Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Chương 4: Tiểu quận chúa vừa gặp đã cởi sạch tiểu điện hạ


"Trường Ninh bái kiến Quý phi nương nương" Phó Ngôn Khanh quy củ quỳ xuống, biết lễ biết phép, tìm không ra một chút khuyết điểm.
Tiêu Thục Nghi giữa lông mày mang theo ý cười, đưa tay đem người đỡ lên: "Không cần đa lễ, đứng lên đi. Lần đầu gặp quận chúa là đại tiệc đêm giao thừa, thoáng một cái đã hơn bốn tháng, ân, cao lớn hơn chút ít nhưng có hơi gầy." Vừa nói trong mắt tựa hồ hiện lên thương xót, lập tức nàng ta quét mắt nhìn quanh phòng, sắc mặt liền âm trầm xuống.
"Vân Yên Cung có bao nhiêu người hầu, tại sao sắp xếp không ổn thỏa chút? Nơi này vật dụng đơn sơ như vậy, các ngươi làm việc như thế nào?" Tiêu Thục Nghi tức giận nói.
Thái giám Lý Thân đứng bên cạnh lập tức bẩm báo: "Nương nương bớt giận, e rằng bọn hạ nhân ở đây tự ý hành sự, lừa gạt quận chúa tuổi nhỏ, thấy nương nương bận bịu quản lý các cung không có thời gian rảnh, nên bọn chúng ăn gan báo như thế qua loa. Nô tài liền thông báo đến Nghiêm tổng quản, nghiêm tra việc này."
Tiêu Thục Nghi nhíu mày: "Trước đi Thượng Y Cục chuẩn bị cho quận chúa mấy bộ y phục mới, lại điều mấy tên thái giám tới đây. Tiêu chuẩn ăn ở cùng phân phối chi tiêu của quận chúa tất nhiên phải ngang bằng với các vị công chúa điện hạ. "
Phó Ngôn Khanh hơi luống cuống: "Nương nương, Trường Ninh sống rất tốt, không cần lại huy động nhân lực, phiền nương nương hao tâm tổn trí."
"Như vậy không được, ở nơi nào là sống tốt? Tây Nam Vương khổ cực chinh chiến sa trường, gửi quận chúa ở lại trong cung, bổn cung làm sao có thể để quận chúa chịu thiệt." Nói xong ánh mắt liếc nhìn Lý Thân, hắn vội vàng chạy nhanh đi sắp xếp.
Tiêu Thục Nghi cực kỳ thân thiết lôi kéo Phó Ngôn Khanh ngồi ở một bên, thở dài nói: "Lục Ý đều nói với bổn cung rồi, ngày ấy là quận chúa cứu được Tiên nhi. Nguyên bản ngay hôm đó bổn cung liền định sang đây thăm quận chúa, chẳng qua là Tiên nhi sốt cao còn chưa khỏi, hung thủ không rõ, bổn cung còn phải tra xét một phen mới chậm trễ việc đến thăm, quận chúa xin đừng trách móc. Tiên nhi là sinh mệnh của bổn cung, Trường Ninh, bổn cung thật lòng rất cảm kích."
Phó Ngôn Khanh mặt đỏ rần, khoác tay nói: "Nương nương nói quá lời rồi, Trường Ninh không có làm cái gì, thần cũng chỉ là tình cờ nhìn thấy, cứu người vốn là việc nằm trong bổn phận, chỉ cần thất công chúa không có việc gì liền tốt rồi."
"Hài tử ngoan, Tây Nam Vương cao thượng, sinh nữ nhi cũng thật tốt."
Phó Ngôn Khanh tựa hồ chống đỡ không được, thẹn thùng mà cúi đầu, trong mắt nhưng là một mảnh lạnh lùng.
Tiêu Thục Nghi biểu hiện hết sức quan tâm, cùng Phó Ngôn Khanh nói rất nhiều, cuối cùng ôn thanh nói: "Tiên Nhi sau khi khỏe lại vẫn một mực nhắc đến người đã cứu mình, nhất định muốn tới thăm quận chúa, chẳng qua hiện tại Lâm thái phó đang giảng bài, Tiên nhi liền không thể đến đây. Tối hôm nay mời quận chúa đến Quỳnh Hoa Cung dùng bữa, để Tiên nhi trước mặt cảm tạ quận chúa, có được không?"
