Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ

Quyển 1 - Chương 19: Vợ chồng đồng tâm

Đằng Kỳ Sơn trở về phủ Công chúa, tự mình bế nhi tử ngủ say về Tê Nguyệt tiểu trúc của cậu.

Đằng Huy Nguyệt vẫn còn nhỏ tuổi, vốn đang ở cùng cha mẹ trong chính phòng Lâm Hoa hiên. Bất quá đến khi sinh nhật năm tuổi, cậu muốn có một tiểu viện của riêng mình. Đằng Kỳ Sơn và Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn còn chưa kịp nói gì, Minh đế đang cùng mọi người nói chuyện tổ chức sinh nhật cho Đằng Huy Nguyệt đã đồng ý ngay lập tức, còn cầm bút đặt tên cho viện tử vẫn chưa thấy bóng dáng đâu của cậu là Tê Nguyệt tiểu trúc.

Đằng Kỳ Sơn không cam chịu thua kém, ngày hôm sau đã thông qua lời của Tề Mẫn, vào cung tìm người chuyên phụ trách xây dựng sửa chữa, để xây viện tử cho nhi tử của hắn.

Trịnh Thái hậu và Tề Mẫn cũng tràn đầy hăng hái cùng đi vơ vét khố phòng của hoàng gia, chọn các đồ vật cho Đằng Huy Nguyệt làm đồ trang trí.

Vì thế một Tê Nguyệt tiểu trúc xa hoa xinh đẹp không kém gì Lâm Hoa hiên đã được dựng lên. Đằng Huy Nguyệt thích cực kỳ, chỉ cần từ trong cung trở về phủ Công chúa, nhất định muốn ở trong Tê Nguyệt tiểu trúc.

Vốn dĩ Đằng Kỳ Sơn và Tề Mẫn rất không nỡ vì nhi tử muốn dọn ra ngoài, thấy cậu thích viện tử mà Minh đế đề tên như thế lại càng ghen tỵ, bất quá vào một ngày nào đó sau khi Đằng Huy Nguyệt đã vào ở trong Tê Nguyệt tiểu trúc, đột nhiên cậu trịnh trọng viết thiếp mời, mời cha mẹ đến ở một ngày. Đằng Kỳ Sơn và Tề Mẫn đều mang tâm tình mới lạ đi đến đó. Đằng Huy Nguyệt giống y như tiểu đại nhân, bận trước bận sau, chân tay vụng về bưng trà rót nước hầu hạ hai người, còn hùng hồn nói rằng sau này sẽ phụng dưỡng bọn họ, làm Đằng Kỳ Sơn và Tề Mẫn cảm động đến nỗi kéo cậu vào lòng vuốt ve xoa nắn, càng không có ý kiến gì về chuyện cậu sống một mình.

Bất quá Đằng Huy Nguyệt không nói cho cha mẹ một việc, chính là Minh đế biết chuyện cậu mời cha mẹ đến Tê Nguyệt tiểu trúc, còn tự tay bưng trà rót nước làm “người hầu”, hắn hứng lên cũng tỏ ý muốn đến Tê Nguyệt tiểu trúc ngủ một đêm, coi như có qua có lại đối với Đằng Huy Nguyệt khi đã ngủ trên long sàng rất nhiều lần. Đằng Huy Nguyệt nghĩ đến a cha nhà cậu luôn oán hận Minh đế “cướp” mất cậu, cảm thấy vẫn không nên kích thích a cha sẽ tốt hơn, để tránh cho hắn nghĩ luẩn quẩn rồi đi hành thích vua. Sử dụng đủ mọi cách làm nũng để ngăn cản hắn, cái giá phải trả chính là lúc ngủ trên long sàng, cậu phải hóa trang thành tiểu thái giám để “hầu hạ” Minh đế, vụng về thế nào khỏi cần nói. Sau đó Đằng Huy Nguyệt giận Minh đế, khăng khăng một canh giờ không nói chuyện với hắn.

Đằng Huy Nguyệt mới hơn năm tuổi cũng chỉ “hầu hạ” cha mẹ qua quýt một lần cho có, nhưng đến chỗ Minh đế, cậu biến thành tiểu thái giám từ đầu đến chân để chơi lại là thật. Nếu Đằng Kỳ Sơn biết được, không chạy ào vào cung đánh nhau với Minh đế là không thể.

