Trọng Sinh Chi Giả Thế Tử Chân Phò Mã

Chương 19: Chỉ vì lương thiện

Chương 19: Chỉ vì lương thiện
"Nói đi, mục đích các ngươi đến đây là gì?". Lạc Tử Phong lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt không nhìn Tôn Hân nữa mà chuyển về phía Thạch Vân Phi, thời điểm như vậy đến đây tìm nàng, quả nhiên là vì muốn leo lên cành cây cao Tương Vương này sao?
Thạch Vân Phi như là hoàn toàn không cảm nhận được trào phúng của Lạc Tử Phong, tự mình đứng dậy, thoáng điều chỉnh một phen mới chậm rãi trả lời: "Khoa thi đến sớm nửa tháng, chúng ta đến kinh thành sớm chẳng qua là nghĩ muốn gặp lại hậu nhân của tiên sinh mà thôi, dù sao sau này có địa vị rồi cũng không tiện đến".
Có địa vị? Lạc Tử Phong nhìn Thạch Vân Phi vẫn là bộ dáng kiêu căng như trước, tựa hồ khoảng cách địa vị của hai bên lúc này không tạo cho hắn bao nhiêu ảnh hưởng. Hóa ra là như vậy sao? Cảm giác khó chịu lúc nãy của nàng thật quá dư thừa rồi. Có điều, thực sự làm người ta cảm thấy buồn nôn, làm sao vậy? Khoa thi còn chưa bắt đầu mà đã cho rằng danh hiệu Trạng nguyên đã nằm trong tay mình rồi sao?
Lạc Tử Phong đột nhiên làm như vô ý liếc về phía Thạch Vân Phi một chút, "Có vẻ Thạch huynh rất có tự tin với danh hiệu Trạng nguyên năm nay. Có điều ta nhớ người đạt giải kì thi Hương* năm ngoái hình như là một người khác".
*Thi Hương là kì thi được tổ chức ở huyện ngày xưa, nhằm chọn ra Tú tài.
Nghe được lời này của Lạc Tử Phong, vẻ mặt Thạch Vân Phi có hơi trầm xuống, trên mặt cũng hiện lên một chút không tự nhiên. Đúng vậy, hắn tự phụ mình đầy bụng kinh luân, thế nhưng kì thi Hương năm ngoái chỉ có thể vô duyên với giải nhất, miễn cưỡng đứng thứ nhì. Tuy rằng người xung quanh không nói gì nhưng hắn cảm giác được ánh mắt chế giễu trào phúng của mọi người. Mà người đoạt đi vị trí thiên tài của hắn ở trấn Thanh Hà chính là thiếu niên trước mặt đã trở thành Tương Vương Thế tử này. Có điều bây giờ đối phương đã trở thành Tương Vương Thế tử, con đường đã định sẵn, không cần thiết phải tham gia khoa thi để lấy được sự thưởng thức của Hoàng thượng. Nếu như vậy vị trí trạng nguyên không thể nghi ngờ nhất định là của Thạch Vân Phi hắn. Không, không đúng, Thạch Vân Phi vì chính suy nghĩ của mình mà thấy hoảng sợ, tâm lí cảm thấy may mắn khi người này không tham gia khoa thi rốt cuộc là sao vậy? Rõ ràng sau kì thi hội hắn bại bởi người này đã ra sức đọc sách ngay sau đó kia mà. Đúng, không sai, Thạch Vân Phi hắn tuyệt đối không thua cùng một người hai lần, cho dù lần này Lạc Tử Phong có tham gia thì vị trí Trạng nguyên nhất định là của hắn.
Nhìn ánh sáng lưu chuyển trong mắt Thạch Vân Phi, Lạc Tử Phong cũng không có tâm tư đi đoán người nam nhân này đang suy nghĩ gì. Lạc Thi Kiểu từng yên lặng quan sát nhất cử nhất động, cử chỉ ngôn hành của người nam nhân này đã chết chìm trong dòng sông Thanh Hà rồi, cũng sẽ không bao giờ quay trở về nữa.
