, tính giãy giụa thì cảm giác phần bụng lạnh thấu tim, sau đó đau nhức đột nhiên tập kích đến, Lâm Thái Chi hoảng sợ nhìn Lâm Dịch, “Anh…”

Trên người Lâm Dịch đều là máu tươi, có của bản thân, cũng có của Lâm Thái Chi, cậu bật cười ha hả, vết máu dính đầy trên mặt khiến bản thân cậu mang theo mấy phần yêu dã. Lâm Thái Chi hoảng sợ đẩy Lâm Dịch ra, nhìn thanh dao găm vốn đâm ở trên bụng Lâm Dịch giờ lại đột nhiên cắm trên bụng mình, tuy Lâm Dịch đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng cú đâm này đã có dự mưu trước, đau nhức chân thực như vậy, Lâm Thái Chi ngồi ở trên đất, mặt đầy vẻ hoảng sợ đối diện Lâm Dịch, gã đã quên người đàn ông kia từng dạy gã, đối mặt với Lâm Dịch thì không thể có chút buông lỏng và lơ là nào, bằng không sẽ bị phản công đến chết.

Lâm Dịch trợn to ánh mắt vô thần nhìn bầu trời mờ mịt, cậu đã không thấy rõ bất kỳ đồ vật gì, chỉ đơn thuần không muốn nhắm mắt, gió nhẹ thổi qua, mấy đóa bông tuyết lượn quanh Lâm Dịch, thật lâu không rơi xuống. Sức lực trên người cậu đã trôi đi hầu như không còn, ngay cả sức để nhúc nhích đầu ngón tay đều không có.

Sắp chết rồi à? Thân thể không thể làm xiềng xích trói buộc linh hồn được nữa, nhưng bất mãn bị đè nén trong lòng Lâm Dịch lại bị ủ từng chút từng chút trở nên càng nặng nề, không cam lòng! Cậu không cam lòng! Thật không dễ mới quẳng đi được trói buộc tâm linh, không còn vì mình xuất thân từ Lâm gia mà phải hạ thủ lưu tình khắp nơi, không còn vì luân lý cương thường mà phải nhẫn nhịn cha khắp nơi. Vào giây phút này lòng muốn báo thù đột nhiên trỗi dậy, Lâm Dịch cảm thấy thân thể mình đang bắt đầu trở nên nhẹ đi, ý thức lại giãy giụa mãnh liệt, cậu cố gắng để bản thân giữ tỉnh táo. Cậu không ngừng nói với mình rằng: Không được chết! Lâm gia còn thiếu nợ mày bốn mạng người! Mày chết rồi thì sẽ chẳng còn gì cả! Sẽ chẳng còn gì nữa cả!



“Lin! Lin! Oh, thân ái, cậu đừng dọa mình, đây chỉ là một trò đùa, nếu cậu chết mình sẽ bị cảnh sát bắt đó, mình còn chưa kịp làm quen với cô gái Phương Đông ôn nhu dịu dàng nào, cầu xin cậu đừng có chết mà! Loại gieo họa như cậu, chúa sẽ không thu nhận cậu đâu!…”

Bên tai vẫn một mực ồn ào, ồn đến mức khiến Lâm Dịch bất mãn nhíu mày, cái giọng điệu bỉ ổi này thật quen thuộc. Mở mắt, ánh sáng mặt trời chói mắt khiến Lâm Dịch phải dùng tay che trước mắt, sau khi nhìn rõ người trước mắt là ai, Lâm Dịch cảm thấy mình nhất định đang mơ.

“Ôi, bảo bối! Cậu tỉnh rồi! Nhất định là chúa đã nghe được lời cầu nguyện của mình, mình nói cho ông ấy nếu cậu lên đó chắc chắn sẽ mê hoặc hết vợ con của ông ấy, cho nên ông ấy mới không thu nhận cậu! Cậu nhất định phải cảm ơn mình!

“Leo?” Lâm Dịch không dám khẳng định gọi một tiếng, nhìn ngũ quan anh tuấn có cảm giác lập thể rất mạnh của đối phương, đôi mắt xanh lam và mái tóc vàng, cậu thấy mình chắc điên rồi.