Đằng Huy Nguyệt không nói gì hết, nên Đằng Kỳ Sơn không biết chuyện, vẫn để cậu ở trong Tê Nguyệt tiểu trúc theo ý nhi tử, tất cả đều vui mừng.

Đằng Kỳ Sơn đưa Đằng Huy Nguyệt về Tê Nguyệt tiểu trúc, sắp xếp cẩn thận xong, sau khi dặn dò ma ma và thị nữ chăm sóc tiểu chủ tử cho tốt, bèn về Lâm Hoa hiên tìm thê tử Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn.

Lúc này Tề Mẫn đang ở tiền thính của Lâm Hoa hiên nghe chúc quan bẩm báo nội vụ. Nàng có phong ấp Công chúa, nhi tử duy nhất Đằng Huy Nguyệt thì có phong ấp Nguyên Trưng Ung chủ, bởi vậy trong phủ Công chúa có bố trí ba trường sử, ba tòng sự lang trung. Hai trường sử và hai lang trung trong số đó, một đôi làm chủ sự ở chỗ Tề Mẫn, một đôi làm chủ sự ở chỗ Đằng Huy Nguyệt, hai người còn lại thì làm quản gia của phủ Công chúa, cứ ba năm lại thay phiên nhau một lần. Những trường sử và tòng sự lang lung này không có liên quan đến việc triều chính, kỳ thật cũng chỉ tương đương như đầy tớ của phủ Công chúa, một đời vinh nhục đều gắn liền với phủ Công chúa, luôn trung thành tận tâm với Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn, vô cùng đắc lực.

Hiện giờ đang ở trong phủ Công chúa là trường sử Giang Trường Sinh và tòng sự lang trung Ngụy Huống. Trong đó Ngụy Huống được sai đi làm quản sự cho phủ An Quốc công, sắp xếp chuyện chi Đằng gia ở Đan Dương chuyển đến đế đô.

Chi Đằng gia ở Đan Dương đến Kiến Khang, nếu An Quốc công Đằng Hải đã gật đầu tán thành, thì cũng sẽ dốc hết sức để chuẩn bị. Tề Mẫn là tức phụ nắm quyền quản lý, phải chuẩn bị chuyện ăn, mặc, ở, đi lại và nhiều thứ khác nữa cho chi trưởng Đằng gia. Nhưng dù sao Tề Mẫn cũng không phải tức phụ bình thường, chi trưởng của Đằng gia chưa đủ tư cách để nàng phải tự làm mọi việc, đều đã có thuộc hạ xử lý ổn thỏa cho nàng. Nàng chỉ cần nắm chắc mục tiêu, thường xuyên nghe thuộc hạ báo cáo lại là được.

Đằng Kỳ Sơn đã tới, rõ ràng đang có chuyện quan trọng muốn nói riêng với nàng. Tề Mẫn cho Giang Trường Sinh và Ngụy Huống lui xuống, quay về phòng với hắn.

Đằng Kỳ Sơn và Tề Mẫn thành hôn xong luôn cầm sắt hài hòa, tình cảm cứ sâu đậm dần. Vợ chồng là một thể, Tề Mẫn cũng không phải nữ nhân kiến thức nông cạn bất thức đại thể, cho nên Đằng Kỳ Sơn luôn thẳng thắn với nàng, có chuyện gì cũng bàn bạc cùng. Hắn kể lại tường tận tỉ mỉ chuyện đã phát sinh ở Nhữ Nam vương phủ cho Tề Mẫn nghe.

Tề Mẫn nghe xong, mím chặt môi, kiều nhan trầm xuống. Trọng điểm mà nữ nhân và nam nhân chú ý đến luôn có chút khác biệt. Cùng một chuyện, Đằng Kỳ Sơn thương tâm chính là cữu cữu mà hắn coi như cha có thể đã trù tính hãm hại hắn vì nữ nhi thân sinh, Tề Mẫn lại nhận ra vị trí khéo léo của Tề Du trong chuyện này. Dường như mỗi người đều cảm thấy Tề Du bị xúi giục chi phối, người điều khiển không quan tâm đến quyết định của nàng có muốn làm hay không. Không một nữ nhân nào lại thích nghe thấy chuyện có người ham muốn phu quân của mình, hơn nữa đối phương cũng coi như là biểu muội thanh mai trúc mã của phu quân, có một phụ thân có tình cảm sâu sắc với phu quân.

