Đêm cuối thu lạnh lẽo, Tề Minh Diệu nằm xuống, mãi không ngủ được.
Hắn biết đêm nay Tề Minh Viêm đi đâu, dường như có thể đoán được kết cục của hắn, lại dường như cái gì cũng mơ hồ.
Nằm đến tận đêm khuya mà không buồn ngủ, hắn ngồi dậy. Vết thương trên đùi hắn vẫn chưa khỏi hẳn, đi đứng bất tiện, tiếng động hơi lớn, làm kinh động đến Đào Phúc đang hầu hạ bên ngoài.
Thái giám đã hầu hạ hắn từ nhỏ này được Tề Minh Viêm đưa tới mấy ngày trước, gầy như một que củi, gục xuống bên chân hắn khóc lóc, sau đó một tấc cũng không rời khỏi hắn.
“Chủ tử?” Đào Phúc cuống quýt đi tới. Sau khi Tề Minh Diệu đăng cơ, Đào Phúc gọi hắn là “Hoàng thượng”, nhưng hiện giờ hai người nằm trong tay Tề Minh Viêm, Đào Phúc sợ chọc giận Tề Minh Viêm sẽ bất lợi cho Tề Minh Diệu, chỉ có thể đổi cách gọi. Nhưng gọi “điện hạ” thì không cam lòng, cho nên đổi sang gọi là chủ tử.
“Đừng hoảng, ta không sao.” Tề Minh Diệu nói.
Đào Phúc vội vàng khoác áo choàng lên lưng hắn, tránh cho hắn bị cảm lạnh. Tề Minh Diệu từng bị thương quá nặng, thân thể vẫn rất yếu, nhất là chân hắn, gần như Đào Phúc nhìn thấy một lần là muốn khóc một lần. Hắn đã quen nhìn một Tề Minh Diệu hăng hái khi làm Hoàng tử làm Hoàng đế, đâu thể ngờ có một ngày Tề Minh Diệu rơi vào thảm cảnh mất đi thân phận, còn hỏng một chân? Nỗi bi thương trong lòng có muốn dừng cũng không được.
Nhưng ngược lại, bên ngoài trông Tề Minh Diệu tương đối bình tĩnh. Ngần ấy năm, Minh đế luôn đối xử bình đẳng với các nhi tử như họ. Nhưng vì tuổi tác và liên quan đến mẫu tộc, từ nhỏ đến lớn, Tề Minh Diệu luôn hưởng thụ những đãi ngộ tốt nhất, có tiền bạc dư dả nhất. Cuối cùng, Minh đế lựa chọn truyền ngôi cho hắn, để hắn có được những thứ tốt nhất, phó thác tất cả cho hắn. Nhưng, về tư hắn không chăm sóc tốt cho Đằng Huy Nguyệt, về công hắn không bảo vệ tốt cho quốc gia của mình, hắn cảm thấy sâu sắc bản thân hổ thẹn với Minh đế, cô phụ sự kỳ vọng của mọi người đối với hắn. Nếu không phải Minh đế để lại một tay, Tề Minh Viêm lại là người không chịu thua kém, cuối cùng bảo vệ được Nguyên Trưng, dù Tề Minh Diệu có dùng cái chết tạ tội cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với liệt tổ liệt tông của Tề thị.
Cho nên Tề Minh Viêm đoạt được hoàng vị của hắn, hắn không oán thán. Chân hắn bị què, có lẽ đúng là ý trời, để hắn và Tề Minh Viêm không đến mức phải huynh đệ tương tàn, khiến Tề Minh Viêm không phải gánh vác tội danh giết huynh trên lưng.
Tề Minh Diệu cười tự giễu, bất chợt lại cảm thấy mờ mịt. Chuyện đã thế này, hắn không biết cuộc đời mình nên tiếp tục thế nào nữa. Chẳng lẽ suốt đời bị Tề Minh Viêm nhốt trong cung điện nho nhỏ này, mỗi ngày ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy một tấc thiên địa?
Nếu không phải vẫn không yên tâm về Đằng Huy Nguyệt, chỉ sợ hắn đã chán nản không còn ra dạng gì.
