Trọng Sinh Chi Khí Hậu Quật Khởi

Chương 37: Sung nghi

Tô Dư nghe vậy liền cắn răng, đứng bất động ở trong điện, không biết hoàng đế muốn nói gì. Tầm mắt hoàng đế dừng ở trên khuôn mặt của nàng, cả hai người đều không có lấy nửa điểm ý cười. Giây lát, hoàng đế nói:" Tô Triệt làm ở cấm quân Đô Úy phủ cũng không tệ."

" Tạ bệ hạ."_ Tô Dư khẽ cúi đầu, lại nghe hoàng đế nói tiếp:" Đi đến ngồi."

Giằng co cũng đã hai mươi mấy ngày -- kỳ thật ở trong mắt Tô Dư cũng không tính là 'giằng co', nàng là thật tâm thật ý muốn tránh hắn. Nhưng lúc này lại không có lý do để cự tuyệt, Tô Dư chỉ đành lặng lẽ đi đến ngồi cạnh hắn, cách hắn vừa đúng nửa bước chân, rồi không động đậy gì nữa.

Hoàng đế nheo mắt nhìn nàng, cũng không mở miệng, tiếp tục xem tấu sớ trong tay.

Giống như không có việc gì cả?

Ngồi được chốc lát, Tô Dư giương mắt lên:" Bệ hạ...có chuyện gì à?"

" Không có việc gì."_ Hoàng đế thuận miệng đáp, hỏi ngược lại nàng_"Ngươi hồi cung có việc à?"

"..."_ Tô Dư không nói.

Lại ngồi thêm chốc lát, hoàng đế cuối cùng đem tấu sớ đặt xuống, duỗi tay về phía nàng, cười nói:" Đi ra ngoài một chút."

Cũng không đi quá xa. Ở sau Thành Thư điện có một lương đình, hai người liền dừng chân ở đó. Tháng giêng đã kết thúc nhưng trong không khí vẫn còn lưu lại chút khí lạnh, hôm đó lại là một ngày đầy mây, khiến sự lạnh buốt trong đó càng lộ rõ. Cung nhân mang rượu đã hâm nóng đến, hoàng đế tiện tay rót một chén đưa cho Tô Dư, Tô Dư chỉ đem chén rượu kia mân mê trên tay chứ không uống, hoàng đế đang nhấp rượu thấy vậy liền liếc nhanh nàng, cười nói:" Sợ trẫm bỏ thuốc ngươi sao?"

"..."_ Lúc này Tô Dư mới đỏ mặt nhấp một ngụm rượu. Hoàng đế nói tiếp:" Nếu mấy ngày gần đây Chương Nhạc Phu Nhân có truyền ngươi đến, ngươi cứ việc đi đi. Không cần phải lo lắng, là do trẫm đem chuyện lễ sắc phong của ngươi giao cho nàng xử lý, sẽ không có chuyện gì đâu."

" Vâng."_ Tô Dư đáp một tiếng. Nàng nhận ra rằng cho dù gần đây đã xảy ra bao nhiêu chuyện, thái độ của hoàng đế đối với nàng vẫn như trước đây. Bất luận nàng đối với hắn lúc này có bao nhiêu mâu thuẫn, thì hiện giờ nàng vẫn cảm thấy cực kỳ cảm kích hắn cùng vô cùng an tâm.

" Còn có...sau khi lần tuyển này kết thúc, ngươi vẫn muốn ở một mình, hay là muốn có thêm vài người trong nội cung của ngươi?"_ Hoàng đế dò hỏi.

Trong lòng Tô Dư biết mình rốt cuộc vẫn là một vị cung chủ, cứ sống một mình không để ý đến mọi việc xung quanh thế này cũng không hợp quy củ. Im lặng một hồi, nàng cười nói:" Nghe theo bệ hạ."

_______________________________________

Ngày hai mươi bốn tháng giêng, Tô Dư được phong làm Chính tam phẩm Sung Nghi. Sau khi kết thúc lễ sắc phong ở thái miếu, nàng lại phải tiếp nhận bái kiến của những phi tần có vị phần thấp hơn ở Khinh Lê cung -- trong đó có cả người tuy cùng vị phần nhưng lại thấp hơn nàng một bậc Sở Sung Hoa.

