Diệp Giai Văn cả đêm không ngủ, thật ra cậu đang rất sợ hãi, vẫn chưa thể nào tiếp nhận được sự thật mình vừa trọng sinh, cậu sợ chỉ cần mình ngủ thiếp đi là sẽ chết thêm một lần nữa. Mà Hướng Thanh Vân có lẽ cũng chưa ngủ được, rạng sáng ba giờ mới lên giường, chiếc giường đơn nhỏ bé thế này, mà khoảng cách giữa hai người như dòng sông ngăn cách nước Hán nước Sở, không ai chạm vào ai. Hôm sau, mới hơn sáu giờ sáng, Hướng Thanh Vân đã thức dậy, ngồi ở bên giường yên lặng nhìn chằm chằm bộ dạng Diệp Giai Văn giả vờ ngủ hơn mười phút, cuối cùng cũng đứng lên thay quần áo đánh răng rửa mặt, sau đó đi xuống lầu mua bữa sáng.
Hướng Thanh Vân vừa đi, Diệp Giai Văn liền lập tức mở bừng mắt ra. Cả một buổi tối cậu cứ cố gắng nghĩ xem nên làm thế nào, thời gian 4 5 tiếng ngắn ngủi thật sự không đủ để cậu hoạch định cho tương lai, chỉ đủ để cậu rối rắm đến tột cùng là đi hay ở lại. Đi – là tránh cho việc tái diễn tấn bi kịch của kiếp trước, không đi vào vết xe đổ; ở lại- đó là vì cậu vẫn còn quá yêu Hướng Thanh Vân, tình cảm đó không phải là thứ tình cảm dễ yêu dễ chán của người trẻ tuổi nữa, mà đó là thứ tình cảm nồng thắm, ngấm sâu vào từng lớp da thớ thịt.
Cậu cuối cùng cũng đưa ra quyết định là — đi!
Đi, không phải bởi vì cậu không còn yêu Hướng Thanh Vân nữa, mà là cậu cần thời gian, không gian để độc lập suy nghĩ, cân nhắc lại một chuỗi các sự việc không thể tưởng tượng này, hơn nữa còn có thể vì bản thân mà lên một kế hoạch lâu dài. Nếu ở lại bên Hướng Thanh Vân, cậu khẳng định sẽ bị tình cảm làm ảnh hưởng, cho nên lung lay, cũng giống như bao lần thế này ở kiếp trước, cho đến cùng thì khó tránh khỏi giẵm vào vết xe đổ. Quả thật, vào lúc cậu bị ung thư não giai đoạn cuối, Hướng Thanh Vân không rời không chê khiến cậu vô cùng cảm động, nhưng càng cảm động, cậu lại không thể lặp lại như vậy một lần nữa, cậu càng mong muốn có thể vui vẻ khỏe mạnh sống tới già. Còn tương lai liệu có thể ở bên Hướng Thanh Vân hay không, đây cũng là điều duy nhất cậu cần bình tĩnh suy nghĩ, vậy nên bây giờ, cậu cần phải đi.
Diệp Giai Văn dùng tốc độ nhanh nhất để mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Kỳ thật cũng chẳng có gì để thu dọn, cậu và Hướng Thanh Vân vì muốn tiết kiệm chút tiền, quần áo cũng toàn là từ hồi đại học, căn bản là không mua them đồ mới, phòng cũng là đi thuê, nên chẳng mua sắm sửa sang gì, chỉ cần thu dọn chút đồ lặt vặt và quần áo, một cái túi là vừa đủ.
Diệp Giai Văn nhanh chóng thu dọn, đi ra phòng khách, chỉ thấy trên bàn ngoài đèn bàn và đồng hồ báo thức hình cú mèo, còn có một quyển sổ tiết kiệm lẳng lặng nằm ở đó. Cậu chậm rãi đi đến, mở sổ tiết kiệm ra, nhìn thấy con số viết phía trên –10369.82, bọn họ một năm nay tới đây ăn uống kham khổ tích cóp được số tiền này, hơn mười nghìn tệ.
Cậu và Hướng Thanh Vân kiếp trước cùng nhau quản lý tài sản, hai người đều công khai rõ ràng, tiền lương thu nhập được đều để trong thẻ, số tiền lẻ còn lại để tiêu vặt, bình thường cứ ai có việc gì cần thì cầm thẻ đi rút, dùng xong thì chỉ cần thông báo cho đối phương một tiếng là được, đây cũng là nguyên cớ mà Hướng Thanh Vân có thể tự tiện rút 40 nghìn để chuyển cho Hướng Thanh Thiên.
