Dư Lãng hạnh phúc như ngâm trong hũ mật, Khang Huy bên kia lại có chút sứt đầu mẻ trán.
Chuyện của Khang Huy ở Thiên Thượng Nhân Gian thật là có chút dọa người. Hắn đời này trải qua hai chuyện khó có thể mở miệng. một là yêu đương với Dung Việt Trạch, một việc khác là chuyện y cố ý dụ dỗ An Di. Hai chuyện này ngay cả mình cũng không nói ra miệng được huống hồ lại bị trắng trợn bị phơi bày ra trước mặt người khác. Người kia lại là người mà hắn tôn kính nhất, người mà hắn muốn được thừa nhận nhiều nhất – Dư Hải Thiên. Trước mặt Dư Hải Thiên, Khang Huy hận không thể thuần khiết không tì vết, hắn chỉ muốn ở trước mặt cha của mình lộ ra những mặt tốt nhất chứ không phải là mặt dở bẩn nhất như vậy.
Bị bất luận ai nhìn ra cũng được, chỉ duy nhất không thể là Dư Hải Thiên.
Khang Huy trầm mặt mấy ngày, vài ngày không ăn không uống, ánh mắt đờ đẫn. Rốt cuộc hắn không chịu nổi mà hướng tới Dung Việt Trạch đề nghị ý kiến chia tay.
“Vì sao?” Dung Việt Trạch vẫn luôn ở cùng Khang Huy, Khang Huy chịu khổ sở, hắn so với Khang Huy còn muốn khó chịu hơn. Bứt rứt trong lòng cơ hồ bị suy sụp đến mức không dậy nổi. Hắn thậm chí không kịp nghĩ đến chuyện đầu xỏ gây ra chuyện này là Khang Huy. Nếu không phải Khang Huy đẫn An Di đến Thiên Thượng Nhân Gian hắn sẽ không vội vàng đi theo, lại càng không nhất thời chọc giận Khang Huy ngay tại cách vách mua vui. Như vậy căn bản sẽ không xuất hiện một màn kia. Lúc này trong mắt Khang Huy che kín tơ máu, thanh âm suy yếu mà khàn khàn.
So sánh với hắn, Khang Huy còn tốt hơn một chút, tráng sĩ đoạn cổ tay, một khi đưa ra quyết định là tiếp tục hay chia tay liền có vài phần tinh thần. Chẳng qua thanh âm vẫn là có vài phần nghẹn ngào: “Việt Trạch, anh cũng biết là chúng ta không có khả năng mà. Ngay từ khi bắt đầu chúng ta đã nhìn thấy việc kết thúc. Anh có thể duy trì hay không? Liệu em còn có thể duy trì tình cảm này từ đầu tới cuối hay không? Ở cùng một người đàn ông một chỗ, không cưới vợ, sinh con? Đoạn tử tuyệt tôn? Anh có thể không?”
“Anh có thể, anh có thể cho em biết anh có thể, cha mẹ anh chỉ có một mình anh là con trai anh cũng có thể nói cho em biết anh có thể. Chẳng sợ ba mẹ anh đánh chết anh, anh cũng có thể ở trước mặt họ nói cho họ biết anh yêu em.” Thanh âm Dung Việt Trạch lộ ra một chút cầu xin và bi ai, như là muốn hỏi mình lại muốn hỏi Khang Huy. Hắn nhẹ nhàng nói: “Vậy em nói cho anh biết, em có thể không?”
Dung Việt Trạch nhìn chằm chằm vào mắt Khang Huy. Một lúc lâu sau Khang Huy há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói gì, xoay đầu đi.
“Haha.., anh có nên cảm ơn em cho tới bây giờ vẫn chưa từng lừa gạt anh không?” Dung Việt Trạch cười bi ai, lại lộ ra vài phần châm chọc tự giễu: “Em không thể, cũng dừng nói cái gì là vì anh mà suy nghĩ. Em chỉ là vì chính mình mà thôi. Đoạn tử tuyệt tôn? Anh đã thích con trai thì còn quan tâm cái gì mà đoạn tử tuyệt tôn. Càng huống hồ, đứa nhỏ? Chẳng qua chỉ là tìm người đẻ thuê mà thôi. Em chỉ là vì chính mình, là em, là em không muốn tiếp tục duy trì đoạn tình cảm này!”