“… Ta ra ngoài một chút.” Tề Minh Diệu trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng nói.
Lúc này đã qua canh ba, chính là thời điểm mà con người mệt mỏi nhất, ngoài điện là cảnh sắc mùa thu, gió lạnh từng cơn, thật sự không thích hợp để ra ngoài. Đào Phúc nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tề Minh Diệu, đau lòng không thôi, không biết khuyên giải thế nào, nhỏ giọng đáp lại một tiếng, khoác thêm chiếc áo dày hơn cho hắn, đỡ hắn ngồi xuống xe lăn.
Sân của tiểu điện này không lớn, có mấy cây huyền hoa, quả lộ ra hình dáng mơ hồ như đèn lồng dưới ánh sáng nhàn nhạt, vẻ đẹp lúc ban sáng không còn nữa.
Tề Minh Diệu cho Đào Phúc lui xuống, hắn dừng dưới gốc cây ngẩng đầu nhìn, nỗi cô đơn bao phủ quanh người.
Không biết bao lâu trôi qua, một giọng nói êm tai vang lên phía sau hắn: “A Diệu…”
Cả người Tề Minh Diệu chấn động, hoàn hồn từ trong vô thức, hắn ngây người, không động đậy, sợ đó chỉ là ảo giác, là ảo giác sinh ra vì hắn quá nhớ mong.
Một ánh sáng chậm rãi tới gần, đến trước mặt Tề Minh Diệu, ấm áp mà sáng ngời.
Đằng Huy Nguyệt mặc chiếc áo choàng rộng rãi, cầm theo chiếc đèn lồng xinh xắn nhìn Tề Minh Diệu. Ánh mắt cậu dừng trên đùi Tề Minh Diệu, mím chặt môi, đôi mắt lặng lẽ đỏ lên.
“A Việt…” Mười ngón tay đặt trên tay vịn xe lăn của Tề Minh Diệu căng cứng, giọng nói khàn khàn.
Đằng Huy Nguyệt để chiếc đèn lồng xuống đất, ngồi xuống cầm tay hắn. Giờ khắc này, nỗi lo lắng cho Tề Minh Diệu cuối cùng cũng buông xuống trong lòng cậu. Tuy rằng từ trước đã biết tính mạng Tề Minh Diệu không bị nguy hiểm, nhưng khi tận mắt gặp hắn, cậu mới thực sự ổn định.
“Đệ không sao, thật sự tốt quá…” Tề Minh Diệu vươn tay, ôn nhu vuốt má cậu.
“A Diệu, đừng lo lắng cho ta, ta rất khỏe mạnh, cữu cữu đã tìm được ta.” Đằng Huy Nguyệt nói. “Lần này ta đến, để đưa huynh ra ngoài… Tề Minh Viêm làm vậy với huynh, thật quá đáng!”
Cữu cữu? Phụ hoàng…
Dù đã có dự cảm từ sớm, trong lòng Tề Minh Diệu vẫn trầm xuống, vừa vui mừng, vừa thương cảm. Từ ngày hai người thành hôn đến nay, thần thái thuộc về Nguyên Trưng Ung chủ trên khuôn mặt Đằng Huy Nguyệt biến mất lâu lắm rồi, cũng chỉ có Minh đế, mới có thể làm cậu trở về như xưa.
Cái ngày mà hắn vừa chờ mong lại vừa sợ hãi, cuối cùng cũng tới.
“Phụ hoàng bình an vô sự, thật sự rất tốt.” Tề Minh Diệu lại cười, nói. “Có người chăm sóc đệ, ta cũng yên tâm.”
Đằng Huy Nguyệt nhớ tới thân phận hiện giờ của cậu vẫn là thê tử của Tề Minh Diệu, mặt hơi tái đi, khẽ nói: “Là ta có lỗi với huynh…”
“Nói ngốc!” Ngữ khí Tề Minh Diệu hơi nặng. “Phụ hoàng tạm thời giao đệ cho ta, là ta chăm sóc đệ không tốt, khiến đệ lo lắng hoảng sợ… Hiện giờ, cũng coi như ta trả vật về chủ cũ.” Hắn thử làm cho không khí thoải mái hơn một chút.
