Trọng Sinh Chi Đế Sư

Chương 66: Phiên ngoại đại hôn

Thời gian trôi qua mấy tháng, mùa đông qua đi băng tuyết tan rã, cây cối đâm chồi những cành lá treo trên đầu cành, thoạt nhìn dạt dào sinh ý.

Trong nháy mắt, Vũ Văn Bùi đã đăng cơ mấy tháng.

Vào ngày này, thời tiết sáng sủa.

Sau khi lâm triều qua đi, trong tay Ôn Cát không hiểu vì sao lại có một đống sổ sách, ông ngẩng đầu nhìn qua một đại thần đứng ở trước mặt, khóe miệng xả ra nụ cười như không cười, bộ dáng biểu tình hơi hơi run rẩy, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm tên đại thần kia.

Vị đại thần kia bị nhìn đến nuốt nước miếng, cẩn thận mở miệng nói: “Ôn đại nhân, cái này liền làm phiền ngài, ngài cũng biết bệ hạ đã không còn nhỏ, hơn nữa đã đăng cơ mấy tháng, chính là vẫn không chịu nạp phi, cho nên đống sổ sách này liền làm phiền ngài……” Đại thần rốt cuộc khi Ôn Cát nhìn mình ánh mắt càng thâm thúy tối tăm mới chịu thua, sau đó xám xịt đi ra ngoài.

Ôn Cát nhìn một chồng sổ sách trên tay, thần sắc yếu ớt, có chút không được tự nhiên nghĩ, ông vì sao phải làm chuyện như vậy? Rõ ràng con trai ông, cùng Vũ Văn Bùi là lưỡng tình tương duyệt đó.

Thở dài một hơi, Ôn Cát nhận mệnh đi đến Ngự Thư Phòng, đưa sổ sách đến Vũ Văn Bùi.

—— tuy rằng cuối cùng cũng biết được kết cục của đống sổ sách này, nhưng mà ngay cả đến chậu than cũng dùng để đốt phế liệu thôi.

……

Ôn Cát cứ chậm rãi từ từ nhàn nhàn, rốt cuộc sau nửa canh giờ, mới tới Ngự Thư Phòng.

Tiểu Thần Tử từ thật xa nhìn thấy Ôn Cát, cũng đã ngoan ngoãn đi vào thông báo, sau khi được đáp lại liền đứng ở cửa chờ đợi.

Tiểu Thần Tử cười tủm tỉm nhìn Ôn Cát, lại nhìn một đống sổ sách trong tay Ôn Cát, còn chưa chờ Ôn Cát mở miệng, cũng đã lên tiếng trước nói: “Thừa Tướng mời vào, bệ hạ chờ ngài đã lâu.”

Ôn Cát nghe xong Tiểu Thần Tử nói, nhướng mày liền suy nghĩ, trong lòng đã minh bạch, mấy ngày nay cho đến giờ, chính mình thường xuyên mang đồ đến đây gặp, chắc Vũ Văn Bùi đã sớm biết rõ mình nhất định sẽ đến.

Gật gật đầu, Ôn Cát nói: “Làm phiền Tiểu Thần Tử công công.” Nói xong, ông lướt qua Tiểu Thần Tử, bước vào Ngự Thư Phòng.

Ôn Cát thấy Vũ Văn Bùi ngồi ở án đằng trước đầu không nâng lên, nhẹ nhàng khụ một tiếng, thấy đã ngẩng đầu rồi lúc này mới ung dung thong thả hành lễ, cung kính nói: “Bệ hạ vạn an.”

Vũ Văn Bùi nhìn Ôn Cát trong lòng ngực ôm sổ sách, nhướng mày ánh mắt gian tà, không giận tự uy tuy rằng không cười, nhưng lại có thể nhìn ra được, tâm tình kỳ thật không xấu.

“Ôn ái khanh, hôm nay tới tìm trẫm, lại là vì chuyện nạp phi?”

Ôn Cát chắp tay thi lễ, cung kính trả lời: “Vâng, bệ hạ anh minh.”

Vũ Văn Bùi thở dài một hơi, mấy tháng qua, hắn bởi vì đăng cơ thành tân hoàng, thời gian này rất vội vàng, thật vất vả mới nhàn nhã xuống, cả triều văn võ lại tìm cho hắn một đống việc.

“Thừa Tướng, trẫm không phải đã từng nói rồi sao, về sau mấy loại sổ sách này, ông không cần đưa tới đây cho trẫm, tự mình mà giải quyết lấy.”

Ôn Cát bất đắc dĩ nói: “Chính là bệ hạ, vi thần cũng không hề nề hà, nhưng mà đám sổ sách này do chính các quan đại thần trong triều dâng lên, bắt thần phải nhất định đưa cho ngài ạ.”

Vũ Văn Bùi nghe xong, chân mày nhíu lại, một tay chống mặt, bắt đầu nghĩ hắn có nên hay không hạ chỉ phong hậu.

Đương nhiên, Hoàng Hậu này, trừ bỏ Ôn Như Ngọc, sẽ không có người thứ hai được tuyển chọn.

“Bệ hạ……” Ôn Cát nhìn Vũ Văn Bùi rõ ràng là đã ngẩn người, nhịn không được lại một lần nữa mở miệng kêu to.

“Sao vậy, Thừa Tướng?”

“Bệ hạ, ngài thật sự không nạp phi sao? Ngài cũng không còn nhỏ, hậu cung lại không có phi tần nào, ngài cũng nên có con nối dõi……” Câu nói kế tiếp, Ôn Cát tự động che lại, bởi vì đây là sự tình tư mật, lấy thân phận của ông, vốn không nên tùy ý nhắc tới.

“Thừa Tướng, ông biết rõ, ngoài tiên sinh ra trẫm không cưới ai cả.” Vũ Văn Bùi ngữ khí đã có chút không vui.