“Hơn nữa, em và anh lại không giống. anh trời sinh thích đàn ông, mà em chẳng qua là bị anh kéo vào theo. Bị anh ôm cũng không ngăn cản công năng phía trước của em. Có lẽ bị anh đè lâu em làm với mấy cô gái đó sẽ còn lợi hại hơn đâu. Anh thật sự nên dạy dỗ em đến khi không rời được đàn ông mới đúng.”
Dung Việt Trạch nói càng ngày càng nhỏ, sau đó gần như là thì thào mà tự nói. Khang Huy nắm chặt hai tay, nhịn không được gầm nhẹ: “Anh hỏi em có yêu anh hay không? Anh đã tự mình nghĩ rằng em không yêu anh rồi còn gì? Không yêu anh sẽ để cho anh đè em sao? Em cũng không phải là đồ đê tiện, trời sinh muốn bị người đè..”
“Vậy tại sao em muốn chia tay, vì An Di kia? Mẹ nó em nói rõ cho anh, là em có lỗi với anh mà không phải anh làm chuyện có lỗi với em. Em chơi đàn bà còn để ý đến chuyện có nên bồi thường người ta hay không?” Dung Việt Trạch tức giận rốt cuộc bùng nổ. Hắn nhịn không được kéo áo Khang Huy, đem y kéo lại gần: “Cũng chính là em, chỉ vì em mà thôi. Chính là em ỷ vào anh yêu em mới có thể không kiêng nể gì cắm sừng anh. Em có biết hay không lúc ấy anh khó chịu như thế nào. Các một bức tường em khiến anh tức đến hộc máu. Anh đã tự nói với mình, chỉ cần em dám ngủ với cô ta, chỉ cần em dám phản bội anh, anh sẽ khiến cho em thân bại danh liệt. Chính là, dù em đã làm như vậy anh vẫn còn cầu xin em đừng chia tay. Vì em mà anh đê tiện đến loại trình độ này. Anh mới là đồ đê tiện! đồ đê tiện là anh!!”
Dung Việt Trạch thở hồng hộc, ánh mắt bởi vì tức giận, trừng đến rất lớn, thanh âm đã kèm theo sự bị thương không chịu được: “Ngay từ đầu, anh cũng không hẳn là yêu em.”
Khang Huy rốt cuộc thất thanh khóc rống: “Việt Trạch, anh không cần nói như vậy. chỉ có anh, trên thế giới này chỉ có một mình anh yêu em. Nếu như không có anh… Anh đừng nói không yêu em, đừng rời khỏi em!”
Dung Việt Trạch có chút chết lặng, cứ việc nghe Khang Huy cầu xin, hắn ngay cả nháy mắt cũng không có. Hắn rất rõ, Khang Huy nói chia tay mới là thật. Chẳng qua hiện tại biểu lộ một chút tình cảm, vì y không muốn bỏ qua tình cảm của mình mà thôi. Nếu có thể, Khang Huy nhất định sẽ chia tay.
“Anh chỉ hỏi một câu, Khang Huy, em có nhất định phải chia tay hay không? Em có biết là anh rất yêu em không!”
Khang Huy khóe mắt nước mắt không ngừng rơi hết giọt này đến giọt khác. Hắn rũ mi mắt xuống, lông mi còn vương nước mắt trong suốt, âm thanh còn mang theo chút nức nở: “… Em cũng yêu anh.”
Dung Việt Trạch không có động tác gì, hắn nặng nề nói: “Muốn chia tay hay không? Em cũng biết. anh sẽ không tha thứ chuyện phản bội lần thứ hai, An Di là không thể xuất hiện thêm lần nữa.”
Thanh âm của hắn là nhẹ nhàng bâng quơ như thế, giống như là kể lại một chuyện có thật mà hoàn toàn không có hề có ý đe dọa uy hiếp, hắn chỉ là muốn thông báo cho Khang Huy. Tại nơi này của hắn, vây cá và tay gấu vĩnh viễn cũng không có thể đồng hành.
Khang Huy rốt cục cũng tức giận đến biến sắc, trong nháy mắt toàn thân hắn cơ hồ cứng đờ. Hắn cũng không phải chưa từng suy nghĩ đến, An Di và Dung Việt Trạch có thể cùng tồn tại. Có thể nói mục đích cuối cùng của ngày hôm nay chính là hy vọng Dung Việt Trạch có thể lui một bước. Hắn biết Dung Việt Trạch kiêu ngạo, khiến hắn chấp nhận chuyện này quá khó khắn, nhưng là nếu không thử một lần thì hắn vẫn không cam tâm.