Mấy vị cung tần này, phần lớn là nguyên niên (*) thế gia quý nữ bị chiếu vào cung, duy chỉ có Sở thị cùng một Quý Cơ Đinh thị là từ phủ Thái tử tiến cung vào.

(*) Nguyên niên: năm đầu tiên hoàng đế lên ngôi.

Nhưng không một ai trong số họ từng nghĩ, chính mình sẽ còn có một ngày phải hướng Tô Dư chào lần nữa.

Tô Dư nhìn nhạt họ, một màn này đối với nàng mà nói giống như đã từng quen biết. Sáng sớm ngày thứ hai sau khi nàng gả vào phủ Thái tử, một đám dắng thiếp cũng hướng nàng chào như vậy.

Chỉ là khi đó, người đứng đầu là Diệp Cảnh Thu.

Diệp Cảnh Thu... Tô Dư nhịn không được cười khẽ, mấy ngày trước, Diệp Cảnh Thu vì chuyện sách lễ mà lúc nào cũng tìm nàng thương lượng, nàng lúc đó chỉ bất động thanh sắc nhìn sự không cam lòng ẩn sau nụ cười của Diệp Cảnh Thu, trong lòng khó tránh khỏi vài phần khoái trí.

_______________________________________

Nếu nói ngày đó lúc hoàng đế hạ chỉ tấn vị Tô Dư đã gây nên một chút dư luận nhỏ, thì sau lễ sắc phong hôm nay, chuyện này liền thuận lý thành chương làm lớn ra.

Nguyên nhân gây ra chuyện này chính là do phong hào của nàng: Vân Mẫn

Về việc có phải là lấy từ 'Vân Thanh' và 'Mẫn Thần' hay không, bởi vì Mẫn thị và Yến thị đều là trưởng bối, nên hậu cung cũng không dám phỏng đoán quá nhiều, nhiều nhất chỉ là lén lút nghị luận mà thôi; nhưng trong trường hợp đó lại bỗng có một phen 'tán gẫu' được đưa lên mặt bàn -- có lẽ ở trong lòng hoàng đế, Giai Du Phu Nhân Đậu Oản người lúc này đáng lẽ nên làm hoàng hậu không nặng bằng vị chính thất Tô Dư này.

Suy đoán này cũng không thể nói là không hề gây nên sóng gió gì. Bởi ai cũng còn nhớ rõ, tuy ngày đó hoàng đế cử hành hôn lễ cùng Đậu Oản, nhưng...lễ hợp cẩn lại chưa hoàn thành.

Truy tìm nguyên nhân sâu xa, cũng chính là do vị Vân Mẫn Sung Nghi này gây nên. Là do nàng ngày đó đột nhiên bị bệnh, nên hoàng đế mới ly khai Huy Thịnh điện. Mà hôm nay hoàng đế lại vì nàng bỏ đi quy củ chỉ có Từ nhất phẩm Phi trở lên mới được phong danh hào, khiến cho mọi người thật sự nhìn không thấu ý tứ của hoàng đế.

Bất quá...hậu vị cũng đã bỏ trống hơn hai năm, ban đầu ai cũng nói Diệp Cảnh Thu sẽ làm hoàng hậu, nhưng về sau lại chuyển thành Đậu Oản. Tâm ý của đế vương vốn khó đoán, nếu đột nhiên muốn nâng Tô Dư lên thì tựa hồ cũng không có gì kỳ quái.

_______________________________________

Cuộc sống Tô Dư trôi qua thuận lợi, tất nhiên sẽ khó tránh khỏi có kẻ không thuận trong lòng. Hậu cung đều nhìn ra được, Tô Dư ở dưới tình huống này, khiến khối người khinh thường ra mặt hoặc trong lòng không phục. Hai vị Phu Nhân chỉ cần có thể không gặp nàng liền không gặp nàng, Sở Sung Hoa thì đang bị cấm túc, chỉ xuất hiện đúng một lần vào lễ sắc phong của nàng để bái kiến rồi không thấy nữa. Nên lúc này chỉ còn duy nhất một người dám vô lễ bất kính với nàng, đó chính là vị Lục Nhuận Nghi đang mang thai.