“Chính là Như Ngọc chỉ là nam tử, không thể nối dõi tông đường, bệ hạ, ngài sao có thể vô hậu……” Ôn Cát nhíu mày, ông tuy rằng minh bạch, nhưng là lại không thể trơ mắt nhìn huyết mạch hoàng tộc của Vũ Văn Bùi bị chặt đứt.

Huống chi, nếu không có hoàng tử, ai sẽ ngồi trên chức Thái Tử rồi đế vị sẽ truyền cho ai!

“Đủ rồi, Thừa Tướng! Không cần nói nữa, trẫm đã nói qua, ngoại trừ tiên sinh sẽ không cưới ai, tiên sinh là nam tử không thể có con nối dõi, như vậy trẫm liền không cần con nối dõi!” Vũ Văn Bùi ngữ khí tăng mạnh, biểu tình trên mặt đã có chút giận dữ, hắn trừng mắt nhìn Ôn Cát, thành công khiến Ôn Cát ngậm miệng lại.

Ôn Cát trong lòng lắc lắc đầu, thở dài trong chốc lát, ông là nên may mắn con trai mình tìm được một bạn lữ nặng tình như vậy, hay là nên nói chính con trai mình về sau trong sử sách sẽ viết rằng nó chính là nam nhan họa thủy?

Vũ Văn Bùi xoa xoa huyệt thái dương mình, hơi thở dài, “Thôi, Thừa Tướng ông đi xuống trước đi, những sổ sách trong tay ông cũng mang đi đi, ngày mai lâm triều, trẫm sẽ tự giải quyết việc này.” Phất phất tay, Vũ Văn Bùi cúi đầu, nhìn tấu chương trước mặt, dáng vẻ không để ý tới.

Ôn Cát thấy Vũ Văn Bùi như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ, rồi sau đó giơ tay chắp tay thi lễ, cung kính nói: “Vi thần cáo lui.” Nói xong câu này, đã lưu loát xoay người ra Ngự Thư Phòng.

Ôn Cát vừa đi, Vũ Văn Bùi ngồi ở mặt bàn mới nâng đầu lên, trong đầu đã có ý tưởng.

—— hắn, muốn cưới Ôn Như Ngọc, quang minh chính đại, cưới hỏi đàng hoàng!

……

Lúc này Ôn Như Ngọc, đang ở bên trong đình Ngự Hoa Viên bồi Vũ Văn Bùi chơi cờ.

Y phủng mặt, nhìn sắc mặt Vũ Văn Vũ vô cùng rối rắm suy tư muốn hạ nơi nào, muốn đi bước nào…… Chính là, thời gian cô rối rắm đã gần hết một chén trà nhỏ.

Ôn Như Ngọc không mở miệng, nhưng người xem đứng ở bên cạnh đã bắt đầu nóng nảy, Đông Nhi nghĩ sao nói vậy, nói: “Thất công chúa, một bước đi rối rắm của cô đã sắp hết một chén trà nhỏ, cô còn chưa chịu đi tiếp sao?”

Câu này vừa nói, Vũ Văn Vũ lông mày dựng ngược, hầm hừ mở miệng: “Đông Nhi, quan kì bất ngữ chân quân tử, công tử nhà ngươi còn chưa nói cái gì, hối thúc gì chứ.”

Tiếng nói vừa dứt, Vũ Văn Vũ còn trừng mắt nhìn Ôn Như Ngọc một cái.

Ôn Như Ngọc vô tội chớp chớp mắt, đây là không phải nằm không cũng trúng đạn?

Vũ Văn Vũ nghiêng đầu, trái nhìn một cái, lại nhìn lần cuối cùng trên tay vung lên, vừa chỉnh đánh tan bàn cờ, cô bĩu môi thở phì phò nói với Ôn Như Ngọc: “Hừ, ngươi phải quản lại tiểu thị nhà ngươi, thời điểm bản công chúa chơi cờ, là lúc tinh thần tập trung nhất, sao lại có thể mở miệng đánh gãy.” Thời điểm nói kích động, Vũ Văn Vũ đứng lên, ngón tay chỉ vào Đông Nhi lại bắt đầu quở trách, “Ngươi chỉ là một tên hạ nhân, chủ tử còn không có nói chuyện đâu, ngươi lắm miệng làm gì, xem đi, suy nghĩ bản công chúa bị ngươi đánh gãy rồi.”

Cuối cùng, Vũ Văn Vũ ngẩng đầu lên, đối với Ôn Như Ngọc cao ngạo nói: “Bản công chúa mất hứng rồi, hôm nay không chơi cờ nữa.”

Ôn Như Ngọc đứng lên, trên mặt đầy ý cười, cũng không buồn bực, tùy ý Vũ Văn Vũ phát tiết xong, mới nói: “Công chúa điện hạ nói chính xác, Như Ngọc trở về nhất định sẽ giáo huấn Đông Nhi một chút.”

Thật ra y chỉ xem Vũ Văn Vũ như một đứa bé gái bị chiều sinh hư, cũng không có ý gì xấu, cho nên khi thấy cô nổi giận đùng đùng, với y mà nói, thật ra cũng không ảnh hưởng gì lớn.

Đông Nhi cũng không cảm giác gì, nhưng mà cậu vẫn ngoan ngoan câm miệng, trừng mắt nhìn công tử nhà mình cùng Vũ Văn Vũ nói chuyện.

“Tiên sinh.” Thanh âm Vũ Văn Bùi truyền tới, đánh gãy Ôn Như Ngọc đang nói chuyện cùng Vũ Văn Vũ, hai người đồng thời quay đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vũ Văn Bùi bước nhanh hướng tới đình mà đi.

Vũ Văn Vũ chu môi, chạy chậm hướng tới Vũ Văn Bùi chạy đến, ngừng ở trước mặt hắn không xa, ngoan ngoãn hành lễ, “Tiểu Thất kiến quá hoàng huynh.”

Vũ Văn Bùi tâm tư đều đặt lên trên người Ôn Như Ngọc, trả lời Vũ Văn Vũ cũng có chút ứng phó, Vũ Văn Vũ tròng mắt vừa chuyển, trong lòng đã minh bạch.