Tiêu Thục Nghi nhìn như thương lượng, kì thực hoàn toàn không cho nàng cơ hội cự tuyệt, Phó Ngôn Khanh trong nội tâm cũng liền thông suốt, hôm nay hai mẫu tử này sợ là bắt đầu đặt tính toán lên nàng rồi. Nếu như tránh không thoát Triệu mặc Tiên, như vậy cứ thuận theo đi, cuối cùng ai lợi dụng ai còn chưa biết.
"Cung tiễn Quý phi nương nương." Phó Ngôn Khanh nhìn Tiêu quý phi rời đi xa, hít một hơi thật sâu. Nhịn thêm một thời gian, năm năm sau, cơ hội kia xuất hiện, nàng tuyệt không bỏ lỡ nữa.
Quỳnh Hoa trong nội cung.
"Nương nương, công chúa điện hạ trở về rồi." Từ nhũ mẫu thấy mặc áo bào tím Triệu Mặc Tiên vào trong điện, vội thông báo Tiêu Thục Nghi.
Nhìn xem nữ nhi tiến đến, Tiêu Thục Nghi trong mắt vui vẻ sâu thêm vài phần: "Hôm nay thái phó dạy những gì?"
Triệu Mặc Tiên thần sắc nghiêm túc: "Hôm nay thái phó dạy hoàng huynh bọn hắn học hiếu kinh, nhi thần nhập học không lâu, mặc dù không hiểu được nhiều nhưng cũng nắm được mấy phần." Sau đó liền cẩn thận kể lại những gì đã học được.
Thấy nữ nhi tiến bộ như thế, Tiêu Thục Nghi trong lòng có chút an ủi, nghĩ đến Phó Ngôn Khanh, lập tức thu lại vui vẻ nghiêm túc nói: "Tiên nhi, mẫu phi hôm qua đã dặn dò con vài lời, con đều nhớ kỹ?"
Triệu Mặc Tiên nhíu mày: "Bất quá là một vương nữ ngoài họ, hơn nữa trước giờ phụ hoàng cũng không để ý đến nàng, nhìn qua lại nhát gan mềm yếu, tại sao mẫu phi muốn con nhân nhượng lấy lòng nàng? Hơn nữa, phụ hoàng vẫn kiêng kỵ Tây Nam Vương, không chừng ngày sau nàng ấy quận chúa cũng không được làm, nếu con thân cận nàng chẳng phải khiến phụ hoàng tức giận sao?"
Tiêu Thục Nghi nghiêm nét mặt: "Tiên nhi! Mẫu phi như thế nào dạy con, họa là từ trong miệng mà ra, có mấy lời lòng dạ biết rõ là được rồi, ngày sau không cho phép nói nữa."
Triệu Mặc Tiên sắc mặt khẽ biến, nàng hôm nay cũng bất quá chín tuổi, bị Tiêu Thục Nghi một phen trách cứ, lập tức có chút ủ rũ.
Thấy nữ nhi như vậy, Tiêu Thục Nghi liền dịu xuống: "Con có thể nghĩ đến những chuyện đó cũng không tệ rồi, chẳng qua Tiên nhi à, điều con nghĩ đến mẫu phi lại thế nào không biết. Chuyện này, phụ hoàng con cũng biết. Phó Hoài tuy chỉ là một Vương gia ngoài họ, nhưng uy danh của hắn trong triều đình tuyệt đối không thể khinh thường. Những năm này vùng biên giới chiến sự liên miên, mười tám vạn quân biên giới Tây Nam đều dưới quyền hắn, địa vị của Phó Hoài tại Tây Nam quân càng không thể rung chuyển, khiến cho phụ hoàng con ăn không ngon ngủ không yên, chỉ sợ tiếp tục như vậy, Tây Nam quân đều chỉ biết Phó Hoài, không biết đến phụ hoàng của con."
Triệu Mặc Tiên trong mắt có chút xem nhẹ: "Phụ hoàng mới chính là hoàng đế của Đại Hạ, đất đai trong thiên hạ đều là của vua, dù Tây Nam Vương uy danh cỡ nào thì hắn cũng chỉ là vương thần. Nếu như binh quyền của hắn quá lớn, tìm lý do giết chết hắn, thu hồi lại bình quyền là được rồi."