Còn nhớ rõ kiếp trước, lúc cậu sắp đi, Hướng Thanh Vân cầm chiếc thẻ trị giá 10 nghìn là cả tài sản tiết kiệm được đưa cho cậu, nói là bồi thường. Lần này cậu cầm quyển sổ lên nhìn một cái liền đặt xuống, rồi cầm chiếc đồng hồ báo thức cú mèo mang đi.
Chiếc đồng hồ báo thức cú mèo này là Diệp Giai Văn mua, đồng hồ treo tường to hơn một chút nhưng cậu lại không nỡ mua, trong nhà cũng cần có thứ để xem giờ, Diệp Giai Văn đi một vòng siêu thị thì mang được cái này về nhà. Kiếp trước, trước lúc cậu bỏ đi, việc cuối cùng cũng là cầm chiếc đồng hồ cú mèo này, cũng chính là lúc cậu bỏ chiếc đồng hồ vào túi, Hướng Thanh Vân không nhịn được mà bước tới ôm chặt lấy cậu, hai người cuối cùng cũng vui vẻ như ban đầu.
Lúc này đây, Diệp Giai Văn cầm lấy chiếc đồng hồ do dự chừng nửa phút, đành bỏ đồng hồ xuống, tìm một tờ giấy trắng, viết ba chữ “Em đi đây.”, dính trên đồng hồ, dứt khoát đầy cửa ra đi.
Trời còn hơi mờ mịt chưa sáng, Diệp Giai Văn sách túi quần áo chạy ra ngoài tiểu khu, chạy qua hai con đường, khi chạy vẫn còn thỉnh thoảng ngoái lại nhìn. Là mong đợi hay là sợ hãi nhìn thấy Hướng Thanh Vân đột nhiên đuổi theo đây? Thực ra là đều có cả.
Rời đi là kế hoạch của tối hôm qua, còn chuyện sau khi rời đi sẽ đi đâu, cậu cũng đã suy nghĩ rất nhiều phương án khả thi. Một là cầm vé tàu trở về thành phố H, nhưng phương án này bị cậu bỏ qua rồi. Mẹ kế của cậu là một người phụ nữ rất tốt, nhưng mà cho dù tốt hơn thế, thì cũng là mẹ kế, từ khi cha cậu tái hôn, cậu đối với thứ gọi là “nhà” đó thì càng trở lên xa lạ, nếu cứ thế này mà trở về, giống như một kẻ ăn bám ở nhà người khác, mà bản thân cậu cũng chưa có thành tựu gì đã trở về nhà ăn nhờ ở đậu như thế, thật vô lý. Càng quan trọng hơn là vấn đề tính hướng của cậu, cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để bày tỏ với cha. Thứ hai là tạm thời tìm một nhà nghỉ dừng chân, phương án này cũng bị cậu lập tức bác bỏ, lý do lớn nhất là tiền. Suy đi tính lại, cậu quyết định trước tiên nhờ cậy Trương Viễn Tân.
Ngày còn học đại học cậu là Trương Viễn Tân là bạn cùng phòng, còn trùng hợp hơn nữa là, Trương Viễn Tân cũng là một đồng chí. Mới đầu quan hệ của họ không được tốt, Trương Viễn Tân khá là khó khăn với người khác, mồm miệng độc địa, bắt đầu từ kì hai năm nhất, không biết vô tình hay cố ý mà hắn luôn gây khó dễ cho Diệp Giai Văn, Diệp Giai Văn ban đầu không biết đã đắc tội hắn ở chỗ nào, sau đó biết rằng thì ra do trưởng ban thể thao chơi thân với cậu. Nhưng rồi sau dần thì cậu và vị kia dần xa cách, Trương Viễn Tân cũng di tình biệt luyến *, chỉ là thù cũng đã kết, quan hệ của họ vẫn luôn là nhìn thấy mặt nhau là lườm với nguýt như nước với lửa không đội trời chung. Cứ thế làm thù địch cùng phòng mất ba năm, cho đến mãi khi học năm bốn, có một lần Diệp Giai Văn cùng với bạn học ra ngoài ăn cơm, người ngồi bàn bên cạnh uống say gây sự, hai bên gây hiềm khích, liền động thủ. Diệp Giai Văn không giỏi đánh nhau, bị một người đè xuống dưới thân, đúng lúc Trương Viễn Tân đi qua nhìn thấy, không nói lời nào liền xông vào nhập cuộc với bạn. Sau đó tuy Diệp Giai Văn và Trương Viễn Tân đều phải băng bó, nhưng vì chuyện này, nửa năm cuối cùng đại học, hai người bọn họ từ thù thành bạn, mỗi tối lúc đi ngủ đều thì thụp nói chuyện, người khác nhìn vào tưởng giữa họ có quan hệ gì, thực ra quan hệ của bọn họ chính xác mà nói giống như loại khuê mật giữa bọn con gái với nhau.