Cho nên, cô lại nói: “Hoàng huynh tựa hồ tìm Ôn Như Ngọc có chuyện, như vậy Tiểu Thất liền cáo lui trước.”

Vũ Văn Vũ nói xong, Vũ Văn Bùi biểu tình bình đạm gật đầu, ánh mắt sớm đã dừng ở trên người Ôn Như Ngọc không nhúc nhích.

Vũ Văn Vũ thấy thế, yên lặng đi xuống, thân ảnh màu đỏ chậm rãi dần đi xa.

Đông Nhi nhìn, tự động tự phát đi tới bên người Tiểu Thần Tử, mặt vô biểu tình nhìn Tiểu Thần Tử, Tiểu Thần Tử cười tủm tỉm kéo tay Đông Nhi đi xa.

Như vậy ở trong đình, chỉ còn dư lại hai người Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc.

Vũ Văn Bùi đi vào đình, ở bên người Ôn Như Ngọc ngồi xuống, hắn đầu tiên là nhìn lướt qua bàn cờ, nói: “Tiên sinh, ngươi lại bồi Thất muội chơi cờ.” Ngữ khí ý vị có chút ủy khuất.

Hắn đã thật lâu không cùng Ôn Như Ngọc cùng nhau ngốc tại chỗ, hắn muốn Ôn Như Ngọc bồi hắn cùng đi đến Ngự Thư Phòng, Ôn Như Ngọc cự tuyệt, hắn bảo Ôn Như Ngọc ban đêm bồi hắn trú ở Ngọc Minh Điện, Ôn Như Ngọc lại cự tuyệt.

Vì thế, hắn đã buồn bực thật lâu.

“Bùi Nhi, ngươi đã là vua của một nước, như thế nào còn tính trẻ con như vậy.” Khẩu khí có chút bất đắc dĩ, Ôn Như Ngọc ánh mắt dừng ở trên người Vũ Văn Bùi, ôn ôn hòa hòa, nhưng trong đáy mắt thoáng hiện thật sâu nuông chiều cùng tình yêu.

Y cũng rất yêu Vũ Văn Bùi.

Vũ Văn Bùi nói: “Bùi Nhi chỉ có ở trước mặt tiên sinh mới như thế.”

Ôn Như Ngọc tất nhiên là hiểu rõ, y vươn tay sờ lên đầu Vũ Văn Bùi, nói: “Tiên sinh hiểu mà.”

Sau một lúc lâu.

Vũ Văn Bùi quay đầu đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Ôn Như Ngọc, đôi mắt sáng long lanh nói: “Tiên sinh, trên lâm triều văn võ đại thần luôn muốn ta nạp phi.”

Ôn Như Ngọc ánh mắt tối sầm lại, thanh âm có chút chua xót nói: “Ừ, Bùi Nhi không còn nhỏ nữa, hẳn là phải nạp phi……” Thanh âm về sau càng ngày càng thấp, khóe miệng Ôn Như Ngọc hiện lên ý cười chua xót.

Rốt cuộc sắp tới phải làm sao? Ôn Như Ngọc bỗng nhiên cảm thấy thật lạnh, rõ ràng đã sắp tiến vào mùa hè rồi.

“Tiên sinh, ngươi không hi vọng Bùi Nhi nạp phi có đúng không?” Vũ Văn Bùi ngữ khí có chút chờ mong.

“Không, Bùi Nhi phải nạp phi, ngươi sao lại có thể không nạp phi chứ.” Ngữ khí Ôn Như Ngọc lầm bầm lầu bầu, ánh mắt cũng có chút dại ra, Bùi Nhi là hoàng đế, hậu cung sao lại có thể không có phi tử, sao lại có thể không có con nối dõi?

Rõ ràng đã sớm dự liệu đến như vậy, nhưng mà khi chân chính đối mặt, Ôn Như Ngọc vẫn cảm thấy khó chịu dị thường, y vẫn không thể tiếp thu nổi!

Vũ Văn Bùi nhìn Ôn Như Ngọc sắc mặt dần dần có chút tái nhợt, âm thầm mắng chính mình một trận, trò đùa này thật sự quá trớn rồi, hắn rõ ràng biết Ôn Như Ngọc cũng thập phần yêu hắn!

Vì thế, vội vàng mở miệng bổ sung: “Tiên sinh, Bùi Nhi không có ý khác, Bùi Nhi sẽ không nạp phi!” Nhìn Ôn Như Ngọc tựa hồ đã lâm vào suy nghĩ chính mình không thể tự kiềm chế, Vũ Văn Bùi ngay lập tức phủng mặt Ôn Như Ngọc, cúi đầu hung hăng chặn môi Ôn Như Ngọc.

Nụ hôn lửa nóng triền miên kết thúc, Vũ Văn Bùi thâm tình nhìn chăm chú vào Ôn Như Ngọc sắc mặt ửng đỏ, nói: “Tiên sinh, trừ bỏ ngươi ra, Bùi Nhi sẽ không cưới những người khác!”

Ôn Như Ngọc chớp chớp mắt, tựa hồ vẫn còn chưa hiểu rõ.

“Tiên sinh, ngày mai lâm triều, Bùi Nhi sẽ liền tuyên bố lập ngươi làm hậu!”

X

Ôn Như Ngọc bỗng nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt cùng không thể tin được, y thế mà chỉ trong một ngày sau, liền phải gả cho Vũ Văn Bùi.

Cho đến tận bây giờ, Ôn Như Ngọc còn chưa kịp phản ứng đây.

Chỉ là ngày đó ở bên trong đình Ngự Hoa Viên, khi Vũ Văn Bùi nói cho y biết, muốn cưới lập y làm hậu, trong nháy mắt đầu y ngốc lăng, toàn bộ thanh âm thế giới đều biến mất, chỉ còn lại trong đầu vẫn luôn quẩn quanh một câu duy nhất: Tiên sinh, ngày mai lâm triều, Bùi Nhi tuyên bố lập ngươi làm hậu!