“Phò mã thật có diễm phúc.” Lời Tề Mẫn có chút ghen tuông, phu quân cũng không thèm gọi, gọi là Phò mã, nhắc nhở Đằng Kỳ Sơn về thân phận của hắn.

Đằng Kỳ Sơn bật cười. Hắn nói suốt cả buổi, vậy mà thê tử chỉ chú ý đến cái này? Bất quá từ trước đến nay hắn luôn biết Công chúa hoàng gia dịu dàng quan tâm người khác, không có nghĩa nàng thật sự tốt tính. Tề Mẫn yêu thương hắn, nên cũng đã cố khắc chế tính tình mình. Chỉ là trong lòng Đằng Kỳ Sơn cảm thấy, thi thoảng nghe sư tử Hà Đông rống một chút, cũng là một loại tình thú giữa vợ chồng.

“Nương tử tốt của ta, phu quân ta là người thế nào nàng còn không biết sao? Nếu ta thật sự có ý với Du biểu muội, sao có thể đợi đến hôm nay?” Thê tử ghen tuông chua loét, làm phu quân cũng chỉ có thể dỗ dành thôi. Hơn nữa, đừng nói hắn vốn không có cảm giác đặc biệt với Tề Du, trải qua chuyện này, sau này hắn muốn chạm vào nàng cũng phải đi đường vòng. Hắn cũng không muốn mơ hồ bị người ta vu cáo, khiến cho nhà mình không có những ngày yên tĩnh.

Tề Mẫn khá hài lòng. Đối với con người Đằng Kỳ Sơn, nàng vẫn luôn tin tưởng. Bất quá nàng cũng không thể nói chính xác được trong chuyện này ngoại trừ Thế tử phi Tiền thị và Tề Du ra, còn có dấu tay của bao nhiêu người, nhưng lấy tĩnh xem kỳ biến luôn không sai. Với thân phận của nàng, dù cho nàng không làm gì, nhất định những người khác phải tự đến giải thích rõ ràng với nàng.

Dù rằng dựa vào thân phận của Nhữ Nam Vương Thế tử Tề Triệt, không nhất định phải đến mức đó, nhưng hắn nợ phía Tề Mẫn một lời giải thích, tất nhiên sẽ đích thân đến nhà.

Tề Mẫn nói: “Phu quân không cần băn khoăn về thiếp. Cữu cữu Tề Triệt thân thiết với chúng ta, nhất định sẽ cho chúng ta một lời giải thích. Phu quân đừng nóng lòng kết luận, ảnh hưởng xấu đến tình cảm.”

Đằng Kỳ Sơn cầm tay nàng, nói: “Chỉ mong là vậy.”

Tề Mẫn thấy hắn như vậy, cũng biết hắn thật sự bị tổn thương. Đằng Kỳ Sơn khôn ngoan tài cán, thiếu niên đắc chí, xưa nay chỉ có hắn đào hố trù tính người khác, lần này lại suýt bị hãm hại vì tin tưởng cả nhà Tề Triệt, trong lòng khổ sở thế nào có thể nghĩ được. Hắn gặp phải minh thương ám tiễn ở phủ An Quốc công, tưởng rằng cả nhà Tề Triệt đã cho hắn một chốn bồng lai, đâu ngờ được hôm nay lại thành ra thế này?

Tề Mẫn lớn lên trong thâm cung, cho dù được sủng ái vì thân phận đích xuất, nhưng cũng đã thấy hậu cung đấm đá nhau nhiều không kể xiết. Nơi nào có người, chỗ đó có tranh chấp, không ai có thể thoát được. Đằng Kỳ Sơn kỳ vọng tình thân đối với nhà Tề Triệt không khỏi quá cao.

Chỉ là nàng cũng đau lòng cho Đằng Kỳ Sơn, cũng nắm tay hắn: “Lại nói tiếp, A Việt thật không hổ là nhi tử của phu quân, ở đâu cũng bênh vực chàng, bây giờ còn biết bảo vệ chàng.”