*di tình biệt luyến: ý nói thay lòng đổi dạ.
Kiếp trước trong khoảng thời gian cuối của cậu Trương Viễn Tân đã tặng cậu không ít tiền, làm cậu vô cùng cảm động. Mà vào những năm 1997 này quan hệ của cậu và Trương Viễn Tân còn rất thân thiết, mà Trương Viễn Tân còn là người duy nhất biết được mối quan hệ giữa cậu và Hướng Thanh Vân, may mà cũng ở trong thành phố S, hắn cách đây cũng không xa, chạy đi tìm hắn trước là giải pháp hợp lý nhất.
Nhưng mà kiếp trước Trương Viễn Tiên đã bao lần chuyển nhà, suy cho cùng qua 15 năm, tuy Diệp Giai Văn đối với nơi hắn sống còn có chút ấn tượng, nhưng thực tế khi bắt tay vào tìm kiếm thì thực sự vô cùng khó khăn. Mười lăm năm các con đường lớn nhở thành phố S đã tu sửa rất nhiều lần, lúc thì nơi này xây khu mua sắm, khi thì khu mua sắm bị đập đi biến thành bến tàu điện ngầm, mỗi con đường đối với Diệp Giai Văn rất đỗi quen thuộc, lại cảm thấy thật xa lạ, quay đi quẩn lại, liền cảm thấy hồ đồ rồi, cho mãi đến gần trưa mới tìm được nơi ở của Trương Viễn Tân. Nhưng Diệp Giai Văn không nhớ rõ Trương Viễn Tân sống ở nhà nào phòng nào nữa rồi, những năm này điện thoại còn chưa phổ biến, số điện thoại thì càng không nhớ được, kết quả cậu đành phải đứng cạnh bồn hoa của tiểu khu giương mắt nhìn.
Cả đêm qua không ngủ, sáng chưa ăn gì, lại chạy tới lui cả một buổi sáng,ánh nắng chói lọi chiếu lên thân cậu khiến cậu quáng hết cả mắt. Lúc này Diệp Giai Văn đột nhiên cảm thấy uất ức – quay lại lúc nào lại không quay, lại đúng năm 1997, cái gì cũng phải làm lại từ đầu. Sao lại không trở lại cái thời điểm cậu và Hướng Thanh Vân đang hạnh phúc nhất cơ chứ? Cậu đã biết ai là kẻ lừa đảo, biết mình bị lừa cái gì, chỉ cần tránh, bọn họ có tiền, có phòng còn có cơ thể khỏe mạnh, cái gì cũng tốt. Lại cứ nhất định là bây giờ, tất cả đều không có, đợi cậu tự mình lập kế hoạch lại cho cuộc đời.
Kỳ thực có lúc lựa chọn là việc đau đầu vô cùng, chi bằng chỉ có một con đường, dù có khó đi, cũng không thể hối hận nói sao lúc đầu lại chọn sai đường.
Lúc này, Diệp Giai Văn hơi xúc động muốn trở về tìm Hướng Thanh Vân, nhưng mà cậu nhẫn nhịn. Cậu sờ sờ túi quần, vẫn còn hơn hai trăm tệ, cứ tìm một nhà nghỉ đã, ăn một bát cơm rang Dương Châu ba tệ, tuy là rất đói, nhưng ăn được vài miếng liền không muốn ăn nữa. Phải nói là, tay nghề của đầu bếp chẳng ra sao, cho nhiều dầu không chịu nổi, chính ra ngon thì cũng có ngon, nhưng là cho quá nhiều mì chính, Diệp Giai Văn ăn cảm thấy miệng lưỡi khô cứng. Cậu không tự chủ được mà nhớ đến hắn, Hướng Thanh Vân nấu canh lúc nào cũng rất ngon, nhưng hắn không bao giờ cho mì chính, đều luôn nghĩ cách khiến món ăn tươi ngon tự nhiên. Nghĩ thế, cậu lại không muốn tiếp túc ăn đĩa cơm rang Dương Châu này nữa.