"Tiên nhi, không thể ngông cuồng, con còn nhỏ, rất nhiều chuyện con tạm thời suy nghĩ không đến. Cho nên mẫu phi mới hướng phụ hoàng cho con sớm được vào học, để con có điều kiện tiếp thu tri thức, là quân vương phải lấy đại cục làm trọng, nghĩ sâu tính kỹ, làm sao có thể muốn gì được nấy, bằng không thì phụ hoàng con cần gì chịu đựng lâu như vậy. Tính tình của con quá mức nôn nóng, nhớ kỹ lời mẫu phi cùng con nói, con nhất định phải trở thành người nắm được kẻ khác trong tay. Tuy lúc này tuổi tác con còn nhỏ, nhưng cần nỗ lực rèn luyện từ bây giờ, nhớ chưa?"
Triệu Mặc Tiên cúi đầu suy nghĩ một chút: "Nhi thần ghi nhớ. Nhưng... Phụ hoàng ngầm đồng ý chúng ta làm như vậy, là muốn lợi dụng quận chúa để giải quyết Tây Nam Vương Phủ?"
Tiêu Thục Nghi có chút vui mừng, nhẹ gật đầu: "Hài nhi của ta quá mức trí tuệ. Trước kia bởi vì còn một ít vướng bận, ta không có tâm tư lo những thứ này, bất quá lần trước quận chúa lại vô ý cứu được nha đầu kia, là cơ hội tốt trời ban cho chúng ta, vừa vặn mượn lý do này để kéo nàng về bên mình. Tiên nhi, con phải nhớ kỹ, cùng nàng giao hảo tức là cùng Tây Nam Vương Phủ giao hảo, Phó Hoài là họa lớn trong lòng phụ hoàng con, nếu có thể chiếm được sự ủng hộ của Phó Hoài, đối con mà nói, chính là được trời trợ lực. Vì lẽ đó, con cần đối nàng hết mực quan tâm, cho dù phải mạo phạm những người khác cũng không nên tiếc. Như vậy sẽ giúp phụ hoàng cùng mẫu phi yên lòng, hiểu được chưa?"
Triệu Mặc Tiền mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Tiêu Thục Nghi quay đầu: "Lý Thân." Hầu ở bên ngoài Lý Thân vội đi đến: "Nương nương."
"Gọi nha đầu kia vào đây cho ta." Tiêu Thục Nghi trong mắt có chút chán ghét.
Triệu Mặc Tiên tràn đầy khinh thường nhìn xem nữ hài mặc áo bào trắng kia, chính là nét mặt cùng mình có năm phần tương tự khiến nàng càng thêm chán ghét.
Nữ hài tựa hồ rất là sợ hãi, thân thể có chút phát run, run rẩy quỳ xuống: "Bái kiến nương nương, bái kiến thất hoàng tỷ."
Tiêu Thục Nghi đẩy đến một chén trà nhỏ, khẽ nói: "Ngươi mấy ngày nay không có chạy loạn trong cung chứ?"
"Không có... chưa có lệnh của nương nương, Kỳ An không dám vi phạm."
Tiêu Thục Nghi lạnh lùng nhìn nàng: "Không có liền tốt, có chuyện ngươi phải nhớ kỹ, ngày ấy rơi xuống nước chính là Thất công chúa, Trường Ninh quận chúa cứu được cũng là Thất công chúa, nếu để ta nghe được một chút chuyện này kia, hậu quả ngươi nên tự hiểu."
Triệu Kỳ An nằm rạp trên mặt đất: "Nhi thần hiểu được, ngày ấy là thất hoàng tỷ đi Thái Dịch trì, không là nhi thần."
"Lui xuống đi, nhớ rõ đi võ đài luyện công, không đến giờ hợi không cho phép trở về, Lý Thân."
Đứng ở một bên Lý Thân giờ phút này dĩ nhiên bưng chén trà lên, thấy Tiêu Thục Nghi lên tiếng, liền đi đến trước mặt tiểu công chúa, ngồi xổm người xuống trực tiếp đem trà đổ vào miệng nàng.