Y không nhớ rõ chuyện sau đó xảy ra cái gì, chỉ biết y mơ mơ màng màng đã bị đưa về phủ Thừa Tướng, lý do: Ba ngày trước khi kết hôn, tân nhân không thể gặp mặt.

Vẫn luôn chờ đến buổi tối đó, y từ trong tin tức này dần tỉnh táo lại, y nhớ rõ một giây đó mình đã rơi lệ.

—— hỉ cực mà khóc.

Y không biết, một đế vương sắc phong lập hậu cho một nam tử sẽ phải chịu áp lực lớn cỡ nào, nhưng y cũng hiểu được, chuyện này một khắc kia khi nó xuất hiện, nhất định sẽ khiến cho cả triều khiếp sợ, có lẽ bá tánh cũng sẽ kinh ngạc đi.

Ôn phu nhân cùng Ôn thừa tướng đều phân biệt tới tìm Ôn Như Ngọc nói chuyện, nội dung không hề ngoại lệ, đều là bảo y cùng Vũ Văn Bùi, sống tốt bên nhau, tuy rằng không phải hậu thế bất dung.

Nhưng đây là lần đầu tiên, sắc phong một người nam nhân làm hậu, văn võ bá quan tất nhiên sẽ thời thời khắc khắc chú ý, sẽ tìm ra nửa điểm sai lầm của đối phương, sau đó mượn cơ hội này, cưỡng bức Vũ Văn Bùi nạp phi, rốt cuộc Hoàng Thượng vô hậu, vốn dĩ chính là một vấn đề phi thường nghiêm trọng.

Cái tình huống này, vô luận là Ôn Cát hay Ôn phu nhân, đều không muốn nhìn đến!

Suy nghĩ một khi bắt đầu chuyển động, Ôn Như Ngọc càng nghĩ nhiều hơn.

Y muốn biết, lâm triều sắp tới Vũ Văn Bùi tuyên bố ý chỉ thời điểm này, phản ứng văn võ bá quan là như thế nào. Từ vị trí đứng lên, Ôn Như Ngọc đem tay đổi tới đổi lui, mày cũng hơi hơi nhíu lại.

Thời điểm Ôn Cát tới, vừa lúc thấy được Ôn Như Ngọc đi tới đi lui dáng vẻ có chút nôn nóng.

Cười hiểu ý, Ôn Cát nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

Ôn Như Ngọc đi tới đi lui bước chân ngừng lại, ngẩng đầu liền thấy Ôn Cát vẻ mặt như người từng trải cười tủm tỉm nhìn chính mình, sau đó Ôn Như Ngọc có chút xấu hổ cười cười, đi trở về vị trí ngồi xuống, trên mặt dâng lên chút ửng đỏ.

Ôn Như Ngọc hỏi: “Cha, sao cha lại tới đây?”

Ôn Cát tươi cười, đi đến vân đạm phong khinh nói: “Cha đến xem con, ngày mai liền phải ra…… Khụ khụ, xuất giá.” Nói đến hai chữ ‘xuất giá’, trên mặt Ôn Cát hiện lên một chút bất đắc dĩ, ở trong miệng xoay nửa ngày, lúc này mới rốt cuộc nói ra.

Ông chỉ có một đứa con trai, hiện tại lại muốn xuất giá, đương nhiên ông sẽ cảm thấy quái dị.

Ôn Như Ngọc: “……”

Ôn Như Ngọc trong lòng bỗng dâng lên một chút biệt nữu, y ngượng ngùng cười, sau một lúc lâu, đột nhiên hỏi nói: “Cha, cha có thể nói cho con biết, ngày ấy Bùi Nhi tuyên bố, văn võ triều đình có phản ứng gì?”

Ôn Cát nghe xong vấn đề, đầu tiên là nhìn con trai mình, một lúc sau mới không nhanh không chậm mở miệng: “Việc này nếu đã định tới, cần gì lại đi rối rắm những cái không thể thay đổi ngôn ngữ đâu.” Ôn Cát ánh mắt trở nên có chút sâu xa, ông kỳ thật cũng không biết, Vũ Văn Bùi rốt cuộc đối với Ôn Như Ngọc cảm tình có bao nhiêu sâu đậm, nhưng ngày ấy lúc lâm triều, ông sẽ không bao giờ hoài nghi hoặc là nghi vấn.

Bởi vì từ xưa đến nay, chưa từng có một đế vương, sẽ bởi vì chuyện sắc phong hậu này, thiếu chút nữa chém giết cả triều văn võ, Vũ Văn Bùi xác thật là, một ngọn cờ riêng biệt duy nhất ngoại lệ!

Đế vương giận dữ, thây phơi ngàn dặm!

Không phải bất luận kẻ nào, đều có thể thừa nhận.

Ôn Như Ngọc dưới ánh mắt Ôn Cát, ánh mắt hơi lóe lên, gương mặt xoay qua: “…… Con chỉ là tò mò.”

Ôn Cát đứng lên, ý vị thâm trường vỗ vỗ bả vai Ôn Như Ngọc, nói lời thấm thía: “Như Ngọc, cha cho con lời khuyên cuối cùng.” Ông dừng một chút, tiếp tục nói: “Nếu về sau có một ngày, các con không thể ở bên nhau được, thì không cần cưỡng cầu, không cần miễn cưỡng……”

“Sẽ không đâu ạ.” Ôn Như Ngọc đôi mắt kiên định nhìn Ôn Cát, khóe miệng gợi lên, nở nụ cười có khí phách nói: “Con tin tưởng Bùi Nhi!”

Ôn Cát ngẩn ra, sau đó cười ha ha, “Được, đây mới là con trai Ôn Cát ta chứ!”

Cuối cùng, ý cười ông thu lại, nói: “Sớm chút nghỉ ngơi đi, ngài mai còn phải dậy sớm.” Dứt lời, xoay người rời đi, lưu lại trong phòng chỉ còn Ôn Như Ngọc.

