Giọng này quá lớn, làm ông chủ Du có chút không nhịn được, hung hăng đập một cái, mắng: "Về nhà đ*t mẹ mày đi!"
Cách vách không còn tiếng động nữa, ông chủ Du còn tức giận hừ hừ hai tiếng.
Thành Ôn đứng dậy, ngoắc tay bảo Thường Hàm Tam đuổi kịp, vừa muốn đi ra, cách vách vang lên một tiếng "Lữ thiếu gia". Thành Ôn cũng nghe rõ, Lữ thiếu gia ở Tuyền Giang còn có thể là ai, không phải là Lữ Chí Lương vừa tới hay sao.
Thành Ôn cũng không muốn chạm mặt với Lữ Chí Lương này.
Ông chủ Du làm bộ làm tịch đứng lên muốn tiễn cậu, đi ra phòng, cười nói: "Cháu có rảnh lại đến nhé, cháu đến chú nhất định mời khách, ăn gì cũng được."
Thành Ôn cười nói: "Làm sao dám để ông chủ Du mời khách."
Khi nói chuyện, cửa phòng bao bên cạnh "cạch" một tiếng mở ra, có một người đi ra, quả nhiên là Lữ Chí Lương.
Quần áo Lữ Chí Lương không chỉnh tề, nhìn cái là biết vừa nãy mới làm gì. Hắn đi ra, cài cúc, thấy ông chủ Du, cười nói: "Này ông chủ Du, ngài vừa rồi bảo tôi về nhà làm gì?"
Du lão gia vừa thấy là Lữ Chí Lương đã sợ. Ông ta vốn tưởng rằng là địa bàn của mình, cho nên mắng mấy câu cũng chẳng sao, nào nghĩ tới cách vách cũng là người không thể mắng, cho ông ta mười lá gan cũng không dám mắng.
Bắp chân ông chủ Du chuột rút, nhanh chóng cười làm lành tiến lên, "Ông chủ Lữ! Ông chủ Lữ, chào ngài. Ông chủ Lữ hôm nay ăn cơm hợp khẩu vị không? Ngài về sau tới chỗ của tôi, tôi mời hết, ăn nhiều, ăn ngon miệng."
Lữ Chí Lương cười lạnh một tiếng, nói: "Tưởng tôi xin cơm sao? Lữ Chí Lương tôi chưa thấy qua đồ ngon chắc? Còn cần ông tính mấy đồng xu à?"
Trên trán Du lão gia toàn là mồ hôi, lau hai mồ hôi, nhanh chóng cúi đầu nhận tội, nói: "Là tiểu nhân sai, tôi sai, tôi là ếch ngồi đáy giếng, không độ lượng như ông chủ Lữ. Ông chủ Lữ đại nhân đừng ghi thù tiểu nhân."
Lúc đang nói chuyện, một người phụ nữ mặc sườn xám cũng đi ra từ trong phòng, hai bắp đùi lõa lồ của cô ta cũng bị vuốt ve thành xanh tím.
Cô ta vừa đi ra, vừa chỉnh sửa tóc mai, mềm mại không xương tựa vào ngực Lữ Chí Lương, cười khanh khách dùng ánh mắt liếc Thành Ôn.
Cô ta không phải ai khác, đúng là Nguyễn Dục được Lữ Chí Lương đưa đi.
Tay Nguyễn Dục vẽ vòng trên ngực Lữ Chí Lương, cười nói: "Sao thế này, có thể đụng tới người quen cũ à?"
Lữ Chí Lương cũng chẳng kiêng kị, ôm Nguyễn Dục, vươn tay vén sườn xám xẻ tà lên, vuốt ve đùi cô ta.
Du lão gia ở một bên nhìn đùi trắng như tuyết của Nguyễn Dục, mắt cũng ngây ngẩn. Nguyễn Dục nhẹ nhàng đập ngực Lữ Chí Lương một cái, miệng khoa trương thở dốc nói: "A... Lữ thiếu gia, đừng chọc người ta, ngài xoa em ngứa quá."