Ăn cơm trưa xong, cậu lại quay về tiểu khu, đang định cứ chọn mấy ngôi nhà có khả năng là nhà Trương Viễn Tân rồi lần lượt gõ cửa từng nhà, nhưng thật khéo, lúc này bỗng có người đứng ở phía sau gọi cậu: “Giai Văn?” Diệp Giai Văn quay đầu lại, chính là Trương Viễn Tân. Hóa ra Diệp Giai Văn quên mất hôm nay là thứ ba, Trương Viễn Tân phải đi làm, vừa may giờ nghỉ trưa Trương Viễn Tân quay về nhà lấy đồ, liền gặp nhau, nếu không thì cậu thực không biết sẽ phải lang thang đến lúc nào nữa.
Trương Viễn Tân thực kinh ngạc hỏi cậu: “Giai Văn, sao cậu lại ở đây?”
Diệp Giai Văn nhìn hắn có chút ngẩn người. Tướng mạo Trương Viễn Tân có thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả, mặt trái xoan, mắt to, ngũ quan thanh tú sắc sảo, giống như một cô gái. Khi Trương Viễn Tân 37 tuổi đã có chút phát tướng, tuy tròn tròn nhưng lại rất đáng yêu, nhưng chợt trở lại mười lăm năm trước, Diệp Giai Văn vẫn vì dung mạo tuyệt vời của hắn mà không khỏi cảm thán thay. Thật đúng là, mặc kệ nam hay nữ, cứ là tuổi trẻ linh hoạt xinh đẹp, chỉ là khi đã lớn tuổi, năm tháng lắng đọng lại thì khí chất lại giúp bù lại phần dung nhan đã tàn phai.
Trương Viễn Tân nhìn hắn ngây ngốc, cau mày hỏi: “Cậu làm sao đấy? Không phải hôm nay trở về thành phố H sao? Sao giờ lại ngây ở đây thế này?”. Cúi đầu nhìn Diệp Giai Văn xách túi to trên tay, nở nụ cười: “Trước khi đi đến chào tạm biệt tớ đấy à?”
Diệp Giai Văn lắc lắc đầu: “Tớ không đi nữa.”
Trương Viễn Tân sửng sốt nói:“ Sao thế, đến cả công việc cậu cũng bỏ rồi…..” Mặt trầm xuống, “Cậu vẫn còn luyến tiếc cái tên vương bát đản* Hướng Thanh Vân kia đấy à?”
*vương bát đản: ý chỉ kẻ xấu xa, đểu cáng.
Diệp Giai Văn nghe hắn nói Hướng Thanh Vân là vương bát đản, ngẩn người, theo bản năng bảo vệ nói: “Hắn không phải vương……”
Trương Viễn Tân một bước nhanh tới, lông mày nhướn cao, giữ chặt cánh tay kéo cậu đi:“ Tớ nói cái giọng điệu của cậu thực làm tớ nuốt không trôi! Đi, chúng ta đến công ty hắn, lôi hắn và con hồ ly tinh ấy ra đây! Hắn dám tìm đàn bà, thì chúng ta dám đến làm loạn công ty hắn, cho mọi người đều biết hắn là hạng hàng hóa rẻ mạt gì! Thiến hắn, nếu cậu thấy tiếc thì nhặt về, sau này lấy mà tự ****, cũng như nhau cả thôi!”
Diệp Giai Văn lâu lắm không lĩnh giáo sự chua ngoa của hắn, lập tức trợn mắt há mồm, đây lại còn ở giữa đường trước phố thế này, Trương Viễn Tân lớn tiếng ồn ào, dọa cho cậu một phen đỏ mặt, lập tức ngó nghiêng tứ phía, may mà không có ai nhìn qua. Hắn bị Trương Viễn Tân kéo đi hai bước, vội vàng nắm lấy cánh tay Trương Viễn Tân:“ Cậu đừng ồn ào nữa, sự việc không phải như thế, không có người phụ nữ nào cả!”