Kỳ thật Lục Nhuận Nghi cũng không phải chưa từng ăn khổ của Tô Dư, nàng ta có thai lại không được tần vị, bị chuyển đến Tễ Nhan cung, ít nhiều cũng có liên quan đến Tô Dư. Bất quá nàng ta đang có thai, dựa vào đứa bé, ai cũng không dám động vào nàng ta, nên khó tránh khỏi việc nàng ta không coi ai ra gì.

Lúc đến Khinh Lê cung chúc mừng thì luôn mang giọng điệu đầy gai nhọn, nói gần nói xa đến bộ dạng bây giờ của Sở Sung Hoa. Tô Dư chỉ nhàn nhạt nghe, đợi nàng ta nói xong, mới lệnh cho cung nhân đi lấy đồ.

Chiết Chi tự mình đi lấy một hộp gấm đặt lên tay Tô Dư, Tô Dư liền tiện tay mở ra, lấy từ trong đó một đôi hoa tai. Là một đôi ngọc phật, được mài dũa cực kỳ tinh xảo, tuy nhỏ nhưng lại vô cùng bóng nhuận trong suốt. Tô Dư cười nói với Lục Nhuận Nghi:" Nam mang Quan âm, nữ mang Phật, ngọc phật này, cho Nhuận Nghi nương tử cầu may mắn."

Khẩu khí không mặn không nhạt, trong lời nói cũng có gì sai sót. Chỉ là... mấy người ở đây vừa nhìn liền hiểu, dây đỏ trên ngọc phật quá ngắn, người lớn căn bản không đeo được, chỉ có thể cho tiểu hài tử đeo.

Nói cách khác, Tô Dư đang nói rõ ràng với Lục Nhuận Nghi nàng hi vọng đứa bé trong bụng nàng ta là 1 công chúa.

Ai chẳng biết tần phi luôn muốn có 1 hoàng tử bên mình? Tô Dư nói vậy, chẳng khác nào muốn trở mặt cùng Lục Nhuận Nghi.

Tô Dư đem ngọc phật kia đặt lại trong hộp, Chiết Chi khẽ chào, đưa ngọc phật kia đến trước mặt Lục Nhuận Nghi, nói:" Nhuận Nghi nương tử."

Chính là chờ Lục Nhuận Nghi nhận lấy.

Lục thị cảm thấy ngọc phật sáng bóng kia chói mắt cực kỳ, ý cười trên ngọc phật như đang mỉa mai nàng ta. Khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng nhìn hồi lâu, cuối cùng nàng ta vươn tay nhấc cả chiếc hộp lên.

" Ngươi có bãn lĩnh thì đập đi."_ Giọng nói cứng nhắc của Tô Dư vang lên khiến Lục Nhuận Nghi cừng đờ người, khắp nơi đều trở nên yên tĩnh.

Chưa tuyển tú, tần phi trong cung cũng không thay đổi. Nên những người ngày hôm nay đến chúc mừng Tô Dư chỉ có như thế, cũng giống như ngày đó đến chúc mừng Lục Nhuận Nghi vậy.

Nên tất cả bọn họ đều biết lúc trước chuyện gì đã xảy ra.

Hơi dừng lại một chút, Tô Dư cười lạnh nhìn khuôn mặt nàng ta:"Dù sao, Nhuận Nghi nương tử ngươi cũng không phải lần đầu đập vỡ đồ bản cung ban thưởng."

Là 'ban thưởng' chứ không phải 'tặng'. Lục Nhuận Nghi ít nhất cũng nên nhớ rõ vị phần của nàng, mà đám tần phi bên cạnh cũng nên như vậy.

Khựng lại một hồi, Lục Nhuận Nghi cảm thấy cái hộp đang cầm thật bỏng tay. Cầm lên không được, đặt xuống không xong, mà một đám phi tần ở bên rõ ràng đang mong chờ đoạn sau, mọi ánh mắt đều dồn về phía nàng ta.