Lữ Chí Lương được cô ta lấy lòng cũng hưởng thụ, cười nói: "Ông chủ Du, chuyện này vẫn chưa xong đâu, sau này lại tính sổ với ông. Nhưng trước mắt tôi không rảnh, Thành nhị gia là người quen cũ của tôi và Nguyễn Dục, chúng ta phải ôn chuyện."
Thành Ôn nhìn hai người kia, lãnh đạm nói: "Xin lỗi, Nguyễn Dục đã không còn là người của Thành gia, mà ông chủ Lữ tôi cũng không trèo cao nổi, không có gì để nói. Tôi còn có việc, đi trước."
"Từ từ!"
Lữ Chí Lương nhìn cậu lãnh đạm như vậy, nổi giận, âm dương quái khí cười nói: "Thành nhị gia đừng đi vội, chúng ta phải tâm sự, không thì tôi chỉ có thể hiểu biết Nhị gia từ trong miệng người khác, vạn nhất nghe nói có gì đó không đúng, Nhị gia sửa đúng cho tôi, có phải không Nguyễn Dục?"
Lữ Chí Lương vừa nói vừa nhẹ nhàng nâng cằm Nguyễn Dục lên, Nguyễn Dục thuận theo ngẩng đầu lên, cười duyên: "Lữ thiếu gia nói đúng đấy, có một số việc, tin đồn đã rất phiền, nhất là chuyện Thành nhị gia không muốn để cho người khác biết đến... Mà tôi vừa vặn nghe nói từ miệng Thành Hạo."
Thành Ôn dừng lại, cậu xem như đã nghe rõ, hóa ra Nguyễn Dục nói chỗ thiếu hụt thân thể của mình cho Lữ Chí Lương.
Thành Ôn chỉ hơi dừng một chút, lập tức cười nói: "Ông chủ Lữ, không khéo mấy ngày nay tôi bận, nếu ngài muốn nói chuyện phiếm với tôi, đến xếp hàng trước đi. Ngài nói với Thường quản sự, ông ấy tự sẽ sắp xếp."
Dứt lời, cậu nâng chân bước đi. Thường Hàm Tam nhanh chóng theo kịp, chạy ra ngoài trước mở cửa xe cho Thành Ôn, mời Thành Ôn lên xe.
Lữ Chí Lương không nghĩ tới Thành Ôn nghe mình ám chỉ lại không kêu cha gọi mẹ van xin mình, ngược lại vẫn cứ bình tĩnh đến vậy.
Lữ Chí Lương vung tay, đẩy Nguyễn Dục ra khỏi ngực mình, nói: "Thành Ôn nó là cái đ*o gì thế!"
Nguyễn Dục tuy rằng bị Lữ Chí Lương chọc giận, nhưng cũng không dám nói gì, nhanh chóng đi qua vuốt ngực cho Lữ Chí Lương, nói: "Lữ thiếu gia ngài đừng nóng giận, nó là quái vật, ngài đừng chấp nhặt với nó. Chờ đến khi cả thiên hạ biết nó là quái vật, xem nó còn kiêu được không!"
Du lão gia căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hiểu rõ một điều, là ngàn vạn lần không được khuấy vào vũng nước đục, Lữ Chí Lương là người ông ta không thể trêu vào.
Lữ Chí Lương tức giận nghĩ một lát, cũng không để ý tới Nguyễn Dục nữa, tự đi xuống lầu. Du lão gia thấy hắn cuối cùng cũng đi rồi, cũng không quan tâm Lữ Chí Lương ăn cơm chưa trả tiền, chỉ cảm giác như thể tiễn được ôn thần.
Thành Ôn về rất nhanh, còn nhanh hơn so với Tưởng Mục Thăng nghĩ. Tưởng Mục Thăng cười nói: "Ông chủ Du không nể mặt à?"
Thành Ôn khẽ gật đầu, nói: "Ông chủ Du nói tường đảo mọi người đẩy, không đẩy một phen đã hết lòng rồi."