Trên mặt hắn không có nhiều biểu lộ, động tác trên tay cũng không chút nào dừng lại, hiển nhiên là đã làm qua nhiều lần. Nước đổ vào rất mãnh liệt, tiểu công chúa có chút bị sặc, nhưng nàng tuyệt không có giãy giụa, chẳng qua là cố gắng nuốt xuống.
Cúi đầu ho khan hồi lâu, cuối cùng nữ hài đứng lên, chuẩn bị rời khỏi, lúc này Tiêu Thục Nghi lại đột nhiên mở miệng: "Ngày sau đừng để cho ta nghe được tên của ngươi, tại Quỳnh Hoa cung, chỉ cho phép tự xưng là nô tỳ."
Nữ hài dừng lại một chút, trên môi nhẹ nhàng đáp vâng, lập tức xoay người biến mất.
Tiêu Thục Nghi cười lạnh một tiếng: "Tỷ tỷ tốt, ngươi quả nhiên là thương nàng, Kỳ An? Vậy cầu nguyện cả đời đi, ta chắc chắn làm tốt, thay ngươi chiếu cố nàng!" Trên gương mặt xinh đẹp lộng lẫy lại hiện lên nụ cười âm u lạnh lẽo, càng làm lộ ra vẻ hung ác nham hiểm.
Triệu Mặc Tiên ở một bên tuy rằng không quá hiểu rõ lời mẫu phi nói, bất quá nhìn cửu hoàng muội của mình ở kia chật vật nàng càng vui thích, liền như vậy thuận theo, cũng không suy nghĩ thêm nhiều. Hơn nữa Phó Ngôn Khanh sắp đến, nàng còn phải mặc trang phục giống hệt như cửu hoàng muội, bằng không sợ rằng Phó Ngôn Khanh sẽ phát hiện ra.
"Nương nương, Trường Ninh quận chúa đến rồi."
Tiêu Thục Nghi ánh mắt chớp lên: "Tiên nhi, người đến."
Từ Quỳnh Hoa cung trở về, Phó Ngôn Khanh chỉ cảm thấy toàn thân rất không dễ chịu, mặc dù hôm nay Triệu Mặc Tiên chỉ là đứa trẻ chín tuổi, nhưng nhìn dung mạo quen thuộc kia cùng hành vi cử chỉ của nàng ta, lập tức khiến nàng nhớ đến vị nữ đế tàn nhẫn vô tình mười ba năm sau. Nếu không phải những năm gần đây, nàng trải qua rất nhiều rèn luyện, nàng quả thực vô pháp đè xuống từ sâu thẳm trong nội tâm cuồn cuộn hận ý.
Buồn cười cho nàng cả một đời trước như thế ngu xuẩn. Tiêu Thục Nghi có thể khéo léo mà giả trang, nhưng Triệu Mặc Tiên tuổi nhỏ không hề giấu giếm sự cao ngạo cùng xem thường, vậy mà đời trước nàng nhìn không thấu.
Đồng dạng là tặng nàng thứ gì đó, vị công chúa An nhi kia hoàn toàn thật lòng, so với Triệu Mặc Tiên vờ vịt qua loa, quả thực là cách biệt một trời một vực. Bây giờ nhớ lại, kiếp trước ở bên Triệu Mặc Tiên, nàng ta mỗi lần tặng cho nàng thứ gì, cũng đều là kỳ trân dị bảo, nhưng chưa bao giờ có một chút tâm tư, cũng không có vẻ gì là yêu thích qua. Ngay cả món bánh ngọt uyên ương mà nàng yêu thích nhất, đối với nàng ta cũng là món điểm tâm nhỏ chán ngắt.
Đem ba cái trái cây để lên bàn, bởi vì thời gian có chút lâu rồi, cho nên từ dáng vẻ tươi xanh giờ đã hơi khô héo. Phó Ngôn Khanh có chút giật mình, lập tức đưa lên miệng cắn một ngụm, dù mùi vị hơi nhạt nhưng vẫn có vị ngọt ngào xen lẫn, ăn vào không hiểu sao tâm trạng nặng nề liền bay đi mất, Phó Ngôn Khanh trong lòng thở một hơi nhẹ nhõm.