Thấy nàng ta nhất thời không phản ứng, Tô Dư nâng cốc trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói:" Nhuận Nghi nương tử tại sao lại không biết tốt xấu như vậy? Vòng tay lần trước chính là hiếm thế trân bảo, nương tử nói đập liền đập; vật hôm nay, chất ngọc so với vòng tay kia còn muốn tốt hơn, nương tử cũng muốn đập sao? Truyền thuyết nói Muội Hỉ (**) thích nghe tiếng xé lụa, còn nương tử đây là thích nghe tiếng ngọc vỡ sao?"_ Tô Dư vừa nói, vừa dùng ánh mắt quét qua khuôn mặt nàng ta một cái_"Cũng không tự nhìn một chút xem chính mình có xinh đẹp được như vậy hay không."

Lời nói này quả thực quá ác độc. Lục thị lúc này đâu chỉ không có vẻ đẹp yêu phi họa nước, bởi vì đang mang thai, nên từ vóc dáng đến dung nhan đều bị biến dạng.

Đã vậy tính tình cũng không có nửa điểm tiến bộ.

Bị Tô Dư chọc tức đến nghẹn, Lục thị nghiến răng hồi lâu, hung ác đem vật trên tay ném ở trên bàn, nói chuyện với Tô Dư không chút nể mặt:"Rốt cuộc cũng chỉ là kẻ bị thất sủng hai năm! Có được một khối ngọc phế phẩm liền xem thành một khối mỹ ngọc! Ai hiếm có chứ!"

Tô Dư chờ chính là nàng ta bất kính như vậy.

Lục thị nhìn nụ cười của Tô Dư mà cảm thấy nghẹt thở, không hiểu vì cái gì mà trong mắt Tô Dư tràn đầy hài lòng. Yên tĩnh một hồi, Tô Dư tự định giá rồi chậm rãi nói:" Chiết Chi, đi đến cung đang tư hỏi một tiếng, nói Lục Nhuận Nghi bất kính, nhưng nàng lại đang mang thai nên bản cung phạt không được, nếu muốn hỏi tội cung nhân Tễ Nhan cung, như vậy có hợp quy củ không?"

Toàn bộ điện rơi vào trầm tĩnh. Chỉ còn lại tiếng cước bộ của Chiết Chi, nhanh chóng biến mất không còn gì.

Không phải không có người nghĩ đến việc sau khi Tô Dư tấn vị sẽ lập uy, nhưng lại không nghĩ đến nàng dám đem người đang có thai ra lập uy. Tô Dư mặc dù không phải là cung chủ của Tễ Nhan cung, nhưng vị phần của nàng lại cao hơn Lục Nhuận Nghi rất nhiều. Vậy mà muốn phạt cung nhân của nàng ta lại đi hỏi cung đang tư một tiếng, có thể nói nàng lúc này 'khéo hiểu lòng người'.

Mặc kệ nàng có mấy phần thật sự 'khéo hiểu lòng người', thì bây giờ  mọi người ai cũng không dám mở miệng ngăn cản, chỉ có thể chờ phản hồi của cung đang tư.

Một lát sau, Chiết Chi trở về Khinh Lê cung, bái Tô Dư một cái, trả lời:" Nô tỳ đã hỏi nữ quan cung đang tư, nữ quan nói đó là việc hợp tình hợp lý."

" A, vậy thì tốt."_ Tô Dư vừa cười vừa nhìn về phía Lục Nhuận Nghi, khuôn mặt của Lục Nhuận Nghi liền cứng lại:" Ngươi dám..."

" Có gì không dám?"_ Tô Dư cười một tiếng _" Phân phó xuống, toàn bộ cung nhân Tễ Nhan cung trượng trách 20 gậy."_ Dừng một chút rồi nói tiếp _" Mang đến cung đang tư hành hình đi. Dù gì bản cung cũng từng ở Tễ Nhan cung hai năm, để cho một cung điện tốt như vậy cư nhiên bị vấy bẩn cũng thật không đáng."

Nụ cười của nàng thủy chung không thay đổi, tầm mắt cũng thủy chung không rời Lục Nhuận Nghi. Nhẹ nhàng phân phó xong, nàng làm như không hiểu nói:" Nương tử muốn hồi cung chờ...hay là muốn chờ ở Khinh Lê cung? Nếu chờ ở Khinh Lê cung, bản cung liền lập tức gọi y nữ tới hầu hạ nương tử, tránh việc bỗng dưng xảy ra chuyện gì không rõ ràng."