Tưởng Mục Thăng cười nói: "Cũng chẳng sao, chẳng thiếu một phần kinh doanh của Du gia, chẳng qua ông chủ Du hiển nhiên không biết việc kinh doanh. Người kinh doanh tuyệt tình như thế, phong thuỷ luân chuyển, chờ đến khi chuyển tới ông ta, muốn nhờ người khác cũng khó."
Mới nói tới đây, hạ nhân đã đến nói: "Gia, ông chủ Lữ đến, thoạt nhìn..."
Hạ nhân nói tới đây cũng không nói thêm gì nữa, Tưởng Mục Thăng chưa bảo hạ nhân đi mời, Lữ Chí Lương đã tự mình xông vào, nhìn thấy Tưởng Mục Thăng và Thành Ôn đứng chung một chỗ, mặt nhất thời khó coi.
Tưởng Mục Thăng bảo hạ nhân đi trước. Lữ Chí Lương cười lạnh: "Làm sao, biết em muốn nói chuyện khó nghe, xấu hổ, cho nên không muốn cho người khác nghe thấy?"
Lữ Chí Lương nói xong, mắt nhìn chằm chằm Thành Ôn âm dương quái khí nói: "Thành Ôn, mày là quái vật bất nam bất nữ! Mày cũng xứng để Tưởng Mục Thăng thích? Nghe nói mày mang thai rồi, thật không? Tưởng Mục Thăng anh cho nó mang thai con của anh, anh không sợ sinh ra quái vật bất nam bất nữ à?"
Tưởng Mục Thăng nghe hắn nói, mặt nhất thời lạnh xuống, nói: "Ông chủ Lữ chú ý lời nói của cậu, chỗ này là sơn trang của tôi, không phải chỗ cho cậu cắn càn."
"Cắn càn?" Lữ Chí Lương cười nói: "Em nói không phải sự thật sao? Tưởng Mục Thăng, Thành Ôn nó là quái vật, không nhiều tiền bằng em, không có quyền bằng em, nếu anh muốn con, em sẽ không cản anh cưới thiếp, có thể sinh con..."
Hắn nói còn chưa xong, đã bị Tưởng Mục Thăng cắt lời. Tưởng Mục Thăng lạnh giọng nói: "Xin lỗi ông chủ Lữ, nghe cậu nói mấy câu mà tôi đã thấy cậu buồn nôn."
Lữ Chí Lương mở to hai mắt, trừng Tưởng Mục Thăng hồi lâu, lại đi trừng Thành Ôn, bỗng nhiên nói: "Tưởng Mục Thăng, anh không biết rồi, Miêu Khải mấy ngày này ở kinh không tốt, trợ thủ cầm cơ mật tìm nơi nương tựa khác, Miêu Khải có chỗ dựa là cha em, mới kéo dài được hơi tàn đến giờ."
"Không liên quan đến tôi."
"Đúng vậy."
Lữ Chí Lương nói: "Nhưng người yêu của Miêu Khải, không phải bạn của anh sao? Tên là Tạ Nhiễm nhỉ? Đúng hay không, em nhớ không lầm chứ. Bây giờ, nếu em truyền chuyện ti tiện của Tạ Nhiễm và Miêu Khải ra ngoài, Miêu Khải không thể làm đại soái, vậy chỉ có cha em làm. Thứ hai, anh cảm thấy Tạ Nhiễm sau này sẽ sống được sao? Nhất định sẽ giống chuột chạy qua đường! Bạn của của anh nếu giống chuột chạy qua đường, đó đều là anh làm hại! Bởi vì anh không biết điều!"
Ai nghĩ tới Tưởng Mục Thăng lại đột nhiên bật cười, tựa hồ nghe được chuyện gì thú vị lắm. Tưởng Mục Thăng nói: "Từ khi Tưởng mỗ qua hai mươi tuổi, không ai dám nói Tưởng Mục Thăng tôi không biết điều. Ông chủ Lữ, cậu nên học tập cha mình, biết cái gì là trời cao đất rộng."