Đằng Kỳ Sơn yêu thương Đằng Huy Nguyệt nhất, chuyện hôm nay cũng nhờ có nhi tử, nghe Tề Mẫn nói xong mà cảm thấy khoan khoái dễ chịu, không khỏi đắc ý nói: “Nhi tử của ta đương nhiên là tốt nhất! Là phúc tinh trong nhà!” Còn về lúc trước hắn cho rằng Đằng Huy Nguyệt chỉ là đánh bừa mà trúng mới có thể đi đến thư phòng của Tề Vanh, suy nghĩ này đã bị quẳng sang một bên.

____ Nhi tử của hắn vừa thông minh vừa hiếu thuận, đã biết bảo vệ a cha!

Đằng Kỳ Sơn hạnh phúc nghĩ ngợi, hoàn toàn không truy cứu đến cùng rằng tại sao Đằng Huy Nguyệt lại có thể trùng hợp xuất hiện như vậy.

Tề Mẫn thấy hắn không còn u sầu như vừa rồi nữa, cũng nở nụ cười.

Nàng lại nghĩ, Đằng Huy Nguyệt trông thì thiên chân vô tà, nhưng trong lòng cũng có chủ kiến thận trọng. Lúc trước ở phủ Quốc công, Tề Trân nhiều lần nhắc đến Thế tử phi Tiền thị và Tề Du, chẳng những khiến nàng thêm cảnh giác, ngay cả Đằng Huy Nguyệt cũng cẩn thận hơn. Nếu không dựa vào tính tình của Đằng Huy Nguyệt, sao có thể có chuyện đã biết rõ Đằng Kỳ Sơn có chính sự mà vẫn đòi đến Nhữ Nam vương phủ cùng?

Nghĩ đến nhi tử vừa xuất hiện, cả nhà mình đã tránh được không ít phiền phức. Ánh mắt Tề Mẫn nhu hòa dần.

____ Nhi tử quả nhiên là tri kỷ của a nương!



Sau khi Đằng Huy Nguyệt ngủ dậy liền được chung tinh phủng nguyệt đưa đến Lâm Hoa hiên của cha mẹ, được cha mẹ hoan nghênh nhiệt liệt và khen ngợi cao độ. Bởi vì tay có vết thương, lúc ăn cơm được a cha Đằng Kỳ Sơn bế, Công chúa a nương Tề Mẫn tự tay đút, cả nhà ba người vui vẻ ấm áp.

Đằng Huy Nguyệt có ký ức về kiếp trước, nhưng chỉ láng máng nhớ được vài chuyện khá lớn. Đã từng cố gắng nhớ lại, nhưng vì nghĩ quá nhiều mà phát sốt, làm cho mọi người hoảng sợ, sau đó ký ức càng mờ nhạt hơn. Vì thế Đằng Huy Nguyệt cũng không gắng gượng.

Nguyên Trưng Ung chủ Nguyệt điện hạ được sủng ái hai kiếp gần như mọi việc không lo, chỉ vì một vài chuyện vẫn chưa xảy ra mà lo lắng hết sức, ngày tháng thấp thỏm nơm nớp, thật sự không thể nào.

Không bằng hưởng thụ ngay lập tức, cùng sống tốt với những người yêu cậu thích cậu thương cậu.

Đằng Huy Nguyệt vui sướng ăn cơm trong lòng a cha nhà mình, đôi mắt to cười híp lại y trăng khuyết.

Công chúa a nương Tề Mẫn rất tự nhiên mà hỏi: “Vết thương trên tay A Việt là thế nào vậy?”

Đằng Huy Nguyệt cũng rất tự nhiên mà đáp lại: “Du biểu cô cô đẩy…” Vừa mới nói xong, cậu biết hỏng thật rồi.

Sắc mặt Đằng Kỳ Sơn và Tề Mẫn đều không dễ nhìn.

Đằng Huy Nguyệt âm thầm quyết định cậu phải hoãn thời gian về cung một chút, ít nhất cũng phải chờ vết thương khỏi hẳn mới về.

Bất quá sự thật chứng minh, cậu nghĩ quá tốt đẹp rồi!