Sự tình đến mức này, Khang Huy rốt cuộc biết Dung Việt Trạch yêu hắn còn xa mới đến mức độ vứt bỏ tự tôn của mình.
“Dung Việt Trạch tại sao anh lại muốn bức em?” trong lòng Khang Huy hoảng hốt, lại vẫn có ý định khiến cho Dung Việt Trạch mềm lòng: “Anh có biết là em với anh không giống nhau hay không? Cha mẹ của anh yêu anh, chẳng sợ anh và một người con trai ở với nhau cả đời, họ dù có trách anh, đánh anh, ngăn cản anh, chửi anh nhưng rồi sẽ có một ngày họ chấp nhận anh, bọn họ vĩnh viễn cần anh, nhưng em thì sao? Em sao! Nếu em dẫn anh về Khang gia, nói muốn ở với anh cả đời, anh nghĩ ông ngoại em sẽ làm gì? Mẹ em sẽ làm cái gì? Ba của em thì sao? Em vĩnh viễn cũng không quên được. em cũng không dám nhắm mắt lại, một khi nhắm mắt sẽ nhớ lại ánh mắt ngày đó ba em nhìn mình. Giống như là ánh mắt nhìn một cái giẻ lau, giống như rác rưởi ở trong thùng giác, nhìn cũng không muốn nhìn lần thứ hai.”
Nhắc tới ngày đó, Dung Việt Trạch luôn cảm thấy người có lỗi là mình. Nếu không phải tại mình Khang Huy sẽ không chật vật như vậy. Dung Việt Trạch mềm lòng, ôm Khang Huy vào trong ngực: “Đừng nghĩ đến nữa, họ không thích em thì anh thích. Ông ngoại em không cho em công ty thì bỏ đi. Anh không có nhiều tiền như vậy, nhưng là cả đời này, anh đều có thể cho em tiền của anh, anh có thể nuôi em cả đời.”
“Chính là em không cam lòng…” Khang Huy mất đi không chỉ có Khang gia, tâm lý chênh lệch giống như là từ trên mây rơi xuống bùn. Hắn từ khi sinh ra đã được giáo dục làm người thừa kế Khang gia. Về sau toàn bộ Khang gia đều là của hắn. Hắn cảm thấy tiếp nhận Khang gia dễ như trở bàn tay.
Dung Việt Trạch suy nghĩ, vì đoạn tình cảm này của mình, hắn lại cố gắng một phen: “Anh biết em sợ ông ngoại mình không đồng ý. Nghe lời anh, chỉ cần có một đứa nhỏ, ông của em không có lý do gì mà phản đối hết. So với em trai em, em lớn hơn, lại là con của cậu anh. Chẳng sợ em không mang họ Dư nhưng mọi người ở T thị này đêu biết em là người của Dư gia. Bọn họ cũng không dám đắc tội em. Cho dù là cậu của anh dù không nhận em nhưng ít nhiều gì cậu cũng sẽ để ý đến em. Ông nội em sẽ tuyệt đối không đưa quyền thừa kế cho em trai em.”
Trừ phi, đầu óc bị lừa đá.
Khang Huy là đứa nhỏ lớn lên bên cạnh Khang lão gia tử, một tay ông chỉ dạy từ khi còn bé. Khang Huy họ Khang, là là con trai trưởng của đứa con gái lúc nào cũng hướng ra bên ngoài của ông, con rể thì càng không đáng tin. Ông ấy tin tưởng Khang Huy thậm chí vượt xa cả Khang An và Lý Kham. Mà Khang Huy, vĩnh viễn cũng không phản bội Khang gia. Nếu Khang lão gia mất sớm, Khang lão gia tử nhất định sẽ đem tất cả tài sản để lại cho Khang Huy mà không cho con rể hay con gái, cũng sẽ không để lại toàn bộ cho người giám hộ y.
Trừ bỏ trên mặt tình cảm có chút hơi yếu đuối, Dung Việt Trạch vẫn là một nhân vật không tầm thường. hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra vấn đề. Sau khi hai nhà Khang Dư nháo ra chuyện này, hắn liền nghiêm túc phân tích tình cảnh của Khang Huy, lúc này vì Khang Huy mà chậm rãi nói ra.