Bước chân Trương Viễn Tân dừng lại, nghi hoặc nhìn cậu: “Không có phụ nữ? Không phải mấy hôm trước cậu nói với tớ…..”
Diệp Giai Văn nhẫn nhịn xúc động tròn mắt, âm thầm mắng cái thời gian trọng sinh đáng chết này, hết sức kiên nhẫn giải thích với Trương Viễn Tân: “Đấy là hắn gạt tớ, hắn không tìm nữ nhân, chỉ có điều…… Bọn tớ tạm thời chia tay, nên tớ định đến chỗ cậu ở vài ngày.”
“Tạm thời? Rốt cuộc sao lại thế này?” Trương Viễn Tân nhíu chặt lông mày.
Diệp Giai Văn tức giận nói: “Sao cậu quản nhiều chuyện thế! Bà tám! Không phải là cậu chỉ cần cho tớ ở vài hôm là xong chuyện rồi sao!”
“Ai da!” Trương Viễn Tân giơ tay bắt lấy thớ thịt trên khuôn mặt cậu, chanh chua nói: “Chân giò nhỏ, ta nhéo chết ngươi.”
Diệp Giai Văn đẩy tay hắn ra, xoa xoa vết sưng đỏ trên mặt, cười khổ xin khoan dung: “Được được được, đưa tớ về nhà cậu đã, đừng có đứng ở trước mặt bao người mà quát mắng nữa.”
Trương Viễn Tân đưa Diệp Giai Văn về nhà, chỗ hắn thuê cũng gần như chỗ của Diệp Giai Văn, căn nhà cũ kĩ với một phòng ngủ và một phòng khách. Kỳ thực điều kiện của Trương Viễn Tân còn kém hơn cả bọn họ, dù sao thì hai người Diệp Hướng bọn họ sống chung có thể gánh vác tiền thuê nhà, chi tiêu linh tinh, còn Trương Viễn Tân lại chỉ có một mình. Diệp Giai Văn nói cả ngày chưa ăn chưa ngủ, Trương Viễn Tân liền giúp cậu đun nước nóng, còn trực tiếp đi úp mì ăn liền cho cậu ăn.
Trương Viễn Tân hỏi Diệp Giai Văn: “Nói đi, rốt cuộc sao lại thế này?”
Diệp Giai Văn nhìn đồng hồ treo tường, hỏi hắn: “Cậu không cần đi làm à?”
Trương Viễn Tân quay đầu nhìn đồng hồ, giật mình, sắp muộn rồi. Nhưng cái gì cũng không vượt qua nổi lòng hiếu kì của cậu, dám mạo hiểm đi làm muộn chút mà quấn lấy Diệp Giai Văn hỏi ngắn hỏi dài bắt cậu tóm tắt tình hình hiện tại. Diệp Giai Văn mệt mỏi nói: “Cậu đi làm đi đã, lúc quay về có thời gian, chúng ta từ từ nói chuyện. Để tớ chợp mắt cái đã.”
Trương Viễn Tân hết cách, cho cậu ta ăn mì xong lại để cậu ta lên giường mình ngủ, sau đó liền ra ngoài đi làm.
Trương Viễn Tân vừa đi, Diệp Giai Văn lập tức tìm giấy bút, bắt đầu viết kế hoạch cho tương lai. Bởi vì một lần trải qua bệnh nan y và cái chết, Diệp Giai Văn sau khi trọng sinh mới hiểu cái gì mới là điều quan trọng nhất. Cậu viết song song trên giấy mấy chữ: sức khỏe, tình cảm, tiền tài. Sau đó lại lần lượt liệt kê kế hoạch chi tiết cho từng cái.
Kỳ thật khỏe mạnh và tình cảm khá là dễ xử lý, đối với sức khỏe thì mỗi ngày phải tận lực làm tốt đồng hồ sinh học, tận lực không động vào thuốc lá, rượu bia, cho dù có bận có mệt bao nhiêu cũng phải chạy bộ tập gym, đi khám sức khỏe định kì vân vân và mây mây. Diệp Giai Văn đã chết một lần nên xem như suy nghĩ cẩn thận, bệnh viện rất đắt, nhưng mà đắt đến mấy, cũng không bù lại được chuyện chậm trễ điều trị bệnh nan y, kéo dài đến lúc bệnh tình nghiêm trọng mới đi bệnh viện, con người càng phải chịu nhiều đau khổ, tiêu bao nhiêu tiền cũng không mua được mạng. Cậu không thể bảo đảm rằng sống thêm một lần nữa sẽ không mắc u ác tính nữa, nhưng hiện tại trình độ chữa bệnh cao như thế, chỉ cần phát hiện sớm, u ác tính cũng có thể chữa khỏi.