Nằm ở trên giường, Phó Ngôn Khanh không làm sao ngủ được, mở to mắt cẩn thận suy tư về ý định kế tiếp. Vô luận dù thế nào vất vả, đối đãi Triệu Mặc Tiên nhất định phải giống như kiếp trước, như thế mới có khả năng nhận được tín nhiệm của nàng ta. Tuy rằng bọn họ một mực lợi dụng nàng, nhưng là người kế thừa duy nhất của Tây Nam vương phủ, một thân bản lĩnh của Phó Ngôn Khanh ở đời trước cũng nhờ Triệu Mặc Tiên, vô luận là công phu hay mưu lược, bởi vì ở bên nàng ta mới có khả năng học được.
Chẳng qua là bên người đổi mấy cái cung nữ thái giám, sợ là đều người của Tiêu Thục phi, bất quá hết thảy đều không sao, mấy người đó dáng vẻ cũng quá quen thuộc với Phó Ngôn Khanh, đối nàng mà nói, xem như vạn hạnh trong bất hạnh rồi. Hơn nữa nàng giờ chỉ là một đứa bé, cũng không khiến người ta cảnh giác quá nhiều.
Đang mơ mơ màng màng muốn chìm vào giấc ngủ, Phó Ngôn Khanh chợt nghe được một thanh âm cọt kẹt...t...ttt, nàng mãnh liệt tỉnh táo lại, lông mày khẽ nhíu, là nàng ấy tới?
Thăm dò nhìn lên cửa sổ, quả nhiên cửa sổ vốn đang đóng chặt liền bị mở ra, một thân thể nhỏ bé linh hoạt từ cửa sổ nhảy vào, bất quá rơi xuống đất có hơi loạng choạng, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng không phát ra một âm thanh nào.
Phó Ngôn Khanh không khỏi tán thưởng, thân thủ tốt như vậy, kẻ trộm nhìn thấy còn phải ghen tức lên.
Trong lúc đang suy tư, nàng tự nhiên đã ngồi dậy đi đến, nữ hài không biết bị làm sao, nàng ấy đáp xuống trong phòng cũng một lúc rồi nhưng không hề đứng lên. Mặc dù hiện tại Phó Ngôn Khanh cũng chỉ là đứa bé, nhưng trước khi vào cung phụ vương cũng đã phái người dạy nàng ít công phu, nàng tận lực thả bước nhẹ nhàng, trong căn phòng mờ tối không một tiếng động mà đến bên nữ hài.
Phó Ngôn Khanh ăn mặc một thân áo mỏng, tại đây giống nhau yên lặng nhìn xem nàng ấy, không biết xuất phát từ tâm tư gì, một tiếng cũng chưa phát ra. Nữ hài ngồi xổm một lát, lập tức ngẩng đầu, trước mắt đột nhiên hiện ra một người toàn thân áo trắng tóc tai rối bù, lập tức con mắt trợn lên, thân thể ngửa ra sau, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Phó Ngôn Khanh cũng không ngờ tới nàng ấy phản ứng như vậy, bất quá nhìn nữ hài kinh ngạc tròn mắt, ngồi dưới đất ngốc nhìn chằm chằm vào nàng, không khỏi có chút muốn cười.
Nàng ngồi xổm người xuống, nói khẽ: "Đây chính là có tật giật mình sao? Nửa đêm canh ba làm trộm mà đến, như thế nào bị hù ngược lại?"
Nữ hài có chút kinh ngạc, đêm đó Phó Ngôn Khanh rõ ràng rất lạnh nhạt, vậy mà giờ phút này biểu hiện ôn hòa như vậy, khiến nàng ngây người hồi lâu.
Sau khi gặp qua Triệu Mặc Tiên, Phó Ngôn Khanh đối vị tiểu công chúa này ấn tượng tốt hơn rất nhiều, ôn nhu nói: "Còn ngồi ngốc ở đó làm gì, trên mặt đất lạnh, đứng lên."
Tiểu công chúa gương mặt đỏ bừng, vội ngồi dậy, có điều động tác có chút khó khăn, tựa hồ nàng đang bị đau ở đâu nên không dám dùng sức.
Phó Ngôn Khanh bị thương đã quen, tự nhiên nhìn rõ ràng, vì vậy đưa tay đỡ nàng: "Té bị thương rồi?"