Lữ Chí Lương chẳng cảm thấy Tưởng Mục Thăng có thể uy hiếp được mình, bởi vì Tưởng Mục Thăng chỉ một thằng thương nhân, mà cha mình có súng, còn có thể sợ một thằng thương nhân sao?
Lữ Chí Lương cười lạnh nói: "Anh đừng vờ không tin! Em cho anh thời gian ba ngày, cho anh hiểu rõ, anh không quan tâm bạn của anh cũng chẳng sao, em có thể cho Thành Ôn không sinh nổi cái thai này!"
Hắn phẫn hận nói xong, cũng không đợi Tưởng Mục Thăng nói nữa, quay đầu bước đi.
Tưởng Mục Thăng nhìn bóng lưng của hắn, cao giọng nói: "Sau này không cho phép Lữ Chí Lương vào địa bàn của Tưởng Mục Thăng, bất luận địa bàn gì cũng không được."
Lữ Chí Lương nghe thấy hắn nói, càng nổi trận lôi đình, đạp nát hoa bên đường, tức giận đi ra sơn trang.
Thành Ôn nhíu mày, nói: "Ông chủ Tưởng này đâu chỉ là đào hoa thối, quả thực mục hết rồi."
Tưởng Mục Thăng bị cậu nói đùa bật cười, nói: "Là anh suy xét không chu toàn, không nghĩ tới Lữ Chí Lương đã vậy còn không biết trời cao đất rộng đến thế."
Thành Ôn nhướng mày nói: "Vậy anh định làm thế nào?"
Tưởng Mục Thăng nói: "Anh phải viết thư cho Miêu Khải mới được."
Tưởng Mục Thăng nói xong ra chính sảnh, đi đến thư phòng.
Nguyên Bắc nghe nói Lữ Chí Lương đến, cũng không quan tâm thân thể không thoải mái, đứng lên muốn đi qua. Kiều Quan Niên vẫn chưa đi, ngăn cản anh nói, "Em đi làm gì, làm anh hùng chắc? Là Tưởng Mục Thăng làm anh hùng trước mặt Thành nhị gia mới đúng."
Nguyên Bắc lườm hắn một cái, nhưng kiên trì muốn đi qua xem sao. Nhưng chờ bọn họ đến Lữ Chí Lương đã đi rồi, Tưởng Mục Thăng và Thành Ôn thì ở thư phòng.
Hai người đang viết thư, Kiều Quan Niên đi vào, cười nói: "Làm sao thế, Lữ Chí Lương đến khóc lóc om sòm à?"
Tưởng Mục Thăng nâng mí mắt lên liếc hắn một cái, lại nói với Nguyên Bắc: "Tiểu Bắc, chú đi đưa phong thư cho tôi."
Nguyên Bắc tuy rằng người không thoải mái, nhưng anh nghĩ mình là đàn ông, căn bản không có yếu ớt gì, hơn nữa bản thân anh là hạ nhân của sơn trang, đây là chuyện thuộc bổn phận.
Nguyên Bắc đáp lời, Kiều Quan Niên lại nói: "Ấy không được, Tiểu Bắc gần đây người không thoải mái, không đi được."
Tưởng Mục Thăng cười tủm tỉm nói: "Tiểu Bắc không thoải mái đều là nhờ Kiều gia cả, vậy nên làm thế nào cho phải đây? Thư phải đưa cho Miêu đại soái, trừ Tiểu Bắc, tôi không tin ai được, chú nói làm sao bây giờ?"
Kiều gia thông minh, vừa nghe là biết Tưởng Mục Thăng đang nhân cơ hội "lừa bịp tống tiền" mình, gõ bàn, nói: "Thôi đi Tưởng Mục Thăng, đồ thương nhân lòng dạ hiểm độc, tôi thay anh đi đưa thư một lần."
Tưởng Mục Thăng cười nói: "Như thế thì tốt, vừa hay có Kiều gia tự mình đi truyền tin, càng được nể nang không phải sao. Đa tạ Kiều gia khích lệ, vô gian vô thương."(*)1