"Có mấy người thật giống như ếch ngồi đáy giếng, không biết đạo lý nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Cho dù bản Thế tử không tham gia khoa cử thì Thạch Vân Phi ngươi liền xác định có thể vượt qua trăm ngàn môn sinh đến từ tứ phương tám hướng sao?".
"Một chút tự tin này Thạch mỗ vẫn có", Thạch Vân Phi không để ý Tôn Hân bên cạnh đang ra sức lôi kéo mình rời đi, không phục phản bác lại Lạc Tử Phong.
Được, Thạch Vân Phi, ngươi tốt lắm, tay phải Lạc Tử Phong siết chặt, móng tay cắm vào da thịt nhưng lại không hề thấy đau. Nam nhân như vậy, nàng sao có thể để hắn vừa lòng nguyện ý đậu Trạng nguyên, trở thành Phò mã? Nếu người này thành Phò mã, Lạc Tử Phong nhớ đến lời ngày đó Cảnh Dung nói, như vậy người này liền trở thành dượng của mình, gặp mặt cần hành lễ. Nàng có thể không thèm để ý Thạch Vân Phi bởi vì tước vị mà quỳ lạy mình, thế nhưng không cách nào khoan dung được chuyện có một ngày khi gặp lại người này mình còn phải hành lễ với hắn ta. Nàng tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra.
"Bản Thế tử cho rằng Thạch công tử và Tôn công tử đã đạt được mục đích đến đây hôm nay, có thể rời đi được rồi hay không?". Nói rồi, Lạc Tử Phong liền trầm giọng nói với hộ vệ đang đứng một bên: "Sau này nếu thấy người này tuyệt đối không được để hắn lại gần Vương phủ nửa bước, biết chưa?".
"Lạc Tử Phong, ngươi không cần khinh người quá đáng!". Thạch Vân Phi trừng lớn hai mắt, hắn thực sự bị người này làm cho tức giận rồi, cũng bị chính mình làm tức giận. Đã sớm biết chuyến này đi phải chịu nhục nhã, vậy mà vẫn còn muốn trước khoa cử leo lên cành cây to Tương Vương phủ này để cho giám khảo để tâm hơn một chút. Dù sao lúc còn ở trấn Thanh Hà, Lạc Tử Phong liền đối với mình có địch ý sâu sắc. Mới đầu Thạch Vân Phi còn tưởng rằng đối phương đố kị tài hoa của mình, dù sao người như vậy bên cạnh hắn có rất nhiều, đặc biệt mình lại còn là ái đồ của LẠc Tri Thu. Thân là nhi tử của Lạc tiên sinh đi đố kị môn sinh ưu tú cha thường nhắc đến cũng không có gì đáng trách. Thế nhưng kể từ khi biết Lạc Tử Phong có một thân y thuật cao minh, đồng thời ở cuộc thi Hội bị cho một cái tát mạnh mẽ thì hắn liền biết mình sai rồi. Tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự thù hận đến từ đối phương. Không nghĩ đến hôm nay Thạch Vân Phi hắn lại làm chuyện ngu xuẩn tự rước lấy nhục nhã này.
Tôn Hân đứng một nghe câu này thì tức đến hôn mê, trong lòng rất lòng khủng hoảng, đây chính là đại tội bất kính với hoàng thất, nếu nghiêm trọng thì mất đầu sung quân chuyện gì cũng có thể. Nhưng mà đã ngăn không kịp rồi, bây giờ chỉ có thể cầu khẩn Lạc Tử Phong còn nhớ chút tình nghĩa năm đó, tha cho bọn họ một mạng.
"Ngoại công, vô lễ quát lớn với người trong hoàng thất phải bị tội gì?". Lạc Tử Phong bày ra dáng vẻ làm bộ khiêm tốn thỉnh giáo Tương Vương vẫn luôn đứng một bên xem trò vui.
Tương Vương nhìn Lạc Tử Phong một chút, quả nhiên vẫn kéo mình xuống nước a. Có điều, nếu đối phương đã đồng ý, vậy thì có gì không được?
"Nhẹ thì phạt ba mươi côn, nặng thì đày đi sung quân".