Ôn Như Ngọc đứng trong chốc lát, lúc này mới tắt đèn, cởi áo ngoài lên giường nằm.

Ngày mai còn phải dậy sớm. Ngày mai phải khởi hành, y liền có thể cùng ái nhân, quang minh chính đại danh chính ngôn thuận ở bên nhau.

Kỳ thật, y vẫn luôn rất mong chờ.

X

Kiến Nguyên tháng sáu năm 219, tân đế Vũ Văn Bùi đại hôn.

Từ phủ Thừa Tướng đến Võ Dương Môn một đường trải thảm đỏ, hai bên con đường cung nga thái giám hơn trăm người, trong tay cầm cánh hoa mới vừa thu hoạch, chờ đợi nghênh đón tân nhân tiến đến —— khi kiệu hoa tiến đến cũng là lúc, các cô sẽ tung cánh hoa, ngụ ý đây là ngày tốt cảnh đẹp.

Ôn Như Ngọc sớm đã bị tỳ nữ lễ nghi trong cung kéo tới rửa mặt trang điểm, y được thay một thân hỉ bào màu đỏ rực.

Bởi vì hai người bọn họ là nam tử, cho nên hỉ bào phải có hai lớp, khác biệt duy nhất đó là trên người Ôn Như Ngọc, đồ án là hình phượng, mà kiện hỉ phục Vũ Văn Bùi kia, là hình rồng.

Rồng tượng trưng thiên tử, phượng đại biểu Hoàng Hậu.

Cũng là rồng phượng trình tường ngụ ý tốt đẹp.

Từ buổi sáng giờ mẹo ( 5 giờ đến 7 giờ) bắt đầu, chờ đến ngày lành giờ tốt, kiệu hoa trong cung đi tới cửa phủ Thừa Tướng.

Tiểu Thần Tử vẻ mặt cười tủm tỉm bước vào phủ Thừa Tướng, đối với Ôn Cát cùng Ôn phu nhân nghênh diện mà đến cung kính hành lễ, nói: “Ôn đại nhân, Ôn phu nhân, giờ lành đã đến, thỉnh Ôn công tử lên kiệu đi ạ.”

Ôn Cát đem một bao lì xì đưa Tiểu Thần Tử, trên mặt cười tủm tỉm, sau đó bảo hạ nhân đi kêu Ôn Như Ngọc có thể ra rồi, quay đầu nói với Tiểu Thần Tử: “Tiểu Thần Tử công công, trước cứ vào chính sảnh nghỉ ngơi trong chốc lát đi, đợi Như Ngọc lát nữa sẽ ra.”

“Nô tài cảm tạ Ôn đại nhân, nhưng bệ hạ đã chờ đến nóng nảy, cho nên làm phiền đại nhân thỉnh bọn họ nhanh một chút, bằng không sẽ chậm trễ giờ lành.” Tiểu Thần Tử cự tuyệt lời mời Ôn Cát, trong lòng nhớ đến công đạo Vũ Văn Bùi trước đó, trong lòng nghĩ nhanh lên một chút có được Ôn Như Ngọc là tốt rồi.

Ôn Cát vừa nghe, lắc lắc đầu, không nói nữa.

Sau một chén trà nhỏ, Ôn Như Ngọc đi ra, bởi vì là nam tử không cần khăn voan, chỉ là trên người mặc hỉ bào đỏ thẫm, có ý nghĩa rằng y là tân nhân!

Tiểu Thần Tử ánh mắt sáng lên, nhìn Ôn Như Ngọc vừa ra tới, tiến lên một bước cung kính nói: “Thỉnh công tử lên kiệu.”

Ôn Như Ngọc khẽ cười, “Tiểu Thần Tử, cảm ơn ngươi.”

“Công tử cất nhắc nô tài, đây là nô tài nên làm.” Tiểu Thần Tử cong eo, tất cung tất kính.

Ôn Như Ngọc lại không có để ý tới Tiểu Thần Tử, mà là quay đầu đối với Ôn Cát cùng Ôn phu nhân quỳ xuống, cung cung kính kính dập đầu lạy ba cái, lúc này mới đứng lên, quay đầu đối với Tiểu Thần Tử nói: “Đi thôi.”

Ôn phu nhân nhịn không được mở miệng: “Như Ngọc.”

Ôn Như Ngọc dừng bước, nhưng không có quay đầu lại, y ôn hòa mở miệng nói: “Mẹ, Như Ngọc phụ kỳ vọng của mẹ rồi.”

Ôn phu nhân lắc đầu, che miệng lệ rơi đầy mặt.

Ôn Như Ngọc không có dừng bước chân lại, y ngửa đầu ưỡn ngực cất bước, bóng dáng kiên định rời đi phủ Thừa Tướng.

Từ đây, hoàng cung chính là nhà y, Vũ Văn Bùi chính là thế giới y, là sở hữu của một mình y!

……

Cỗ kiệu từ cửa Chính Dương tiến vào cung, kiệu vẫn luôn đi tới điện Thái Hòa, Vũ Văn Bùi một thân hồng y đứng ở đài cao, trên mặt treo tươi cười thỏa mãn hạnh phúc nhìn cỗ kiệu chở Ôn Như Ngọc đi đến từng bước một, chậm rãi hướng tới chính mình.

Cỗ kiệu dừng lại, Vũ Văn Bùi đi vào lễ kiệu, đá cửa kiệu tự mình khom người nghênh đón Ôn Như Ngọc, vén rèm lên Vũ Văn Bùi đối diện Ôn Như Ngọc hai tròng mắt sáng ngời, đáy mắt y nháy mắt nở rộ ngàn vạn hoa tươi, đẹp đẽ như ánh mặt trời.

“Như Ngọc……” Vũ Văn Bùi mở miệng, đây là hắn lần đầu tiên, không có kêu Ôn Như Ngọc là tiên sinh.