Nửa điểm đường sống cũng không lưu.

Hai người nhất thời giằng co, vì Tô Dư liên tục dồn ép, trận pháp của Lục Nhuận Nghi đã hoàn toàn đại loạn. Qua hồi lâu, cuối cùng cũng có một cung tần do dự sợ hãi mở miệng:" Sung Nghi nương nương...Nhuận Nghi nương tử dù gì cũng đang có thai..nếu nương nương phạt toàn bộ cung nhân của nàng, nương tử sau khi trở về sẽ không còn người nào hầu hạ...hoàng duệ..."

Tô Dư quay đầu nhìn sang, bộ dáng như vừa mới tỉnh ngộ hướng người kia cười 1 tiếng:"Đa tạ Tài Tử nương tử đã nhắc nhở."_ Tiện đà trầm ngâm thật lâu, giống như đang thật sự nghiêm túc nghĩ cách. Im lặng chốc lát, cuối cùng Tô Dư cười một tiếng:" Như thế nào lại quên mất? Trước khi Nhuận Nghi nương tử chuyển đến Tễ Nhan cung, Sở Sung Hoa chính là người chiếu cố. Dù sao trong nội cung của Sở Sung Hoa cũng không còn người nào mang thai, tự nhiên phải lấy thai của Lục Nhuận Nghi làm trọng rồi. Huống hồ...sau khi Sở Sung Hoa bị giáng vị, cung nhân còn chưa bị giảm đi đâu, nên có thể nói cung nhân trong Vận Nghi cung lúc này là cực kỳ đầy đủ. Hay là bản cung hướng Nhàn Phi nương nương thỉnh một cái chỉ, cho Sở Sung Hoa mang vài người đến hầu hạ nương tử, như vậy không phải là thuận lợi đôi đường sao?"

Lục Nhuận Nghi nghe vậy liền rét run. An bài này của Tô Dư, khiến nàng ta khó tránh khỏi chột dạ -- ngày đó nàng ta lập kế muốn dời đến Khinh Lê cung, chính là nắm đúng vào chỗ nếu như hoàng duệ xảy ra chuyện gì, hoàng đế nhất định sẽ không tha cho Tô Dư. Hôm nay mắt thấy Tô Dư gậy ong đập lưng ong, sai người của Sở Sung Hoa đến, như vậy con của nàng ta xảy ra chuyện gì sơ xuất...không phải là kéo Sở Sung Hoa xuống nước sao?

Tô Dư cười nhìn nàng ta, trong lòng biết nàng ta chắc chắn sẽ không chịu chấp nhận, chắc chắn sẽ nghĩ là do mình đã sắp xếp nhân thủ bên người của Sở Sung Hoa nên mới có cử động lần này để có thể vừa hại con của nàng ta lại vừa có thể vu oan cho Sở Sung Hoa.

Thực sự nàng cũng không muốn cố ý làm khó dễ Lục Nhuận Nghi, chỉ là trong trường hợp muốn lập uy, kẻ không biết an phận luôn dễ được chọn hơn.

"Tô thị...ngươi khinh người quá đáng!" _ Cuối cùng Lục Nhuận Nghi không nhịn được nữa, lần nữa nhấc chiếc hộp đựng ngọc phật lên rồi hung hăng ném xuống đất.

Tần phi bên cạnh nàng ta muốn ngăn cũng ngăn không kịp. Một hồi giòn vang, Tô Dư bình tĩnh nhìn những mảnh ngọc vỡ vụn đầy đất, mi tâm hơi nhăn lại.

(**) Muội Hỉ: là vợ Hạ Kiệt (1818 TCN - 1767 TCN) trong lịch sử Trung Quốc. Có sắc đẹp yêu mị, được sử sách gọi là Thiên cổ đệ nhất Hồ ly tinh.

Muội Hỉ tuy rất đẹp nhưng từ sáng đến tối lại không có một nụ cười, chỉ khi nàng nghe được tiếng xé lụa mới lộ ra vẻ tươi cười nên vua Hạ Kiệt đã chuyển đến mỗi ngày một số lượng vải lụa lớn để xé cho nàng nghe.

Tìm hiểu thêm: Wikipedia