“Ngã từ trên ngựa xuống mà cũng hôn mê được, bảo bối à cậu càng ngày càng yếu đuối…”

Lâm Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh đều là kiến trúc phong cách Châu Âu, lúc này tiếng chuông trong nhà thờ vang lên, Lâm Dịch sờ sờ chiếc bụng bằng phẳng của mình, dường như vẫn cảm giác được cái loại lạnh lẽo khi dao găm xuyên qua.

Leo lo lắng hỏi: “Bụng của cậu chỉ bị ứ máu, nội tạng không có vấn đề gì, thân ái à, cậu vẫn là bông hoa tường vi Phương Đông xinh đẹp của học viện tụi mình.”

“Leo, sao cậu lại ở đây?” Lâm Dịch cắt ngang lời của đối phương, sốt ruột hỏi. Leo là người bạn duy nhất lúc cậu du học ở Đức! Hoàn cảnh nơi mình đang ở quen thuộc đến vậy! Chẳng lẽ ông trời cũng thấy cậu đời trước chết quá uất ức, nên mới cho cậu cơ hội sống lại lần nữa?

“Hôm qua tụi mình cùng đi cưỡi ngựa, cậu nói tại sao mình ở đây hả, Lin, cậu không sao đó chứ?” Leo lo lắng nhìn Lâm Dịch, không còn cười đùa cợt nhã nữa, hắn vẫn cảm thấy bạn của mình dường như không được đúng cho lắm, đừng nói bị ngã ngu ngốc luôn rồi nhé?

Lâm Dịch khiếp sợ kinh ngạc sửng sốt mấy giây, sau đó chẳng chút khách sao đấm ngay một quyền lên khuôn mặt tuấn tú của Leo, Leo đau đớn phá họng gào lên, nửa bên mặt sưng lên, Lâm Dịch mừng rỡ hỏi: “Leo, có đau không?”

“Nói nhảm, mình đấm cậu một quyền thử có đau không?” Leo vừa định nổi giận, nhưng thấy Lâm Dịch lại tự nhiên nở nụ cười, khóe mắt cong cong còn mang theo cả nước mắt, ngũ quan tuấn tú trong khoảnh khắc này đều trở nên vặn vẹo. Giãy giụa và điên cuồng nơi đáy mắt Lâm Dịch khiến Leo không nhịn được phải dụi mắt, hoài nghi bản thân nhìn nhầm, Lâm Dịch thật sự ngã ngu ngốc luôn rồi? Đây hoàn toàn không phải người bạn mà hắn quen thuộc á!

Vì che giấu sự thất lễ của mình, Lâm Dịch che mặt, che đi tầm mắt của mình, che giấu kích động mừng như điên đến gần như điên cuồng của bản thân, thấp giọng nói: “Leo, tôi muốn nghỉ ngơi chốc lát.”

“Cậu thật sự không sao chứ?” Leo nhìn người bạn cùng phòng bốn năm của mình, cảm thấy vừa nãy chắc là mình hoa mắt thật rồi. Bạn cùng phòng ở cùng với mình bốn năm, tuy cố chấp đến mức có hơi bất chấp, nhưng vẫn là một đứa trẻ ngoan trong nóng ngoài lạnh. Tuy bạc tình chẳng để ai ở trong lòng cả, nhưng người nào đối tốt với cậu ấy thì cậu ấy vẫn nhớ. Tuy lúc đánh hắn chưa từng nương tay, nhưng lúc mình thua thiệt cậu ấy vẫn không từ thủ đoạn giúp mình báo thù. Nói từ tổng thể thì Lin là một người bạn cùng phòng tốt!

Thấy Lâm Dịch đã không muốn để ý đến hắn, Leo biết đối phương thật sự muốn nghỉ ngơi, cũng không làm phiền nữa, sau khi ra ngoài thì đóng cửa lại, để lại một không gian yên tĩnh cho Lâm Dịch.

Lâm Dịch nghe thấy tiếng đóng cửa, tay nắm chặc chiếc chăn, 7 năm trước! Cậu vậy mà trở lại 7 năm trước! Vừa tốt nghiệp đại học, có thể thay đổi vận mệnh năm đó của mình và Dịch gia!