Giọng nói không có chút tình cảm nào của Tương Vương lọt vào tai Thạch Vân Phi, thân mình cứng đờ kia, tựa như không biết mình đã nghe được gì. Chỉ có Tôn Hân đứng một bên lập tức phản ứng lại, quỳ trên mặt đất cầu khẩn nói: "Lạc tiểu huynh đệ..... À không, là Tương Vương Thế tử, Thạch huynh hắn cũng không phải cố ý nổi giận, cầu ngài nể mặt tình xưa mà tha cho hắn lần này đi".
Kỳ thực chính Lạc Tử Phong cũng cảm thấy bất ngờ, nàng chỉ thuận miệng hỏi một chút, không ngờ lại ra đáp án như vậy. Lại còn có thể bị đày đi sung quân sao? Đúng là nàng rất muốn đem tên nam nhân trước mắt này đày đi sung quân, thế nhưng dù sao đời này hắn cũng chưa làm chuyện xấu không phải sao? Huống chi so với để người này biến mất khỏi tầm mắt mình thì chi bằng để hắn ở dưới mi mắt mình. Nàng đã từng phát thề, đời này nhất định phải sống tốt hơn người nam nhân này, nếu như tất cả những thứ này Thạch Vân Phi không thể nhìn thấy, vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Đã như vậy, Lạc Tử Phong liền cười lạnh nói: "Tôn công tử thật sự cho rằng bản Thế tử là người chuyện bé xé ra to sao? Vì chuyện như vậy mà liền đày người đến quân doanh, người khác sẽ cho rằng Tương Vương phủ chúng ta là đầm rồng hang hổ, cho rằng bản Thế tử là ma quỷ ăn tươi nuốt sống nha".
Nghe được Lạc Tử Phong nói vậy, Tôn Hân chợt cảm thấy nhẹ lòng đi, mà Thạch Vân Phi vẫn sững sờ đứng một bên cũng thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ như đã được cứu. Hắn đã nói mà, cho dù đối phương là hoàng thân thì cũng không thể bởi vì chút chuyện nhỏ như vậy mà làm ra chuyện quá đáng, vì lẽ đó, căn bản không cần lo lắng.... Hai chữ lo lắng còn chưa hình thành trong đầu thì toàn bộ vui mừng của Thạch Vân Phi liền bị đánh tan hoàn toàn, bóng tối tuyệt vọng bao trùm lên hắn.
"Huống chi, bản Thế tử còn muốn cùng Thạch công tử phân cao thấp ở khoa thi đây, sao có thể để hắn sung quân như vậy được a. Nhưng mà tội khinh nhờn hoàng thất cũng không thể cứ thế cho qua. Như vậy đi, Tống hộ vệ, ban cho Thạch công tử ba mươi đại bản là được rồi, phải nhớ, không được thủ hạ lưu tình, miễn cho người trong kinh thành chê cười người hoàng thất, cho rằng bản Thế tử có thể tùy ý bị chà đạp. Nói chung, nếu chuyện này có lời đồn đại ra bên ngoài, vậy ngươi liền đem đầu đến gặp ta đi". Lạc Tử Phong lấy tốc độ cực nhanh nói xong những lời này, nàng đã đạt đến cực hạn rồi, nếu còn ở lại nơi này, nói không chừng nàng sẽ nôn mất.
Ba mươi đại bản? Ngay lúc Thạch Vân Phi còn đang thử tưởng tượng ba mươi đại bản này đánh vào người sẽ có tư vị như thế nào thì đầu gối của hắn đã bị Tống hộ vệ mạnh mẽ đá một cái, cả người liền nằm nhoài trên nền đá trước cửa Tương Vương phủ.
Đối với người như vậy, Tống hộ vệ tất nhiên không cần thiết nhẹ dạ, lại dám rống lớn với Tương Vương Thế tử. Phóng tầm mắt khắp cái kinh thành này, có ai dám vô lễ chống đối với người của phủ Vương gia nắm giữ binh quyền hay không? Bây giờ tên này chính là gieo gió gặp bão, ba mươi đại bản là coi như nhẹ rồi, nếu không phải chủ tử nhà mình nhân từ, làm sao chỉ như vậy liền thôi?