Ôn Như Ngọc cười ôn hòa, y đáp: “Ừ, ta ở đây.”

Vũ Văn Bùi nhấp miệng, trên mặt biểu tình thỏa mãn, dắt tay Ôn Như Ngọc, đem y lôi ra ngoài kiệu, sau đó hướng tới đi đến Tế Thiên Đài.

Sau đó là nghi thức rườm rà, tế thiên, sắc phong, bái thiên địa, dạ yến mời các quan lại……

Bọn họ hai người đều quây đầu vào nhau cúi người xuống.

Cuối cùng sau khi bái thiên địa xong, dạ yến liền bắt đầu, Ôn Như Ngọc bị đưa vào Cảnh Nhân Cung, là nơi bọn họ đã từng cùng nhau sớm chiều ở chung 5 năm!

Vũ Văn Bùi không nghĩ đến đêm động phòng bọn họ sẽ trải qua ở Vị Ương Cung, cũng không muốn là hoàng đế lần đầu tiên trong sử sách trải qua một đêm ở Dục Minh Điện, cho nên hắn lựa chọn Cảnh Nhân Cung cũng là nơi có hồi ức tốt đẹp nhất!

Ôn Như Ngọc được Đông Nhi cùng cung nga dẫn đi, một mình ngây ngốc trong Cảnh Nhân Cung chờ đợi, trên mặt y mang chút chờ mong, chờ mong trong sợ hãi…… Rốt cuộc, y trước nay không ngờ tới, sẽ cùng một người cùng giới tính với mình ở bên nhau.

……

Mà ở phía khác, Vũ Văn Bùi uống xong ly rượu thứ mười, hàn khí quanh thân càng thêm dầy, sắc mặt càng thêm tối đen, ánh mắt sâu thẳm tuy rằng không có quá nhiều thần sắc, nhưng khi xoay người vẫn có thể thấy được một chút không kiên nhẫn.

Tư Không Vũ mặc một thân đồ đỏ, hai bên má có chút ửng hồng, trong tay bưng chén rượu nghiêng ngả hướng tới Vũ Văn Bùi đi đến, ánh mắt y có chút mê ly, nhưng khóe miệng lại cười như không cười, y đi tới trước mặt Vũ Văn Bùi liền đứng yên, bình tĩnh nhìn trong chốc lát, mới mở miệng, “Bệ hạ, ly rượu này, thảo dân kính ngài, chúc ngài cùng Hoàng Hậu đầu bạc đến lão cùng nhau tịnh tiến.”

Dứt lời, y uống cạn sạch chén rượu, sau đó bỗng nhiên ngây ngốc nhìn Vũ Văn Bùi nở nụ cười, tuy rằng cười biểu tình trên mặt càng bi thương, Vũ Văn Bùi lạnh lẽo nhìn một màn này, sắc mặt đã kém tới cực hạn rồi.

Tiểu Thần Tử nhanh tay lẹ mắt ý bảo thái giám một bên, sau đó trước khi sắc mặt Vũ Văn Bùi hoàn toàn tối đen như đáy nồi, đưa Tư Không Vũ mang đi.

Vũ Văn Nhạc vừa lúc cũng thấy được một màn này, vì thế nhanh như chớp chạy tới trước mặt Vũ Văn Bùi, cười tủm tỉm giơ chén rượu kính Vũ Văn Bùi, nói: “Chúc mừng bệ hạ, tâm tưởng thành sự, từ nay về sau cùng Hoàng Hậu, đầu bạc không rời nhau!”

Vũ Văn Bùi sắc mặt hòa hoãn, vươn tay đem rượu uống một ngụm, ánh mắt tùy ý quét mắt nhìn nhóm văn võ đại thần đang ngồi.

Vũ Văn Nhạc tròng mắt đảo qua một vòng, ngữ khí có chút dịch du, cất cao giọng nói: “Bệ hạ, một khắc đáng giá thiên kim, như vậy để không phụ ngày lành tháng tốt chúng ta phải động phòng thôi.”

Các đại thần sôi nổi thay đổi thần sắc, những đại thần đó vốn dĩ muốn đứng lên sôi nổi kính rượu lại lần nữa đành buông tha, ngồi lại vị trí của mình, sôi nổi bắt đầu tỏ vẻ tán đồng lời nói Vũ Văn Nhạc.

Vũ Văn Bùi lúc này mới câu môi mỉm cười, sau đó không nói một câu xoay người chạy lấy người.

Vũ Văn Nhạc thấy thế, nhún vai hắn đã biết rồi.

—— có người, chờ không kịp nữa.

……

Trong Cảnh Nhân Cung, nến đỏ song hỉ, màn lụa màu đỏ buông xuống, Đông Nhi thấy Vũ Văn Bùi chân đạp thất tinh mà đến, thức thời lui đi ra ngoài.

Nhất thời trong toàn bộ phòng, yên tĩnh đến nỗi thanh âm cây nến cháy lên tanh tách, đều có thể rõ ràng nghe thấy.

Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi nhìn nhau, sau một lúc lâu Vũ Văn Bùi dẫn đầu bước chân, đi đến chỗ Ôn Như Ngọc.

Trong ánh mắt nhu hòa của Ôn Như Ngọc, cúi đầu ở trên má Ôn Như Ngọc hôn một cái chóc, vang dội cả phòng. Dùng mặt mình cọ lên má Ôn Như Ngọc, Vũ Văn Bùi thỏa mãn nheo lại đôi mắt.

Cọ một lúc lâu, bỗng nhiên Vũ Văn Bùi thân thể đứng thẳng, “Như Ngọc, chúng ta tới uống chén rượu giao bôi.” Nói xong, hắn đã xoay người đi tới bên cạnh bàn, bưng lên chén rượu đưa cho Ôn Như Ngọc một ly.

Ôn Như Ngọc đứng lên, hào phóng giơ tay lên, cùng Vũ Văn Bùi uống rượu giao bôi.