Dung Việt Trạch cho rằng Khang Huy là vì chuyện này mà làm ầm ỹ, mặc kệ việc cảm thấy khó chịu trong lòng khi mình so với tài sản của y không bằng hắn vẫn cảm thấy thoải mái hơn. Bắt đầu đùa giỡn Khang Huy một chút: “Em là vì chuyện này mà muốn chia tay, còn lồng lộn đi tìm một kẻ như An Di? Em muốn gì thì nên nói sớm với anh, về phần em khó chịu như vậy thì cũng đã đem anh gây sức ép nặng nề rồi, lại còn hồng hạnh xuất tường cho anh xem? Lát nữa nhanh chóng đến đầu hạ anh cho thật tốt, nhận lỗi cho anh đi thôi.”
“Nhưng là…” sắc mặt Khang Huy cũng không tốt, y vừa nói đến một nửa đã tự mình nuốt vào.
“Không có nhưng mà.” Dung Việt Trạch lắc đầu: “Tuy rằng anh biết là chuyện này đối với em không công bằng, nhưng … em chưa từng thấy qua cậu của anh chiều chuộng Dư Lãng đến như thế nào đâu. Người khác dù có chiều đến đâu cũng không bằng một nửa sự chiều chuộng của cậu với Dư Lãng. Thực sự là nâng trong lòng bàn tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ vỡ, không lúc nào không nâng niu. Chỉ hận không thể coi em ấy như là đồ dùng cá nhân mà mang theo bên người. Em nhìn Dư Lãng lớn lên thành cái dạng này thì biết, đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn chưa hề trải qua một chút sự ủy khuất nào.”
Khang Huy châm chọc mỉm cười: “Em biết, Dư Lãng chính là mây trên trời, được người ta chiều chuộng nâng niu. Em so với bùn trên mặt đất cũng không bằng, chỉ có thể nhận sự dẫm đạp của người ta. Nhưng mà anh có biết hay không, em thực sự rất hâm mộ y, em chỉ muốn có một người cha mà thôi, dựa vào cái gì mà thương yêu hắn lại không thèm quan tâm đến em?”
Khang Huy ngửa đầu, không để cho nước mắt mình rơi xuống, không có ai biết y đối Dư Lãng là ghen tị cỡ nào. Y đã từng sốt cao không lùi, một mình nằm ở bệnh viện. Cũng không phải do Dư Lãng làm bị thương, ngày hôm sau Dư Hải Thiên có thể gấp trở về bồi tại bên người, mà là bởi vì bên cạnh hắn y khát vọng có hết thảy.
Dung Việt Trạch đau lòng hôn y một cái, chính là tự mình chịu đựng đau đớn trong lòng mà nói ra: “Trong lòng của cậu, không ai có thể vượt qua được Dư Lãng. Em không nên tới Dư gia. Về đến Dư gia, bỏ lại Khang gia thì em cũng không có khả năng tranh đoạt bất cứ cái gì với Dư Lãng.”
Khang Huy tức giận dùng sức đẩy Dung Việt Trạch ra, căm giận nói: “Ngay cả anh cũng nói giúp cậu ta? Cậu ta lớn lên bên người ba của em, cho nên ông ấy mới có tình cảm như vậy, cần cậu ta mà không cần em. Anh lớn lên với cậu ta, có phải cũng cần cậu ta mà không cần em đúng không? Không lớn lên bên cạch mấy người, đây cũng không phải là lỗi của em, dựa vào cái gì mà đối xử với em như vậy.”
Dung Việt Trạch dùng sức ôm lấy Khang Huy đang tức giận: “Anh sao có thể không giúp em được? Em đã có Khang gia rồi, sao nhất thiếu phải đi tranh giành Dư gia, biết rõ….”
“Biết rõ Dư gia không có ai thích em, anh muốn nói câu này có đúng không?” Khang Huy đem lời Dung Việt Trạch nói tiếp, sắc mặt ảm đạm, bên trong lại ẩn sâu lửa giận: “Anh nói anh sẽ giúp em? Vậy tại sao anh không giúp em? Mẹ anh là Dư gia đại tiểu thư, chị gái ruột của Dư Hải Thiên, con gái bảo bối của Dư lão gia tử. Chỉ cần mẹ anh giúp em nói vài câu, bọn họ sao có thể không nhận em? Anh đi xin bác ấy giúp em đi. Nếu anh thực sự muốn giúp em thì đi nhờ mẹ mình đi.”