Nàng vừa kéo một phát, tiểu hài tử sắc mặt nhất thời trắng bệch, cố gắng cắn môi không để cho mình kêu ra tiếng. Phó Ngôn Khanh lông mày nhíu chặt, đưa tay đem người ôm lên, có thể phát hiện nàng ấy vốn thân thể mềm mại giờ đây trở nên cứng ngắc, lập tức càng cảm thấy kỳ quái.
Tiểu hài tử rất gầy, mặc dù Phó Ngôn Khanh đồng dạng là đứa trẻ, nhưng cố hết sức vẫn có thể ôm nàng ấy đi đến trên giường, lập tức đưa tay cởi đi quần áo của nàng ấy.
Tiểu hài tử có chút kinh hãi, nắm chặt cổ áo, phía sau liên tục lùi lại, bộ dáng hệt như tiểu tức phụ bị người khi dễ, đôi mắt tràn ngập đáng thương mà nhìn chằm chằm Phó Ngôn Khanh.
Điều này làm cho Phó Ngôn Khanh cảm giác như chính mình đang khi dễ nàng ấy, trong lòng nàng lập tức có chút buồn bực, lạnh lùng nói: "Cởi quần áo ngay, không chịu liền trở về đi."
Tiểu công chúa cứng ngắt mím môi, quay đầu không dám cử động, vẻ mặt giống như hiến thân vì nghĩa, để Phó Ngôn Khanh trong mắt không khỏi hiện lên ý cười.
Chẳng qua là sau khi cởi xuống y phục của tiểu công chúa, Phó Ngôn Khanh nụ cười liền tắt ngấm, trong phòng tuy mờ tối nhưng dựa vào ánh trăng bên ngoài hắt vào, miễn cưỡng có thể thấy rõ một ít. Tiểu công chúa thân thể trắng như tuyết nhưng là hiện lên mấy lần roi dữ tợn, từ trước bụng đến cánh tay, xương sườn, không chỗ nào mà không có mấy đạo dấu vết. Phó Ngôn Khanh đưa tay đến vuốt nhẹ xương sườn của nàng ấy, nữ hài lập tức rên lên một tiếng, thân thể căng chặt.
Phó Ngôn Khanh ánh mắt càng phát ra đau xót, nàng hận nhất trên đời hành vi ăn hiếp trẻ em và người già. Cho dù đứa trẻ này cũng mang họ Triệu, nhưng giờ phút này chỉ là một hài tử nhu thuận mềm yếu, để nàng cảm thấy đau lòng không thôi. Nàng cũng hiểu trong chốn hậu cung ăn tươi nuốt sống người này, không có chỗ dựa thì chỉ có thể mặc người hiếp đáp.
Nàng mặc dù bất lực, nhưng dựa vào danh xưng quận chúa cùng uy danh của phụ vương nàng, đám người trong hậu cung cũng không dám làm càn, càng không dám gây tai họa cho nàng. Nhưng đứa bé này, so với nàng càng thê thảm hơn, nghĩ đến tình cảnh ngày đó nàng ấy giãy giụa giữa làn nước lạnh, Phó Ngôn Khanh trong lòng càng không dễ chịu. Nàng căm thù họ Triệu, nhưng đứa bé này lại bởi vì họ Triệu mà gặp tai ương.
"Có người đánh ngươi?" Phó Ngôn Khanh thở sâu, trầm giọng nói.
Tiểu công chúa cúi đầu xuống, sau một hồi lắc đầu.
Thấy nàng lắc đầu, Phó Ngôn Khanh không có hỏi lại, chẳng qua là đưa tay sờ mó khắp người nữ hài, xem thương tích thế nào.
Bị nàng sờ như vậy, nữ hài mặt đỏ tới mang tai, Phó Ngôn Khanh nhưng nào để ý, một mực nhìn xem thương thế của nàng ấy, phát hiện xương sườn nàng ấy gần như bị nứt rồi, những nơi khác cũng sưng tấy lợi hại, nàng ấy bị thương nặng như vậy lại bằng cách nào đến được Vân Yên cung?
Phó Ngôn Khanh xuống giường, tiểu công chúa thấy thế vội chuẩn bị mặc quần áo, lại bị Phó Ngôn Khanh ánh mắt nhàn nhạt quét qua, lập tức thân thể trơn bóng cuộn trên giường, khiến cho Phó Ngôn Khanh vừa đau lòng lại vừa buồn cười.