Vũ Văn Bùi ánh mắt lóe lên ánh lửa sáng ngời, đôi mắt thâm thúy nhìn Ôn Như Ngọc trong chốc lát, đột nhiên chặn ngang bế Ôn Như Ngọc lên, động tác nhẹ nhàng đặt xuống giường lớn màu đỏ thẫm.

Vũ Văn Bùi không hề cố kỵ, cả người đều đè trên người Ôn Như Ngọc, trong ánh mắt đầy biểu tình ôn nhu (……).

Ôn Như Ngọc cục cựa người, hơi hơi nhíu mi một chút, nhẹ giọng nói: “Bùi Nhi……”

---- tôi chỉ là tuyến đường thẳng dài tăm tắp ----

Đem người siết chặt vào lòng, Vũ Văn Bùi nhẹ giọng nói: “Như Ngọc, cuộc đời này, kiếp này, kiếp sau kiếp sau nữa, Bùi Nhi chỉ cần có ngươi là đủ rồi!”

Ôn Như Ngọc mở mắt, nhìn người trước mặt tuấn lãng dị thường, ngay sau đó cũng câu môi cười, ôn thanh nói: “Tiên sinh, cũng muốn thế!”

……

Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, trong phòng nến đỏ ấm áp.

Cuộc đời này, thế là đủ rồi!

Ngày đại hôn Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc trôi qua, Tư Không Vũ mỗi ngày chỉ ngốc tại trong phòng, đã gần một tháng qua chưa ra khỏi cửa.

Y đem chính mình nhốt trong phòng, mặt không biểu cảm, cúi đầu trước bàn, vẽ một bức họa, đều không ngoại lệ, chỉ là một nam tử ngẫu nhiên trên khuôn mặt, còn mang theo ý cười……

Lại vẽ xong một bức, Tư Không Vũ ném bút, nhấc tay chạm vào mặt người trong bức họa, ánh mắt có chút mê ly có chút bi thiết.

“Ha, hai chữ quyền lực, đối với ngươi mà nói, thật sự quan trọng đến vậy sao?” Tư Không Vũ trong căn phòng không một bóng người, lầm bầm lầu bầu mở miệng, ánh mắt y nhìn chăm chú vào người trong bức họa, khóe miệng gợi lên mỉm cười tự giễu, “Ta đã từng ảo tưởng, ngươi có thể buông hết thảy, cùng ta lưu lạc thiên nhai, đi đến mỗi một tấc đất trên đất Trung Nguyên, rốt cuộc là ta hi vọng quá xa vời.”

Hơi thở dài, Tư Không Vũ đem nét mực đã vẽ xong đặt xuống một bên, chính mình đứng lên đi tới bàn tròn trước mặt, cầm bầu rượu trên bàn, hướng vào trong miệng đổ một mồm to.

Ôm bầu rượu, Tư Không Vũ lung lay hướng tới đi đến bên giường, sau đó ở mép giường đem chính mình ngã xuống giường, bầu rượu trong tay rơi xuống mặt đất, nứt ra rồi vỡ toang, mảnh sứ nhỏ vụn phủ kín toàn bộ sàn nhà, rượu bên trong cũng chảy đầy đất.

Tư Không Vũ lơ đi chuyện này, đem chính mình cả người rúc vào trong chăn, không lộ ra điểm nào.

Mà trên bàn, người trong bức họa kia, chính là Vũ Văn Lãng đã từng phong hoa một thời.

……

Tư Không Vũ ngủ một giấc thời điểm thức dậy đã là buổi chiều, y xoa lên đầu có chút đau, để chân trần đi xuống giường, những mảnh sứ nhỏ vụn ghim vào lòng bàn chân, Tư Không Vũ lại như không có chút cảm giác đau đớn nào.

Vừa định đi đến trên bàn tiếp tục vẽ, thanh âm hạ nhân dừng bước chân bên ngoài phòng.

Cau mày đi mở cửa, Tư Không Vũ nói: “Làm sao vậy, hoang mang rối loạn.”

Hạ nhân kia lập tức cung kính trả lời: “Trong cung có người tới, muốn gặp công tử.”

Tư Không Vũ sửng sốt, ngay sau đó xoay người trở về phòng, một lúc sau y mang giầy, hướng tới đi đến sảnh ngoài.

Chờ y đi tới sảnh ngoài, dưới chân máu chảy rất nhiều, y mang giày màu trắng trên đó điểm điểm từng vệt đỏ, nhưng mà trên mặt Tư Không Vũ không có nửa điểm cảm xúc.

“Công tử……” Hạ nhân chú ý tới, kêu một tiếng, nhưng Tư Không Vũ căn bản làm lơ cậu.

Tiểu Thần Tử nhìn Tư Không Vũ đã đến, đầu tiên là đối với y hành lễ, sau đó nở nụ cười nói với Tư Không Vũ: “Tư Không công tử, bệ hạ bảo nô tài truyền thánh chỉ đến cho ngươi.”

Tư Không Vũ nghe xong, chỉ là liếc mắt nhìn Tiểu Thần Tử một cái, sau đó quỳ xuống lưng đĩnh bạc đến thực thẳng.

Tiểu Thần Tử thấy vậy, thanh thanh giọng nói, sau đó từ cổ tay áo to rộng lấy ra thánh chỉ minh hoàng, triển khai thì thầm: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng……”

Chờ đến Tiểu Thần Tử đọc xong thánh chỉ, biểu tình trên mặt Tư Không Vũ đã trở nên vô cùng kinh hỉ, y đột nhiên ngẩng đầu bắt được tay Tiểu Thần Tử, trong ánh mắt đầy mong đợi, “Đây là thật chăng? Bệ hạ thật sự, thật sự……”

Tiểu Thần Tử có thể hiểu được Tư Không Vũ muốn nói cái gì, cậu chỉ cười nhạt, sau đó nói: “Tư Không công tử, kỳ thật đây là ý của Hoàng Hậu, nhất định phải nhớ kỹ phần ân tình này……” Sau khi nói xong, Tiểu Thần Tử đem thánh chỉ đặt tới trên tay Tư Không Vũ, rời đi Tư Không phủ.