Tương Vương đi phía sau Lạc Tử Phong rất nghi hoặc, tại sao hắn lại có cảm giác không phải Tử Phong đang đi mà là đang né tránh đây? Đặc biệt là sau khi truyền đến tiếng hét thảm thiết của người kia thì Tử Phong liền không để ý hình tượng lao nhanh đi. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Giống như chạy trốn khỏi tiền viện Tương Vương phủ, khi nghe được tiếng kêu thảm của Thạch Vân Phi, Lạc Tử Phong liền như phát điên bỏ chạy thục mạng, hai tay đưa lên che lỗ tai của mình, ép buộc bản thân không nghe đến. Nàng sợ mình mềm lòng, nam nhân như vậy không phải vốn nên chịu chút giáo huấn sao? Tại sao còn muốn nhẹ dạ? Vì lẽ đó, trốn đi, trốn đến nơi không thể nghe thấy là tốt rồi, nếu như vậy thì tất cả mọi thứ sẽ không còn chân thực nữa. Cái người vừa nãy giống như Tu La nói lời tàn nhẫn không phải là nàng, đó chỉ là ảo giác mà thôi, nàng làm sao có thể nói ra những lời như vậy?
Rốt cuộc Lạc Tử Phong cũng chạy mệt rồi, Tương Vương phủ cũng thật lớn, chạy lâu như vậy mà cũng không thấy biệt viện của mình. Trong lòng nàng không ngừng nghĩ đến những chuyện linh tinh để phân tán sự chú ý, thế nhưng chết tiệt thật, rõ ràng đã đủ xa, rõ ràng đã không thể nghe thấy, tại sao tiếng kêu thảm thiết vẫn từng tiếng một vang đến, liên miên không dứt như vậy?
"Tử Phong.....", Tương Vương chạy theo đằng sau vừa đến đã nhìn thấy hình ảnh như vậy. Cái người cho dù cưỡi ngựa cực khổ, chảy nhiều máu hơn nữa cũng sẽ cười nói bây giờ đang ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu giữa hai chân, vai nhỏ từng trận run rẩy, là đang khóc sao? Tại sao? Bi thương và cô tịch như thế.... là bởi vì nam tử gọi là Thạch Vân Phi đó sao?
"Tử Phong, Tử Phong....". Bên tai không ngừng truyền đến tiếng gọi quen thuộc, Lạc Tử Phong nghi hoặc, thế nhưng trước mắt vẫn là một mảnh đen kịt, là ai, là ai đang gọi nàng vậy?
"Tử Phong, Tử Phong....". Tiếng gọi của đối phương càng lúc càng lớn, âm điệu ngày càng cao, cũng càng lúc càng gấp rút, là truyền đến từ trên đầu của mình sao?
Lạc Tử Phong mang theo nghi ngờ ngẩng đầu khỏi hai chân, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã rơi vào một cái ôm rắn chắc....
"Đừng khóc, đừng bi thương nữa, có ngoại công ở đây, ngoại công lập tức kêu Tống hộ vệ giết chết người tên Thạch Vân Phi kia...".
"Ngoại công, con không sao rồi". Lạc Tử Phong kéo góc áo Tương Vương, sao lại không có tiền đồ như thế, lại còn vì loại người đó mà khóc thành như vậy, khóc có gì tốt chứ? Ngoại công, có người thật tốt, người thương con chiều con như vậy, giống như con là tất cả sinh mệnh của người. Nhưng mà kiếp trước thì sao? Kiếp trước người như thế nào đây? Thạch Vân Phi không nói cho con biết thân thế của mình, cũng không nói với người, chúng ta có phải cũng cô quạnh bi thương giống nhau hay không? Có phải cũng chờ đợi rồi chết đi trong tuyệt vọng hay không? Quên đi, không nghĩ đến nữa, đời này chúng ta gặp lại nhau, mặc kệ là người hay là con, cũng sẽ không còn một thân một mình nữa. Cảm giác như vậy, thật tốt!