Đằng Huy Nguyệt nắm tay hắn thật chặt, cúi đầu xuống, nước mắt rơi trên mu bàn tay hắn.
Tề Minh Diệu giật mình như bị bỏng: “Đừng khóc, A Việt, đừng khóc… Vốn là ta cưỡng cầu… Chuyện đến giờ, không phải lỗi của đệ, cũng không phải lỗi của ta, đệ không cần tự trách…”
Đằng Huy Nguyệt vùi mặt vào tay hắn, lặng lẽ khóc.
Thanh âm Tề Minh Diệu tắc nghẹn: “A Việt, chúng ta chia tay đi…”
Hắn luôn hy vọng người mình thích từ nhỏ đến lớn được hạnh phúc, bất kể hạnh phúc đó có phải do hắn mang lại không.
…
Lúc Tề Minh Viêm dẫn người rời khỏi Quế Phách viên, cố gắng chạy điên cuồng về phía hoàng cung, Đằng Huy Nguyệt đã lên xe ngựa lặng lẽ rời khỏi hoàng cung, trở về Quế Phách viên. Như ma xui quỷ khiến, hai người lại đi lướt qua nhau một lần nữa.
Đằng Huy Nguyệt về Quế Phách viên xong, vùi đầu vào lòng Minh đế, nhắm chặt mắt giống như cực kỳ mệt mỏi. Minh đế yêu thương bế ngang cậu lên, đi lên chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, rời khỏi Kiến Khang.
Tề Minh Viêm đẩy cánh cửa tiểu điện ở chỗ Tề Minh Diệu, chỉ thấy Tề Minh Diệu đang ngồi trên xe lăn dưới gốc cây, thần sắc khoan thai bình tĩnh. Bên chân hắn, là một chiếc đèn lồng xinh xắn.
“… Cậu ấy đâu?” Tề Minh Viêm bật thành câu từ trong kẽ răng, đôi mắt đỏ bừng nhìn Tề Minh Diệu chằm chằm, bên trong là nỗi bất cam phẫn nộ muốn mà không được.
“Đi rồi.” Tề Minh Diệu nhẹ nhàng nói, thấy sắc mặt Tề Minh Viêm biến đổi, chậm rãi nói thêm: “Ta nhớ A Kiếp… Tề Minh Viêm, chúng ta còn trẻ…”
Tề Minh Viêm sững sờ, suy nghĩ ý nghĩa câu này của hắn, dần dần bình tĩnh lại, cuối cùng, thì thào nói: “Đúng vậy, chúng ta còn trẻ…”
Thân thể Minh đế bị chất độc tàn phá quá nặng, đã từng cửu tử nhất sinh, tuổi thọ bị tổn hại bao nhiêu không thể biết được, hơn nữa hắn còn lớn hơn Đằng Huy Nguyệt hai mươi tuổi… Có A Kiếp Tề Quân Tuyệt ở đây, không lo Đằng Huy Nguyệt không trở lại!
Gặp Minh đế xong, Tề Minh Viêm hiểu rõ hắn vẫn kém phụ hoàng rất nhiều rất nhiều. Nhưng mười năm, hai mươi năm sau thì sao?
Chung quy hắn cũng sẽ có được thứ mình muốn!
Tề Minh Diệu thấy khí thế quanh Tề Minh Viêm biến đổi, ý cười trong đôi mắt phượng càng sâu.
Cuộc đời này hắn thiếu một loại tàn nhẫn liều lĩnh, cho nên vĩnh viễn cũng không thể làm trái ý nguyện của Đằng Huy Nguyệt để giam cầm cậu thật chặt, dù hắn đã từng có cơ hội dễ dàng làm vậy. Một khi đã thế, hắn sẽ thẳng thắn buông tay.
Không thể tự tay mang lại hạnh phúc cho người mình yêu, vậy thì, cứ để người có thể bảo vệ cậu cho cậu được hạnh phúc đi.