Dung Việt Trạch trầm mặc không nói.
Khang Huy rống đến khàn cả giọng, lập tức đem lửa giận của mình khi tích lũy đều bùng phát: “Em đang chờ, em vẫn luôn chờ, em không muốn nhờ anh, em nghĩ rằng anh sẽ biết em muốn được Dư Hải Thiên thừa nhận đến cỡ nào, muốn gọi ông ấy một tiếng ba ba đến như thế nào. Em nghĩ rằng chẳng sợ mình không nói gì, anh cũng sẽ nhờ mẹ mình giúp em. Nhưng anh không làm vậy, anh cái gì cũng không làm, cái gì cũng không.”
“Nói trắng ra là giữa em và Dư Lãng, không chỉ có Dư Hải Thiên lựa chọn cậu ta mà anh cũng thiên về phía cậu ta.” Khang Huy thản nhiên nói.
“Anh chỉ là..” anh chỉ là không muốn em trở lại Dư gia, ngay cả Khang gia cũng khó có thể chấp nhận tình cảm của hai người đàn ông, càng huống chi là Dư gia. Trở lại Dư gia thì sao nào, chỉ bằng quan hệ huyết thống của hai người hắn cũng không còn quyền kế thừa. Trong nội tâm Dung Việt Trạch không muốn thừa nhận, nhưng là hắn lại thập phần rõ ràng. Hắn biết, trước mặt Dư gia tài phú khổng lồ, tình cảm của hắn là Khang Huy rất dễ bị Khang Huy bỏ qua.
Hơn nữa, Dung Việt Trạch biết Dư Mẫn Thiên đối với Khang An không tính là thích. Bà ấy biểu hiện càng rõ ràng hơn khi Khang Huy và Dư Lãng cãi nhau, mẹ của hắn và Dư gia càng không có khẳ năng để Khang Huy vào cửa.
Biết rõ đường đi không thông, hà tất phải đâm đầu vào.
Chính là khách quan mà nói, cũng không thể thay đổi ước nguyện ban đầu của Dung Việt Trạch. Dù trong lòng là vì Khang Huy hay là vì tình cảm của hai bọn họ, hay là vì Dư Lãng. Hắn quả thật không thích Khang Huy trở lại Dư gia.
Dung Việt Trạch sau khi trầm mặc thật lâu, khi Khang Huy nhìn chăm chú mới giật giật miệng nói: “Anh chỉ là không muốn tương lai em và Dư Lãng có một ngày người chết ta sống. Hơn nữa người chịu thiệt rất có thể là em. Anh chưa từng thiên vị em ấy, chính là có thiên vị thì cũng là hướng về phía em. Nhưng là Khang Huy à, chẳng lẽ một Khang gia còn chưa đủ sao? Khang gia so ra kém Dư gia, nhưng là cũng đủ phú quý. Em cần gì phải vì những vật có thể không lấy được đó buông tha bảo bối trong tầm tay mình.
Khang Huy lạnh lùng cười lạnh một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Anh cho rằng em chưa nghĩ đến sao? Mẹ của em vì Dư Hải Thiên mà điên rồi, bà ấy mỗi ngày đều lải nhải bên tai của em. Muốn em nhận tổ quy tông, muốn em nói với Dư Hải Thiên rước bà ấy vào cửa. Nếu em không phải con trai của Dư Hải Thiên thì thôi, cố tình em lại chính là con của ông ấy. Mẹ em là đang muốn bức chết em cũng nhất định phải là Dư phu nhân, ở trên bia mộ của em viết hai chữ Dư Huy này.”
Dung Việt Trạch nhắm hai mắt lại.
Khang Huy không nói gì, trên mặt cũng không có biểu hiện, nhìn không ra trong lòng y suy nghĩ cái gì, là vui vẻ, là phẫn nộ hay là bi thương… Hoặc là có thể nói, cái Khang Huy muốn là được Dung Việt Trạch hiểu được mình. Dù sao hắn cũng không thể chống lại mẹ mình được. Nói hắn dối trá cũng được, ti tiện cũng được, hắn tình nguyện để Dung Việt Trạch đem hành vi của mình hiểu thành là do bị bất đắc dĩ cũng không muốn Dung Việt Trạch biết, hành vi phản bội của y là do chính bản thân mình nguyện ý.