Còn về tình cảm, Diệp Giai Văn trước hết để trống ô này, kế hoạch chủ yếu là tình thân. Tuy cậu không muốn sống cùng cha và mẹ kế, nhưng đời trước cậu cũng thật sự là bất hiếu, nhất là lúc cậu hấp hối trên giường bệnh vô cùng hối hận, thế nên mới đề nghị Hướng Thanh Vân gửi cho cha 100 nghìn. Vì điều kiện gia đình cậu vẫn khá ổn, cha nói không cần tiền của cậu, cậu cũng không gửi nữa, gia đình Hướng Thanh Vân lại khốn khó, vài nghìn hay vài chục nghìn thì vẫn cứ gửi về, giờ cậu nghĩ lại, dựa vào cái gì chứ, giàu nghèo gì thì cũng nuôi lớn con, cha cậu chỉ có một đứa con trai, bao nhiêu tâm huyết dành cho cậu cũng chẳng kém cạnh gì nhà họ Hướng, tại sao nhà họ Hướng lại được hưởng báo đáp, còn cha cậu lại giống như nuôi không công như vậy chứ! Nói cho cùng vẫn là bản thân cậu đã thật sự không tốt! Nên đời này, mặc kệ bản thân khó khăn thế nào, cậu có tiền vẫn nên hiếu kính với cha, mà cũng nên năng về thành phố H, hai ba tháng cứ cuối tuần thì dành thời gian về nhà một lần, nếu có điều kiện cũng nên đưa cha ra ngoài du lịch linh tinh, mỗi tuần cũng nên gọi điện thoại về cho cha một hai lần.
Bản thân phải kiếm tiền như nào, đây mới là vấn đề nhức óc. Trọng sinh thật là có ưu thế, có thể biết trước được nhiều việc mà người khác không biết, có thể đầu cơ trục lợi kiếm nhiều tiền, đơn giản chính là mấy con đường này: Mua xổ số, mua cổ phiếu, mua nhà ở. Vấn đề là Diệp Giai Văn kiếp trước lại không mua xổ số, cho nên cậu căn bản không nhớ rõ dãy số trúng thưởng thế nào, cậu mãi đến năm 2007 mới bắt đầu bon chen, mua cổ phiếu sớm nhất cũng là năm 2004, 2005, năm 1997 ai mà biết được chứ! Mua nhà là một thứ ổn định mà không lỗ, từ năm 1997 đén 2012, giá phòng của thành phố S tăng từ năm đến 10 lần. Nhưng vấn đề lớn nhất là, cậu cần vốn để mua nhà, không thể tay không vồ cọp được. Thế nên bây giờ bước đầu tiên phải làm, là làm thế nào để gom được tiền nhà. Kiếp trước cậu với Hướng Thanh Vân cũng đã làm ăn kiếm tiền, họ từng nấu rượu, thuốc trừ sâu, quần áo, đều có thể kiếm tiền, sau đó thì bị thua lỗ tiền vì vụ lá trà. Nhưng mà muốn làm ăn, ít nhất thì cũng phải có ít tiền. Bây giờ Diệp Giai Văn có chút hối hận vì đã để lại 10 nghìn cho Hướng Thanh Vân, để lại cho hắn, kiểu gì cũng lại mang ra giúp đỡ họ hàng thân thích ở quê, không bằng bản thân cậu cầm rồi kiếm tiền phát tài..
Cả buổi chiều, Diệp Giai Văn ghé vào trên bàn vạch kế hoạch. Cơ thể thật sự mệt chết đi, cả đêm không ngủ, toàn thân bủn rủn vô lực, nhưng là tinh thần lại vô cùng phấn khởi, nhất định phải viết xong bản kế hoạch nhân sinh của mình cái đã.
Đến buổi chiều bốn năm giờ, chuông cửa vang, Diệp Giai Văn tưởng Trương Viễn Tân trở về, ngáp dài ra mở cửa, lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa, làm cậu nuốt lại nửa cái ngáp còn dang dở.