Tư Không Vũ nhìn Tiểu Thần Tử rời đi, cẩn thận nhấm nuốt lời cậu nói vừa rồi, đối với hoàng cung yên tâm, dập đầu ba cái, lúc này mới đứng lên, túm lấy thánh chỉ trong tay, hướng tới đi đến Tông Nhân Phủ.

“Công tử, ngài có nên trước tiên xử lý chân ngài một chút……” Hạ nhân nhìn vết máu màu đỏ càng ngày càng rõ ràng, mở miệng nói.

Chỉ là, Tư Không Vũ lúc này, không rảnh để ý tới cậu.

……

Nửa canh giờ sau, Tư Không Vũ đi tới nhà tù giam giữ Vũ Văn Lãng, cách hàng rào nhìn Vũ Văn Lãng bên trong, đôi mắt bỗng nhiên liền cảm thấy chua xót.

Há miệng thở dốc, cuối cùng cũng chỉ hô lên một câu: “Vương gia……”

Một tiếng này, làm Vũ Văn Lãng quay đầu lại.

Mấy tháng sinh hoạt trong lao ngục, Vũ Văn Lãng tiều tụy đi rất nhiều, Tư Không Vũ nhìn thấy Vũ Văn Lãng như vậy, trong lòng đầy chua xót.

Vũ Văn Lãng thấy Tư Không Vũ, không có động chỉ là nhàn nhạt nói: “Tới đây.”

“Vương gia……” Tư Không Vũ nắm chặt thánh chỉ trong tay, nỗ lực nhịn xuống nước mắt sắp rơi, mở miệng nói: “Vương gia, ta tới đón ngươi đi ra ngoài.”

“Đi ra ngoài?” Vũ Văn Lãng cười nhạo, hắn nhìn Tư Không Vũ, trong ánh mắt có rất nhiều cảm xúc nhưng giấu vào nơi kín nhất chính là tưởng niệm thật sâu.

Sinh hoạt trong lao ngục, không chỉ khiến hắn xem nhẹ công dã tràng chấp nhất từ lâu, càng làm cho hắn minh bạch, hắn đối với Tư Không Vũ tình cảm là như thế nào.

—— hắn yêu Tư Không Vũ.

“Vương gia, Hoàng Thượng muốn thả ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý cùng ta cùng nhau rời đi, không bao giờ trở lại hoàng thành.” Nghe xong Vũ Văn Lãng cười nhạo, Tư Không Vũ sốt ruột mở miệng, trên mặt biểu tình rất là vội vàng.

Nghe vậy, Vũ Văn Lãng ánh mắt hơi rung chuyển, dưới chân lại chưa động một bước.

“Hừ, hắn sẽ để ta rời đi sao?”

“Đúng vậy, Hoàng Thượng đã đưa ra chỉ lệnh như vậy, còn có thánh chỉ làm chứng!” Tư Không Vũ vội vàng giơ lên thánh chỉ trong tay mình, khiến Vũ Văn Lãng thấy rõ ràng.

Vũ Văn Lãng nhìn đến thánh chỉ, lúc này mới động bước chân, hướng tới Tư Không Vũ đi tới, lấy thánh chỉ trong tay y, mở ra nhìn vào trong.

Sau khi xem xong, hắn đầu tiên là phá lên cười, sau khi cười xong ánh mắt hắn sáng quắc nhìn Tư Không Vũ, ánh mắt chợt lóe, hỏi: “Ngươi sẽ không hối hận chứ? Ta cái gì cũng đều không có, chỉ là thứ dân.”

“Không!” Tư Không Vũ lắc đầu, “Ta sẽ không hối hận.”

Vũ Văn Lãng bình tĩnh nhìn Tư Không Vũ, tự giễu cười, “A, kết quả chỉ có ngươi còn là người ở bên cạnh ta……” Nói xong lời này, hắn xoay người nói với Tư Không Vũ: “Ta rời đi cùng ngươi.”

Vốn dĩ cũng đã suy nghĩ cẩn thận, cũng xem hai chữ được gọi là quyền lợi dần phai nhạt đi.

Cho nên, đối với kết quả này, hắn cũng không thể không tiếp thu nổi, huống chi Tư Không Vũ vẫn luôn ở bên người hắn không phải sao?

……

Phía trên tường thành, Vũ Văn Bùi cùng Ôn Như Ngọc sóng vai mà đứng, nhìn chiếc xe ngựa bình dân chạy chậm rãi ra hoàng thành.

Vũ Văn Bùi kéo tay Hoàng Hậu nhà mình, nhíu mày hỏi: “Tiên sinh, làm như vậy liệu có được không?”

Ôn Như Ngọc nhàn nhạt cười, nói: “Khó có được tình nhân như vậy, ta tin tưởng, Nhị vương gia đã ăn năn.” Quay đầu nhìn Vũ Văn Bùi hiện tại đã trở thành hôn phu mình, Ôn Như Ngọc lại nói: “Bùi Nhi, ngươi cũng đồng ý lời ta nói đúng không?”

“Tiên sinh nói, Bùi Nhi vĩnh viễn đều sẽ đồng ý.”

——  bởi vì, ngươi là vợ của ta, là người ta trân quý nhất!

Mà chiếc xe ngựa kia, sẽ đưa một đôi tình nhân khác, nắm tay cùng nhau bước tiếp con đường không phân tranh nhân sinh quyền lực.

Tác giả có lời muốn nói:Khụ khụ, tác giả kun lại nói một câu vô nghĩa: Văn đến tận đây chính là kết thúc…… Vì thế, các vị sau khi xem xong và đóng cuốn truyện này lại hi vọng dịp khác chúng ta có thể gặp lại nhau!

Hết chương 66

[ HOÀN PHIÊN NGOẠI ]