Qua thật lâu, Dung Việt Trạch mới mở mắt, trong ánh mắt cùng sắc mặt của hắn luôn một bộ, lại làm cho người cảm thấy một trận hết hồn: “Như vậy, chính em cũng là muốn quay trở về Dư gia đúng không?”
Cho nên mới đi trêu chọc An Di? Cho nên mới muốn chia tay với anh. Quyết tuyệt và khẩn cấp như vậy là vì em muốn cho Dư Hải Thiên thấy em cải tà quy chính, quay lại con đường chính thống? Bước tiếp theo của em có phải là muốn cưới An Di hay không?
Khang Huy không dám đối mặt với Dung Việt Trạch, hắn có thể khiến cho Dung Việt Trạch hểu nhầm nhưng lại không thể lừa gạt hắn. Dung Việt Trạch ở một nơi tinh khiết nhất trong lòng của Khang Huy, hắn nghiêng đầu đi, trên mặt lại cậy mạnh: “Dựa vào cái gì mà em không thể nhận Dư Hải Thiên, ông ấy sinh ra em, tại sao em không thể mang họ Dư, tại sao lại không thể?! Tên của em đúng ra phải là Dư huy, mà không phải Khang Huy. Em sẽ danh chính ngôn thuận mà nói mình là con trai nhà họ Dư.”
Trong nháy mắt Dung Việt Trạch giống như bị kích động: “Cậu của anh đã nhìn thấy hai chúng ta ở cùng một chỗ, nếu em trở về Dư gia nhất định phải chia tay với anh, lại còn là một đao chặt đứt. Chúng ta thậm chí gặp mặt nhau cũng không được. Em có biết không?”
Khng huy lúng túng không nói, dừng một chút, trong cổ họng giống như là có cái gì đó chặn lại, gian nan phát ra âm thanh: “Chúng ta không thể… không thể ở cùng một chỗ sao?”
“Em và An Di kia thì sao? Bên ngoài cũng anh phong lưu khoái hoạt, về nhà lại cùng An Di tình nồng ý mật. anh lại chỉ có thể giống như con chuột ở trong động vĩnh viễn cũng không thể ra ngoài ánh sáng?” Dung Việt Trạch giống như sắp khóc đến nơi: “Dung Việt Trạch anh, có đê tiện hơn nữa cũng không thấp hèn đến nỗi làm tình nhân bí mật.”
“…” Khang Huy cũng rất khó chịu, cuối cùng y vẫn có ý đồ thuyết phục Dung Việt Trạch: “Anh cũng biết em đối với An Di không có tình cảm, chúng ta cũng không có khả năng ngay cả một người vợ cũng không có. Anh cũng vậy, anh cũng lấy một người vợ, sẽ không gây ảnh hưởng…”
Dung Việt Trạch ngẩng đầu, hung tợn mà nhìn Khang Huy, gằn từng chữ nói: “Khang Huy, đừng làm anh phải cảm thấy ghê tởm em…”
Nói ra đến miệng, Khang Huy không thể áp chế sự âm trầm. Hắn biết nếu mình không thể thuyết phục Dung Việt Trạch thì tình cảm này của bọn họ chỉ sợ là sẽ chấm dứt: “Ghê tởm? xã hội này không phải như vậy sao? Hai vợ chồng đều ở bên ngoài có người tình. Nếu anh không thích, em thậm chí có thể không chạm vào An Di. em chỉ muốn cô ta sinh cho em một đứa nhỏ rồi tiếp tục nuôi cô ta, làm tấm chắn. An Di tìm hoan mua vui cũng có thể. Nếu anh thích người nào đó cũng có thể cưới cô ta về nhà. Không chỉ em mới có, anh không cảm thấy như vậy đối với chúng ta mới có lợi sao?”
Dung Việt Trạch đột nhiên giơ tay lên, dùng sức cho Khang Huy một bàn tay, xoay người bước vội ra ngoài.
Khang Huy bị đánh cũng không có đi ngăn cản Dung Việt Trạch, hắn ghé vào trên ghế sa lông lau miệng, thản nhiên nói một câu nói, liền đem Dung Việt Trạch giữ lại.
Hắn nói: “Biết tại sao em nhất định phải về Dư gia không? Dựa vào cái gì mà em đây là con trai ruột mà lại phải ở bên ngoài, có cha mà không thể nhận lại để cho dã loại không biết ở đâu đến cưu chiếm thước sào!”